Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 163: Q.3 - Chương 163: Chương 25: Phiền toái tìm đến




Editor:KInh Thuế

“Nếu cô ấy có chuyện gì ngoài ý muốn, anh nhất định sẽ đi theo cô ấy, đó không phải cũng là điều mà em muốn sao?” Kính Nguyệt Liên ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt biến đổi của Kính Nguyệt Sâm.

Kính Nguyệt Sâm sững sờ: “Anh biết là tốt rồi.” Trên mặt cậu ta chỉ có vô tình, lạnh như băng, không còn chút tình cảm gì cho dù đây là anh trai song sinh với cậu ta.

Hai người mặt đối mặt như vậy, Dư Châu nắm chặt tay lại, lại là uy hiếp, còn là lấy cô để uy hiếp, trước kia cũng vậy, cậu ta dùng cô để uy hiếp Liên, uy hiếp cha, còn uy hiếp anh trai.

Cậu ta đúng là biết tận dụng triệt để, một người béo ngốc, một bao cỏ vô dụng lại có nhiều tác dụng như vậy, chắc chắn khiến cậu ta thật cao hứng, rất vui vẻ đi.

Dường như cảm nhận được tâm tình Dư Châu, Kính Nguyệt Liên không sơ hở rụt tay trong chăn, tìm được tay cô, nắm chặt lấy tay cô, ý muốn cô bình tĩnh lại.

Dư Châu cố hít một hơi thật sâu, nắm chặt lại bàn tay Kính Nguyệt Liên. Lại bởi một câu, anh nhất định sẽ đi theo cô ấy, làm cho cô thật đau lòng, đau.

Liên, đồ ngốc này.

Cô đưa tay anh đặt cạnh mặt mình, sau đó nhắm hai mắt lại, không để ý đến tên khốn cô không nhìn thấy kia, cũng không để ý đến người bên cạnh cô bây giờ.

Kính Nguyệt Sâm, trò chơi vừa mới bắt đầu thôi, bây giờ cho cậu tự tin, sau này sẽ càng cay đắng, lần lợi dụng đó nếu không phải cô đồng ý, cậu ta nghĩ sẽ thực hiện được.

Kính Nguyệt Sâm cũng không để ý động tác của anh, bởi vì nét mặt anh quá mức tự nhiên, cho đến bây giờ vẫn là bộ dáng bình thản không chút sợ hãi đó, dường như tất cả mọi việc nơi này đều bị anh dùng tư thế người đứng xem quan sát, tựa như người bị giam ở đây không phải anh, người bị uy hiếp cũng không phải anh, thậm chí ngay cả tính mạng cũng như của người khác vậy.

“Vậy anh cứ ngoan ngoãn mà chờ xem.” Kính Nguyệt Sâm âm lãnh cười, trên môi lộ ra sát ý, nếu như đây là điều mà anh muốn, như vậy, cậu sẽ thành toàn cho, cậu muốn biết xem cái mặt nạ bình tĩnh đó khi bị vỡ nát.

“Anh sẽ chờ.” Kính Nguyệt Liên cũng không ngẩng đầu, đôi mắt nhuốm màu ảm đạm, em trai, hai từ xa lạ biết bao, dường như bọn họ không phải anh em, mà là kẻ thù trời sinh, đúng như nguyền rủa nhà Kính Nguyệt.

Tiếng bước chân rời đi, cho đến khi có tiếng đóng cửa lại, Kính Nguyệt Liên mới kéo cái chăn ra, đột nhiên không kiềm được bật cười sảng khoái, lúc nãy cũng thật nguy hiểm mà.

“Ai.” Anh thở dài một hơi, kéo lại cái chăn, nha đầu chết tiệt, không có lòng cảnh gaics gì cả, cứ như vậy mà ngủ quên luôn.

Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô, lại ôn nhu đặt một nụ hôn lên trán cô.

“Tiểu nha đầu, nhớ kĩ phải cẩn thận.” Anh ngẩng đầu, con ngươi màu lam cũng dần dấy lên băng lạnh, có lẽ thực sự phải đi đến bước đường này.

Dư Châu bước ra cổng trường, tất cả những người đi ngang qua cô, hay cô đi ngang qua đều nhìn cô thêm ba giây, mà khi cô quay đầu nhìn lại bọn họ lại xấu hổ thu hồi ánh mắt, dù sao, một người là mập mạp vô cùng, một người là mỹ nữ tuyệt thế vô cùng, làm sao cũng không nghĩ đây là một người được.

Nhưng, chính cô thừa nhận.

