Toàn bộ con điểu A Li đều không tốt!
Nếu như nàng không nhìn lầm, vừa rồi một cái tát kia, là, là, là tát Vân Dục Hưu hô, hô, hô văng ra ngoài?!
Cái mỏ nhỏ cứng đờ, nàng quyết đoán làm bộ như không phát hiện, vô cùng bình tĩnh quay đầu lại, chỉ huy con mối lấy ra ma tâm của hai con chuột khổng lồ, một ngụm nuốt vào.
Ừ, vừa chặt đầu vừa ăn cơm cũng muốn no!
Bỗng nhiên gốc cánh trùng trùng chìm xuống.
A Li cảm thấy trên lưng của bản thân như bị một toà núi lớn đè ép. Trong đầu của nàng theo bản năng hiện lên một bức tranh vẽ cũ kỹ —— ánh mặt trời đang rải nắng đầy sân, một con gà trống hùng hổ mạnh mẽ đột nhiên nhảy lên trên lưng một con gà mái đang kiếm ăn, dẵm đến mức nó phải hạ đuôi xuống, hai cánh dang ra.
A Li vội vàng lắc lắc đầu, thoát khỏi ý niệm đáng sợ này.
"Tiếp tục đi." Sau tai bay tới thanh âm ẩn ẩn.
Như là khối băng đang thoáng trải qua một buổi trưa.
A Li nhất thời cũng không hiểu rõ ràng, hắn đang nói vậy là muốn bản thân mình tiếp tục giết quái, hay là nói để cho mình tiếp tục tát hắn?!
Tổn thọ, lại câu hỏi toi mạng!
Con mối hiển nhiên kiến thức sâu rộng hơn A Li, da mặt dày, chỉ thấy hắn giơ hai cái chân trước lên, làm động tác như nếu có quần áo sẽ săn tay áo, sau đó suất khí vô cùng, lớn tiếng nói: "Vì đại nhân! Vượt lửa băng sông! Sẽ không tiếc! A Li đại nhân, chúng ta lên đi!"
Cái ngữ khí kia, cái thần thái kia, thấy thế nào cũng tràn đầy nhiệt huyết.
A Li nghiêng đầu, đi theo cái đồ diễn tinh này đánh về phía một con yêu bọ cánh cứng cách gần đó.
Về phần Vân Dục Hưu cố ý nặng nề đè ở trên lưng nàng... Tùy tiện tùy tiện!
Con mối có lòng biểu hiện thật tốt trước mặt đại ma đầu một phen, chỉ thấy hắn tả xung hữu đột, bảo hộ A Li nghiêm nghiêm thực thực.
Sau khi độc chết một con trùng tám chân xong, hắn thẳng thắn dứt khoát phun ra ma tâm, dâng cho A Li.
"Thỉnh đại nhân dùng!"
A Li quả thực kinh ngạc thán phục —— tình cảm đối với cái mặt hàng này nãy giờ đều tiêu tan trong nước hết rồi.
Nhìn bộ dáng của hắn giờ phút này, thật giống như một thiếu niên thời kỳ trẻ trâu tràn đầy sinh lực cùng nhiệt huyết a! Đối mặt với vô số yêu ma địch quân đang vây kín, hắn nghiêm nghị không sợ, từ trên ngực dài lên đến ót là tràn đầy một bộ "Mối sống điểu sống".
Kỳ thực hai cái chân sau đều sắp rụng hết lông rồi.
Mặt đất rung động không thôi, yêu ma một con lại tiếp một con chui lên phía trên, vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Cả một phương đại địa đang giống như một cái bánh bao thật to tướng bên trong chứa đầy nhân, một khi xốc lên tầng da bánh mỏng manh này, bên dưới sẽ lộ ra đám nhân thịt chật ních chen chúc ở bên dưới.
Bản thân A Li bị hình ảnh trong tưởng tượng của bản thân làm cho da đầu run lên.
Nàng phối hợp với con mối, liên tiếp giết chết vài con yêu ma phía trước dẫn đầu nhào vào.
Phía sau, đám yêu ma đã chen chúc chật ních, tầng tầng lớp lớp. Chúng nó vung móng vuốt sắc nhọn, như phát điên không sợ chết mà xông về phía trước.
Lực lượng chung quy cũng có giới hạn, A Li cùng con mối dần dần rơi xuống thế hạ phong.
