Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung

Chương 41: Chương 41: Con chim béo thu thẻ người tốt




Trong miệng Vân Dục Hưu phun máu, mượn lực phản chấn, lướt một cái ra ngàn dặm.

Bên trong phế tích thánh cung.

Đại Thánh Quân vừa muốn động thân đuổi theo Vân Dục Hưu, ống tay áo bỗng nhiên đã bị ngươi kéo lại.

“Ai ai ai ai... Quân thượng, quân thượng, quân thượng! Ta biết ta biết, ta ném cho đoạ long trong ao ăn cái này cái nọ bậy bạ là sai! Ta đã nhận thức được sai lầm của bản thân rồi! Cầu quân thượng cho ta một cơ hội! Ma tôn hiện giờ yếu ớt như vậy, lại bị ngài làm cho bị thương nặng, giết hắn còn không phải chỉ như ăn bữa sáng? Loại chuyện nhỏ này, sao phải để lão nhân gia ngài tự thân xuất mã chứ!” Ám Thuỷ cợt nhả, tay nắm lấy Đại Thánh Quân không buông.

“Hử?” Ánh mắt Đại Thánh Quân có biến thành thực chất, nặng nề gắn vào trên người Ám Thuỷ.

“Ai nha, ai nha, “ Ám Thuỷ gãi gãi đầu, “Ngài cho ta một cơ hội đi! Ngài biết ta đánh không lại Mẫn Phong, nếu không phải ngài kịp thời chạy tới chủ trì công đạo, cái mạng nhỏ này của ta sợ rằng đã mất trong tay hắn! Loại thời điểm này, không bằng ngài phái ta đi ra ngoài làm mấy chuyện đuổi giết linh tinh đi, chờ ta trở lại, Mẫn Phong cũng nguôi giận không phải sao? Ta không phải chỉ là không cẩn thận đút no chết con đoạ long của hắn thôi, có cần liều mạng như vậy sao?”

Lỗ mũi Mẫn Phong khẽ nhếch lên, thần sắc phẫn nộ đến cực điểm: “Ám Thuỷ! Sao bổn tọa càng cảm thấy ngươi cố ý càn quấy, là muốn phóng thích tên ma tôn kia?! Huống hồ con đoạ long thượng cổ đó do chính tay tiên thánh tự mình phong ấn ở bên trong địa cung, làm sao lại để cho ngươi làm làm xằng làm bậy như vậy!”

Ám Thuỷ chẳng biết xấu hổ, liếc mắt đưa tình với mấy vị Chấp Thị thần sắc khác nhau xung quanh mình: “Một tên ma tôn tàn phế chuyển thế mà thôi, có cái gì quan trọng chứ? Ai ai, khổ quá, Lưu Hoả, ngươi nói có đúng không?”

Vị Chấp thị là nữ tử duy nhất - Lưu Hoả - đứng ra, nói, “Quân thượng, tuy rằng trước mắt thân chuyển thế của ma tôn không gây ra được uy hiếp nào lớn với tiên giới chúng ta, nhưng nếu để cho hắn có thời gian tăng cường thực lực, chỉ sợ ngày sau sẽ trở thành hoạ lớn! Ám Thuỷ tuy rằng thực lực hơi yếu chút, nhưng nếu bàn về tốc độ cùng với năng lực truy tung đuổi, thì hắn cũng coi như nhân tài kiệt xuất trong số tám người chúng ta. Chi bằng để cho hắn đi làm chuyện này, lập nhiều công, đợi đến khi ngài điều tra rõ nguyên nhân đọa long chết, cũng có thể lấy công chuộc tội.”

Trên mặt Ám thủy phủ đầy nụ cười quyến rũ.

“Được.” Đại Thánh Quân hơi trầm ngâm, “Ám Thuỷ, ngươi đi chuyến này, phàm là người hay yêu ma có tiếp xúc hoặc ở lâu bên cạnh thân chuyển thế của ma tôn kia, đều phải diệt trừ.”

“Dạ!” Ám Thuỷ cười thần bí.

“Sư quân...” Từ phía sau Đại Thánh Quân truyền đến một giọng nữ yếu ớt, “Đệ tử nguyện theo Chấp Thị Ám Thuỷ đuổi giết ma tôn! Đem công... chuộc tội!”

Là Diêu Khanh Khanh.

Đôi mắt nàng ta lóe lên, không biết đang tính kế cái gì.

“Được.” Đại Thánh Quân không chút do dự, liền đáp ứng.

Ám Thuỷ cùng Diêu Khanh Khanh lĩnh mệnh, hóa thành hai tia sáng biến mất ở phía chân trời.

Đại Thánh Quân cúi mắt, nhìn nhìn thanh kiếm gãy trong tay bản thân.

Lưu hỏa lo lắng nhíu đôi mi thanh tú: “Quân thượng, thanh kiếm này đã theo ngài ngàn năm rồi...”

Đại Thánh Quân nhẹ nhàng thở dài: “Kiếm phàm thôi, chung quy cũng hết duyên với ta. Lưu Hoả, điều tra rõ nguyên nhân đọa long chết. Mẫn Phong, ngươi theo ta vào đây.”

Hắn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi về thánh điện của bản thân.

Mỗi một bước rơi xuống, liền có gạch đá tự mình trồi lên, treo ở giữa không trung, cắt thành hình dạng thích hợp, rơi xuống trên phế tích.

Chuyện còn kinh ngạc hơn chính là, phảng phất như có vô sống thợ thủ công mà mắt thường không thể nhận ra đang tỉ mỉ bận rộn, một toà đại điện nguy nga tráng lệ đột ngột từ dưới đất mọc lên, một con đường đá chạy dài từ chân hai người đến cửa điện.

Dù là mấy Đại Chấp Thị có kiến thức rộng rãi đến mấy, giờ phút này trong lòng cũng rung động khôn kể.

...

Một ngày này, đối với hoàng triều Quốc Khánh mà nói, là một ngày tầm thường lại đặc thù.

Chư hầu tranh bá đã kết thúc hơn một ngàn năm trước, hiện thời thiên hạ thái bình, ngẫu nhiên cũng có mấy đội phản quân, nhưng cũng không làm nên cơm cháo gì. Yên vui đã lâu, con người liền dễ dàng rơi vào sa đọa, một lòng theo đuổi quyền thế, túng dục, hưởng lạc.

Mạch nước ngầm trong triều sớm đã cuồng cuộn mãnh liệt, hoàng đế say mê chuyện luyện đan tu tiên, mặc kệ hai phái triều thần dưới mí mắt đều đấu sinh đấu tử, hắn chỉ một lòng cầu đại đạo của hắn.

Trung thổ đại lục này tuy rằng người, tiên, yêu ma đều tồn tại, nhưng đối với phàm nhân bình thường mà nói, cuộc sống chỉ có một trăm năm ngắn ngủn, vận may ngập trời như gặp được tiên nhân hay vận rủi khủng bố như gặp phải yêu ma đều là chuyện cực kỳ hiếm lạ, chẳng thà đi chú ý xem hôm nay giá muối tăng bao nhiêu còn hơn.

