Ba người một chim trong phòng đồng loạt quay đầu nhìn.
Chỉ thấy người tới mặc trường bào ánh vàng khiêm tốn, diện mạo rất tầm thường, khí chất vô cùng bình tĩnh. Cả người giống như là một thanh đao u oán, nằm trong vỏ thì thôi, ra khỏi vỏ nhất định sẽ thấy máu.
Phía sau hắn có hai Thủ tiên của Thiên Trấn đang bám sát theo, đầu cúi gầm xuống, ánh mắt như không dám mạo hiểm nhìn phía sau lưng của cao nhân mặc trường bào ánh vàng này.
Ngọc Li Hành, Giang Nhật Dật, Diêu Khanh Khanh đồng loạt cúi đầu: “Chấp thị Mẫn Phong.”
Mẫn Phong nhàn nhạt “ừ” một tiếng, ánh mắt bất động, lại hỏi tiếp: “Ngọc gia chủ, giờ Thìn ngày hôm nay, ngươi ở nơi nào?”
A Li tò mò đánh giá Mẫn Phong.
Đây chính là người đứng đầu trong tám vị Chấp thị, thủ hạ của Đại Thánh Quân. Đại Thánh Quân ngàn năm không nhập thế, tất cả những việc cần phải hành tẩu bên ngoài Thánh cung thông thường cũng là do tám vị Chấp thị thực lực cao thâm, thân phận khó lường này làm. Trước mắt nàng, đây là một vị có tu vi sớm lên đến Thánh Quân.
Khoé môi Ngọc Li Hành khẽ mím: “Làm một chút việc tư.”
“Ở nơi nào, trả lời.” Thanh âm Mẫn Phong thoáng lớn hoan một chút, một lực uy áp nồng hậu nặng nề hạ xuống, liền ngay cả Giang Nhật Dật và Diêu Khanh Khanh đang đứng bên cạnh Ngọc Li Hành đều cảm thấy đầu quả tim run lên.
Ngọc Li Hành nhẹ nhàng hít vào, nâng ánh mắt lên nhìn thẳng Mẫn Phong: “Ở trong nhà. Về phần là việc tư gì, xin thứ cho Ngọc mỗ không thể phụng cáo.”
Mẫn Phong gật đầu: “Ngọc gia chủ có việc không biết, giờ Thìn bổn tọa từng đến quý phủ bái phỏng, nhưng tìm khắp cả phủ đệ cũng không thấy tung tích Ngọc gia chủ đâu. Quay đầu lại liền nhận được tin tức, có người dùng huyết nhục để nuôi yêu ma, khi huyết án xảy ra ước chừng cũng là lúc Ngọc gia chủ ngươi thần bí biến mất. Bổn tọa xử lý mấy chuyện công vụ xong vội vàng tới đây, vừa vặn gặp cảnh Ngọc gia chủ ngươi ở trong này già mồm át lẽ phải. Ngọc gia chủ, nếu lại tiếp tục che che giấu giấu, xin chớ trách bổn toạ quá mức không niệm tình!”
Ánh mắt sắc lẻm như chim ưng thẳng thừng rơi xuống trên người A Li. Đầu quả tim của nàng chợt run lên, cảm giác không ổn dồn dập tới.
Buổi sáng bay, Ngọc Li Hành hơn nửa thời gian là ngồi bên trong mật đạo giam giữ cha mẹ hắn, Mẫn Phong tất nhiên là không thể tìm ra hắn. Tình cờ như thế nào nơi này lại vừa vặn xảy ra chuyện, Ngọc Li Hành không có chứng cứ vắng mặt ở hiện trường, lại thần bí mất tích, hơn nữa trên người hắn còn mang theo một con yêu ma như thế này, chỉ sợ là có một trăm cái miệng cũng nói không rõ.
Con ngươi Ngọc Li Hành co rút lại, xoay tay bắt lấy A Li mang đến trên khuỷu tay: “Chấp thị đại nhân hiểu lầm. Đây là gia muội Ngọc Li Thanh, chờ xử lý xong sự tình ở nơi này, Ngọc mỗ sẽ mang nàng ấy đi Thánh cung, gặp mặt dượng.”
Mẫn Phong sững sờ, trên gương mặt nghiêm túc như bản khắc hiếm khi xuất hiện ý cười: “Ngọc gia chủ đây là muốn dùng thân phận thân thích của quân thượng để áp chế ta sao.”
“Không dám, “ Ngọc Li Hành nói thẳng, “Chấp thị đại nhân có quyền tiên trảm hậu tấu, Ngọc mỗ chỉ là sợ đại nhân nhất thời nhanh tay, ngộ thương đến gia muội.”
