“Giang Thánh Quân, ngươi thì sao? Ngươi cho rằng, nàng ta là yêu ma, hay là Ngọc Li Thanh?” Ánh mắt Mẫn Phong thâm trầm.
Thân thể Ngọc Li Hành căng chặt, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm về phía Giang Nhật Dật, sợ hắn cũng làm trái lương tâm nói ra lời bất lợi cho A Li.
A Li ngồi trên bờ vai Ngọc Li Hành, dùng cái mỏ nhỏ của bản thân cọ cọ sườn mặt của hắn, vẫy vẫy cánh, lau máu tươi đang tràn ra từ khoé miệng của hắn.
Nàng biết người này thật tâm đối xử tốt với nàng.
Ngọc Li Hành suy yếu cười cười, dùng mắt phiêu phiêu hướng về cửa sổ cách đó không xa, ý bảo nàng chuẩn bị chạy trốn qua nơi đó.
A Li phe phẩy cái đầu nhỏ, luôn luôn đem cái màn bọc màu đỏ như lửa bên ngoài thân thể đưa cho Ngọc Li Hành.
Giang Thập Dật thở dài thật sâu, rốt cục mở miệng: “A Li nàng, đúng là Ngọc Li Thanh.”
Diêu Khanh Khanh bỗng dưng mở to đôi mắt hạnh long lanh, “Giang sư ca!”
A Li cũng là kinh ngạc đến cực điểm, nàng vô thức mở cái mỏ thật nhỏ, ngơ ngác nhìn Giang Nhật Dật. Giờ này khắc này, Giang Nhật Dật không phải là nên để cho mình đi tìm chết sao?
“Ta nói, nàng, yêu ma, A Li, chính là Ngọc Li Thanh.” Giang Nhật Dật nhắm hai mắt lại, “Chấp thị đại nhân, tuy rằng Ngọc Li Hành đã dùng cấm thuật, nhưng, Ngọc Li Thanh xả thân diệt trừ Ma tôn, là một công thần lớn nhất của Tiên tộc ta. Công có bù được tội hay không, kết quả xử trí như thế nào, vẫn nên để Đại Thánh Quân tự mình quyết định đi. Hiện thời Ma tôn cũng trở về thế gian, có lẽ chỉ có A Li có thể khắc chế hắn thì sao? Đây có khả năng chính là thiên ý!”
Dứt lời, trên khuôn mặt tuấn tú kia của hắn hiện lên một vẻ suy yếu rất nồng đậm. Giống như buông xuống cái tâm sự gì đó, lại giống như nhặt lên một tâm sự gì đó.
Mẫn Phong giật mình, nói: “Cũng đúng, vậy bổn tọa sẽ đem hai người này mang về, gặp mặt quân thượng.”
Giang Nhật Dật nhẹ nhàng buông xuống bả vai đang căng chặt.
Diêu Khanh Khanh hiển nhiên tức giận, ánh mắt của nàng ta không bao giờ nữa muốn rơi xuống trên người Giang Nhật Dật nữa.
“Ngọc gia chủ, cùng bổn tọa đi thôi.”
Ngọc Li Hành đỡ vách tường đứng lên, đang muốn nói chuyện, chợt thấy một luồng sáng kim quang hiện lên, trong tay Mẫn Phong bỗng hiện ra một quang hạc(*) màu vàng.
(*) Quang hạc: hộp nhỏ màu vàng phát sáng.
Hắn bóp nát quang hạc, ngưng thần nghe một lát, nhìn về hướng Giang Nhật Dật: “Vợ chồng Tây Thiên Ma dẫn theo ma quân, liên tục công phá ba toà trọng trấn ở phía Tây Nam, bổn tọa lập khắc đi trấn áp trước, ngươi mang hai người này về Thánh cung.”
“Dạ.” Giang Nhật Dật cúi đầu.
Mẫn Phong thẳng thừng nhìn Ngọc Li Hành liếc mắt một cái, xoay người biến mất tại chỗ.
“Giang Thánh Quân, ta đi tra án!” Diêu Khanh Khanh vẫn không thèm nhìn Giang Nhật Dật một cái, ống tay áo vung lên, nhanh chóng rời khỏi gian nội thất này.
Giang Nhật Dật đuổi theo ra nửa bước, dừng chân lại, khe khẽ thở dài.
Ngọc Li Hành lạnh mắt nhìn, đợi Diêu Khanh Khanh đi xa rồi, hướng về phía Giang Nhật Dật chắp tay: “Giang sư đệ hôm nay thật sự là làm ta nhìn với cặp mắt khác xưa.”