A Li nghe thấy Vân Dục Hưu phát ra một tiếng thở dài quỷ mị: "Có chút chuyện vậy cũng không làm tốt được sao."
Cả người con mối run lên, giơ hai chân liền nhào vào trong sóng triều của yêu ma.
A Li tắc bị hắn nắm lấy túm lông gáy mang theo xuất chiến.
Hắn lềnh bềnh ở mặt nàng, tùy tiện trở tay đã đánh chết một con yêu ma không có mắt, sau đó ra lệnh cho nàng há miệng.
A Li mở mỏ ra.
Chỉ thấy trong ống tay áo Vân Dục Hưu lổn ngổn vô số ma tâm, tay áo dài vung lên, chúng nó giống như đạn liên châu vèo vèo vèo bán vào miệng con chim A Li.
Có hơn trăm quả nha!
A Li nuốt hết toàn bộ bọn nó vào bụng, sau đó mờ mịt nhìn Vân Dục Hưu.
Hắn thấy nàng hai mắt đăm đăm, không khỏi tức đến vui vẻ: "Ngươi nhận cái đó của ta để làm bài trí thôi hả?"
"Ôi?" A Li buồn bực nghiêng đầu, vẻ mặt không hiểu, "Ta đây không phải đang cố gắng bắt bọn nó chuyển hóa thành ma khí sao?"
Khóe mắt Vân Dục Hưu giật giật, thanh âm theo kẽ răng oán hận bay ra: "Nguyên dương."
Mặt con chim A Li nhất thời đỏ ửng lên, may mắn còn có bộ lông bao trùm, không nhìn ra được.
Nàng luôn có thể cảm giác được có một luồng năng lượng ấm áp thoải mái mà ma tâm của bản thân đang ngâm bên trong, chỉ là cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới, nó vậy mà còn có thể dùng nữa sao?!
Vấn đề là dùng như thế nào?
Nàng vẫn không hiểu ra sao, cái đầu lông xù xù bất giác nghiêng quá độ thành một góc chín mươi độ.
Vân Dục Hưu hít vào một hơi, bất đắc dĩ vươn một bàn tay ra, đặt lên trên ngực con chim A Li.
A Li sợ hãi cả kinh, nàng cảm giác được kia luồng năng lượng kia dưới sự dẫn đường tận tình của Vân Dục Hưu, cực kì cường thế bá đạo chui thẳng vào trong ma tâm của nàng! Trong nháy mắt đó, cảm giác giống như ý hợp tâm đầu đến mấy phần, chân A Li mềm nhũn, suýt chút ngồi xổm xuống.
Cảm giác tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Sau khi nguồn năng lượng dung nhập vào trong ma tâm, nàng phát hiện ma tâm của mình giống như biến thành một cái lò luyện, ma khí thượng vàng hạ cám đọng lại ở bên trong trong thời gian này bị chiết xuất tinh luyện một lần nữa, hóa thành ma nguyên đen thuần, nặng nề chìm xuống dưới. Mà cái đoàn trướng khí sau khi hấp thu xong hai gã thần phó chưa thể tiêu hóa được kia lại nhanh chóng nóng chảy, ồ ồ chảy xuôi về đáy ma tâm.
Mấy viên ma tâm vừa mới nuốt vào trong bụng kia đã từng viên một nóng chảy, chẳng bao lâu đã tràn đầy trái tim nhỏ của nàng.
Trong lòng A Li có sở cảm, nàng theo bản năng hóa ra hình người, khoanh chân ngồi xuống.
Vân Dục Hưu tế ra bản mạng ma diễm, vẽ một vòng tròn xung quanh nàng, trường bào vừa động, thân ảnh màu đen một lần nữa xuất hiện trong đàn yêu ma, sạch sẽ lưu loát thu gặt tánh mạng chúng nó.
A Li phát hiện tầm mắt bản thân phảng phất như có thể chạy đến bên trong thân thể mình!
Nàng nhìn thấy luồng năng lượng kia đang hừng hực thiêu đốt trong trái tim của mình, nguyên luyện ra ma khí, đồng thời bản thân trái tim trung hừng hực thiêu đốt, dần dần hòa tan và ngưng luyện ra ma khí, đồng thời cùng với ma nguyên của nàng thủy nhũ giao dung(*).