Mẫn Phong còn chưa nói chuyện, chỉ thấy trên mặt Diêu Khanh Khanh đột ngột lộ ra thần sắc khiếp sợ, nàng ta che miệng, thất thanh nói: “Đây chính là nguyên nhân tại sao hôm nay Hành sư huynh biểu hiện bất thường, khắp nơi đều nhằm vào ta cùng với Giang sư ca sao? Hành sư huynh đã có hiềm nghi, vốn là không nên tham dự vào —— nhưng ngươi lừa dối chúng ta như vậy để tham gia tra án, ngươi chẳng lẽ không biết quy củ này sao?”
Hai hàng mi của Mẫn Phong dần dần xuất hiện một chữ “Xuyên”: “Ngọc gia chủ hôm nay biểu hiện khác thường?”
Diêu Khanh Khanh vội vàng chỉnh đốn trang phục cúi đầu: “Không dám giấu giếm Chấp thị đại nhân, chỉ là cảm giác của ta mà thôi, cũng không có chứng cứ rõ ràng. Là ta lắm miệng.”
Trên sắc mặt Mẫn Phong tràn đầy hồ nghi.
“Ngọc gia chủ, bổn tọa hỏi ngươi một lần cuối cùng. Hôm nay giờ Thìn, ngươi ở nơi nào!”
Uy áp giống như ngưng thành thực chất, nặng nề đè xuống trên người Ngọc Li Hành.
Sau trận chiến với Thực Tử yêu, nguyên khí bản mạng của Ngọc Li Hành vốn dĩ đã hao tổn hơn phân nửa, làm sao có thể chịu nổi uy thế của cấp Thánh Quân? Chỉ trong một hai hơi thở, trên người hắn liền truyền ra tiếng xương gãy trầm đục.
Một dòng máu đỏ tươi chậm rãi theo khoé môi tái nhợt của hắn chảy xuống.
Ngọc Li Hành không cần nghĩ ngợi, xuất ra nguyên khí bản mạng cuối cùng, bảo vệ chặt chẽ A Li.
Nguyên khí bản mạng vừa rời khỏi người, Ngọc Li Hành rốt cuộc không thể ngăn được uy áp của Thánh Quân, lúc này miệng phun máu tươi, uể oải sụp xuống trên mặt đất.
“Chấp thị đại nhân!” Ngọc Li Hành cười thảm, trong miệng vẫn còn máu chảy, “Ngài chỉ cần dùng ánh mắt nhìn một cái liền biết những vết thương trên thi thể đều xuất từ loại yêu ma nào, tuyệt đối không có chút nào quan hệ với A Li! Ngài cần gì phải cắn chặt muốn đẩy A Li vào chỗ chết như vậy?”
Giang Nhật Dật nhẹ nhàng thở dài một hơi, chắp tay nói: “Chấp thị đại nhân, hiện trường có phát hiện lông của tuyết thú, chuyện này thực sự không có quan hệ gì với huynh muội Ngọc gia.”
Hắn vừa nói, vừa dùng linh lực biến thành một sợi dây leo, cuốn lấy túm lông tuyết thú ở trên giường kia, sau đó cũng không thu linh khí lại, tiếp tục đuổi theo dây leo kia làn nó uốn lượn đâm chồi ở trên giường.
“Hừ.” Mẫn Phong hừ lạnh một tiếng, khoanh tay đi đến phía trước mặt Ngọc Li Hành, “Như vậy, hôm nay giờ Thìn, ngươi ở nơi nào?”
Ngọc Li Hành không đáp.
Mẫn Phong vươn tay, nắm lấy cằm của hắn, ép hắn ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy sắc mặt Ngọc Li Hành tái nhợt, khóe môi còn dính một chút máu, dung nhan như ngọc bị ngón tay Mẫn Phong ấn mạnh tạo ra hai dấu hồng hồng, rất có loại phong tư thống khổ tuyệt mỹ.
Ánh mắt Mẫn Phong hơi hơi tối lại, nới tay, thanh âm dịu xuống vài phần: “Thôi được rồi, nếu như thật sự không tiện nói ra, chỉ nói đại khái chỗ nào cũng được. Bất quá, đừng có dùng cái cớ không ra khỏi cửa để hồ lộng bổn tọa.”
Ngọc Li Hành nâng ánh mắt: “Nói một trăm lần cũng vậy thôi, ta đúng là không ra khỏi cửa.”
“Muốn trêu đùa bổn tọa?” Mẫn Phong một chưởng nắm lấy thân thể tròn vo của A Li, “Nói! Bằng không...”