“... Pi?” A Li ngồi xổm trên vai hắn, nghiêng nghiêng đầu.
“Đâu có, “ Giang Nhật Dật mệt mỏi thở dài, “Đã phát hiện có đáng ngờ, như vậy chuyện nên làm tất nhiên phải làm. Huống hồ, ta đã biết A Li là A Li, sao có khả năng lẫn lộn trắng đen, hại nàng chết oan chết uổng? Nếu ta đây làm như vậy, chẳng phải là cầm thú còn không bằng?”
“Vậy Diêu Khanh Khanh...” Ngọc Li Hành cười như không cười.
Giang Nhật Dật vội vàng lắc đầu: “Diêu sư muội không có ý muốn hại A Li đâu. Nàng ấy ngay từ đầu đã không tin A Li là chuyển thế thân của Ngọc Li Thanh, mới vừa rồi cũng chỉ là ăn ngay nói thật thôi, mong Hành sư huynh không lấy làm phiền lòng, nàng ấy tuyệt đối là vô tâm.”
Ngọc Li Hành cười cười: “Nàng ta không tin ngươi, không tin ta. Chỉ tin chính nàng ta thôi.”
Sắc mặt Giang Nhật Dật khẽ biến, chỉ vào giường chuyển đề tài: “Trước nhìn xem loại người nào lại trốn ở chỗ này đi.”
Ngọc Li Hành lại đưa mắt nhìn thật sâu Giang Thập Dật một cái, trong nụ cười thường ngày xa cách bỗng có thêm một tia thân thiết: “Không thể tưởng được Giang sư đệ lại vì ta làm đến nước này.”
Giang Nhật Dật cười tự giễu: “Còn nói chưa từng xem thường ta. Biết rõ Mẫn Phong có vấn đề, sao ta lại có thể đem chứng cứ giao cho hắn? Ngọc sư huynh, ngươi đúng là vẫn còn thành kiến đối với ta.”
Ngọc Li Hành cũng không giải thích, chỉ ôn hòa cười lắc đầu.
Hai người hướng về phía cái giường. Hoá ra mới vừa rồi khi Giang Nhật Dật lấy túm lông tuyết thú đến cho Mẫn Phong xem, liền phát hiện trên giường có người đang ẩn thân, vì thế hắn cố ý để mộc linh lực biến thành dây leo, còn tiện tay ném lên trên che giấu.
Chỉ thấy dây leo chậm rãi nâng lên một vật thể hình người.
Khi một luồng sáng bạc cuối cùng tiêu tán, một bóng người dần dần hiện ra.
“Vậy mà lại là Liễm thần phù? Ta còn tưởng rằng chỉ là Liễm tức phù mà thôi.” Giang Nhật Dật khiếp sợ tiến lên một bước.
“Ngọc Diệc?” Con ngươi Ngọc Li Hành hơi co lại.
A Li nhìn chăm chú, chỉ thấy trên giường là một nữ tử có ngũ quan xinh đẹp l, khuôn mặt hơi dài, mang theo một loại phong tình khác.
“Là đường muội của ta, Ngọc Diệc.” Ngọc Li Hành nói, “Nàng ta không phải người của chi này, không biết vì sao lại có mặt ở đây. Mới vừa rồi ít nhiều cũng nhờ ngươi, nếu không phải ngươi cố ý che giấu nàng ta, Mẫn Phong chắc chắn đem nàng ta diệt khẩu.”
Giang Nhật Dật lắc đầu, đưa tay bắt thanh thần quyết, đặt lên trên trán Ngọc Diệc.
“Việc này quả nhiên rất có kỳ quái, đợi nàng ta tỉnh lại, hẳn liền có thể biết chân tướng.”
Ngọc Diệc chậm rãi tỉnh lại. Mở mắt ra, thấy rõ người trước mắt, nước mắt nhất thời cuồn cuộn chảy xuống.
“Gia chủ!!”
Ngọc Li Hành vội vàng trấn an: “Là ta, Ngọc Diệc muội muội, đã xảy ra chuyện gì, ngươi chậm rãi nói xem?”
“Thánh cung giết người! Thánh cung giết người!” Ngọc Diệc thở gấp mấy hơi, vội vàng bắt được một bàn tay của Ngọc Li Hành, trong ánh mắt lưu lại giọt nước mắt nhưng toát lên vẻ cứng cỏi, “Nhà của ta hôm qua đã bị diệt môn, ta trốn đến nơi này, lại làm hại một nhà Hà bá bá...”
