Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung

Chương 61: Chương 61: Thần Mục Phạt




Quanh thân A Li giống như có khí lực xài mãi không hết.

Nàng nhẹ nhàng vỗ cánh, liền có thể lướt qua khỏi tầng mây mù mịt hơi nước, bọt nước lướt qua cái đuôi bóng loáng mềm mại của nàng, nhiễm lên sắc thái lung linh, chậm rãi khuếch tán trên trời cao.

Từ mặt đất nhìn lên, chỉ thấy đầy trời cực quang hai màu trắng đen, kéo theo sau đuôi là từng gọn sóng bảy màu mạn diệu đến cực điểm đang giống như đẩy ra, nó chiếu vào trên mây, mây liền thành màn mây bảy màu.

A Li vỗ cánh, lướt qua ngàn dặm.

Nàng nhìn thấy, ở đường chân trời phía trước nổi lên đám bụi màu xanh lục sang sáng.

Không chỉ bao trùm mỗi quận Thập Cửu như lời Ngọc Li Hành đã nói.

Luồng ánh sáng tử vong đó, vừa nhìn liền làm cho trong lòng người ta dâng lên lo lắng không yên. Nó phảng phất như vô cùng vô tận, kéo dài qua trái phải.

Càng đi về trước, càng kinh ngạc.

Khi A Li hăng hái phi hành, thậm chí có một loại ảo giác như —— cái đám bụi màu xanh lục tận đường chân trời đó dường như đã bao trùm lấy mình, dần dần khép lại sau lưng, bản thân đã bị nó vây lấy.

...

Trung Châu.

Giờ phút này m, Dung Trích Tinh đã không còn là vị Đại Thánh Quân mà thế nhân biết rõ kia nữa.

Hắn chưa hiện ra pháp tướng, nhưng chiều cao cũng đã gần năm mươi trượng!

Hắn khoanh chân ngồi, đôi mắt híp lại, trên mí mắt ấn sâu một dấu mũi nhọn sáng lên màu xanh lục u sâm.

Một bóng người màu xanh nhạt nổi lên trong tầng mây phía trên hắn.

Từ góc độ này xem, ngàn dặm lãnh thổ của Trung Châu đã bị màn bụi mù này bao phủ dầy đặc, biến thành một ảo ảnh hoa sen vĩ đại. Cánh hoa mạch lạc tương liên với một đám truyền tống trận, chảy xuôi ánh sáng xanh lục âm hàn. Càng gần ra bên ngoài, màu sắc càng thêm đậm. Luyện hoá chảy từ ngoài mà trong, trên tầng cánh hoa ngoài cùng, tử linh lực đã nồng đến mức tận cùng, theo cánh hoa sen một mạch chảy trong pháp trận dưới gối Dung Trích Tinh.

Hắn ngồi ngay ngắn tại tâm hoa sen. Mỗi khi có tử linh lực dũng mãnh xông vào thân hình, khuôn mặt tuấn tú kia đều sẽ không tự giác vặn vẹo trong chớp mắt.

"Thanh Y." Môi hắn bất động, thanh âm lại xuyên qua tầng mây, đánh trúng Thanh Y Ẩn Thị đang nấp trên mây.

Thanh ảnh mảnh khảnh lướt đến trước mặt Dung Trích Tinh.

Mặt nàng ta vẫn như giấu trong mây mù, ngay cả Dung Trích Tinh giờ phút này tu vi tăng vọt cũng không thể thấy rõ.

"Ta có được quyển bí kiếp thần cảnh này đã hơn cả ngàn năm rồi, nhưng vẫn mãi không tìm thấy cách nào mở ra, cho đến ngày hôm qua." Hắn chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy trong đôi mắt hắn đã chẳng phân biệt được tròng trắng mắt và tròng đen, cả một khối màu xanh đậm đục ngầu bày ra một loại không khí trầm lặng m, giống như là một khối ngọc kém tinh chất.

"Chúc mừng quân thượng, chúc mừng quân thượng." Giọng nói của Thanh Y Ẩn thị không biết vui buồn.