Vọng Điều là kinh đô của hoàng triều Quốc Khánh.

Hoàng thành Vọng Điều đặt tại phía Bắc, phía Đông tụ tập nhà quyền quý, phía Tây lại nhiều phú thương.

Phía nam là nơi bình dân ở. Trước cửa những căn nhà gỗ lụp xụp, nếu treo chăn đen chính là sòng bạc, nếu treo rèm đỏ hay hồng, chính là gái giang hồ.

Bên trong những con hẻm nhỏ lầy lội, người đi đường mệt mỏi vội vàng làm một bát cơm ngụm canh rồi bôn ba lao lực. Ngay cả ca kỹ trang điểm thật đậm đêm đêm hát xướng, cũng không khỏi đến giữa trưa vẫn chưa vực dậy được chút tinh thần nào.

Trong cuộc sống thường thường vô kỳ như thế này, cả tòa đô thành Vọng Điều, đột nhiên đất rung núi chuyển!

Ai cũng không thể nói rõ đã xảy ra chuyện gì, có mấy người đứng gần phía thành Nam nhất chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên chỉ còn lại có một mảnh ánh sáng chói loá, ước chừng sau hai ba hơi thở, tiếng nổ vang “Ầm Ầm” cùng gió lốc cuồng bạo đồng loạt đánh úp lại, người đi đường bị thổi bay khỏi phạm vi hơn mười trượng! Mặt đất chấn động kéo dài không thôi, phòng ốc theo cơn gió lốc cuốn qua đồng loạt ngã xuống, giống như đứa con nít dùng tay đẩy ngã mấy miếng gỗ đồ chơi xếp chồng lên nhau.

Sau khi bụi bặm tan bớt đi, thì trong thành Nam của kinh đô Vọng Điều đã xuất hiện một cái hố vĩ đại sâu đến mười trượng!

Tấu chương như giấy bay vào hoàng thành, nhưng mà hoàng đế lại đang bế quan tu tiên, căn bản không rảnh để ý đến.

Tả tướng cầm đầu đảng “Thành Vương” cùng thái sư, thái phó cầm đầu đảng “Thái tử” mượn cơ hội gây sóng gió, bắt đầu điều tra mấy xưởng pháo bên trong khu bình dân phía Nam, dùng hết sức ném nồi lên đầu đối phương. Về phần những con dân xui xẻo bị nổ đến bị thương cập, ngoại trừ trở thành cái cớ để công kích kẻ địch thì không còn ý nghĩa nào khác.

Trong một mảnh hỗn loạn, Vân Dục Hưu kéo hai cái chân đã biến thành xương trắng, đi ra khỏi cái hố lớn, không còn chút sức lực tựa lên trên một căn nhà sắp sập.

Mới vừa rồi khi lướt đến trên không của kinh đô Vọng Điều, hắn đột nhiên kiệt lực, thẳng một đường té xuống, linh lực cuồng bạo đánh vào mặt đất mới tạo ra trận nổ lớn đến kinh thiên động địa này.

Hắn nới bàn tay xương ra, thấy trong lòng bàn tay con chim béo đang ủ rũ co thành một cụm.

“Pi, pi.” A Li cố hết sức đứng lên, giơ đầu lên, lo lắng nhìn chăm chú vào hắn.

“Chưa chết sao? Tai họa sống ngàn năm.” Vân Dục Hưu thất vọng nở nụ cười, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một bông hoa quỳnh nhỏ óng ánh trong suốt.

A Li giật mình mở cái miệng nhỏ ra.

Hắn từng nói, Thánh Quỳnh Hoa trong thánh cung có thể tu bổ nguyên hồn.

Dưới tình huống hỏng bét như vậy, hắn lại còn nhớ chuyện này?! Nghĩ đến lần đầu tiên bị Đại Thánh Quân đánh cho bị thương nặng, hắn căn bản không có bỏ chạy, mà mạo hiểm che giấu tung tích, dặn dò Ám Thuỷ đại náo một hồi, dẫn Đại Thánh Quân rời đo, hắn mới vội vàng đi lấy Thánh Quỳnh hoa, sau đó trở về cứu nàng.

A Li mím chặt cái mỏ nhỏ, cố gắng nén giọt nước mắt đang bôn ba muốn trào ra.

Vân Dục Hưu thô lỗ nắm lấy Thánh Quỳnh hoa nhét vào trong miệng nàng, nhét nhét hai cái không nhét vào được, không kiên nhẫn, dùng bàn tay xương bóp mở cái mỏ nhỏ của nàng, lại dùng một ngón tay khác đem đóa hoa trong suốt xinh đẹp đến cực điểm kia nhét vào yết hầu của nàng.

“Ăn chút dược thôi mà cũng khó như vậy?” Hắn xuỳ xuỳ nói.

Đút dược xong, hắn lấy ra một bộ xiêm y của bản thân, bỏ A Li vào.

“Ta sẽ suy yếu ba ngày, ba ngày này không thể giao thủ với bất cứ ai. Ngươi chiếu cố ta. Nếu không làm ta vừa lòng...” Hắn vừa bi thương vừa uy hiếp nói.

A Li không đợi hắn ra tay, liền tự giác khôi phục nhân thân.

Nàng cúi đầu, nói: “Yên tâm.”

Hắn giật giật môi, hơi nheo lại đôi mắt hẹp dài, khoan dung nói: “Cũng đừng nên cậy mạnh, không chết trong Thanh Thần Trận kia của Dung Trích Tinh đã tính là mạng lớn rồi.”

Giờ phút này tuy đau đớn trên người A Li đã giảm bớt rất nhiều, nhưng vẫn giống như có vô số dao nhỏ đang cứa cứa vào trong xương cốt của nàng, toàn thân đều đau.

Nhưng mà so sánh với tình trạng của Vân Dục Hưu, nàng thật sự “khoẻ mạnh” hơn nhiều lắm.

A Li cắn răng, nâng Vân Dục Hưu dậy.

“Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã.”

Nàng dè dặt cẩn trọng kéo áo bào của Vân Dục Hưu che đi mấy chỗ bị lộ xương trắng ra ngoài, sau đó choàng một cánh tay nặng nề của hắn qua bờ vai thon gầy của bản thân, nâng hắn, lảo đảo đi về hướng trong thành —— cửa thành đã bị phong tỏa, muốn ra khỏi thành càng đưa tới một đống phiền toái, chỉ có thể lẻn vào trong thành ẩn nấp mấy ngày.

A Li đã từng thấy bộ dáng Vân Dục Hưu không mặc quần áo. Nàng biết hắn mặc xiêm y thoạt nhìn gầy gò cao cao như vậy, nhưng kỳ thực xương cốt cùng bắp thịt đều rất rắn chắc, thật sự nặng.

Nàng đỡ hắn, cố hết sức đi xuyên qua một con hẻm nhỏ đã hoàn toàn biến thành phế tích.

Có người bị đè ở bên dưới đống phòng ốc, thấp giọng kêu cứu. Còn có người nằm dài ở giữa lộ, xương cốt đều bị đứt, không thể động đậy.