Nguyên khí bản mạng của Ngọc Li Hành vốn dĩ cũng không còn thừa được nhiều lắm, nếu Mẫn Phong toàn lực tạo áp lực, căn bản chống đỡ không đến vài giây!
A Li phẫn nộ giãy dụa, dùng cái mỏ của bản thân hung hăng mổ vào tay Mẫn Phong. Nếu nguyên khí bản mạng bị phá, như vậy tu vi của Ngọc Li Hành cũng tẫn phế, mạng nhỏ nàng càng khó bảo toàn. Người của Thánh cung mà lại ép người như vậy, không chút nói đạo lý! Nàng nhớ rõ Ngọc gia cũng là một thế gia lâu đời, thế lực tuy rằng không thể so sánh được với Thánh cung, nhưng cũng có thể tính là chư hầu một phương, không nghĩ tới một Chấp thị dưới quyền Đại Thánh Quân vậy mà muốn đánh liền đánh, nói giết liền giết!
Ngọc Li Hành giận dữ, trong tay tế ra một ký hiệu màu đỏ.
Nhưng mà Mẫn Phong chỉ phất phất tay, ký hiệu màu đỏ kia liền dễ dàng bị phá vỡ.
Ngọc Li Hành lại lần nữa phun máu tươi, bị phản lực đẩy văng đến góc tường.
“Ngọc gia chủ.” Thanh âm Mẫn Phong không hề có tình cảm, “Ngươi nói yêu ma này là Ngọc Li Thanh. Ta có thể cho rằng, một mình ngươi sử dụng cấm thuật, triệu hồi vong hồn trở về thế gian, hơn nữa lại thành công hay không?”
Phảng phất như một cơn gió lạnh lẽo thổi quét qua cả gian phòng đầy máu tươi này. Mỗi người đều ngừng hô hấp lại, không thể nhúc nhích.
Ngọc Li Hành thì triệt để cứng người.
Mẫn Phong tới gần hai bước, nói: “Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.”
Hắn vươn tay dài đến trước mặt Ngọc Li Hành, trong tay bóp lấy A Li đang không ngừng giãy dụa.
“Đúng!” Mắt thấy nguyên khí bản mạng sắp tan biến, Ngọc Li Hành nhắm hai mắt lại, lớn tiếng nói, “Gia muội là ta triệu hồi về!”
Mẫn Phong thở ra một hơi, nới tay.
A Li vội chạy trở về khuỷu tay của Ngọc Li Hành.
Nàng gấp đến độ kêu lên chiêm chiếp, ý bảo Ngọc Li Hành nhanh chóng thu hồi nguyên khí bản mạng lại.
Thanh âm Mẫn Phong trở nên có chút mờ mịt: “Dùng máu ngươi làm chất dần, xương thịt làm tế phẩm, đốt cháy một nửa nguyên hồn, triệu hồi tàn niệm của linh hồn chưa phi diệt, hồi phục đến hiện thế. Ngọc Li Hành, ngươi quả nhiên yêu thương muội muội của ngươi. Vì một tia khả năng thành công này mà cam nguyện biến thành một người tàn phế, đời này sẽ không còn huyết mạch.”
A Li ngơ ngác nhìn hắn.
“A Li trở về được là đáng giá.” Trên khuôn mặt tái nhợt của Ngọc Li Hành hiện lên vẻ tươi cười.
“Nếu như nàng ta không trở về thì sao?” Mẫn Phong nhìn hắn.
“Ta biết muội ấy nhất định sẽ trở về.”
“Nếu như không trở về, ngươi liền tự nói với mình, vậy là ngươi chưa vi phạm cái gì cả?” Thanh âm Mẫn Phong có chút kỳ dị.
Ngọc Li Hành rũ mắt xuống: “Không cần nhục nhã ta. Một mình ta sử dụng cấm thuật, là tử tội, ta biết. Muốn giết cứ giết, nhưng mà trong giới luật cũng không có nói, người bị cấm thuật triệu hồi trở về cũng phạm vào tử tội. Ngươi có thể giết ta, nhưng A Li, ngươi phải đem muội ấy mạnh khoẻ không tổn hao gì đến trước mặt Đại Thánh Quân.”
“Pi! pi!” A Li đập đập cánh nhỏ, che chắn ở phía trước Ngọc Li Hành.
Hoá ra là như vậy!
Cái thân thể này, sinh mạng này, là Ngọc Li Hành dùng máu thịt của chính mình, tinh hồn củ mình đổi về! Khó trách A Li không phải là Ngọc Li Thanh nhưng lại cảm giác Ngọc Li Hành tựa như thân nhân của nàng.