"Nhưng mà vì sao, khi một khắc ta vừa kết thành liên tâm kia, hơn bảy ngàn vị trí truyền tống trận ở Trung Châu này vậy mà nhất tề hô ứng, ngay lập tức liền thành đại trận tử linh liên hoa. Là ai, đã ai đã sớm biết trước, ngay trong lúc ta còn chưa biết đã ra tay làm hết?" Giọng nói Dung Trích Tinh thật bình thản, "Thanh Y, mấy năm nay, ngươi dưới tung tích là Ẩn thị, liền ngay cả ta cũng không thể nắm giữ a."

Thanh Y Ẩn thị bỗng nhiên cười cười: "Vì quân thượng phân ưu là bổn phận của thuộc hạ. Quân thượng, người chẳng lẽ không thích "ngồi mát ăn bát vàng"?"

Dung Trích Tinh nở nụ cười: "Nói đi, mục đích của ngươi cuối cùng là cái gì? Vì sao muốn dọn chén cho người? Nếu như ta không tính sai, chuyện bí kiếp thần cảnh hôm qua đột nhiên mở ra, cũng là bút tích của ngươi đúng không."

Thanh Y Ẩn thị nhún nhún vai: "Mục đích của thuộc hạ không phải là vừa xem đã hiểu ngay sao? Tất nhiên là giúp ngươi lướt qua vị trí cao nhất ở thế gian này, thoát phá hư không, thành tựu vô thượng thành thần linh. Quân thượng, ta không hiểu vì sao ngươi lại muốn khởi binh vấn tội? Nếu như chỉ là vì ta chưa được ngươi đồng ý đã phát động trận thế, tự tiện đem vạn vạn tiên tộc biến thành chất dinh dưỡng cho ngươi... Vậy thì cũng quá buồn cười. Ngươi hôm qua không phải là đã bắt đầu thử kết liên tâm sao? Ngươi còn truyền lệnh phong tỏa biên cảnh, chỉ cho phép vào, không cho phép ra, chẳng lẽ, là ta lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, hiểu lầm sự quân tử của ngươi?"

Dung Trích Tinh âm hiểm cười không thôi: "Thái độ của ngươi như vậy, mà còn muốn nguỵ biện nói là vì tốt cho ta?"

Thanh Y lơ đễnh: "Vậy ngươi cảm thấy chỗ nào không tốt sao?"

"Chỗ nào cũng tốt." Dung Trích Tinh thốt nhiên ra tay!

Một thanh phi kiếm dài mỏng xinh đẹp, phiếm bụi xanh tử khí từ trong hư không chui ra, đánh thẳng Thanh Y.

Thanh Y không né không tránh, mặc dù nhìn không thấy biểu cảm của nàng ta, Dung Trích Tinh lại cảm giác được sự trào phúng vô cùng nồng đậm.

Khi phi kiếm mới rời khỏi cái đài sen mà Dung Trích Tinh ngồi ngay ngắn, nó bỗng nhiên liền hóa thành một bãi nước màu xanh lục, lặng lẽ chảy xuống bên dưới, mạch lạc nhập vào tử linh lực đang tràn tới trong cánh sen.

"Không nên lãng phí nha!" Thanh Y khanh khách nở nụ cười, trong thanh âm không có nửa phần đoan trọng của thường ngày, "Tất cả trong cái trận này, đều là tử linh lực của ngươi nha. Lão gia ngài cứ an tâm ở trong mắt trận đợi, chờ luyện hóa hoàn thành đi."

Giờ phút này Dung Trích Tinh mới phát hiện, bản thân đã bị vây trong mắt trận!

Thật hiển nhiên, trước khi trận luyện hóa tử linh liên hoa kết thúc phía, hắn không có cách nào đi ra ngoài bóp chết tên thuộc hạ giở trò quỷ này!

Hắn cũng không do dự lâu lắm. Sau khi đưa mắt liếc Thanh Y đang lềnh bềnh giữa không trung xong, liền làm như không có gì, trở lại ngồi xuống tâm hoa sen, bắt quyết trên tay, đẩy nhanh hơn quá trình luyện hóa.

...

A Li rơi xuống bên cạnh một cái truyền tống trận.

