Aster lắc đầu. Chắc có điều gì đó không ổn trong tâm trí anh ấy. Anh ấy leo lên cầu thang nhanh hơn bình thường, trong khi đầu óc nảy ra những suy nghĩ quái đản. Anh khóa phòng sau khi đuổi người giúp việc ra ngoài.
Cuối cùng anh ấy cũng gặp được người hầu mới của mình. Anh ấy nghĩ mình có thể tỏ ra thờ ơ, giống như những gì anh đã làm với mọi người. Nhưng khi ánh mắt họ chạm nhau, anh ấy không thể không cảm thấy căng thẳng và kích động không rõ lý do. Anh biết mình có thể ở trong khu vườn ít nhất một giờ nữa trước khi mặt trời làm anh đau đầu, nhưng anh đã cắt ngắn thời gian đó vì anh cảm thấy lo lắng lạ lùng.
Khi anh nhìn thấy ánh mắt của người hầu đó, anh cảm thấy tê dại, nhưng anh không thể rời mắt khỏi sự tê dại đó.
“Có lẽ vì tôi hiếm khi nói chuyện với bất kỳ ai mới, nên có cảm giác như vậy”, anh tự nói với chính mình. Anh ấy hẳn đã phát điên vì những cảm giác lạ lùng này.
Aster hít thở sâu. Anh cần phải gội sạch đầu để nhẹ nhõm. Người hầu gái đã chuẩn bị bồn tắm với dầu chiết từ gỗ đàn hương, nó mùi hương thoang thoảng, loại dầu mà anh đã bảo quản gia mua ở phiên chợ hôm qua. Anh cởi chiếc áo choàng rộng và bước vào phòng tắm của mình.
Mùi đàn hương xộc lên mũi anh. Anh nghiến răng bước vào bồn tắm nước lạnh. Đây là việc hàng ngày của anh ấy trong suốt mùa xuân và mùa hè, đặc biệt là mùa hè. Anh ấy không thể chịu nổi cái nóng và da anh ấy sẽ bỏng rát ngay cả khi anh ở trong biệt thự. Anh hít một hơi thật sau và thở phào. Anh đã hoang mang lạ lùng không lý do.
Buổi sáng Aster không tắm lâu, anh ghét tắm nước lạnh, nhưng thà tắm nước lạnh còn hơn chết vì nóng. Một lúc sau, anh lấy khăn tắm và lau khô người. Người hầu đã chuẩn bị quần áo cho anh hôm nay, một chiếc áo dài không tay màu xanh và một chiêc áo dài trắng làm từ lụa, ngoài ra còn có một chiếc áo và quần khác được làm từ chất liệu tương tự. Anh ấy mặc nó như thường lệ, vì có khung cơ thể mỏng, anh mặc được hầu hết các loại quần áo mà không có vấn đề gì. Tuy nhiên, anh lại ước mình có một cơ thể lớn hơn.
Aster thoa một chút nước hoa, chải lại mái tóc gợn sóng và cuối cùng đi đến nhà ăn để ăn sáng. Anh gặp một vài người hầu và quản gia trên đường đến nhà ăn, họ cúi đầu nhưng Aster phớt lờ họ như thường lệ. Đó là điều bình thường đối với anh ấy. Là thành quả của Sir Douglas đã dạy anh về cách cư xử.
Không được yêu mến người hầu. Không được lạm dụng người hầu.
Anh đi thẳng vào nhà ăn, cha anh đã ra ngoài từ sớm để làm việc, còn mẹ anh luôn đợi anh ở phòng ăn.
“Chào buổi sáng, mẹ,“ Aster nói. Anh ngồi đối diện mẹ mình và lau tay bằng khăn trước khi chạm vào đồ bạc.
“Chào buổi sáng, con trai YÊU của mẹ,“ bà bắt đầu ngày mới với giọng điệu đầy bức xúc. Bà nhấn mạnh vào từ đó, như thể nó là một vấn đề lớn. “Có vẻ như con vẫn chưa yêu mẹ. Đã năm năm rồi kể từ lần cuối con gọi mẹ là MẸ YÊU, con đừng nghĩ như vậy là xấu hổ.”
Aster trong lòng thở dài. Đây không phải là lần đầu tiên mẹ anh nói những điều vô nghĩa. Mẹ anh cứ cố chấp những chuyện vặt vãnh như vậy, có khác gì khi gọi mẹ hay mẹ yêu. “Không có chuyện đó đâu mẹ à.”
“Mẹ cấm con nâng dĩa cho đến khi con gọi mẹ là mẹ yêu.”
“Mẹ, thật nực cười...”
“Gọi mẹ yêu.”
“Nhưng mẹ ơi, con...”
“Gọi mẹ yêu.”
“Mẹ...”
“Gọi mẹ yêu đi.”
Aster nhíu mày, mẹ anh chắc chắn là một người là. Anh ấy chỉ không gọi mẹ anh là mẹ yêu nữa sau khi anh thấy cách anh em họ của mình, Charles và Rosalie gọi cha mẹ của họ, việc gọi mẹ yêu nghe thật kỳ lạ. Anh chỉ gọi cha mình là cha, chứ không hề bắt anh gọi cha yêu trước đám đông bao giờ cả.
Nhưng mẹ anh, bà ấy gọi anh là “con yêu” hoặc “con trai yêu dấu” trước mặt tất cả mọi người, kể cả trong những bữa tiệc trang trọng, điều đó thật sến sẩm.
“Vâng, mẹ yêu” Aster nói, gần như thì thầm.
“A, con trai xinh đẹp thân yêu của mẹ cuối cùng cũng gọi mẹ là mẹ yêu rồi.” Giọng nói nghiêm khắc của mẹ anh biến mất. Bà ấy ré lên và bắt đầu lan man một cách ngẫu nhiên, gần giống như Rosalie khi nhìn thấy cô hầu tước trẻ tuổi của nhà Viete. Khuôn mặt của mẹ anh rạng rỡ lên và vẻ ngoài nổi tiếng của mẹ cuối cùng cũng lộ ra.