“Sao vậy? Ngươi còn dám bày ra vẻ mặt sợ hãi trước ta sao?” Nữ công tước chế nhạo: “Con đĩ không đứng đắn này dám cho ta thấy vẻ mặt sợ hãi sau tất cả những gì ngươi làm với kế hoạch của ta sao? Một sự xúc phạm lớn.”
Cậu liền lạy bà ta. Nỗi sợ hãi gần như cướp ý thức của cậu, nhưng cậu cố gắng bình tĩnh: “Người nô lệ này không dám xúc phạm Nữ công tước Hoàng gia! Người nô lệ này không biết...”
“Ồ, đóng cửa đi.”
Cạch!
Cậu cảm thấy đau nhói ở sau đầu. Nữ công tước ném chiếc tách trà sứ vào đầu cậu. Cơn đau làm cậu tê liệt.
Chà!
Người lính gác đá vào bụng cậu bằng ủng da. Cậu tỉnh lại và đau đớn quằn quại, hết cái này đến cái khác. Cậu nếm trải từng cú đá vào thời điểm đó,
Sau khi Nữ công tước hả giận, bà ta để cậu rên rỉ đau đớn trên sàn nhà lạnh giá.
“Chà, mặc dù ta muốn làm nhiều hơn thế này. Nhưng ta đoán đã đủ để làm dịu bầu không khí, ngươi có nghĩ vậy không?” Nữ công tước cười khúc khích.
Bà ta ném một túi vàng và nói: “Ta sẽ cho ngươi thêm một đề nghị hào phóng nữa, hãy lấy vàng và rời khỏi công quốc. Đừng lo lắng, ta sẽ không để ngươi bị sói ăn thịt đâu. Ta sẽ giải phóng cho ngươi trở thành một nô lệ bình thường làm việc trong đồn điền của Đại công quốc.”
'Đây có phải cách sẽ dẫn tôi đến một hình phạt khác nữa không?'
Cậu cụp mắt và lặng lẽ đảo mắt xung quanh. Có vẻ Nữ công tước thích tra tấn và cậu là niềm vui của bà ta hiện tại.
“Hoặc là người có thể ở cũng Lãnh chúa yêu quý của mình, nhưng ta sẽ kể cho nó mọi thứ về ngươi, với một vài bổ sung nho nhỏ để tăng gia vị cho câu chuyện.”
Cậu ớn lạnh khi bà ta đề cập tới sự lựa chọn thứ hai. Khác với cái bẫy trước đây của bà ta, lần nữ bà ta cho cậu hai sự lựa chọn tất cả đều bất lợi với cậu.
“Xin thứ lỗi cho sự ngu dốt của người nô lệ này, tại sao Nữ công tước Hoàng gia lại cho tôi những lựa chọn này?” Cậu hỏi bà ta.
“Ta đang cho ngươi sự lựa chọn để cứu lấy mình. Con trai ta sẽ rời khỏi biệt thự này trong hai hoặc ba năm để đến cung điện hoàng gia huấn luyện.”
'Rời khỏi dinh thự? Tại sao? Còn tôi thì sao?'
“Người nô lệ này là một kẻ ngu xuẩn, tôi không biết tại sao Lãnh chúa trẻ cần phải rời khỏi dinh thự...”
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói bí mật Hoàng gia cho ngươi sao, thật ngu xuẩn.” Nữ công tước ché nhạo. Cậu co rúm người lại.
“Hừm, ta có thể phế bỏ ngươi ngay bây giờ, nhưng ta không muốn gây hấn với con trai ta vì một kẻ không đáng, vì vậy ta đang cho ngươi những đề nghị tốt nhất như bỏ rác vào thùng vậy.”
Một lời nói xấu xa phát ra từ đôi môi hông xinh đẹp của bà ta. Cậu không quan tâm về điều đó. Cậu lo lắng về số phận của mình, tại sao Thiếu gia cần phải rời khỏi dinh thự. Cậu không chắc mình có thể làm gì, nhưng nếu Nữ công tước đã nói điều gì đó, thì đó sẽ là sự thật.
Thực tế là cậu phải chịu trách nhiệm về những gì đang xảy ra với Thiếu gia bây giờ, Nữ công tước đã ghét cậu đến tận xương tủy.
'Liệu Thiếu gia sẽ ổn chứ? Làm sao cậu có thể tự cứu mình trong khi Thiếu gia không có ở đây?'
Cậu là nô lệ riêng của Thiếu gia, việc cậu đi theo anh ấy, dù là đến tận đáy địa ngục là điều đương nhiên.
'Và tôi đã hứa sẽ theo thiếu gia mãi mãi.'