Nơi này là nơi rìa nhất của tử linh đại trận, bụi mây mù xanh tràn ngập cả không gian, nồng nặc nhưng chướng khí. A Li thấy có vài bộ y bào của đệ tử thánh cung rơi trên mặt đất, khung xương bên trong đang"Tư tư" hòa tan, nhưng tư thế thì vẫn còn giữ nguyên tư thế cuối cùng trước khi chết —— muốn trốn ra bên ngoài đại trận.

Đi sâu vào chút nữa, lại có thể thấy xiêm y của vô số bình dân phổ thông, hỗn độn rơi đầy đất. Thật hiển nhiên, đám đệ tử thánh cung kia là phụng mệnh đến ngăn cản bình dân bỏ chạy. Bọn họ căn bản là không nghĩ tới, chỉ trong một đêm, người đứng đầu chính đạo lại sa đọa thành thế gian chí tà!

Trên truyền tống trận đang có lốc xoáy xoay tròn, mấy chỗ bui tử khí màu xanh lục đục ngầu đều bị cuốn vào tâm trận, sau đó theo một mạch thông đạo màu xanh hơi hơi gồ lên chảy về phía phương hướng Trung Châu.

A Li cẩn thận ngửi ngửi, nói: "Ta cảm thấy mấy cái truyền tống trận này hình như đều bị làm thành mắt trận, nếu như phá hủy chúng nó, hẳn là là có thể hủy diệt tử linh đại trận này!"

Vân Dục Hưu ngóng nhìn về phương hướng Trung Châu, khóe miệng chậm rãi cong lên một độ cong tà dì.

A Li đợi một lát không thấy đáp lại, liền quay đầu nhìn hắn.

Chỉ thấy khóe miệng của hắn sắp toét tới bên tai.

"Thì ra là thế." Vân Dục Hưu cười nói, "Ta cho rằng hắn muốn làm cái đại sự gì. Ha ha, thật ra chỉ là muốn trở về làm chó thôi."

Hắn nhìn nhìn A Li.

"Hử?" A Li nghiêng đầu nhìn hắn.

"Cho dù luyện hóa toàn bộ sinh vật còn sống bên trong đại lục cùng đại dương này, cũng bất quá chỉ đủ cho Dung Trích Tinh đột phá lên cấp Thánh Quân cao nhất mà thôi, chờ hắn giãy giụa xong, ta bóp chết hắn vậy." Vân Dục Hưu biếng nhác ôm lấy cánh tay, "Nhưng, nếu như chúng ta ra tay can thiệp, chắc chắn sẽ dẫn động đến Thần Mục Phạt."

A Li nghe hiểu ý trong lời nói của hắn. Con ngươi của nàng chơi hơi tối sầm lại, nói: "Thần Mục Phạt, là như thế nào?."

"Đủ để phá hủy một phương thế giới nhỏ này." Vân Dục Hưu sợ A Li không hiểu, liền tinh tế giải đáp nghi vấn cho nàng, nói, "Phàm là một vương triều sa đọa, điều sợ hãi nhất, chính là có người thay thế được bản thân. Nêu chuyện hiện thời làm vị thần kia bất an nhất, chính là những thần thú có được thần cách như chúng ta. Hắn hại sợ chúng ta dùng một thủ đoạn nào đó trở nên mạnh mẽ hơn, sau đó thủ nhi đại chi(*)."

(*)thủ nhi đại chi: Câu thành ngữ này ý chỉ người hoặc sự vật nào đó thay cho người hoặc sự vật khác.

A Li theo của hắn tầm mắt vừa nhìn, chỉ thấy phương hướng Trung Châu có một cột ánh sáng bụi màu xanh đang thẳng về hướng chân trời, xa xa nhìn lại, giống như là một cái nhụy sen.

Nàng gật gật đầu: "Cho nên, nếu như chúng ta ra tay phá huỷ pháp trận này, hơi thở của chúng ta sẽ cùng với tử linh lực này trộn vào nhau xông lên giữa không trung, đủ để kinh động cái thần nào đó đang sợ người khác cướp vương miện hắn?"

Vân Dục Hưu nheo mắt lại: "Không sai. Một khi Thần Mục Phạt đánh xuống, sẽ mở ra thông đạo của thần giới cùng thế giới nhỏ này, cái tên chó nhà có tang kia có thể mượn cơ hội này lẻn lên thần giới."

