Charles mỉm cười: “Đó là một chiến dịch thành công, chúng ta đã chinh phục một vương quốc nhỏ ở phía nam. Chúng ta có rất nhiều nô lệ làm việc ở đó, Golden Camellia sẽ mở rộng trong ba năm hoặc có thể lâu hơn nữa.”
“Về điều đó, ta đã đề xuất trồng rừng cho vùng đất mới vừa giành được cho đế chế, nghe nói vùng đất phía nam rất tốt cho cây thuốc lá, cà phê và nói chung là an toàn hơn vì nó không có mùa đông khắc nghiệt.” Aster đề cập đến đề xuất của mình ở tháng trước.
“Đúng vậy, đó là một ý tưởng tốt, đúng như mong đợi của anh.” Charles véo má Aster và nói: “Em sẽ là lựa chọn tốt nhất với anh nếu em trở thành vợ anh.”
“Thái tử, Charles Audric Camellia, xin hãy tự trọng đó không một trò đùa vui.” Aster chế nhạo. Trò đùa thời thơ ấu này thật dễ thương khi họ chỉ là những đứa trẻ, nhưng bây giờ khi anh ấy đã mười lăm tuổi và Charles mười chín tuổi, nó sẽ rất kỳ lạ. Họ là anh em họ và đều là đàn ông.
Nụ cười của Charles biến mất, thay vào đó là một biểu cảm của một cơn giận khủng khiếp, trong tích tắc, anh lướt qua môi của Aster. Aster sửng sốt, chưa kịp nói gì thì Charles đã cầm lấy bông hoa trắng trên khay và đưa lên miệng.
Anh ta ôm đầu Aster và hôn lên môi anh với bông hoa ở giữa môi họ. Charles mím môi nhiều hơn, còn Aster bắt đầu vùng vẫy.
Charles cuối cùng cũng buông anh ra sau một nụ hôn dài.
“Cảm ơn vì nụ hôn hoa, Aster thân yêu của anh.” biểu cảm tức giận khủng khiếp của Charles biến mất. Vòng tròn vàng xung quanh đồng tử của anh ta giãn ra cho đến khi đồng tử của anh ta gần như có màu vàng sáng. Anh ta nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, như thể một nụ hôn hoa đã làm nên ngày vui của anh ta.
“Anh nên nói trước với tôi. Tại sao anh lại mím môi.” Aster cau mày. Anh không cảm thấy ghê tởm nó. Bởi vì họ đã làm điều đó nhiều lần từ khi họ còn là những đứa trẻ.
“Haha, chỉ đơn giản là anh nhớ em trong suốt chiến dịch của mình.” Charles cười khúc khích.
Hôn hoa, thường dùng cây dành dành trắng là một truyền thống của Đế chế Hoa Trà vàng. Bằng cách đặt một bông hoa trắng giữa môi người dân, nó tượng trưng cho sự trong trắng. Nó có thể được sử dụng cho tình cảm quan hệ rất thân thiết giữa bạn bè và gia đình, hoặc cho những người được yêu thích. Không phải dùng cho cha mẹ, vì cha mẹ thường hôn trán con cái của họ.
Charles nói rằng sẽ làm điều đó mỗi khi anh ta đến thăm, như một dấu hiệu của sự gắn bó mật thiết giữa họ. Aster phải tuân theo, nếu không Charles sẽ rất tức giận khi bị từ chối nó. Chà, họ có mối quan hệ gia đình thân thiết, Charles là anh họ gần nhất của Aster.
Tuy nhiên, trò đùa của anh ta thì hơi quá.
Họ trò chuyện đến gần ba giờ chiều và Charles phải rời đi.
Aster hộ tống anh họ của mình ra sân. “Anh hy vọng em có thể đến thăm anh trong cung điện hoàng gia. Có lẽ, anh nên cầu hôn em, để chúng ta có thể sống cùng nhau.”
“Chờ cho đến khi tôi gặp Helena, tôi sẽ nói cho cô ấy biết.”
Charles cười khúc khích, anh nắm lấy tay phải của Aster và hôn nó: “Anh sẽ đến thăm một lần nữa, em yêu.”
Aster lau bàn tay được hôn lên môi của Charles. Người anh họ của anh rất táo bạo, đôi khi Aster đặt câu hỏi về ranh giới giữa trò đùa và sự nghiêm túc của anh. Sau khi xe ngựa rời đi, nụ cười của Aster mờ đi, anh trở về phòng, nhất định phải mắng người hầu đó.
Charles ngồi trên xe ngựa của mình. Xe ngựa đã rời khỏi sân, nhưng dừng lại sau đó, thị vệ bí mật đã có thông tin cho anh ta. Chờ một lúc, người thị vệ bí mật đã xuất hiện và tiến đến bên cạnh anh ta: “Thái tử.”
“Nói đi.” Charles trả lời. Không có nụ cười khúc khích, giọng điệu nhẹ nhàng mà anh ta thể hiện trước mặt Aster chỉ còn một Thái tử kiên định và lạnh lùng.
“Có một tên nô lệ trốn trong khu vườn, anh ta có vẻ như đã nghe trộm Thái tử và Đại công tước trẻ của Thái tử.”
“Hắn là nô lệ bưng trà sao?”
“Vâng, thưa Thái tử.”
“Hãy dạy cho hắn một bài học, nhưng đừng giết hại hắn.”
“Vâng... Thái tử.” Người đưa tin cáo lỗi.
Người đua tin bí mật đã nhanh chóng biến mất. Đôi mắt của Charles trở nên khủng khiếp khi anh ta nhớ lại Aster đã nói đỡ cho tên nô lệ này.
'Aster đã hôn tên nô lệ đó rồi à?'
'Không có lẽ, họ đã làm điều đó rồi.'
'Có phải Aster đã trao nụ hôn cho tên nô lệ đó không? Tại sao Aster lại bảo vệ hắn?'
Nhứng suy nghĩ lóe lên trong đầu và Charles đá vào cánh cửa kim loại của xe ngựa cho đến khi nó bị bẻ cong. Anh ta hít một hơi thật sâu, anh ta nóng nảy, luôn nóng nảy. Mỗi ngày đều cảm thấy như cực hình, đặc biệt là sau khi đính hôn. Nhưng anh ta không muốn làm tổn thương người thương của mình. Aster là một người rất cẩn thận.
'Có rất nhiều thời gian và nhiều cách để làm điều đó.'
'Aster, em là duy nhất trong mắt anh và anh sẽ là duy nhất trong mắt em. Không có cách nào khác đâu.'