(*) Thủy nhũ giao dung: nước và sữa hòa lẫn.
Ma tâm của nàng giống như đang được nạp pin một cách nhanh chóng, ma nguyên đen thuầnnhanh chóng tăng lên, 20%... 50%... 80%... 100%!!!
A Li nghe được trong đầu bản thân truyền đến tiếng nổ "Oanh" một cái!
Thế giới mở ra một cánh cửa mới cho nàng.
Nàng phát hiện, nàng nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác được tình cảnh xung quanh mình! Lúc trước, cảm giác của nàng đối với hoàn cảnh mơ hồ chỉ là bản năng, ví dụ như khi cái đuôi chuột khổng lồ đột kích từ sau lưng, tiềm thức của nàng lập tức bắt được dấu hiệu không khí lưu động, phát ra cảnh báo có nguy hiểm với nàng; lại ví dụ, nhắm mắt lại, là có thể cảm giác được ánh mắt người khác đang nhìn chăm chú vào bản thân.Mấy cái này ọi là trực giác.
Nhưng hiện tại, trực giác đã được cụ thể hóa.
Nàng chẳng những có thể "nhìn" được, còn có thể ngửi được, nghe được, va chạm vào. Tất cả trong phạm vi nhận thức của nàng, nàng có thể rõ ràng bắt giữ hết thảy ngay cả những thay đổi nhỏ như gió thổi cỏ lay. Đây là cảm giác toàn phương vị, bao gồm cảm giác của cả năm giác quan không có cực hạn!
Nàng lặng lẽ bắt giữ được thân ảnh Vân Dục Hưu.
Trong nháy mắt "Tầm mắt" lưu lại trên người hắn, nàng cảm giác được đầu của bản thân như chạm vào một ngọn núi.
"Ô!" A Li mở to mắt, theo bản năng nhăn nhăn trán.
Bên tai truyền đến thanh âm buồn cười của hắn, "Há mồm."
A Li lại nuốt vào vô số ma tâm.
Nàng bỗng nhiên có chút tưởng niệm hương vị tư nhiên.
Ôi?!
Khi A Li lại một lần nữa đưa ý niệm đầu vào trong cơ thể, nàng hoảng sợ phát hiện, hình như lượng điện của bản không còn nữa?!
Ma tâm nhảy lên càng thêm hữu lực, từng đợt ma nguyên thuần khiết đến cực điểm cứ nhè nhẹ vờn quanh ma tâm, nhưng cái lượng điện nàng thật vất vả mới đổ vào đầy ma tâm... Vậy mà lại không thấy đâu nữa.
"Không có, ta không có nữa rồi!" Nàng một phen giãy giụa muốn rời khỏi Vân Dục Hưu.
Hắn quay đầu lườm nàng, liếc mắt một cái. Nhìn thẳng vào ánh mắt vô thố kia, hắn lập tức liền đoán được cái con chim ngu ngốc này đang làm trò yêu gì.
Hắn hít sâu một hơi: "Ngươi thăng cấp."
"Hả?"
"Chúc mừng ngươi." Vân Dục Hưu ngoài cười nhưng trong không cười, "Luận thực lực, ngươi đã tương đương với cấp độ Đại Thánh Quân rồi."
"A!"
Cái này là bớt phấn đấu bao nhiêu năm nha? A Li đã tính không rõ nữa.
Chỉ là... Thần phó sao có thể cho mình cơ hội tốt đến như vậy? nàng vẫn cảm thấy thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí đâu.
Vân Dục Hưu an ủi nói: "An tâm đi, hắn nhiều lắm chỉ có thể giết được mấy người cha mẹ của ngươi mà thôi. Về cái âm mưu mà hắn đang ấp ủ kia, bất luận là làm cái gì, đều chỉ là giỏ trúc múc nước mà thôi, chẳng được gì."
A Li: "???!!!"
Hắn rốt cuộc là muốn làm cho nàng an tâm, hay là không muốn để cho nàng an tâm?!
Hắn cúi người xuống, cơ hồ cùng nàng trán kề trán.
Hắn nói: "Đây là Thần Vực đặc biệt do thần sử tạo ra, chỉ có lực lượng của cấp bậc ngang hắn mới có thể phá được —— nhờ ân đức của ngươi ban tặng, ta tạm thời không cách nào dùng thần ma thân được. Cho nên, ngươi bao lâu mới có thể hiện ra chân thân Huyền Hoàng, thì lúc đó mới có thể thoát khỏi vòng vây."