"Bởi vì thực lực ta không đủ, cho nên hắn mới đặt bẫy vây chúng ta vây ở nơi đó, bức ta thăng cấp." Trên mặt A Li hiện lên một nụ cười mờ mịt.

"Đúng vậy." Vân Dục Hưu nhẹ bổng nói, "Loại chuyện như thế này, ta tất nhiên sẽ không làm, ta rất tình nguyện nhìn những người này thống khổ chết đi."

Vừa dứt lời, chỉ thấy trong màn sương mù dày đặc ở xa xa, bỗng nhiên hé lộ ra một cái đỉnh núi nhỏ!

A Li liếc mắt một cái liền nhận xuất ra, đó đúng con gấu Điều Đồ một ngày nay không gặp!

Thanh âm của hắn điên cuồng hét lên, ẩn ẩn phát run, hiển nhiên thập phần thống khổ: "Đi mau! Trốn vòa bên trong đi! Đi nhanh! Lão đệ, thay ta mang A Ngọc đi!"

"Rống —— "

Con gấu khổng lồ cong thân xuống, ôm lấy một khối đá to, thạch, vôi vàng đánh úp lại tầng tầng mây mù luyện hóa đang đuổi theo phía sau!

Vân Dục Hưu nắm lấy A Li: "Ngươi ra tay, hay để bọn họ chết?."

A Li nghiêng đầu hướng về phía hắn lộ ra một nụ cười đặc thù của loài chim: "Ngươi có nhớ vừa rồi ta nói gì hay không?"

"Cái gì." Vân Dục Hưu ẩn ẩn cảm thấy không ổn.

"Nếu để cho ta gặp được 'Thần', ta nhất định mổ lòi mắt hắn!" Nàng giảo hoạt nhẹ nhàng nói, "Ngươi xem, câu đó chính là mệnh trung chú định. Ta mới không sợ cái gì Thần Mục Phạt, ta chỉ sợ hắn nhất định không đến!"

Giọng nói còn vang lên bên tai, nàng đã nhẹ nhàng trốn khỏi bàn tay hắn, ngẩng cao đầu kêu lên một tiếng, đập cánh lướt nhanh về phía đại trận!

Vân Dục Hưu hít ngược một ngụm khí lạnh.

Chỉ thấy kia bóng dáng Huyền Hoàng hắc bạch mạn diệu lướt trên không, cái đuôi thật dài tạo nên một đường ánh sáng huyền ảo.

Móng vuốt của nàng đã gắp lấy một cái truyền tống trận ở gần đó, nhẹ nhàng bấm một cái, nhấc lên.

Mắt trận kia lập tức ngừng lưu chuyển, tiếng thoát phá văng lên, biến thành tro bụi dưới móng vuốt của nàng.

Hai cánh rung lên, đuôi dài đảo qua, tử linh khí ở gần chỗ đó nhất thời tan vào hư không!

Vân Dục Hưu thở dài một tiếng, nghiêng đầu ý bảo con mối: "Đi."

"Dạ!" Con mối săn tay áo, dè dặt cẩn trọng hướng đến sau lưng A Li, cần mẫn tìm người sống sót trong khu vực đã được A Li thanh lý, sau khi tìm được người thì dùng cái càng của mình đặt người lên lưng, chở đến bên ngoài đại trận. Ngọc Li Hành cũng không rảnh rỗi, hắn lướt về phía cư dân, cũng xử lý luôn những khu vực mà con mối nhìn sót.

Vân Dục Hưu nhéo mi tâm, đầy mắt không kiên nhẫn, động tác cũng thập phần lưu loát. Chỉ thấy hắn hóa thành một tàn ảnh, lướt về một hướng khác, lấy ma diễm phá huỷ liên tiếp mấy cái truyền tống trận.

Hắn cũng không để ý hấp thu những tử linh khí còn sót lại.

A Li rất nhanh sẽ đánh đến bên cạnh Điều Đồ.

Bộ dáng hắn giờ phút này thật không khác mấy với khi bị dây mây của Giang Thập Nhật trói.