A Li thở hổn hển, trong lồng ngực ngoại trừ đau đớn ra, phảng phất như bị nhét vào một cái bàn ủi nóng bỏng, vừa nóng vừa mỏng, từng cơn mùi máu tươi cứ dâng lên trên yết hầu.

Nàng không thể giúp bất cứ kẻ nào.

Lại đi tới một đoạn, trong tầm mắt xuất hiện không ít quan binh. Nhiệm vụ của bọn họ hiển nhiên không phải là cứu trợ dân chúng bị thương, mà là điều tra nguyên nhân của vụ nổ. Trong tay bọn quan binh cầm một bức họa, bắt người bị thương chỉ ra và xác nhận người trên bức họa. Ký tên đồng ý xong thì dân chúng có thể rời khỏi khu vực này, tiến vào trong thành chạy chữa.

“Quan gia... Chúng ta thật sự là vô tội... Ngài xem, chân đứa nhỏ này vẫn còn đổ máu, xin ngài đại phát từ bi, để cho ta dẫn nó đi y quán trước có được không... Van ngài! Hoặc là để chúng ta sáp thành một đội đi ạ!” Một phụ nhân khóc đến tê tâm liệt phế.

“Cút ngay! Đừng cản trở quan sai làm việc!” Phụ nhân bị tiểu binh bên cạnh một cước đá văng ra.

Vân Dục Hưu thở hổn hển, xoay đầu A Li qua hướng khác, âm u nói: “Không cần lo.”

“Ta biết.” A Li rầu rĩ trả lời.

Vân Dục Hưu kinh ngạc nhíu khóe môi: “Sao vậy, người tốt đổi tính rồi?”

Thu được thẻ người tốt, A Li thở dài: “Điều kiện tiên quyết để gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ chính là, bản thân có đao đã.”

Vân Dục Hưu vậy mà không nói lại được gì.

A Li đỡ hắn, khi đi vòng qua một đoạn tường đổ thì bị quan binh phát hiện.

Hai tên tiểu binh cầm trong tay súng có dây tua đỏ bước nhanh về hướng bọn họ.

Đúng lúc này, một giọng nữ thanh thúy vang lên: “Sao các ngươi có thể coi rẻ mạng người như vậy?! Không thấy mọi người đều bị thương sao? Còn không nhanh chân thu xếp y giả lại đây! Tiếp tục trì hoãn nữa, ra mạng người thì các ngươi gánh có nổi hay không?!”

A Li cùng hai tiểu binh đồng loạt quay đầu lại nhìn, thấy một nữ tử mặc áo vàng bộ dáng thập phần xinh đẹp đang giữ chặt quan binh đầu lĩnh, tự mình tức giận chất vấn.

Chỉ thấy quan binh đầu lĩnh lên lên xuống xuống đánh giá nàng ta một vòng, cười lạnh nói: “Gan ngươi cũng thật lớn, vậy mà dám cản trở quan phủ tra án, người đâu, bắt ả cho ta, đưa vào lao, từ từ thẩm vấn!”

Nữ tử tức giận đến khuôn mặt phấn nộn đỏ bừng, phẫn nộ vung hai tay lên ngăn cản quan binh tới gần.

“Không được chạm vào ta! Các ngươi dám chạm vào ta một chút, cha ta chắc chắn sẽ kiện các ngươi! Cho các ngươi vào nhà tù!”

Quan binh thuần thục khống chế nàng ta, đang muốn bắt đi thì một lão nhân mặc đô đen ù té chạy tới, từ trong lòng lấy ra một cái gói to nặng trịch, nhét vào trong tay quan binh đầu lĩnh.

“Quan gia quan gia, tiểu thư chúng ta chính là Vân gia Đại tiểu thư của thành Tây, tình cờ đi ngang qua nơi đây, không hề liên quan đến vụ án này! Đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm, xin quan gia giơ cao đánh khẽ, đừng so đo với tiểu thư.”

Tên đầu lĩnh kia liếc mắt một cái liền nhận ra lão nhân áo đen: “A, là đại quản gia của Vân phủ nha! Sớm nói là tốt rồi!”

Nhận lấy cái goi to nặng trịch kia, đầu lĩnh vẫy vẫy tay, bảo quan binh buông nữ tử áo vàng ra.

Nữ tử áo vàng khó chịu, còn muốn tiếp tục nói chuyện, bị lão nhân áo đen túm lấy áo, kéo tới một bên.

“Đại tiểu thư, cô nãi nãi! Đừng náo loạn! Trong trường hợp này mà tiểu thư còn không sợ sao!”

“Cái trường hợp gì?! Bọn họ coi thường tín mạng người dân, đó là không được! Ta, ta trở về nói cho phụ thân! Bạch gia gia, ngài xem, đứa trẻ kia đáng thương biết bao nhiêu!” Nữ tử áo vàng gấp đến độ dậm thẳng chân.

“Đại tiểu thư, “ quản gia bất đắc dĩ khuyên nhủ, “Người xem, cha đứa nhỏ đã trị thương sơ sơ cho nó rồi, không bao lâu nữa có thể đến phiên bọn họ viết lên tờ đồng ý, rất nhanh có thể rời khỏi nơi này tìm y quán.”

Lời hắn chưa nói ra chính là —— bị đại tiểu thư nháo một trận thế này, ngược lại chậm trễ không ít thời gian.

“Ta mặc kệ! Ta tự mời y sư đến chẩn trị ngay tại chỗ này!” Nữ tử áo vàng vung ống tay áo, thẳng thừng đi về hướng A Li cùng Vân Dục Hưu đang đứng.

Lúc này, hai tiểu binh phát hiện A Li cùng Vân Dục Hưu đã đi tới cách đó không xa.

A Li bước nhanh tới trước vài bước, chặn đường đi của nữ tử áo vàng, dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng ta, thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, ta phu quân bị trọng thương, có thể cho chúng ta cùng vào thành có được không?”

Đại tiểu thư tính tình như vậy, mười phần có đến tám chín là chắc chắn ra tay giúp đỡ.

Nữ tử áo vàng ngẩn ra.

Hai tiểu binh cầm trong tay súng có dây tua đỏ đuổi tới phía sau, lạnh lùng nói: “Hai người các ngươi, đứng lại cho ta!”

A Li quyết đoán xốc một góc áo choàng lên, để lộ một chút cẳng chân lộ ra xương trắng của Vân Dục Hưu cho nữ tử áo vàng trông thấy.

Nữ tử áo vàng hít một ngụm khí lạnh thật lớn, tiến lên nắm lấy cánh tay A Li, nhìn về phía hai tên tiểu binh kia giòn tan hô: “Đây là nha hoàn của ta! Thế nào, ngay cả nha hoàn của ta cũng muốn ngăn trở sao!”

Hai tên tiểu binh chần chờ quay đầu lại nhìn đầu lĩnh, đầu lĩnh gật gật đầu, vẫy tay thả người.

Có quản gia ở đây đã dùng vàng lá mở đường, A Li một hàng thuận thuận lợi lợi liền rời khỏi thành Nam.