“Sao lại thế này?”
“Cô cô có lẽ đã xảy ra chuyện!” nước mắt Ngọc Diệc nước mắt rơi như mưa, “Mười ngày trước, cô cô trở về một chuyến, lén lút đem mệnh ngọc của nàng giao cho ta. Ta hỏi nàng có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, nàng rõ ràng rất lo lắng, lại không chịu nói, chỉ bắt ta hứa không được nói cho bất luận kẻ nào khác. Hôm qua, khi những người đó xông vào trong nhà ta, bắt toàn bộ người trong nhà lại, còn thả mấy con tuyết thú hung tợn cắn chết. Ta thật sợ hãi, ta đánh không lại bọn họ, phụ thân cho ta Liễm tức phù, ta liền trốn một bên, trơ mắt nhìn bọn họ bị giết chết...”
Ngọc Li Hành cùng Giang Nhật Dật đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.
Cô cô của Ngọc Diệc, chính là thê tử của Đại Thánh Quân, Ngọc Lâm Lang.
“Sau đó thì sao? Ngươi mang theo Liễm thần phù chạy trốn tới nơi này?” Giang Nhật Dật truy vấn.
Ngọc Diệc giật mình mở to hai mắt: “Cái gì Liễm thần phù?”
Giang Nhật Dật kìm lòng không đậu bắt lấy bờ vai của nàng ta: “Nếu không phải Liễm thần phù thì làm sao có thể qua mắt được Chấp thị Mẫn Phong? Ngươi tìm được Liễm thần phù ở đâu?! Còn không?!”
Ngọc Diệc liên tục lắc đầu: “Ta không biết, ta trốn đến nơi đây, biểu tỷ đang giúp ta vận công điều trị, thì hung thủ liền đuổi theo đến... Là, là biểu tỷ đánh hôn mê ta, mọi chuyện sau đó ta không biết gì cả l!”
“Giang sư đệ, trước mắt nên quan tâm vào trọng điểm chứ không phải là Liễm thần phù đi?” Ngọc Li Hành bất động thanh sắc gỡ tay Giang Thập Dật đang bóp chặt vai Ngọc Diệc ra, ôn nhu hỏi, “Mệnh ngọc của cô mẫu còn ở trên người ngươi sao?”
“Còn!” Ngọc Diệc từ trong lòng lấy ra một vật.
Khi mở bàn tay ra, nàng ta không khống chế được kêu lên một tiếng.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay nàng ta là một viên mệnh ngọc màu xám tro lẳng lặng nằm, vừa nhìn cũng cảm giác được không còn sinh cơ.
Mọi người trong Tiên tộc đều có mệnh ngọc, một khi chủ nhân của mệnh ngọc chết đi, mệnh ngọc sẽ không còn màu sắc. Trừ tác dụng này thì mệnh ngọc không còn được sử dụng vào việc nào khác. Bình thường, khi người của Tiên tộc đang thi hành nhiệm vụ tương đối nguy hiểm, sẽ đem mệnh ngọc đặt vào tay thân nhân của mình, để cho bọn họ an tâm.
“Cô cô... Cô cô đã chết! Làm sao có thể! Nàng là thê tử của Đại Thánh Quân mà! Làm sao có thể chết chứ! Vì sao?! Hay là vì cô cô đắc tội Đại Thánh Quân, cho nên liên luỵ chúng ta?” Ngọc Diệc khóc lớn tiếng lên.
“Ngọc sư huynh, “ Giang Nhật Dật trầm ngâm nói, “Trong Thánh cung đã xảy ra chuyện, xem ra sự tình cũng không nhỏ, Ngọc gia các người đã bị cuốn vào trong phong ba này. Ngươi hiện thời trọng thương chưa lành, tạm thời không nên dính vào. Ta tìm lý do về thánh cung gặp mặt Đại Thánh Quân trước, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, mới quyết định.”
Ngọc Li Hành còn chưa nói chuyện, chỉ nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nữ thanh thúy: “Không được!”
Diêu Khanh Khanh phụng phịu, đi nhanh đến: “Giang sư ca, việc này không phải là nhỏ! Chấp thị Mẫn Phong đã biết chúng ta đi cùng với hắn, nếu như ngươi tự trở về chẳng phải là đánh rắn động cỏ?”