Da thịt bên ngoài thân thể đã bị luyện hóa thành máu me hồ hồ, hắn từ dưới đất lại nhấc lên một khối đá to, ném về hướng đám mây mù tử linh ở phía sau tầng tầng xoắn tới, móng vuốt gấu vốn dĩ vừa nặng vừa cứng như tinh thiết đã vỡ toang, cả người hắn đẫm máu, giống như một pho tượng chiến thần thảm thiết.

Rất nhiều tiên tộc cấp thấp đang nấp sau lưng hắn. Giờ phút này, bọn họ sớm không còn để ý tới cái gì tiên ma khác biệt, bọn họ chỉ biết là con cự thú đỉnh thiên lập địa trước mắt này đang dùng tánh mạng bảo hộ bọn họ.

Nhóm tiểu tiên bức ra nguyên khí bản mạng, giúp Đô Đồ vuốt phẳng những vết thương bên ngoài thân.

Con gấu yêu cười ha ha, hô thẳng thống khoái!

A Li từ xa xa lướt đến, thấy rõ một màn trước mắt, hốc mắt bỗng nhiên liền nóng.

Nàng vội vàng liên tục phá hủy chừng năm cái truyền tống trận, triệt để phá huỷ một mảnh cánh hoa sen.

"A! Phượng hoàng!" Một tiểu tiên phát ra giọng nói ồm ồm lại như đang thét chói tai, "Thế gian thật sự có phượng hoàng! Đây là thần cầm mà thương thiên phái tới cứu vớt chúng ta a!"

"Cha!" A Li bay đến cự hùng bên người, mềm mại vĩ vũ từ trên người hắn đảo qua.

Chỉ thấy lão hùng đắm chìm trong hào quang bảy màu, thương thế quanh thân nhanh chóng phục hồi như cũ.

Hắn không kịp cao hứng, chỉ vào phía Nam hô lên với A Li hô: "Nữ nhi, đi giúp nương con!"

A Li thấy hắn không có vấn đề gì, lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, lược về hướng bờ Nam.

Đô Đồ đắc ý dào dạt nhìn chung quanh một vòng, giơ lên một nắm tay lớn, dựng thẳng ngón cái, chỉ chỉ phía sau: "Thấy không có! Cái gì yêu ma, khuê nữ lão tử là phượng hoàng nha!"

Vài tiểu tiên đồng đã sớm nhận ân huệ của hắn liền lao lên, ôm lấy bộ lông gấu cọ cọ một chút.

"Được rồi! Lão hùng ta muốn đi cứu vợ!"

Con gấu to đặng đặng đặng đuổi về hướng mặt Nam.

A Li phát hiện vòng vây của phạm vi luyện hóa đang bắt đầu co rút về trung tâm từng chút một. Nàng suy nghĩ một chút, liền đảo dọc theo vòng ngoài trước.

Nàng mau chóng lướt thẳng lên trên cao.

Ở trong mắt nàng, đại địa phảng phất như một cái bàn cờ, một đám truyền tống trận phát ra những ánh sáng bụi mờ xanh lục kia chính là những quân cờ nằm trên bàn cờ này. Nàng nhanh chóng xẹt qua, dễ dàng chụp các loại "Quân cờ" nát nhừ.

Nàng nhìn thấy rất nhiều thi thể tư thế như hốt hoảng chạy trốn cũng không khó thoát, cũng thấy được rất nhiều dũng sĩ liều mạng bảo vệ thân nhân.

Trong hốc mắt của nàng lóng lánh lệ, hai cánh càng vẫy mạnh, rất nhanh đã lướt qua một nửa rìa đại trận.

Trong lòng nàng ẩn ẩn có chút sốt ruột —— sương mù dày đặc trong hướng tâm trận tâm nhanh chóng lan tràn, tốc độ của bản thân cũng hữu hạn, không có khả năng cứu hết tất cả mọi người, chỉ có thể có người cứu người bỏ....

Đúng lúc khi đang bối rối, bỗng nhiên ánh mắt ngừng lại.

Phía trước, một tàn ảnh nhanh chóng xẹt qua, mỗi tòa truyền tống trận sau lưng hắn xa xa đã nổ thành pháo hoa.

Là Vân Dục Hưu!

A Li suýt chút thất thanh hét ầm lên.