“Đa tạ tỷ tỷ. Nếu là có chuyện gì cần giúp đỡ, tỷ tỷ chỉ cần nói với ta, đợi chúng ta dàn xếp xong chuyện này, chắc chắn giúp tỷ làm được.” A Li nhìn nữ tử áo vàng, nghiêm cẩn nói.

Nữ tử áo vàng lơ đễnh: “Nhấc tay chi lao(*) mà thôi, ta thường xuyên tiếp tế cho dân nghèo ở thành Nam, chưa bao giờ cần các ngươi hồi báo cái gì.”

(*) Nhấc tay chi lao: để chỉ việc nhẹ và dễ, không tốn tý sức lực nào, chỉ bằng công sức nhấc cánh tay lên.

A Li cười mà không nói.

“Ta tên là Vân Tiểu Sương, cha ta là gia chủ Vân gia ở thành Tây, Vân Bằng Triển —— chắc hẳn các ngươi cũng nghe nói tới ông rồi.” Thần sắc Vân Tiểu Sương hơi lướt qua chút kiêu ngạo.

“Thực trùng hợp, hắn cũng họ Vân.” A Li chỉ chỉ Vân Dục Hưu, sau đó nói: “Ta tên A Li.”

Vân Tiểu Sương “À” một tiếng, nói: “Vân gia chi nhánh vô số, hàng năm không thiếu thân thích tìm tới cửa vay tiền, sẽ không để nhà ai quá túng bẫng. Phu quân ngươi...”

Nàng ta cúi đầu, nhìn nhìn phía dưới nón áo choàng, chỉ nhìn thấy một cái cằm cong lên xinh đẹp tái nhợt.

A Li cười nói: “Chúng ta không thiếu tiền.”

Vân Tiểu Sương không cho là đúng, cười cười.

Sau khi đi qua khỏi hai ngã tư đường, trước mắt xuất hiện một con đường lớn đủ để cho mười chiếc xe ngựa chạy song song nhau.

Một nữ tướng thân mặc hồng y, ngân giáp, tư thế oai hùng hiên ngang, uy phong lẫm lẫm mang binh lính tiến đến. Đường tạm thời bị phong tỏa, đoàn người Vân Tiểu Sương bị bắt đứng ở bên đường chờ.

Bên trong phế tích, quan binh ào ào hành lễ: “Trưởng công chúa điện hạ!”

Chỉ thấy nữ tướng kia một tay cầm cương, tay kia quơ quơ kim bài, nói: “Hoàng thượng có lệnh, vụ án nổ lớn ở thành Nam sẽ do bản cung tiếp nhận, không cho phép ai xen vào, nhanh chóng lui ra!”

Một gã đỉnh đầu đính lông công, bộ dáng như quan văn tiến lên bẩm: “Trưởng công chúa điện hạ, thần đây phụng lệnh thái tử, triệt...”

Nữ tướng cười lạnh một tiếng, ngắt ngang lời hắn: “Thái tử cùng Thành Vương đều tự mình góp nhặt vô số chứng cứ, chỉ chứng đối phương tàng trữ thuốc nổ!”

Quan văn nóng nảy: “Trưởng công chúa! Chứng cứ của thái tử điện hạ vô cùng xác thực!”

“Chứng cứ của Thành Vương cũng vô cùng xác thực.” Nữ tướng mỉm cười, “Vừa hay, Lâm đại nhân ngài đây cũng bị cáo buộc cá một quyển đâu. Bản cung cảm thấy, Lâm đại nhân thay vì ở trong này lãng phí thời gian, chẳng thà quay đầu nhìn một cái xem mông mình lau sạch sẽ chưa còn hơn.”

Dứt lời, nàng ta phất phất tay.

Liền thấy binh lính phía sau tách ra hai bên trái phải, để cho những binh lính mang cáng cứu thương chạy chậm tiến vào phế tích, đem dân chúng bị thương không thể động đậy chuyển lên cáng, vận chuyển vào trong thành.

Trong phế tích, vô số dân chúng dập đầu hô to Trưởng công chúa thiên tuế.

Vân Tiểu Sương cực kỳ hâm mộ nhìn Trưởng công chúa ngồi trên con ngựa cao to, sau một lúc lâu, thở dài: “Nhà đế vương, thật sự là có phúc lớn nha! Ta cho dù có lòng muốn giúp dân chúng, cũng không có khả năng nhất hô bá ứng giống như nàng.”

A Li không khỏi cũng nhìn thêm nữ tử kia một cái, thấy nàng ấy lưu loát chỉ huy, điều hành bọn lính, tuy rằng hoàn cảnh đang vô cùng hỗn loạn, nhưng hành động của mọi người lại đâu vào đấy, rất nhanh sẽ đem người bị thương trong phế tích theo thứ tự nặng nhẹ toàn bộ an trí thỏa đáng. Trong lòng cũng có vài phần bội phục.

Xử lý xong người bị thương, Trưởng công chúa lưu lại một nửa binh lính để dọn dẹp phế tích, mang theo một nửa số người biến mất ở tận cùng đường lớn.

Vân Tiểu Sương thở ra: “Hôm nay y quán trong thành khẳng định kín người hết chỗ, A Li, không bằng các ngươi cứ theo ta trở về đi, trong nhà ta có y sư riêng, đã từng là ngự y trong cung luôn đó.”

A Li đang muốn khéo léo từ chối, Vân Dục Hưu bỗng nhiên nhéo vai nàng hai cái.

“Hảo ý của... A, vậy đa tạ Vân tỷ tỷ.”

Vân Tiểu Sương nhẹ nhàng nở nụ cười, thật tự nhiên nói: “Người bình thường đều gọi ta là đại tiểu thư hoặc là Vân tiểu thư.”

Khuôn mặt A Li vô tội chớp mắt, căn bản không hiểu nàng ta đang nói cái gì.

Trong khi nói chuyện, đoàn người đã tới thành Tây.

Tường viện của trạch viện Vân gia cực cao, chiếm không gian cực rộng, cửa lớn có viền bằng kim loại. Phía sau bức tường, một pho tượng bằng vàng lóng lánh đang đứng, nhìn có vẻ hung thần vô cùng. Tuy rằng dáng người đứng hơi có chút lỗ mãng, nhưng khuôn mặt cũng xem như anh tuấn, mà xem kỹ một chút, lại có ba phần giống với Vân Dục Hưu.

Thấy A Li hơi có chút giật mình, Vân Tiểu Sương giải thích nói: “Hơn hai trăm năm trước, có một vị tổ tông của Vân gia chúng ta phi thăng, đó là tượng của ông ta. Xuỳ, có ích lợi gì, cũng chưa từng nghe nói nhà ai có thần tiên phi thăng thành tiên xong còn có thể trở về che chở cho hậu thế. Nếu hỏi ta á, mấy người đầu óc suốt ngày tu tiên này cũng không bình thường, ai biết là phi thăng thật hay là chết đâu đó bên ngoài!”

Vân Dục Hưu cúi đầu cười lạnh một tiếng.