“Vật nên làm như thế nào?” Mày Giang Thập Dật nhíu lại, “Trước mắt tình thế không rõ, nếu vội vàng đem Ngọc sư huynh cùng A Li về Thánh cung, chẳng khác nào đẩy người vào hố lửa?”
Diêu Khanh Khanh lạnh lùng cười rộ lên: “Giang sư ca chớ để lấy dạ tiểu nhân đo lòng ta, ta đâu có nói muốn hại chết A Li của ngươi?”
Giang Nhật Dật khó khăn nói: “Sư muội...”
“Hành sư huynh, “ Diêu Khanh Khanh lướt qua Giang Thập Dật, đi đến trước mặt Ngọc Li Hành, “Mọi người đều biết tính tình ta không tốt. Chấp thị Mẫn Phong mới vừa rồi tận mắt nhìn thấy ta cùng với Giang sư ca đã có mâu thuẫn, nếu ta giận dữ một mình tự ý rời khỏi nơi này, cũng không tính là chuyện quá khó hiểu. Nếu ngươi tình nguyện giao Nghịch Sinh Luân cho ta, ta liền có lý do thỉnh gặp Đại Thánh Quân, thay ngươi đi điều tra một phen. Ngươi cùng Giang Thánh Quân đến chậm hơn chút, đến lúc đó tính toán thời gian, gặp nhau ngoài cửa thành, ta sẽ nói tình hình trong Thánh cung cho ngươi, sau đó tuỳ ngươi quyết định là đi hay là ở, chẳng phải là đẹp cả đôi đường?”
Giang Nhật Dật hai mắt sáng ngời: “Đúng là biện pháp hay!”
Diêu Khanh Khanh bình tĩnh nhìn Ngọc Li Hành:
“Nghịch Sinh Luân vốn là một tà vật, Hành sư huynh chắc cũng không động tâm tư muốn giấu riêng đúng không? Dù sao đều phải giao cho Đại Thánh Quân, không bằng lợi dụng nó, đi thám thính thực hư trước —— tuy rằng tu vi ta hơi thấp chút, lại không phải là một nhân vật có tiếng tăm gì, nhưng chỉ cần có Nghịch Sinh Luân trong tay, ta liền có lý do gặp được Đại Thánh Quân. Từ trước đến nay hắn đối với ta cũng rất tốt, chỉ cần cho ta chút thời gian, ta nhất định có thể tìm hiểu rõ ràng những tin tức cần thiết. Hành sư huynh, nếu huynh còn do dự, sẽ mất đi tiên cơ!”
Ngọc Li Hành bị nàng ta thuyết phục, cúi mắt xuống nhìn nàng ta, “Vậy xin nhờ Diêu sư muội.”
A Li sốt ruột vỗ cánh: “Pi, pi!”
Ngọc Li Hành trấn an vỗ vỗ đầu của nàng, sau đó lấy Nghịch Sinh Luân ra, giao vào tay Diêu Khanh Khanh.
A Li cũng biết không thể vãn hồi được, Ngọc Li Hành mang trọng thương trong người, căn bản không phải là đối thủ của hai người Giang, Diêu, huống hồ chi Diêu Khanh Khanh chiếm tình lại chiếm lí, Ngọc Li Hành căn bản không có bất cứ lý do gì cự tuyệt nàng ta.
A Li chỉ có thể dùng cánh che kín mắt: “... Pi!”
Lòng vòng một hồi, Nghịch Sinh Luân vẫn về đến tay Diêu Khanh Khanh.
“Vậy ta liền đi trước một bước, Giang sư ca giải quyết xong chuyện bên này, liền mang theo Hành sư huynh về Trung Châu đi.” Diêu Khanh Khanh cười rạng rỡ, tay áo dài phất một cái, bước lên mây mà đi.
Trầm mặc trong chốc lát.
“Đường ca...” Ngọc Diệc suy yếu mở miệng, “Nếu ta đem mệnh ngọc của cô cô giao cho ngươi, bọn họ có phải sẽ bỏ qua cho ta hay không?”
Ngọc Li Hành nhìn nàng ta một cái, nhận khối ngọc đã mất đi ánh sáng kia.
“Ai biết được, hiện thời bản thân ta còn khó bảo toàn, nếu ngươi muốn đi thì tận lực đi xa chút đi.”
Ngọc Diệc lúng ta lúng túng nói: “Ta... tu vi ta thấp kém, ở lại cũng chỉ thêm phiền... Không phải ta không muốn báo thù cho bọn họ...”