Nàng căn bản không nghĩ tới, đại ma vương cư nhiên sẽ ra tay!

"Ngốc, đứng đây làm gì." Thân ảnh của hắn ở xa xa biến mất, kho xuất hiện lại, đã đứng trước mặt của nàng trước mặt, trên mặt có chút không kiên nhẫn.

A Li thấy của trong con ngươi hắn vẫn còn đang bùng lên ma diễm âm u, tro tàn trong bàn tay còn chưa tiêu biến hết.

Nàng chớp mắt, cố nén nước mắt xuống.

"Ừ! Ngươi Đông ta Tây." A Li vội vàng nói xong, không đợi hắn đáp lại, liền vô cùng hào hứng xông ra ngoài.

Giờ phút này nói cái gì cũng là dư thừa.

A Li cảm thấy ma tâm của bản thân càng nhảy lên mạnh mẽ hữu lực, toàn bộ thân thể phảng phất như đắm chìm trong ánh nắng ấm dào dạt, một dòng nước ấm mĩ tư tư bắt đầu cuộn trào lên chung quanh trái tim.

Nàng nghĩ: Cái dạng này giống như thấy Vân Dục Hưu sẽ sáng lên ấy.

Phạm vi của vòng thứ hai hơi nhỏ hơn vành ngoài ban nãy một chút, hai người rất nhanh lại lần nữa chạm trán.

Hai người phi thường ăn ý liếc nhau, lướt sát bên người nhau mà qua, tiếp tục vẽ nên một vòng tròn đồng tâm thu nhỏ về hướng trung tâm hoa sen rất nhanh.

Sắc mặt Dung Trích Tinh dần dần thoạt nhìn khó coi.

Hắn lại một lần nữa mở to mắt, hung hăng nhìn thẳng Thanh Y Ẩn thị nổi giữa không trung.

"Mục đích của ngươi, là làm cho người ta đến trừ gian diệt ác?! Thanh Y, bản quân thật không nghĩ tới, ngươi lại có khẩu vị lớn đến như vậy! Ngươi đây là mơ ước vị trí đứng đầu thánh cung của ta sao! Buồn cười, cho dù ta thật sự chết đi, ngươi cho là người trong thiên hạ hội sẽ thần phục cho một nữ nhân sao!"

"Phốc." Thanh Y Ẩn thị cười ra tiếng, "Cái bánh thơm ngon trong mắt ngươi ấy, đối với chúng ta nó chả là cái gì cả, không đáng một đồng tiền. Đứng đầu Thánh cung, ha ha ha ha, ngươi muốn chọc ta cười chết sao? Đứng đầu Thánh cung!"

"Vậy cuối cùng là ngươi vì cái gì!"

Giọng nói của Thanh Y Ẩn thị phảng phất như vẫn mang theo cười: "Rất nhanh ngươi sẽ biết. Dung Trích Tinh, muốn oán, chỉ oán ngươi thật sự vô dụng. Đã sớm dùng thần lực đi vào giấc mộng nhắc nhở ngươi, chỉ có diệt sát Thiên Đế Huyền Hoàng, mới đoạt được thần cách, phi thăng thành thần. Nhưng ngươi làm được cái gì đâu? Thật vô dụng, theo ta, ngươi còn không bằng Diêu Khanh Khanh cùng Giang Nhật Dật —— chậc, hai người này chết thực là đáng tiếc, nếu là không chết, bằng dã tâm cùng đầu óc của hai người kia, thế nào cũng thành hai quân cờ dùng tốt nhất!"

"Cái gì?!" Dung Trích Tinh như bị sét đánh, "Đi vào trong mộng ta, chính là ngươi?! Thiên địa huyền hoàng, làm như thế nào mà diệt sát được chứ! Ngươi, ngươi rốt cuộc là loại người nào!"

Tiếng cười của Thanh Y Ẩn thị đột nhiên như bị chặt đứt.

Nàng ta khó được trầm mặc hồi lâu.

"Ta? Ta là người phải nhận đối đãi bất công nhất trên đời này. Trông cậy vào người khác cho ngươi công đạo, không bằng bản thân tự mình đi tranh một cái công đạo." Thanh âm nàng ta mang theo thở dài, "Chúng ta trù tính lâu như vậy, lâu như vậy... Lâu đến mức thần xác Thần Sử của ta đều hóa thành bụi đất. Lần này, chúng ta nhất định thành công, sẽ không thất bại."