Trong lòng A Li vừa động —— đại ma vương là đặc biệt về thăm hậu thế sao?

Đi chưa được mấy bước, chỉ thấy một tiểu cô nương bộ dáng như nha hoàn chạy ra nghênh đón: “Đại tiểu thư! Ngài cuối cùng đã trở lại! Lão gia đang vội muốn chết rồi đây!”

Vân Tiểu Sương gật gật đầu, chỉ vào A Li cùng Vân Dục Hưu, nói: “Các ngươi chen chúc một chút, thu dọn ra một gian phòng trống cho hai vợ chồng bọn họ tạm thời ở đỡ. Sau đó đi mời Hoàng đại phu đến trị thương cho hắn.”

Dứt lời, nàng ta liền mang theo quản gia đi về hướng viện chính.

Nha hoàn hất hất cằm nhìn A Li, nói: “Gặp được tiểu thư chúng ta coi như ngươi thật có phúc khí! Về sau ngươi cứ đi theo ta đi, làm mấy việc nặng trước xem sao. Nếu làm tốt, nói không chừng có cơ hội vào nhà giữa hầu hạ. Ta tên là Đào Bích, ngươi có thể gọi ta là Đào Bích tỷ tỷ.”

A Li: “...” Người ta vẫn còn là con chim non nha! Làm sao làm nổi việc nặng gì chớ!

Nha hoàn này tay chân thập phần nhanh nhẹn, rất mau chóng thu xếp xong một gian phòng trống, mời y sư lại đây.

Lão giả kia cũng là một bộ kiêu căng, đi vào trong phòng, không kiên nhẫn nói: “Lão phu rất bận rộn! Hạ nhân bị thương, tùy tiện để cho đồ đệ nào của ta đến xem chả được! Phải muốn lão phu tới làm cái gì! Nhanh chút nhanh chút, đang vội đây!”

A Li nhìn nhìn Vân Dục Hưu nằm thẳng ở trên giường, nghiêng đầu hỏi: “Lão đại phu, ngươi muốn bắt mạch cho hắn sao?”

Lão giả một mặt không kiên nhẫn: “Không làm vậy thì làm gì?”

A Li có chút buồn cười, không khỏi phát lên tâm tư trêu cợt, thở dài, nói: “Ta nói của thương thế của hắn không có cách nào trị được, nhưng Vân tỷ tỷ cứ không tin, nói ngài lúc trước là ngự y, y thuật cao minh, nhất định có thể trị được.”

Lão giả ha ha cười, nước miếng bay tứ tung: “Luận y thuật, lão phu dám xưng thứ hai, chỉ sợ không có ai dám xưng thứ nhất. Đừng dong dài nữa, chỉ cần không phải bệnh không muốn trị, lão phu bệnh gì cũng trị được!”

A Li nói: “Mạch của hắn ngài không xem được đâu!”

Lão giả cười nhạo: “Thúi lắm. Thế gian này không có mạch nào mà lão phu không xem được!”

A Li bình tĩnh vén ống tay áo Vân Dục Hưu lên, lộ ra một cây xương trắng.

Lão giả: “... Bên kia!”

A Li vén ống tay áo bên kia lên.

Lão giả: “...”

Giờ phút này, hắn rốt cục mới chú ý tới, bên dưới bộ áo choàng đen rộng rãi kia, phảng phất cũng không có máu thịt gì, mà chỉ là một bộ khung xương trắng.

Lão giả tức giận lui hai bước: “Đùa giỡn lão phu sao! Làm gì có người sống ở đây!”

Liền thấy Vân Dục Hưu vô cùng phối hợp ngồi dậy, mũ áo choàng rơi xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt.

Lão giả rút lui hai bước, mím môi nói: “Sinh tử có số, ta phái đồ đệ lại chăm sóc, có thể sống mấy ngày thì tốt mấy ngày đi!”

Rất nhanh, liền có một thiếu niên khuôn mặt tròn tròn tươi cười, mang theo hòm thuốc đi tới.

“Lại đây, để ta xem miệng vết thương. Sư phụ đã nói tình huống đại khái với ta rồi, cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần không bị thương tổn đến phủ tạng, kiên nhẫn chút là có cách cứu!”

A Li thấy vị y giả thiếu niên này vẻ mặt chân thành, cũng có chút ngượng ngùng: “Thực không cần, trị không được đâu.”

Thiếu niên nhìn tứ chi trống rỗng của Vân Dục Hưu, thân mật cười cười: “Đừng có vội buông tay, ta cho hắn một liều thuốc phòng ngừa miệng vết thương bị nhiễm trùng, sinh mủ trước, tránh thương thế tiếp tục chuyển biến xấu.”

Dứt lời, hắn chạy đến ngoài cửa phòng lấy ra một cái bình nấu thuốc, ngồi xổm xuống bên cạnh vù vù quạt lửa.

Trong phòng rốt cục chỉ còn lại A Li cùng Vân Dục Hưu.

Hắn miễn cưỡng tựa vào trên gối gỗ, nói: “Thích giao tiếp cùng phàm nhân như vậy, không bằng ta phế ngươi đi, lưu lại chỗ này làm phàm nhân.”

A Li bĩu môi: “Chờ ngươi có năng lực phế ta đi rồi nói sau!”

Vân Dục Hưu bị nàng chọc tức đến vui vẻ.

Hắn quyết định cho con chim béo to gan lớn mật này một cái giáo huấn —— chờ hắn khôi phục một chút thể lực đã.

Thiếu niên y sư ngay cả cơm chiều cũng không quan tâm, khi sắc trời dần tối, cuối cùng cũng nấu xong một bát thuốc, trên đầu cổ và đầy mặt đều dính tro bếp, ôm một chén thuốc còn nóng bỏng tiến vào, cẩn thận dặn dò một phen. Sau đó chạy đến trước giường, nói với Vân Dục Hưu nhiều lời an ủi, rồi mới mang theo cái hòm thuốc, vội vàng rời đi.

A Li vốn tưởng rằng, phiền toái lớn nhất trong ba ngày này chính là bản thân sẽ bị nha hoàn buộc đi ra ngoài làm việc nặng, không nghĩ tới, còn chưa đến đêm, kinh đô Vọng Điều liền xảy ra chuyện!

Phảng phất trong một cái chớp mắt, bên ngoài đột nhiên kêu thét động trời, chung quanh đều là khói đặc cuồn cuộn.

Tiếng kêu, tiếng thét thảm thiết, tiếng đạp cửa, tiếng đao rìu cắm vào thịt, tiếng lửa cháy hừng hực...

Nha hoàn thô sử ở khu vực gần cửa lớn, A Li nghe được bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa hỗn độn cùng tiếng đánh nhau.

Mấy gã sai vặt tinh tức linh thông tụ lại trong sân xì xào bàn tán, nói là Thành Vương muốn vu hãm thái tử mưu nghịch, lại bị Trưởng công chúa lấy được chứng cứ, cùng đường liền tạo phản. Vừa đúng đúng, Thành Vương tra được thái tử phái người hạ độc vào đan đỉnh của hoàng đế, muốn ép cha thoái vị. Trưởng công chúa thuận tay đem phần chứng cứ này thu luôn, trình đến trước mặt hoàng đế, vì thế thái tử cũng đồng thời tạo phản.