A Li ngơ ngác một hồi, ngửa đầu ra sau, len lén nhìn nhìn lỗ tai của hắn.
Tốt lắm, đây là nói thật.
Cho nên nàng là Huyền Hoàng? Hoặc là, hắn nhận định nàng chính là Huyền Hoàng?
Là tai sai của thần....từng bị hắn diệt? Huyền Hoàng?!
Là cái Huyền Hoàng trong Thiên địa huyền hoàng kia?!
A Li bừng tỉnh đại ngộ —— phá án rồi! Bí mật Giang Thập Dật thoát phá hư không đã được giải! Giết thần thành thần, nếu Ngọc Li Thanh là Huyền Hoàng chuyển thế, vậy hết thảy đều có thể nói được thông! Không nghĩ tới sau lưng một quyển ngôn tình cẩu huyết Mary Sue ngốc nghếch cư nhiên còn cất giấu logic chặt chẽ như vậy!
A Li quả thực bị cái trí tuệ ' mèo mù vớ phải cá rán' của tác giả làm cho sợ ngây người.
Nàng bình tĩnh chớp mắt, nghĩ, 'Dù sao cũng đâu có quan hệ gì với ta, ta chỉ là người qua đường Giáp vô tội xui xẻo bị xuyên qua mà thôi.'
A Li quyết đoán từ bỏ chuyện mua dây buộc mình, bộc bạch nói: "Ta dùng lỗ tai của ta thề, người hại ngươi tuyệt đối không phải là ta! Huyền hoàng không phải là ta, Ngọc Li Thanh cũng không phải ta! Ta là vô tội, trong sạch! Không tin ngươi xem lỗ tai của ta đi!"
Dục vọng cầu sinh của nàng phóng thích đến vô biên vô hạn.
Vân Dục Hưu bị phản ứng của nàng làm cho sợ ngây người trong một chớp mắt, chợt, lồng ngực thình thịch, phát ra từng chuỗi tiếng cười trầm thấp.
"Huyền Hoàng mặc dù có thể niết bàn chuyển sinh, nhưng sẽ bị mất hết toàn bộ thần lực, trí nhớ mất đi cũng rất bình thường thôi." Cười xong, hắn âm âm nói, "Chẳng qua, chấp niệm của số mệnh đã được phong ấn thật sâu trong thần hồn. Một khi thời cơ đến, ngươi sẽ cảm ứng được số mệnh của bản thân, không tiếc cùng ta đồng quy vu tận."
Hắn bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu, bỗng nhiên nhắm mắt lại, xoay người liền đi.
Một tiếng than thở khe khẽ tán đi trong gió.
"... Mà ta sao lại muốn tha cho ngươi?"
Trong lòng A Li thầm kêu không tốt.
Chơi cái gì không chơi, lại chơi trò mất trí nhớ. Cái này thì có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ được.
Ta không phải là Huyền Hoàng —— ngươi mất trí nhớ.
Ta không phải là Ngọc Li Thanh —— ngươi mất trí nhớ.
Ta xuyên sách—— ngươi mất trí nhớ.
Ta không muốn giết ngươi —— ngươi mất trí nhớ.
Rồi làm sao...
A Li nóng nảy.
Vân Dục Hưu thoạt nhìn còn nóng nảy hơn so với nàng, hắn xách con mối bỏ bên cạnh cái vách ánh sáng vàng của kết giới, bay lên thành một tàn ảnh màu đen, điên cuồng thu gặt tánh mạng đám yêu ma.
Một trận mưa rền gió dữ qua đi, cả một mặt bình địa chỉ còn lại những đống tro tàn mang hình cẳng tay, cẳng chân và những bộ phận khác.
Còn có những con yêu ma không biết sống chết từ mặt đất bên dưới lớp tro tàn ngoi đầu lên, bị hắn bóp chết từng con một.
A Li phát ngốc ra trong giây lát.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy, Vân Dục Hưu có thể tha cho nàng sống lâu như vậy, hẳn là chân ái.
Muốn phá cái thế cục xấu hổ như hiện tại kỳ thật cũng không khó, nếu như thực lực của nàng mạnh hơn hắn, liền có thể chứng minh nàng căn bản không có ý làm hại hắn.
