Nữ Công tước triệu tập cậu một lần nữa sau hình phạt khủng khiếp đó. Lưng cậu vẫn còn đau và mỗi bước đi cậu đều phải cau mày vì đau đớn. Bà ta sẽ làm gì tiếp theo sau chuyện đó? Chưa bao giờ là đủ với bà ta cả.
'Tại sao tôi phải cau mày, Ramuja! Đây là những gì mình chọn mà.'
Cậu luôn ghi nhớ điều đó trong đầu mỗi khi nghĩ về sự bất công này. Chính sự ngu ngốc và bất cẩn của bản thân đã khiến cậu vướng vào Thiếu gia. Cậu có thể đã vô hình và sống một cuộc sống yên bình trong ngôi biệt thự này, nhưng cậu đã tự đưa mình đến hoàn cảnh này.
“Thật kỳ lạ, tôi không hối tiếc gì cả.”
Khi cậu nhìn thấy Thiếu gia khóc vì cậu, cậu không hối tiếc gì cả. Cậu vẫn không chắc liệu anh ấy có đùa giỡn với cậu như bình thường hay không. Nhưng trong sâu thẳm, cậu ước rằng anh ấy không như vậy. Cậu ước rằng những giọt nước mắt đó là thật.
Cậu biết mình chẳng là gì khác ngoài một nô lệ, nhưng cậu có suy nghĩ đầy hy vọng rằng mình không sai? Có ai đó cười vì cậu, khóc vì cậu, nghĩ về cậu thì là thật tuyệt vời.
'Không, Ramuja! Hãy suy nghĩ! Thiếu gia là nguyên nhân khiến mình có những vết thương này, ai biết điều gì sẽ xảy ra với mình sau này.'
'Mình có dễ dãi như vậy không? Tất cả những vết thương và nỗi đau đó, mình đã tự dịu đi chỉ bởi những giọt nước của anh ấy?'
'Và mình vẫn không biết ý nghĩa của những vòng vàng sáng trong mắt anh ấy.”
Không, cậu không thể hạ thấp cảnh giác. Cậu vẫn không biết liệu Thiếu gia có quyết định làm tổn thương cậu một lần nữa hay không.
Cậu nhìn thấy vòng vàng sáng lấp lánh của anh ấy, tương tự như đôi mắt của Thái tử mỗi khi gặp Thiếu gia. Vòng tròn vàng xung quanh đồng tử của anh ấy sẽ nhấp nháy, đôi khi bao phủ con ngươi cho đến khi con ngươi đen hoàn toàn biến thành vàng. Những lần khác, nó sẽ tan biến từ từ cho đến khi vòng tròn vàng biến mất, để lại một con ngươi đen giãn ra thuần túy.
Đó là một điều kỳ lạ. Đầu tiên, cậu chưa bao giờ nhìn thấy những người có vòng tròn vàng trong mắt họ, chỉ có dòng máu hoàng gia có Golden Camellia. Điều đó có nghĩa là bây giờ chỉ có gia đình Hoàng gia và Đại công quốc Đồi Bão có dòng máu hoàng gia. Thứ hai, bất cứ khi nào họ hành động kỳ lạ, vòng tròn vàng trong mắt sẽ nhấp nháy, chiếm ưu thế và biến mất, như thể là phép thuật. Thứ ba, cậu vẫn không biết liệu vòng tròn vàng của Thiếu gia có liên quan đến cậu hay không. Vòng tròn vàng nhấp nháy của Thái tử liên quan đến Thiếu gia, thực sự quá rõ ràng. Nhưng Thiếu gia? Vòng tròn vàng nhấp nháy đó có phải là cậu đã lọt vào mắt anh ấy không?
“Không, đó chỉ là một trò đùa vui của anh ấy.”
Làm gì có chuyệnThiếu gia lại coi cậu như một thứ gì đó hơn một tên nô lệ? Bạn bè? Người yêu?
Cậu tự chế nhạo khi nghĩ đến thuật ngữ 'người yêu'. Chưa bao giờ họ nảy sinh tình cảm như vậy, thậm chí không phải là bạn bè. Tất cả những khoảng thời gian bên nhau của họ đều chứa đầy sự độc ác của Thiếu gia và tất cả những người đứng sau anh ta đều trêu đùa cậu. Cậu? Cậu chỉ có thể thu mình lại.
Người giúp việc hộ tống cậu đến phòng của Nữ công tước. Luồng khí đáng sợ đã làm tê liệt não cậu và điều còn lại là nỗi sợ hãi về người phụ nữ xinh đẹp nhưng độc ác này. Cậu mở cửa và người bảo vệ đá vào ống chân của cậu, vì vậy cậu quỳ xuống ngay lập tức.
“Người nô lệ này đến theo lời triệu tập của Nữ công tước Hoàng gia.” Cậu chào bà ấy. Bà ấy vẫn với ánh mắt trịch thượng như mọi khi, nhưng hôm nay, trông bà ấy không hề xấu xa. Trên thực tế, bà ấy trông bình tĩnh với một nụ cười nhẹ trên môi.
“Vết thương thế nào rồi? Ta đã cho loại thuốc tốt nhất với vết thương của cậu.” Nữ công tước nói, bà ấy cười, nhưng nụ cười của bà ấy không bao giờ đẹp trong mắt cậu. Nó luôn được che giấu với ý định độc ác.
“Người nô lệ này đã làm lãng phí liều thuốc quý giá như vậy. Người nô lệ này thật không xứng đáng.” Cậu khiêm tốn nói.
“Quả thật là ngươi không xứng đáng.”
Cậu thu mình lại. Cảm giác đáng ngại này ngày càng thật, và cậu đã tưởng tượng ra một hình phạt khác.