Thành Vương cùng thái tử đấu cả đời, tối nay lại đặc biệt ăn ý, chưa từng xuống tay với đối phương, nhất trí đem ngọn giáo chĩa về hướng hoàng thành.

Hoàng đế đã sớm một lòng tu tiên, hiện thời người đang trong hoàng thành chủ trì đại cục, chính là Trưởng công chúa.

Thành Vương cùng thái tử đấu nhau dữ dội, nhưng không ai dám không coi thiên tử vào mắt, ai cũng không dám công nhiên nuôi quân bốn phía, mà Trưởng công chúa vốn là một nữ tướng, dẫn theo thân binh, nhanh chóng đem hai tên nghịch vương giết đến hoa rơi nước chảy.

Bại binh của Thành Vương vừa vặn chạy trốn tới thành Tây.

Bọn họ nhìn trúng đại viện nhà cao cửa rộng này của Vân gia.

Ngoài sân, một giọng nói khàn khàn lớn tiếng kêu lên: “Bảo hộ Vương gia! Đạp mở cái cửa viện này! Các huynh đệ chặn cửa lại, ít nhất còn có thể chống đỡ thêm một đêm! Vương gia không cần lo lắng! Bình Thành đại tướng quân đã nhận được tin tức, đang dẫn năm vạn đại quân hoả tốc tới đây! Chỉ cần chống đỡ được đến bình minh, nhất định nghịch chuyển càn khôn!”

Gã sai vặt nấp sau đại môn nghe động tĩnh bên ngoài cùng bọn nha hoàn sợ hãi đến tim mật đều nát, lập tức lủi đi trốn tứ phương.

Đại môn rất nhanh chóng bị đẩy ngã.

Bọn lính nhảy vào trong viện, mang theo binh khí dính đầy máu, dồn mọi người đang tán loạn chạy trốn chung quanh tới trong đình viện sau bức tường, chờ Thành Vương đến xử lý. A Li cùng Vân Dục Hưu lẳng lặng đứng sau cửa sổ, lại không ai để ý đến bọn họ.

Thành Vương uy nghiêm lẫm lẫm dưới sự bảo hộ của thân vệ, bước vào sân.

Gia chủ Vân gia, thê thiếp, vài nữ nhi cùng y sư trong nhà đều bị bọn lính lôi từ trong phòng ra, ném xuống dưới chân Thành Vương.

“Vương gia, đây là Vân Bằng Triển cùng với người thân của hắn, còn có y sư trong phủ, thuộc hạ cảm thấy bọn họ còn có chỗ dùng...”

Ánh mắt Thành Vương lạnh lùng, phất phất tay: “Không cần giữ. Đại sự hôm nay nếu bại, giữ bọn họ lại cũng vô dụng. Nếu đại sự thành, càng không cần giữ bọn họ.”

Bọn lính giơ đao lên.

Những người còn lại sớm sợ tới mức xụi lơ, chỉ có y sư thiếu niên mặt tròn kia đứng dậy, chính nghĩa từ nghiêm phản kháng lại Thành Vương.

Thành Vương nhe răng cười, rút đao giơ cao lên, nhắm ngay cổ của y sư thiếu niên.

Vân Dục Hưu bỗng nhiên giật giật xương ngón tay, tầm mắt miễn cưỡng rơi xuống pho tượng vàng sau bức tường, hỏi A Li: “Kia là cái gì?”

“Pho tượng của ngươi?”

Hắn cười: “Là dục. Có cầu ta, thì mới có tài cán để ta dùng.”

Ngay khi y sư thiếu niên sắp máu tươi bắn năm tấc, tầm mắt Vân Dục Hưu bỗng nhiên ngừng lại!

“Ô —— Ầm!”

Chỉ thấy bộ mặt hung thần của pho tượng kim kia đột nhiên bắt đầu chuyển động!

Bọn quan binh sợ ngây người.

Pho tượng này tuy không cao đến một trượng, nhưng khí thế hung ác trên người nó bùng nổ, cũng là làm mấy tên binh lính nửa đời nhuốm máu này trong lòng kinh khiếp, tay run đến mức nâng không nổi đao.

“Đây, đây, đây...”

“Đây là cái gì!”

Gia chủ Vân gia bỗng nhiên gào lên tiếng: “Tổ tông hiển linh!”

Chỉ thấy kia pho tượng kim thân kia tiện tay rút một cây cột đá, kẹp trong các ngón tay, quét qua một cái.

“Ô —— ông —— phanh! Bang bang phanh!”

Vô số binh lính trong miệng phun máu, thân thể bay ngược, văng tới trên vách đá của hành lang gấp khúc, thành một bãi máu thịt run rẩy.

Kim thân tiến lên trước một bước, mặt đất tấc tấc vỡ vụn!

Nó lại một lần nữa giở cột đá lên.

Những binh lính may mắn còn tồn tại sớm sợ đến mức hồn muốn lìa khỏi xác, không để ý tới Thành Vương đang run rẩy tới mức nước tiểu ra quần, liều mạng phóng ra bên ngoài.

Kim thân trở tay ném cột đá, một tiếng nổ ầm vang, chỉ thấy bức tường, tường viện, đại môn nháy mắt bị phá hủy, thành từng mảnh mảnh bay trong gió như giấy, bắn tung tóe về bốn phương tám hướng.

Một con chuột bị kinh sợ đến choáng váng đầu, “Vèo” một tiếng, trèo lên song cửa sổ, cùng đối diện với đôi mắt của Vân Dục Hưu sau song cửa sổ.

“Tê —— “

Kim thân đang nhảy lên cao cao, bỗng nhiên giống như bị rút hết thần khí, đầu chúi xuống, trùng trùng đập vào trong đất.

Khi nó lấy đà nhảy lên, chân trái cong lên ở phía trước, đùi phải duỗi thẳng ở phía sau, nên cú này vừa ngã một cái, đầu và nửa người trên đều đập vào trong đất, chỉ để lại hai cái tư thế táo bạo, đùi rêu rao lộ ra bên ngoài.

Quan binh may mắn còn tồn tại:...

Hậu hối Vân gia:...

Thành Vương chịu nhiều kích thích, đã có chút thần trí không rõ. Thấy pho tượng đập đầu vào trong đất, hắn điên xuồng giơ đao trong tay lên, thẳng thừng chém về phía y sư thiếu niên trước mặt!

“Giết —— Giết cho ta! Một người cũng không lưu!”

Có ác thử chắn trước mặt, Vân Dục Hưu muốn cứu viện cũng không kịp.

Ngay lúc chỉ mành treo chuông, chợt nghe tiếng ngựa xe gió từ xa lại gần, chỉ trong một hơi liền tới!

Một mũi tên thiết đâm thủng trán Thành Vương, mang theo hắn bay qua nửa đình viện, đóng vào trên cột cái của viện chính!