Ngọc Li Hành mệt mỏi phất phất tay, Ngọc Diệc lạy vài cái, vội vàng rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại có hai người một chim.
“Bọn họ vì sao phải dùng tuyết thú?” Ngọc Li Hành bỗng nhiên kinh ngạc hỏi.
“Tuyết thú làm món ăn rất mĩ vị, từ trước đến nay đều được các thực khách yêu thích nhất. Chẳng qua, tuyết thú lúc nào cũng có thiên tư đáng chú ý, nếu lỡ để nó thấy máu liền dễ dàng nhập ma, cho nên người bình thường không ai dám nuôi dưỡng, chỉ có mấy thợ săn vì tiền, bí quá hoá liều mới đi săn, thường xuyên có người chết dưới móng vuốt của tuyết thú đó thôi. Có lẽ, là để làm manh mối rối loạn chăng?” Giang Nhật Dật đáp.
“Có một lời đồn rằng, tuyết thú chưa nhập ma có thể cắn nuốt ma khí.” Ngọc Li Hành nheo mắt lại, “Chẳng qua không ai muốn tình nguyện đi thử loại chuyện không có ý nghĩa này.”
Giang Nhật Dật suy nghĩ một lát, chậm rãi lắc đầu: “Hình như cũng không có liên quan gì đến chuyện này. Có lẽ người của Mẫn Phong nhân chỉ muốn dùng thủ đoạn như vậy để bức cung người bị hại chăng?.”
Ngọc Li Hành thấy không cần phải nhiều lời thêm nữa.
“Nên xuất phát rồi.” Giang Thập Dật nói, “Ngọc sư huynh, ngươi cố ý thả cho Ngọc Diệc một mình rời đi, có phải muốn xem xem nàng ta có đi tìm người giúp nàng ta đào thoát nay không?”
“Ừ. Tuy rằng nàng ta nhìn không giống đang nói dối, nhưng vẫn ẩn ẩn có chuyện gì đó trọng yếu mà nàng cho rằng không liên quan nên không nói cho chúng ta biết.”
Ngọc Li Hành còn lén lút giấu một tia linh lực rất nhỏ trên người Ngọc Diệc, hai người một chim bắt đầu lần theo dấu vết.
Nàng ta vậy mà không đi xa, đàn xoa xoa hai tay, đảo qua đảo lại trong một khu rừng trúc nhỏ.
“Ân nhân, ta đã giao mệnh ngọc đến tay gia chủ rồi, ngài khi nào thì tới đón ta a...” Thanh âm của nàng ta yếu ớt như tiếng muỗi, nhưng Giang Thập Dật cùng Ngọc Li Hành đều là người biết đọc khẩu hình, lời lẩm bẩm không yên của Ngọc Diệc lại một chữ không lọt, bị nghe được rõ ràng.
Ngọc Li Hành lạnh lẽo đi đến trước mặt nàng ta.
“Nói.”
Ngọc Diệc quá sợ hãi: “Gia, gia chủ, đường ca, ta, ta...”
“Nói.” Trong tay Ngọc Li Hành chậm rãi ngưng ra một ký hiệu màu đỏ.
“Ta không có làm chuyện xấu!” Ngọc Diệc hét rầm lên, “Ta nói đều là lời thật! Một chữ cũng không giả! Chẳng qua, chẳng qua, khi hung thủ bắt lấy biểu tỷ, ta được người cứu đi, người cứu ta nói muốn ta làm một chuyện, đó là đem mệnh ngọc của cô cô giao cho gia chủ... Chuyện này có vấn đề gì sao?”
“Vậy vì sao ngươi không ăn ngay nói thật?”
“Bởi vì ân nhân nói, không cần nhắc tới hắn với người khác.” Mặt Ngọc Diệc lặng lẽ đỏ lên.
Ánh mắt Giang Nhật Dật ngừng lại: “Là Vân Dục Hưu?!”
Ngọc Diệc sợ tới mức suýt chút vấp ngã, vội vàng lắc đầu không ngừng.
Chẳng qua biểu hiện của nàng ta đã nói cho người khác sự thật.
“Việc này quả nhiên có liên quan đến Vân Dục Hưu!” Trên mặt Giang Thập Dật hiện lên một chút vui vẻ kỳ quái, nghiêng đầu nói với Ngọc Li Hành, “Ngọc sư huynh, đúng là vẫn còn nhìn lầm người đúng không?”