Chẳng qua phương diện này có một vấn đề rất lớn thì phải....Hắn làm sao có thể để cho thực lực của nàng vượt qua hắn?
Vẫn là câu hỏi toi mạng như cũ.
A Li nhất thời không thể nghĩ ra được biện pháp giải quyết, liền không thèm nghĩ nữa. Nàng rất lạc quan tự nói với mình, nói không chừng bản thân mình căn bản không phải là cái Huyền Hoàng gì đâu, vạn nhất thần ma thân sau khi trưởng thành chỉ là một con chim trĩ lông xù thì sao... Vậy chẳng phải tất cả sầu lo này nọ của hiện tại là buồn lo vô cớ?
Nàng thật bình tĩnh cong đầu gối lên, tiếp tục luyện hoá ma khí còn sót lại trong cơ thể.
Mỗi khi Vân Dục Hưu nhìn hướng về nàng, nàng giống như con chim non liền mở to miệng, không hề đề phòng chờ được đút thức ăn.
Khóe mắt hắn lại lần nữa run rẩy lên —— đây là cái gì? Đây là một con chim lưu manh!
"Có hơi ít nha." A Li nuốt chiến quả của Vân Dục Hưu vào bụng, chép chép miệng, "Chỉ mới được một nửa."
"Ma tâm của ta luôn không?." Vân Dục Hưu buồn bã nói.
A Li vội vàng lắc đầu.
Mặt đất bỗng nhiên như nước bị nấu lên.
Chấn động kịch liệt chấn làm cho không khí đều bị gợn lên những gợn sóng dày đặc.
Một con quái vật lớn đang từ chỗ sâu nhất hướng lên phía mặt đất.
Vân Dục Hưu đột nhiên nở nụ cười.
Hắn nói: "Thế nào, thần phó muốn thử xem chúng ta có phải tình vững hơn vàng hay không? Nếu như ta không đem một nửa ma khí còn thừa kia cho ngươi, hại người nhà của ngươi bị nguy hiểm, mà ngươi phải mắt nhìn những người đó chết đi... Ngươi có dám trở mặt với ta không?"
A Li nghiêm cẩn nói: "Không. Nếu ta không có năng lực cứu người, đó là vấn đề của bản thân ta, không có quan hệ gì với ngươi. Ta muốn hận cũng chỉ hận bản thân vô dụng, còn làm phiền người khác."
Vân Dục Hưu ý tứ không rõ cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta thật nghĩ không ra, ngươi ngốc như vậy làm thế nào lại thành đồ chó săn kia."
"Nhất định là có hiểu lầm!" A Li nói, "Ngươi cũng biết ta chán ghét cái gọi là 'Thần' kia biết nhường nào. Ngày nào đó nếu có cơ hội, ngươi xem ta có mổ hắn lòi mắt không!"
Vân Dục Hưu bình tĩnh nhìn nàng, nhìn cho đến khi ót A Li hơi hơi rét run, hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng nói nột câu: "Ta chờ."
Thân thể hắn đột ngột biến mất tại chỗ.
Mặt đất rung động rất nhanh bình ổn lại.
A Li nghiêng đầu vừa nhìn, chỉ thấy kia con mối ngồi bên cạnh vách phong ấn màu vàng, giang mấy cái chân nhỏ, cánh tay thì để trước thân, che chở Ngọc Li Hành.
Trong khoảng thời gian ngắn lại có một chút tư vị năm tháng tĩnh tốt như vậy.
Nàng nhịn không được âm thầm nghĩ, đợi đến khi giải quyết xong thần phó cùng thánh cung, thế gian này sẽ không còn ai có thể uy hiếp đến bản thân mình cùng thân nhân đoàn tụ bên nhau. Ngày tháng tốt như vậy thật tốt a...
Vân Dục Hưu đã trở lại.
Hắn đút no A Li, đem mấy cái ma tâm còn thừa đều thưởng cho con mối.
Nhặt được đầu về còn gặp may được thưởng, con mối vui mừng cười đến lệch hàm.
A Li chậm rãi luyện hóa dòng ma khí.
Nàng phát hiện, năng lượng của Vân Dục Hưu đưa cho nàng vặn đủ đưa nàng lại tấn thêm một giai.
