Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 162: Q.3 - Chương 162: Chương 24: Kính Nguyệt Sâm uy hiếp




Người đàn ông này, đúng là yêu nghiệt, trong lòng Dư Châu chấn động, cô mở to hai mắt lại trong tình trạng mặt đối mặt, cảm giác tê dại truyền đến từ môi nói cho cô biết rằng, anh đang hôn cô. Tiện nghi bị chiếm đủ, không chỉ vậy đây, đây gọi là sàm sỡ.

Kính Nguyệt Liên chớp cơ hội cắn nhẹ lên môi cô, còn dám không chuyện tâm, cô bé này suy nghĩ gì vậy, chả lẽ kĩ thuật của cậu kém đến thế sao.

Lát sau, anh mới buông Dư Châu ra, cô thở dồn hai mắt trừng to nhìn anh.

“Không lẽ là lần đầu của em?” Kính Nguyệt Liên tựa trên giường, đôi tay vẫn siết nhẹ trên lưng Dư Châu, nếm qua mùi vị của cô, muốn độc chiếm cô, còn muốn được cô cho phép cùng thừa nhận, huống chi người con gái này cũng là tiểu nha đầu cậu nhìn trúng hơn mười năm trước.

Dư Châu bất ngờ đặt tay trên cổ Kính Nguyệt Liên, anh vẫn cười nhẹ như cũ, hơn nữa còn ngửa cổ ra, “Nếu em muốn cắn, cứ tới đi, muốn hút máu cũng được, anh rất mong chờ.”

Dư Châu hứ một tiếng, “Trước kia anh đã từng hôn người con gái khác?” Cô nói, cả mặt nóng bừng như bị đốt, còn có môi cô vẫn còn tê tê đây này, kỹ thuật tốt như vậy, là do từng hôn không ít người đúng không. Nghĩ đến đây, mặt cô lại biến đen.

Cô nghĩ về anh trong mười năm xa cách cũng không thấy mệt như hôm nay gần trong gang tấc.

“Sao vậy, ghen tị?” Kính Nguyệt Liên kéo tay cô ra, từng ngón tay trêu chọc đầu ngón tay cô, tiểu nha đầu này cũng phách lối quá đi. Có điều, trong mắt anh lại càng thêm đáng yêu.

“Yên tâm đi, anh chỉ có mình em thôi.” Anh nghẹn lại cười, quả thực anh chỉ có mình cô, cho nên, đó cũng xem như nụ hôn đầu của anh đi, về phần kinh nghiệm, quả thực oan uổng, thân chưa qua bách chiến chỉ mới lĩnh hội từ trong sách, thời gian là thứ anh thừa thãi nhất, cũng may Sâm tử còn khách khí với anh, để không ít sách trong này.

“Tiểu nha đầu thì sao, lần đầu tiên của anh cho em rồi, lần đầu tiên của em có phải là anh không?” Đây là ý ngoài lời nói nha, Dư Châu cảm thấy cả người bị nhìn đến phát run, cái loại lời lẽ khiêu khích này, người đàn ông đáng chết này…có thể đừng vừa nói vừa dùng ánh mắt yêu nghiệt như vậy nhìn cô được không, cái gì mà lần đầu tiên chứ. Anh cũng không tự vấn qua xem, Dư Châu trước kia, ai dám dũng cảm hy sinh vì dân như vậy chứ?

Dư Châu cúi đầu xuống, phát hiện, khoảng cách hai người lại gần như vậy, cô vừa muốn đứng lên, lại bị Kính Nguyệt Liên ôm vào trong ngực. Khí lực của anh rất lớn, ngay cả trời sinh quái lực như Dư Châu cũng không giãy ra được.

Cô mới định manh động, bất ngờ lại bị một chiếc chăn trùm kín. “Đừng cử động, cậu ta đang tới đây.” Trong bóng tối, cô nghe được âm thanh Kính Nguyệt Liên đang chìm dần.

Cô nắm chặt hai tay, cách Kính Nguyệt Liên càng thêm gần, trong bóng tối vẫn cảm thấy cả người anh cứng lại, nếu như bị Kính Nguyệt Liên phát hiện ra cô đang ở đây, chắc chắn mạng nhỏ này sẽ không còn.

Kính Nguyệt Liên vỗ nhẹ cô, đi tới giá sách mang mặt nạ lên, đôi mắt mở ra từ bóng tối, bởi vì, một mình anh ở nơi này nên rất mẫn cảm với âm thanh khác từ ngoài vào, chỉ cần Kính Nguyệt Sâm mở cửa, anh cũng có thể cảm nhận được.

