Aster ngồi trên bệ cửa sổ, anh đợi chiếc xe màu xanh lam đơn giản thuộc sở hữu của anh họ mình đến. Anh đợi cả tiếng đồng hồ cho đến khi nhìn thấy cỗ xe tiến vào sân. Aster nhìn thấy chỉ có một mình Charles, không có dì hay một nhân vật to lớn nào khác đi cùng, anh ta uể oải bước ra ngoài.
Aster nhìn thấy anh họ mình lang thang quanh đại sảnh như thể đây là cung điện hoàng gia của anh ta.
Aster đến gần và gọi anh ta: “Có vẻ như anh đã biết đường xung quanh dinh thự.”
Charles quay lại và mỉm cười, hàm răng trắng, mũi nhọn, nước da hơi ngăm đen do anh ta đi nhiều nơi ở phía nam cùng mái tóc dài ngang vai màu nâu thẳng được anh ta buộc bằng một dải ruy băng nhỏ màu xanh ở đuôi tóc. Ở một khía cạnh nào đó, anh ta sau này cũng là hoàng đế.
Anh ta có đặc điểm của gia đình Golden Camellia, con mắt màu xanh lam với vòng tròn vàng xung quanh đồng tử, dường như nó đang giãn ra. Những đường nét sắc sảo của anh ta nhắc nhở Aster rằng thật phiền phức khi đứng cạnh anh ta trong đám đông vì anh ta quá nổi bật.
Charles ôm Aster và hôn lên má anh.
Astrer ngay lập tức đẩy anh ta ra: “Ôi, Charles, đủ cho trò đùa này rồi đấy.”
Charles vuốt mái tóc gợn sóng của Aster và nói: “Trò đùa gì vậy? Anh rất nhớ em. Chúng ta đã không gặp nhau ba tháng rồi.”
“Chỉ mới có ba tháng. Tôi thậm chí đã không gặp Rosalie trong nửa năm và cô ấy chưa bao giờ hôn tôi như thế này, thật khó chịu.”
Charles cười khúc khích: “Ồ, đó là bởi vì cô ấy đã có tình yêu của riêng mình, không giống như ta, người yêu của ta đã nổi điên khi ta hôn cậu ấy.” anh ta nói.
“Hả, bệnh hoạn. Nếu Helene nghe thấy điều này, cô ấy sẽ rất đau lòng đấy.” Aster nhắc đến vị hôn phu mới đính hôn của Charles.
Nụ cười của Charles tắt đi và nói: “Khốn nạn thật, cô ta chỉ là một sự sắp đặt của hoàng đế.”
Aster đảo mắt, người anh họ này của anh đôi khi có thể rất kỳ quái. Sự sắp đặt ư? Đó là một lễ đính hôn chính thức với một bữa tiệc linh đình trong cung điện hoàng gia ba tháng trước.
“Ôi, đừng ghen tị, tình yêu. Anh đã mang một món ăn nhẹ đến cho chúng ta thưởng thức, đó là món ăn từ phương nam.” Charles nắm lấy tay Aster và đi đến gian nhà ở khu vườn phía đông. Aster thở dài, người anh họ này đến thăm biệt thự thường xuyên đến nổi, anh ta thông thạo mọi đường đi của dinh thự.
Aster ra lệnh cho người giúp việc chuẩn bị trà và hái một bông hoa trong chậu cho anh họ mình.
Aster và Charles ngồi trong gian nhà, âm thanh của chiếc xe kéo đang tiến vào gian nhà. Aster cau mày, tại sao người hầu của anh lại là người giao trà? Anh ấy đã giao nhiệm vụ cho người giúp việc hoặc quản gia cũng được mà, chứ không phải người hầu của anh. Vì anh biết người hầu của mình không được khỏe và đã ra lệnh cho cậu ta nghỉ ngơi.
“Tôi mang trà theo lệnh của Thiếu gia.” cậu nói. Khi nhìn thấy thái tử Golden Camellia, cậu ấy lập tức quỳ xuống: “Xin chào Thái tử, cầu cho Golden Camellia thịnh vượng cho đến lần cuối cùng.. người cuối cùng..” không thể nhớ ra lời chào của mình, cậu ấy bắt đầu run rẩy.
“.. cho đến khi cánh hoa vĩnh cửu cuối cùng rơi xuống.” Aster nói tiếp cho cậu. Anh cau mày sâu hơn, anh biết Charles không độc ác, nhưng anh ta ghét kẻ không thể hiện sự kính trọng với đế quốc. Trước đó anh ta đã thực hiện nhiều chiến dịch cho đất nước này. Aster không muốn người hầu của mình bị trừng phạt vì điều đó.
“Cậu là ai? Một tên tiểu nhân thiếu tôn trọng đến Golden Camellia.” Nụ cười hòa nhã trên gương mặt Charles khi gặp Aster đã biến mất.
“Charles, cậu ta chỉ là một tên nô lệ ngu ngốc. Bộ não của cậu ta có vấn đề, đó là lý do tại sao cậu ta quên cả lời chào. Cứ phớt lờ cậu ta đi.” Aster nắm lấy tay Charles cho đến khi ánh mắt của anh ta dịu xuống. Aster liếc nhìn người hầu của mình rồi nói: “Hãy lui xuống trước khi ta trừng phạt cậu vì sự xấc xược này.”
“Vâng, thưa ngài.” người hầu của anh chạy ra khỏi gian nhà.
“Em quá tốt bụng, Aster.” Charles nói.
“Cậu ta không đáng để anh mất thời gian đâu, tôi muốn nghe về chiến dịch của anh.”