Cho nên... Nàng và hắn, thật sự là một sự tồn tại đúng bên cạnh nhau sao?
Nghĩ đến hình thể của con cự thú Thiên Đế, A Li vẫn cứ thấy lông tóc dựng đứng, đó là nỗi sợ hãi bản năng khi một mình đối mặt với một thế lực mạnh mẽ.
Một sự kính sợ với thiên địa, với tự nhiên.
Nếu sau khi nàng tấn giai xong, cũng to lớn như vậy...
Vậy tên gia hoả kia ngồi xuống không chừng cũng tới dưới cánh của nàng thôi!
Người ta bế quan thì tâm tư thanh tĩnh, A Li đầy đầu tạp niệm, chần chừ, nhưng cũng thành công tấn giai. Cái gì bình cảnh a, bích chướng a, căn bản không tồn tại, hoàn toàn không tồn tại!
Nàng cảm thấy bản thân thật giống như là tiểu hào chăm chỉ tu luyện được mang theo thăng thành đại lão mãn cấp vậy!
Quả thực có thể sướng đến bay lên mây!
Khi trong đầu truyền đến tiếng "oanh" quen thuộc, suy nghĩ của nàng còn dừng lại ở xúc cảm khi bản thân dùng cánh tát Vân Dục Hưu.
Ngay sau đó, nàng phát hiện ma tâm của mình đã xảy ra dị biến!
Lần trước khi tấn giai, nó giống như từ bằng thịt biến thành bằng gỗ, mà lần này, nó biến đổi, lại lần nữa ngưng đọng, như thành trạng thái chất lỏng kim chúc (*) trong truyền thuyết.
(*) Kim chúc: sáp đèn cầy vàng.
Tâm niệm vừa động, liền có ma khí lạnh lẽo nặng nề lưu chuyển toàn thân, A Li cảm thấy một đầu ngón tay út mình thôi là có thể gõ thủng sọ đám yêu ma rồi!
Nàng dũng mãnh mổ mổ vào màn phong ấn màu vàng!
Hay lắm, không chút sứt mẻ.
Vân Dục Hưu không còn sức để châm chọc: "Thần ma thân."
A Li một lần nữa khẩn trương lên.
Nói thật, nàng sớm thích với thần ma thân lông xù xù kia của mình, nhưng hiện tại bất kể là biến thành một con chim trĩ hay là một con chim phượng hoàng, nàng đều không mấy nguyện ý.
Nhưng nàng cũng biết giờ phút này không phải lúc rối rắm để cà kê dê ngỗng nữa —— hai đôi cha mẹ có khả năng đang gặp nguy hiểm, rất nhiều người không liên quan cũng đang chờ đợi nàng đi cứu giúp. Có mấy thời điểm, dù biết rõ phía trước là cạm bẫy, lại không thể trốn tránh, không thể quay đầu, chỉ có thể cứng rắn đi qua.
A Li hít sâu một hơi, đem tất cả ma khí thu hồi về bên trong ma tâm.
Một cơn rung động kỳ dị chảy xuôi toàn thân.
Nàng thấy thân thể của chính mình chậm rãi xảy ra biến hóa.
Nàng nhanh chóng cao lên vùn vụt. Nghiêng đầu vừa nhìn, chỉ thấy một tầng ánh sáng ám huyễn hoặc như hơi nước thảng qua.
Đôi cánh đen ngắn của nàng biến thành dài ra, mặt trên phủ đầy một cọng lại một cọng lông phi vũ xinh đẹp làm người ta quáng mắt, óng ánh như ngọc trai đen.
Trong nháy mắt, lưu quang tan biến, chỉ còn lại hoa văn ám sắc như ẩn như hiện.
A Li nhẹ nhàng vừa động, phát hiện thân thể của mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều, giơ tay nhấc chân phảng phất như chất chứa nguyên lực của thiên địa, cường đại, huyền diệu.
Nàng cúi đầu vừa nhìn, cái bụng trắng như tuyết cũng đang phát ra ánh sáng hơi hơi sáng rọi xinh đẹp. Phía sau là cái đuôi thật dài, khi cong lên, như ánh sáng ám sắc đang toả ra đầy trời.
