“Cậu, nô lệ của lãnh chúa trẻ, qua đây.” một người hầu gái gọi khi cậu ăn xong. Cậu lập tức đi theo cô ấy. Cô ấy dẫn cậu đến chỗ Anne, cô ấy đàn đứng dưới gốc cây với một tấm vải trên tay. Cô ấy nhìn chằm chằm vào cậu, không chút thương xót, cô ấy đánh cậu bằng lời nói của mình.
“Tại sao lãnh chúa trẻ lại chọn một nô lệ gầy gò như vậy? Anh ấy đã cãi lại Milord và sau đó chọn một nô lệ ngẫu nhiên?” Anne nói. Đây có phải là những gì Jean nói về sự nhẫn tâm? Cậu thậm chí còn cảm thấy lo lắng hơn trước.
Cô ây đưa cho cậu tấm vải mà cô ấy cầm, một chiếc dài màu xanh lam. Thật kỳ lạ, chiếc áo dài tạo một cảm giác mềm, gần như trơn trượt. Chỉ cần cảm nhận, cậu biết nó rất đắt.
Anne nói: “Hãy mặc cái này vào. Mỗi ngày, cậu sẽ được cấp quần áo mới và sạch sẽ. Lãnh chúa trẻ là một người cầu kỳ và sạch sẽ. Anh ấy ghét mọi thứ bẩn thỉu.”
“Vâng, thưa bà.”
Anne kiểm tra cậu một chút và tặc lưỡi, “Cậu đi thay quần áo đi và đến khu vườn phía đông của biệt thự. Giới thiệu bản thân với Lãnh chúa trẻ.”
Cậu gật đầu rồi đi thẳng về phòng và thay quần áo. Đúng như cậu nghĩ, đây là bộ quần áo đắt tiền, hơn bất cứ thứ gì mà cậu từng mặc. Nhưng cậu không có thời gian để nghĩ về điều đó, lãnh chúa trẻ đang đợi trong vườn. Giới thiệu bản thân trước khi giới thiệu chính thức trước lãnh chúa trẻ có thể làm giảm căng thẳng của cậu đi một chút.
Cậu đi quanh dinh thự cho đến khi tìm thấy một vườn hoa nở rực, Những cánh hoa mà cậu chưa từng biết nó có tồn tại, màu sắc rất lạ với cậu, mùi hương xộc vào mũi nhưng càng ngày càng nồng. Cậu lần theo dấu vết của những cánh hoa rải rác đến khu vườn đẹp mê hồn trong ánh bình minh. Ở giữa, một bông hoa vàng rực rỡ làm rạng rỡ cả khu vườn.
Cậu thực sự kinh ngac, và tiến lại gần nó.
Trên bồn hoa này, cậu đến gần một người đàn ông đẹp trai với mái tóc gợn sóng màu vàng được giấu dưới chiếc mũ. Ạnh ấy có một làn da nhợt nhạt, như một tấm vải lanh trắng chưa được sử dụng. Anh ấy mặc một chiếc áo choàng trắng để lộ bờ vai rộng.
Khi cậu đến gần, cậu đã nhìn rõ đôi môi mỏng màu hòng và chiếc mũi nhỏ của anh ấy. Anh ấy chú ý đến cậu, đôi mắt xanh thẳm của anh ấy đã chạm vào cậu. Ánh mắt ấy xuyên qua làm chân cậu trở nên yếu ớt. Cậu lập tức quỳ xuống. Mắt nhìn xuống thảm hoa dưới chân vì căng thẳng, không ngờ người chủ mới lại trông thế này.
Cậu có thể cảm thấy ánh mắt anh ấy đang nhìn xuống mình. Cậu muốn giới thiệu mình với chủ nhân mới, nhưng miệng lại tê dại, không chịu thốt ra lời nào.
“Thật không đúng khi một người hầu mới lại bỏ qua lời chào hỏi và giới thiệu.”
Cậu căng thẳng khi anh ấy nói chuyện, anh ấy nói dứt khoát, “Tôi - Cái này thật ngu ngốc, chủ nhân. Thứ lỗi cho cái này...”
Cậu chưa kịp nói hết câu thì đã nghe tiếng cười khúc khích. Cậu nhìn lên, thấy đôi môi mỏng của anh ấy đang vểnh lên.
“Ta chỉ nói đùa thôi, không cần căng thẳng”, anh nói. Cậu nhìn lên anh ấy. Nụ cười quyến rũ đó làm cậu nguôi ngoai. Cậu mỉm cười mà không cần suy nghĩ, nhìn anh cười khiến môi cậu tự nhiên mở ra.
“Vâng, chủ nhân.”
“Ta là Aster, nhưng dù sao cậu cũng sẽ gọi ta là Chủ nhân hoặc Lãnh chúa trẻ hoặc Thiếu gia, đúng không?” anh ấy nói. Cậu không chắc đó có phải là một trò đùa khác hay không, vì vậy cậu chỉ gật đầu. Cậu muốn hỏi anh ấy về tên nô lệ mới của mình ở đây, nhưng anh ấy đã cắt lời cậu, “Bây giờ, nếu cậu ở đây chỉ để đi dạo cùng ta thì ta e đã hơi muộn, vì mặt trời đã lên cao rồi. Hãy gặp lại sau nhé.”
Anh ấy mỉm cười bước về phía biệt thự. Cậu nhìn theo bóng lưng anh ấy xa dần, Ngay cả khi bóng lưng đó biến mất khỏi tầm mắt, cậu vẫn chưa thôi hướng về phía đó.
Có một nhận thức mới nảy ra trong đầu cậu sau những phút kinh ngạc và hoang mang.
'Chủ nhân mới của cậu là một người đàn ông đẹp.'
Có một bài hát thế này:
“Người duyên dáng đã đánh thức tôi khỏi giấc ngủ sâu
Dẫn đường bởi hoa và tôi ngã như một cây gỗ
Hoàng tử mỉm cười với tôi, trong làn gió mùa hè này
Trong bồn hoa này tôi quỳ
Vì vậy, để tôi nhìn thầy bạn cười
Vì vậy, để bạn thấy tôi tuyệt vời
Trong bồn hoa này tôi đỏ bừng mặt.”