"Ngươi rốt cuộc..." Lời Dung Trích Tinh chỉ nói ra một nửa.

Thanh Y Ẩn thị vung tay lên, từng luồng kim quang đánh vào màn sương nổi trên hoa sen bên dưới hắn, ngực Dung Trích Ting nhất thời giống bị sao băng đập trúng, một hơi cũng suýt thở không ra nổi.

"Câm miệng!" Thanh Y Ẩn thị ở trên hư không trung đạp hai bước, "Ngươi cũng không cần quá khổ sở. Thanh Y vốn quả thật trung thành và tận tâm đối với ngươi, chỉ là ả bị ta đoạt xá mà thôi. Huyền Hoàng hôm nay nhất định chết vào tay ta, mà Thiên Đế..."

Nàng ta quỷ dị nở nụ cười: "Cũng tuyệt đối trốn không thoát khỏi mưu kế của chúng ta!"

"Vì tất cả những thứ này, chúng ta thật sự đã trù tính lâu lắm... lâu đến, chậc, " nàng ta phất phất tay, "Thôi ta không muốn nhiều lời với đồ sắp chết nhà ngươi nữa."

Dung Trích Tinh ôm ngực, khiếp sợ ngước mắt nhìn lại, phát hiện nàng ta đã nhẹ bổng bay về hướng trời cao.

Sau khi tử linh liên hoa đại trận mở ra, cho dù là cấp bậc Thánh Quân, cũng không thể ngự không được trong trận.

Cho nên thực lực chân chính của Thanh Y...

Dung Trích Tinh cũng không muốn khiếp sợ quá lâu, nhưng một loại sợ hãi phát ra từ sâu trong cốt tủy bỗng nhiên níu lấy tâm thần hắn!

Sợ hãi cực độ làm cho tư duy hắn bị đông lại, hắn trì độn đến cực điểm, chậm rãi ngẩng đầu.

Trên đầu, cái gì cũng không có.

A Li gặp lại ba người Đế Vô Thần.

A Ngọc đã bị đánh hôn mê, nằm trên lưng Ngọc Lâm Lang.

Bọn họ thoạt nhìn cũng vô cùng chật vật, Đế Vô Thần cả người đều bị thương, không tốt hơn mấy so với Điều Đồ.

Bọn họ đang cứu người.

Trước tai hoạ ngay trước mắt, chủng tộc cùng thù hận phảng phất như không còn quan trọng nữa.

"A Li?!"

A Li lướt xuống, gật đầu nói: "Mọi người sau khi hội hợp với Đô Đồ, nhanh chóng rời khỏi nơi này, cách Trung Châu càng xa càng tốt! Chuyện bên này giao cho con cùng Vân Dục Hưu!"

"Ừ!" Ngọc Lâm Lang chẳng phải là người ngờ nghệch, nghe vậy chỉ dặn dò nói, "Con ngàn vạn lần cẩn thận! Chúng ta sẽ ở chỗ an toàn chờ các con bình an trở về!"

Trong lòng A Li ấm áp, vung đuôi to tiếp tục bay về hướng trung tâm.

Làm sao có thể không cứu chứ?

Bao nhiêu ấm áp cùng cảm động đó, đủ để chống đỡ cho nàng, trực diện đối mặt với gió lạnh thấu xương!

'Thần...'

'Nếu thật sự nhanh như vậy liền phải gặp mặt...'

'Hi vọng ngươi cũng như ta, chuẩn bị cho tốt!'

A Li lắc lắc đỉnh linh (là cọng lông trên đầu phượng hoàng) trên đầu, kéo theo một đường ánh sáng lướt về phía trung tâm thành Trung Châu!

Xa xa nhìn lại, Vân Dục Hưu cũng đã đen một nửa khu vực khác hanh lý sạch sẽ, hai người rất nhanh sẽ đụng đầu nhau ở bên ngoài thánh cung.

Giờ phút này, thánh cung lớn như vậy đã biến thành một nhà giam nồng đậm bụi màu xanh lục!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.