Trưởng công chúa cưỡi con ngực to đẫm máu, mang theo thân binh mặc thiết giáp, bước qua phế tích, giơ tay chém xuống, lưu loát thu gặt hái tánh mạng phản quân.

Vân Tiểu Sương đang xụi lơ gắt gao che miệng mình, kích động đến nước mắt trào dâng.

Trưởng công chúa cũng không nhìn nhiều những người đang dập đầu cảm kích, nàng ta nhảy xuống khỏi lưng ngựa, bước đi đến trước mặt Thành Vương đã bị mất mạng tại chỗ, giơ đao cắt đầu của hắn xuống. Tư thế oai hùng khí phách, xứng với khuôn mặt oai phong lãnh liệt của nàng, gương mặt nhỏ yêu kiều nhuốm máu, làm người ta không thể không rung động cảm khái —— nàng một chút cũng không thua đấng nam nhi!

Người Vân gia lúc này mới lưu ý đến, trong tay cầm cung của nàng ta còn mang theo một cái đầu khác —— nghịch thái tử.

Trưởng công chúa thu thập xong tàn cục, liền dẫn binh trở về hoàng thành.

Qua một trận binh biến này, trên phố đã bắt đầu vụng trộm nghị luận lập Trưởng công chúa làm nữ thái tử. Đương kim hoàng đế một lòng tu tiên sớm đã thả hết phi tần, hai con trai mưu nghịch mà chết, để cho Trưởng công chúa kế vị, có thể nói là toàn dân đều mong muốn.

Giờ phút này, trong gian phòng nhỏ mà A Li tạm cư, không khí rất ư là quỷ dị.

Khi Vân Dục Hưu chuyên tâm thao túng pho tượng lại bị kinh sợ, túm lây A Li lùi lại mấy bước, cả hai ngã vào trên giường.

Dư quang thoáng nhìn thấy tư thế pho tượng rơi xuống đất chật vật như vậy, hắn hiển nhiên có chút thẹn quá thành giận, oán hận ngăn A Li lại, con ngươi co rút, trừng mắt nhìn nàng liếc một cái, lại liếc mắt một cái, mấy ngón tay xương nhẹ nhàng run rẩy, ghì lên cái cổ mảnh khảnh của nàng, nhưng không dùng lực.

Mũ áo choàng buông xuống, bao phủ cả A Li vào bên trong.

Nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú tái nhợt gần trong gang tấc này, hoảng hốt cảm thấy như về lại một ngày kia khi hai người mới gặp nhau.

Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác may mắn —— thật may mắn, lúc trước này lựa chọn là hắn, chứ không phải là Giang Nhật Dật.

Nàng cong ánh mắt cùng khóe môi lên, nhìn hắn cười cười.

Vân Dục Hưu ngây dại.

Hắn bỗng nhiên rất muốn làm một số chuyện kỳ quái.

Ngay khi bàn tay xương của hắn chậm rãi di chuyển lên trên, nắm lấy cái cằm nhỏ của nàng, phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu quai quái ——

“A a a a lão đại! Ta không có thấy cái gì hết a!”

Vân Dục Hưu cứng ngắc quay đầu lại, thấy Ám Thuỷ đang tựa người vào khung cửa, hai tay che mặt, chỉ lộ ra một cặp mắt.

Đại ma vương thở dài một hơi.

Ám Thủy cợt nhả đi lên phía trước, nói: “Lão đại, Khanh Khanh coi trọng ta, nói thế nào cũng phải theo ta đi 'Đuổi giết' lão nhân gia ngài, ta cũng không có biện pháp gì đối với nàng ta...”

“Không nỡ giết?” Vân Dục Hưu lạnh giọng hỏi.

Ám Thuỷ liên tục xua tay: “Không phải vậy, ta đối lão đại một lòng trung can, nhật nguyệt chứng giám —— nguyên nhân mà ta không dám động vào nàng ta là, trên người nàng ta lại có hồn ấn của Đại Thánh Quân, nếu ta động nàng ta, bên kia lập tức sẽ biết đã xảy ra chuyện gì.”

Vân Dục Hưu cười như không cười, gật gật đầu.

Ám Thuỷ biết tính khí của hắn, tiếp tục nói: “Hôm nay nghe ở đây có động tĩnh, hai người chúng ta liền chạy lại. Cũng thật trùng hợp, vị hoàng đế Quốc Khánh này vậy mà lại là tằng tằng tằng tôn tử của Diêu Khanh Khanh. Khi ta cùng với nàng ta rơi xuống trong hoàng cung, vừa đúng thấy một nữ nhân đang tạo phản, mang theo hai cái đầu, xông vào tẩm điện của hoàng đế! Khanh Khanh một kiếm giết nữ nhân kia, nói cho lão hoàng đế bản thân mình là tổ tông của hắn, trở về che chở hắn! Lão hoàng đế rất cảm kích, lôi kéo Khanh Khanh nói đâu đâu không dứt, nàng ta nhất thời không thoát ra được, ta mới rỗi rảnh đi ra ngoài tìm tìm lão đại ngài đó!”

A Li chậm rãi ngồi dậy, hốc mắt dần dần mở lớn, con ngươi càng rút càng chặt!

Trưởng công chúa, cái nữ trung hào kiệt tư thế oai hùng hiên ngang kia, bị Diêu Khanh Khanh... Nhẹ nhàng bâng quơ... một kiếm giết chết?!

Trong lòng A Li nổi lên một cơn lửa giận không thể dập tắt, trong đầu xẹt qua một màn hình ảnh rõ ràng —— Diêu Khanh Khanh áo gấm về nhà, bộ dáng dương dương tự đắc, mặt hất lên máy; đang lo không có lý do thích hợp nào để quay về, vừa đúng Trưởng công chúa đưa đến cửa, bị nàng ta nhẹ nhàng nghiền nát như nghiền một con kiến; hoàng đế phủ phục ở dưới chân nàng ta, nàng ta giống nữ hoàng, cao cao ngẩng đầu nhận cúng bái của hắn, thưởng chi hắn chút đan dược tiên giới, sắc mặt hai người thoả mãn phát ghê tởm...

A Li lần đầu tiên cảm thấy, bản thân nhất định phải giết chết một người, nhất định!

Phẫn nộ làm thân thể của nàng không tự chủ được nhẹ nhàng run run lên, nàng cũng không biết vì sao, rõ ràng chỉ mới có duyên gặp mặt Trưởng công chúa có hai lần, nhưng giờ phút này lửa giận dấy lên trong lòng phảng phất có thể thiêu cháy thân thể của chính mình.

Cánh tay xương của Vân Dục Hưu đang nhẹ nhàng đánh bên người hơi ngừng lại.

Ám Thuỷ lại nói: “Lão đại, đây chẳng phải là Vân thị mà lúc trước ngài sinh ra sao?A, ngài đây là muốn lấy huyết mạch căn cơ của cả tộc Vân thị để đúc lại Tử Liêm bản mạng? Thật là một biện pháp tốt, năm ba ngày nhất định có thể thành!”

Đầu quả tim A Li run lên, nghiêng đầu nhìn Vân Dục Hưu.