Đầu vừa động, liền rõ ràng cảm giác được cọng lông ngốc ngày nào trên đỉnh đầu cũng nhẹ nhàng lay động —— có lẽ chúng nó đã không thể còn gọi là lông ngốc được nữa, đó là phượng hoàng đỉnh linh.
Được rồi, nàng không phải là chim trĩ, không phải là chim khổng tước, nàng thật sự là một con phượng hoàng không mấy hay ho rồi.
Nàng thử kêu to một tiếng.
"Pi —— "
Tốt lắm.
Vân Dục Hưu lặng lẽ đưa tay sờ lên lớp lông một bên cánh của nàng, tiện tay bứt hai cái.
A Li cũng cúi đầu dùng mỏ lặng lẽ chạm vào bộ lông của bản thân —— không khác mấy, tuy rằng đã trở nên óng ánh và mượt mà hơn, nhưng cảm giác trên mỏ vẫn là một đống lông xù nhuyễn mịn bao quanh như trước.
Nàng cũng không phải trở nên rất to lớn, tính luôn cả cái đuôi thật dài, đại khái chiều cao cũng chỉ được năm mươi trượng.
A Li có thể cảm giác được, trong thân thể của mình ẩn chứa một lực lượng phi thường lớn, chỉ sợ còn mạnh hơn cả một con nghé con!
Nàng hít một hơi thật sâu, dương cánh bay lên, đầu đâm vào trong lớp màn phong ấn màu vàng kim kia!
"Ca —— sát."
Thuận lợi như vậy?!
Phong ấn Thần Vực bị phá, sắc mặt Vân Dục Hưu cũng không tốt lên.
Hắn mang theo con mối cùng Ngọc Li Hành, tựa như tiện tay mang theo hai túi gạo, đạp lên hư không đi bên cạnh A Li.
"Bọn họ đã rời khỏi ma diễm của ta." Hắn nói.
A Li biết lời nói của hắn là có ý gì —— hắn để lại ma diễm, tựa như Tôn Ngộ Không vẽ cái vòng bảo vệ cho Đường Tăng, tuy rằng có thể ngăn cản yêu ma bắt người bên trong đi, nhưng lại không có biện pháp ngăn người bên trong cứng rắn nhất quyết muốn đâm đầu ra bên ngoài.
Con mối nói: "Đại nhân, Tây Thiên Ma đại nhân chú ý nhất đó là A Li đại nhân, nhất định là có người lừa bọn họ, nói A Li đại nhân đã xảy ra chuyện, bọn họ lòng nóng như lửa đốt, mới rời khỏi ma diễm!"
Vân Dục Hưu cười lạnh không nói.
Đối với một đại ma vương không hề có tình cảm mà nói, người không nghe lời có chết cũng là xứng đáng.
"Không... Không dám giấu giếm đại nhân!" Con mối nói, "Kỳ thực một ngày đó, lúc Đông Thiên Ma đại nhân thẩm vấn ta, ta, ta, ta có chút tâm tư nho nhỏ, ừ, thì là, ta để lại trên người hắn chút mùi..."
Cái chút tâm tư nho nhỏ đó là cái gì không cần nói cũng biết, không gì khác chính là bị ép bức tra tấn, nghĩ đến một ngày nào đó vạn nhất Đông Sơn tái khởi, sẽ trở về trả thù.
Bất quá giờ phút này, động cơ của hắn là gì đã không còn quan trọng nữa, có thể truy tìm được tung tích bốn người kia, đó là công lớn rồi!
"Ở đâu?!" A Li hỏi.
Con mối ngưng thần cảm thụ một phen, có chút giật mình mở to hai mắt: "Đúng là tại cái quận Thập Cửu ở Trung Châu kia!"
Nơi đó, đúng là nơi thánh cung luyện hóa âm linh!
Cố ý vây đám người Vân Dục Hưu trong Thần Vực, cung cấp một lượng ma khí lớn giúp A Li hiện ra chân thân Huyền Hoàng, lại lừa đám người Đế Vô Thần ra khỏi vòng phòng ngự, bắt họ đến nơi Dung Trích Tinh luyện hóa...
"Cái tên thần phó này, rốt cuộc muốn làm gì!" A Li giận dữ, vẫy cánh bay về phía quận Thập Cửu.
Lúc này, nếu có người ngẩng đầu lên nhìn trời, đều sẽ thấy được cực quang hai màu đen trắng vô cùng xinh đẹp.