Chưa từng gặp gái đẹp sao? Đương nhiên bọn họ đều đã gặp qua, hơn nữa không phải ít, bên ban quý tộc hầu như đều là tuấn nam mỹ nữ, danh xưng tiên tử Thẩm Vũ Âm, có điều, hiển nhiên bây giờ danh tiếng Thẩm Vũ Âm đã rớt xuống vạn trượng, bởi vì có một điều trọng yếu hơn, hơn nữa còn là một nhân vậy rất lợi hại chính là Dư Châu, trước kia là công chúa Cá Kính, mỹ danh bàn tử hai trăm cân, bây giờ, dáng người ma quỷ, khuôn mặt thiên thần.

Eo thon, chân thẳng, khí chất thanh lãnh lại mang theo phần tà khí, khuôn mặt xinh xắn động lòng người, đáng tiếc tính cách thật không dám khen tặng, có lúc chỉ cần ánh mắt cô lướt qua, đã có người bị hù dọa, luôn cảm thấy cô có phong thái đại tỷ xã hội đen, cũng thật sự có người gọi cô là đại tỷ.

Dư Châu nhàm chán trợn mắt, cô có gì hay mà nhìn mãi vậy, còn nhìn, khuôn mặt này cũng không thể đổi được sang mặt họ mà. Đúng là phong thủy luân chuyển, nhớ khi xưa cô cũng là nhân vật làm mưa gió, có điều lại luôn bị ghét bỏ ném bùn khắp người, mà bây giờ, cô vẫn là nhân vật phong vân, toàn thân lại đều là hoa thơm, tốt nhất có thể xức hương khiến họ chết luôn đi.

Bước qua cổng chính, trên người cô là bộ đồng phục màu đen thường dân, cái ban quý tộc kia, không bằng không đi, một đám dối trá.

Vẫn như thói quen một mình một đường bước đi, trước kia là vì giảm béo, bây giờ là thư giãn.

Đột nhiên, cô dừng bước, lông mi nhẹ nhàng chớp hơi hạ xuống, ánh mắt trời hôm nay gắt quá đi, lại có chút hơi ẩm ướt mông lung trong khóe mắt. Cô ngáp dài, nhưng lại thêm phần cẩn thận.

Một, hai, ba…Tổng cộng sáu người.

Cô đột nhiên xoay người, “Các người xuất hiện đi, bám theo thời gian dài như vậy không mệt sao?” Cô khoanh tay trước ngực, chuẩn một bộ dáng lưu manh, quả nhiên, gầy đi thật tốt đẹp, nếu trước kia cô muốn làm động tác này, phải tự hỏi tay mình có đủ dài hay không, còn có có thể vì đưa tay lên mất thăng bằng mà ngã không.

Lời của cô vô cùng trầm, bên cạnh cũng nhanh chóng lộ ra mấy nhân ảnh, giống như ninja nhật bản, xuất hiện bao quanh cô, coi như cô mọc cánh cũng không bay thoát, hống hồ trước giờ cô đều không có suy nghĩ bỏ chạy.

Đây không phải tính cách của cô, càng không phải phong cách của cô, đương nhiên, cho dù cô muốn chạy mấy người này cũng không để cô như ý.

“Kính Nguyệt Sâm sai các người đến.” Cô thả hai tay xuống, tay trái nhẹ nhàng xoay cổ tay phải, đã lâu không đnáh nhau, không biết xương cốt có rã rời ra chưa.

Sau người lướt mắt nhìn nhau, không rõ tại sao cô nói vậy. Bọn họ còn chưa nói gì mà.

“Không cần đoán, trên người các ngươi có kí hiệu nhà Kính Nguyệt, hừ, một đám ngu xuẩn.”

Dư Châu lạnh lùng nhìn bên thắt lưng bọn họ, trên đó có một chữ “Kính” nhỏ, nếu như không nhìn kỹ, chắc chắn sẽ không để ý, nhưng, chỉ cần là người trong nghề sẽ dẽ ràng nhận ra điều này. Không biết là bọn họ quá đần hay quá tin tưởng cô đây, thậm chí tên cũng thêu lên rồi.

Sáu người không khỏi giật mình, thậm chí có người còn che thắt lưng lại.

Đều đã nhìn thấy, còn che cái khỉ gì nữa, người nhà Kính Nguyệt phái ra sao có thể khờ khạo như vậy chứ, còn nữa, muốn đánh đấm gì thì mau đi, đánh xong cô còn về nhà ăn tối.

“Ngươi, đến đầu đi.” Dư Châu duối một ngón tay, khẽ vẫy, thanh âm trầm vang, chỉ vào người vạm vỡ nhất trong bọn họ, có vẻ khỏe nhất đi. Đừng khiến cô thất vọng là tốt rồi.

Người kia nhìn bộ dáng khiêu khích của Dư Châu, hiển nhiên có chút tức giận, bị một con nhóc có lẽ chỉ một tay hắn bóp nát khiêu khích thật không dễ chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.