Xe ngựa của Thái tử đã rời sân khi cậu lén lút theo sau họ. Cậu thấy Thiếu gia tỏ vẻ thoải mái, mỉm cười, nắm tay, thậm chí họ còn hôn nhau qua bông hoa dành dành. Đó là lần đầu tiên cậu thấy nụ hôn như vậy, và vô tình, cậu đã nghiến răng.
Cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực lại khiến cậu nghẹt thở. Đó là cảm giác tương tự khi cậu nghe tin Thiếu gia sẽ trừng phạt cậu, có thể giết cậu. Có lẽ, đó là sự thất vọng, vì cậu đã mong đợi quá nhiều từ Thiếu gia. Cậu đã mong đợi anh ấy là vị cứu tinh của cậu.
Ảo tưởng về lòng tốt của anh ấy xuất hiện mỗi khi cậu cảm nhận được sự ưu ái của Thiếu gia. Cậu đã nói dối, rằng hôm nay cậu không được khỏe và làm ra vẻ mệt mỏi, để anh ấy chú ý.
Rồi cậu lại tình nguyện giao trà cho Thiếu gia ngay cả khi cậu mệt mỏi, tất cả là để anh ấy xem cậu như một người hầu trung thành. Nhưng thiếu gia lại dành vẻ đẹp đầy mê hoặc và nụ cười tươi tắn cho Thái tử.
Còn khi Thiếu gia nhìn thấy cậu, ánh mắt anh ấy trở nên xấu đi, như thể anh ấy không muốn cậu làm phiền thời gian họ ở bên nhau. Cảm giác nóng rát trong lồng ngực bùng lên, cậu ghì chặt vào khay trà, nhưng không nói gì.
Có lẽ cậu thật ngu ngốc, khi làm mất lòng Thái tử bằng một lời chào ngay lần đầu tiên gặp.
Khi Thái tử nhìn thấy cậu, nụ cười nhã nhẵn của anh ta biến mất.
Họ là anh em họ phải không? Làm thế nào mà thái tử lại đi say mê chính em họ của mình? Thật khó hiểu.
Nhưng khi cậu thấy Thiếu gia phản ứng lại bằng cách rút tay ra khỏi lòng bàn tay đầy âu yếm của Thái tử, cậu đã cảm thấy tốt hơn một chút.
Cậu biết cách chào hoàn hảo, vì người chủ đầu tiên đã dạy cậu rất kỹ cách chào hoàng đế và thái tử, người chỉ hơn cậu hai tuổi.
Nhưng không biết thứ gì đó đã ám cậu, khiến cậu xúc phạm Thái tử của Golden Camellia, người kế vị sẽ cai trị đất nước sau này. Cậu đã giả vờ ấp úng, ngắt lời chào, liếc nhìn anh ta đầy chế nhạo.
Cậu hiểu rõ nguy hiểm khi xúc phạm hoàng gia, cậu chỉ là một nô lệ thấp hèn, nhưng lúc đó, cậu vừa táo bạo vừa ngu ngốc một cách kỳ lạ.
Hơn nữa, Thiếu gia sẽ cứu cậu đúng không?
'Sẽ... anh ấy?'
Cậu bắt đầu hoảng sợ và cơ thể run lên. Cậu vừa làm gì? Cậu thực sự sẽ chết vì lý do ngu ngốc đó. Không có lý do gì để Thiếu gia giúp cậu.
“... Cho đến khi cánh hoa vĩnh cửu cuối cùng rơi xuống.”
Cậu nghe Thiếu gia đọc dòng cuối cùng của lời chào giúp cậu. Cơ thể cậu vẫn còn run rẩy, nhưng nó không phải vì sỡ hãi, kỳ lạ là lúc đó cậu đã vui mừng.
'Anh ấy thực sự quan tâm đến tôi không? Không có lý do gì để anh ấy giúp tôi nếu anh ấy không quan tâm đến tôi, đúng không?'
Khi cậu thấy Thiếu gia cố gắng xoa dịu cơn giận của Thái tử bằng cách nắm tay và gọi cậu là nô lệ ngu ngốc, niềm vui ấy đã tan biến.
Cậu nhận ra rằng, cậu với tư cách là một tên nô lệ thuộc sở hữu của Đại công quốc, đã xúc phạm thái tử. Thiếu gia chỉ muốn giảm bớt khả năng Thái tử chống lại Đại công quốc mà thôi.
'Không, anh ấy không cố gắng xoa dịu cơn giận của Thái tử để cứu tôi, đó là để cứu công quốc, giống như những chủ nhân trước đây của tôi.'
Cậu khịt mũi, ngay cả thứ hùng mạnh như đại công quốc vẫn phải sợ hãi kẻ khác.
Thái tử và Thiếu gia tán gẫu vài tiếng, cậu đã trốn trong vườn nghe trộm câu chuyện của họ, chứng kiến điều đó còn đau hơn cậu tưởng tượng. Cảm giác nặng nề ngột ngạt trong lồng ngực cậu cứ tăng lên. cậu không thở được.
Sau đó, cậu còn nhìn thấy, Thái tử đặt một bông hoa dành dành lên miệng và hôn Thiếu gia, chỉ với những cánh hoa mỏng manh ngăn cách môi họ. Thật sự cậu không nói nên lời. Thật đau đớn tột cùng.
Nụ hôn cuồng nhiệt và cưỡng bức khiến Thái tử càng tỏa sáng, màu đen ở giữa mắt chuyển sang vàng sáng và anh ta trông đầy mạnh mẽ.
Cậu đã chứng kiến mọi thứ. Sau khi họ rời đi, cậu vẫn còn chôn chân ở nguyên vị trí của mình một lúc vì choáng váng.
Không lâu sau, một quản gia đến vườn, gọi cậu. Khi gặp cậu, ông ta nói: “Thiếu gia ra lệnh cho cậu ngay lập tức đến phòng anh ấy.”
“Vâng thưa ngài, tôi sẽ đi ngay bây giờ.”