Anh ôm Dư Châu chặt hơn, nghiêng đầu đi, may mắn bây giờ cô rất gầy, nếu là khi trước, làm sao cũng không giấu nổi cô.

Dư Châu gần như muốn nín thở, đầu cô chôn vào lồng ngực anh, mà ở dưới chân lại cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.

Đây là cái gì? Đầu óc cô trống rỗng, hồi lâu khi đã nhận định được mặt cô lại hồng đến mức muốn khét. Được rồi, bây giờ là thời điểm quan trọng, phải nhẫn, nhẫn, nhẫn.

Kính Nguyệt Liên cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, đây là tiểu nha đầu của anh nhé, không chỉ ôm chặt, thân hình mềm mại kia còn dính sát vào anh, anh không có phản ứng gì cô mới phải lo lắng đấy, không lẽ nửa đời sau cô muốn làm ni cô.

Mà lúc này, tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng, trong căn phòng an tĩnh lại, chỉ còn tiếng hít thở của Kính Nguyệt Liên, Dư Châu trong chăn thở mạnh cũng không dám. Bởi vì, kẻ kia không xa lạ gì, là Kính Nguyệt Sâm, hắn có được mọi thứ bây giờ, còn ngồi vững trên vị trí người thừa kế nhà Kính Nguyệt, còn khiến Liên cam tâm tình nguyện ở tại chỗ này, nếu như cậu ta không nham hiểm, trên đời này không có ai nham hiểm cả.

Dư Châu cảm thấy không khí trong ngực đang bị rút dần, nghe tiếng bước chân gần hơn, cảm giác tim đạp nhanh như muốn ngảy ra khỏi lồng ngực.

Kính Nguyệt Sâm đến gần, hai mắt xanh lam. Hào cùng màu xanh của bảo thạch, đó là đại diện cho thân phận của cậu ta, khóe môi cậu ta khẽ nhếch lên đầy cứng nhắc.

Lễ phục màu trắng, mặc trên người cậu ta lại mang theo khí chất cao quý vô cùng, cậu ta quả thực rất hợp với màu trắng, ưu nhã, tuyệt mỹ, đáng tiếc lòng dạ lại đen ngòm.

Kính Nguyệt Liên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt giống mình như đúc kia, ngón tay thản nhiên đặt trên chăn, không có gợi sóng phập phồng hay sợ hãi trong mắt.

“Tôi muốn bạc lệ.” Kính Nguyệt Sâm mở miệng, ánh mắt vẫn luôn quan sát khuôn mặt anh, cho nên không quá chú ý đến ngón tay Kính Nguyệt Liên, cậu ta vẫn luôn quá tự tin, cho nên chưa bao giờ nghi ngờ nơi này có người có thể mở cửa, hơn nữa còn gặp được anh.

Nhà Kính Nguyệt có rất nhiều bí mật, mà tại gian phòng này lại có thể tìm ra được những bí mật đó.

“Cậu có thể tự mình tìm.” Kính Nguyệt Liên bình thản trả lời, lần nào cũng hỏi độc cái vấn đề này, cậu ta không thấy chán hả?

Mặt Kính Nguyệt Sâm lạnh đi, trong mắt nhanh chóng hiện lên tàn nhẫn, cô ta đã trở về, Kính Nguyệt Sâm khẽ nhếch khóe môi, nhìn về phía Kính Nguyệt Liên lạnh lùng nói.

“Bây giờ thứ mà có thể đem trao đổi chỉ còn bạc lệ, bởi vì trước đó anh đã đồng ý ở lại nơi này, lần này anh muốn bảo vệ cô ta thế nào?”

Khóe môi Kính Nguyệt Liên cong lên, cô ta ở đây là ai anh rất rõ, có vẻ như hai người này đã gặp mặt, hơn nữa, mấy lão già trong nhà cũng bắt đầu gây sức ép rồi, dù sao, muốn thừa kế nhà Kính Nguyệt cần phải có đủ cả ngân hà lẫn bạc lệ, nếu thiếu một thứ, cậu ta lên được cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận, cho nên mới không ngừng ép buộc anh, nhưng lần này anh thực sự cảm thấy được sát tâm ở cậu ta.

Đôi mắt anh khẽ nheo lại, đáy mắt tràn đầy phức tạp, anh biết rõ bạc lệ ở đâu, chính là cô gái trong ngực anh bây giờ giữ, nhưng, anh tuyệt đối không giao nó cho cậu ta, bây giờ Kính Nguyệt Sâm không phải Sâm của ngày xưa, thế giới của cậu ta bây giờ không còn dung được chút chống đối nào. Đương nhiên, cũng bao gồm Dư Châu của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.