Hoá ra đây là cảm giác huyết mạch tương liên!
Cảm giác như vậy...
Cánh A Li bỗng nhiên cứng lại rồi.
Nàng đi đến thế giới này đã mấy ngày, vừa tới liền rơi vào cảnh nguy cơ sinh tử, nàng không rảnh phân thần suy nghĩ chuyện trước khi bản thân đến nơi đây là như thế nào —— người nhà có phải rất sốt ruột hay không? Bản thân còn có cái gì chưa làm xong hay không?
Cho tới bây giờ, Ngọc Li Hành làm cho nàng cảm nhận được tình thân phảng phất như một tia sét đánh thẳng vào trong đầu, nàng đột nhiên ý thức được, ngoại trừ biết bản thân tên là A Li, cùng với chuyên nàng là xuyên đến thế giới trong sách, nàng đối với bản thân mình vậy mà... không! biết! chút! gì!
Nàng không biết cha mẹ của mình là ai, lớn lên thế nào, không biết bản thân trước khi xuyên không là bao nhiêu tuổi, làm nghề nghiệp gì, không biết mình đã đọc cái quyển “Khanh Khanh tu tiên truyện” này ở đâu, cũng không biết bản thân đã chết như thế nào.
Nhưng nàng biết cuộc sống ở thế giới nguyên bản là như thế nào, biết cuộc sống nhân loại lúc đó không có yêu ma, chỉ có khoa học kỹ thuật thật phát triển, hằng ngày cuộc sống của mọi người đều không rời được máy tính và di động...
Nàng giống như một khách qua đường, bàng quan biết hết thảy, nhưng thân lại không ở trong đó.
Có lẽ là khi xuyên qua thì trí nhớ bị tiêu trừ chăng...
A Li lắc lắc cái đầu nhỏ, thử lên tiếng chíp chíp, hung ác nhìn chằm chằm Mẫn Phong.
Ngọc Li Hành cũng không thu hồi nguyên khí bản mạng. Hắn đã cầm chắc bản thân hẳn phải chết, A Li biết, nếu Mẫn Phong không đồng ý buông tha nàng, Ngọc Li Hành sẽ liều hết tánh mạng níu lấy Mẫn Phong, để cho nàng đào tẩu.
Mẫn Phong bỗng nhiên quay đầu, nhìn Giang Nhật Dật cùng Diêu Khanh Khanh, thanh âm trở nên có chút kỳ dị: “Tuy rằng Ngọc gia gia chủ đã thừa nhận bản thân phạm tử tội, nhưng bổn tọa cũng không xác định được con yêu ma này chính là Ngọc Li Thanh lúc trước. Nhị vị, các ngươi nói đi?”
Tâm A Li lập tức chìm m xuống.
Xem ra Mẫn Phong muốn cắn chết huynh muội hai người. Mà Giang Nhật Dật cùng Diêu Khanh Khanh, bây giờ còn nắm tay nhau đấy thôi, nói cách khác, bi kịch đáng lẽ xảy ra vào ngày A Li xuyên sách đến nơi đây chỉ là trì hoãn đến hôm nay mà thôi——
Giang Nhật Dật đính ước Diêu Khanh Khanh, vì triệt để cắt đứt tình cảm, hắn sẽ để A Li đi tìm chết.
Ngọc Li Hành thừa nhận dùng cấm thuật xong, đã là tử tội. Chỉ cần Giang Nhật Dật cùng Diêu Khanh Khanh phủ nhận A Li là Ngọc Li Thanh, Mẫn Phong sẽ đem huynh muội hai người cùng nhau xử tử, vừa vặn đổ chuyện diệt tộc hết một chi của Ngọc gia hôm nay lên đầu con yêu ma A Li này, ai cũng hoan hỉ.
Nhưng mà, vì sao Mẫn Phong nhất định phải ép huynh muội hai người chết chứ?
Nguyên cốt truyện này, từ trong ra ngoài không có một chỗ nào không toát ra mùi vị âm mưu nồng đậm!
Chỉ thấy Diêu Khanh Khanh lắc lắc đầu, thanh âm hơi nhỏ, lại rất kiên định: “Từ đầu ta đã thấy thân thể của nàng ta, tính cách, thần thái của nàng ta đều khác với Ngọc Li Thanh Thánh Quân một trời một vực. Ta cũng không thừa nhận chuyện nàng ta là chuyển thế thân của Ngọc Thánh Quân.”
“Tốt lắm.” Mẫn Phong nhìn phía Giang Nhật Dật, “Giang Thánh Quân, ngươi thì sao?”