Ánh sáng trong con ngươi u tối ẩn sâu trong mũ áo choàng khẽ trầm xuống, sau một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng phun ra một hơi, nói: “Không phải.”

“Hắc hắc, hắc hắc, là ta nghĩ nhiều rồi!” Ám Thuỷ lắc lắc đầu, “Ngài vẫn nên đổi chỗ ở khác đi, tin tức kim thân của ngài hiển linh chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ truyền đến tai Khanh Khanh... Nếu như ta ngăn trở nàng ta, chẳng phải sẽ sớm bị lộ thân phận của bản thân sao?”

Lời còn chưa dứt, bên ngoài truyền đến một giọng nữ thanh thúy dễ nghe, giống như tiếng ngọc châu chạm vào nhau, lại mang chút hàm ý giận dữ.

“Nghe nói, vân gia lão tổ Vân Dục Hưu, hiển linh?!”

Diêu Khanh Khanh!

Ám Thuỷ há to miệng, biểu cảm như một mặt đau răng.

“Lão đại, các ngươi ổn định đi, ta đi vòng ra phía sau ra ngoài, nghĩ cách dụ nàng ta đi!”

Ám Thuỷ lướt ra sau cửa sổ.

Vân Dục Hưu chậm rãi xoay người, gục đầu xuống, ánh mắt dưới áo choàng ẩn ẩn lóe ra, hỏi A Li: “Ngươi thật sự phẫn nộ?”

A Li cắn răng gật gật đầu.

Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười: “Chỉ có kẻ yếu mới phẫn nộ. Phẫn nộ là cảm xúc vô dụng nhất.”

Hắn chậm rãi thử cọ cọ hai răng nanh có hơi sắc nhọn, thanh âm vô cùng lãnh khốc: “Giết chết là đủ dẹp yên hết thảy.”

A Li giật giật môi.

Vân Dục Hưu tới gần một bước, hơi thở trên người cùng hương vị nặng nề ép về hướng nàng, ngữ điệu mang theo mê hoặc: “Chỉ cần ngươi mở miệng, ta liền lệnh cho Ám Thuỷ giết chết nàng ta.”

Đôi mắt đen của A Li bùng lên hai ngọn lửa, sau một lúc lâu, nàng kiên định nhắm mắt lại, nói: “Không phải lúc.”

“Hử?” Vân Dục Hưu cong khóe môi một cái.

“Ta sẽ tự tay làm chuyện này, hi vọng ngươi có thể cho ta cơ hội này.” A Li mở mắt ra, đôi mắt to hai màu đen trắng một lần nữa trở nên vô cùng thuần triệt, trên mặt mang biểu cảm thật bình thản, nụ cười hơi có chút vị ngọt như cam thảo thông thường.

Vân Dục Hưu bình tĩnh nhìn nàng một lát, nhếch môi, nở nụ cười.

Hắn xoay người, như đang tự nói, hoặc như đang nói với nàng, cúi đầu nhắc tới một câu: “Thật sự là đối với ta vô dục vô cầu a.”

A Li sâu sắc phát hiện ra gì đó

Mới vừa rồi hắn nhìn pho tượng, nói cho nàng, đó là “Dục“.

A Li hơi nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn bóng lưng cao lớn của Vân Dục Hưu.

Trong viện, Diêu Khanh Khanh động.

Tư thế nàng ta mạn diệu, giống như tiên nữ từ trên chín tầng trời đáp xuống.

Cạp váy hơi bay lên. Chỉ thấy trong đại viện Vân gia, tất cả cửa sổ nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, hóa thành một chùm mạt gỗ.

A Li ngẩng mặt, vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt Diêu Khanh Khanh lướt qua, trong nháy mắt rơi xuống thân thể của nàng. . Ngôn Tình Ngược

Đây là nháy mắt dài nhất.

Ở trong mắt A Li, tất cả đều biến thành pha quay chậm lại vô số lần.

Nàng thậm chí có thể rõ ràng nhìn thấy, khi tầm mắt Diêu Khanh Khanh dừng ở trên người mình, trong khoảng thời gian ngắn nàng ta lại chưa kịp phản ứng, như chưa biết mình là ai.

Liền tại thời điểm chỉ mành treo chuông, đồng thời đã xảy ra hai chuyện.

Ám Thuỷ quay một vòng, lướt đến ngoài sân, ý đồ dùng thân thể ngăn trở tầm mắt Diêu Khanh Khanh. Cùng thời khắc đó, ánh mắt Diêu Khanh Khanh tối sầm lại, lại sáng ngời lên, khí chất cả người đại biến, có chút âm lệ, có chút hơi thần kinh, còn có một chút cuồng nhiệt không hiểu nổi. Hoá ra Giang Nhật Dật đột nhiên thấy A Li, nhất thời cảm xúc kích động, lại thành công đoạt quyền khống chế thân hình.

“Ám Thuỷ!”

“Khanh Khanh!”

Ám Thuỷ với ý đồ ngăn cản Diêu Khanh Khanh phát hiện Vân Dục Hưu, cùng với “Diêu Khanh Khanh” bị Giang Nhật Dật đoạt quyền khống chế thân thể, cũng không muốn để cho Ám Thuỷ phát hiện A Li, trên mặt ý nghĩ đã quỷ dị đạt thành một nhận thức chung.

Ám Thủy không biết Diêu Khanh Khanh trước mặt mình đã thay đổi thành người khác, mà giờ phút này Giang Nhật Dật cũng không biết Ám Thuỷ kỳ thực là người của Vân Dục Hưu, hai người đều như lâm vào đại địch, cũng không dám để đối phương phát hiện địch ý của bản thân.

Làm sao bây giờ? Làm sao lừa nàng ta đi?

Làm sao bây giờ? Thế nào lừa hắn đi?

Hai người đều vắt hết óc.

“Diêu Khanh Khanh” bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, khóe môi lộ ra một nụ cười cực kỳ quỷ dị, ôn nhu nói: “ Chấp thị Ám Thuỷ, nghe nói ngươi muốn cùng ta kết làm đạo lữ?”

Ám Thuỷ há to miệng, theo bản năng gãi gãi đầu, lại gật gật đầu.

“Diêu Khanh Khanh” õng ẹo làm dáng: “Vậy... chọn ngày không bằng đụng ngày đi.”

Ám Thuỷ dại ra, gật gật đầu, theo bản năng xoay đầu nhìn về phương hướng Vân Dục Hưu cùng A Li.

“Diêu Khanh Khanh” thần sắc đại biến, mạnh mẽ vươn hai tay ôm lấy cổ của hắn, xoay đầu hắn lại, dâng lên cặp môi thơm!

Trong lòng Ám Thuỷ quả nhiên là trong nháy mắt thổi qua một vạn câu “ngoạ tào”, hắn mở to hai mắt nhìn, nhìn nữ nhân xinh đẹp bình thường ra dáng ưu việt, không để người khác chiếm chút lợi ích nào của mình, đang chủ động dán lên trên người hắn, bày ra một bộ ngon miệng mời quân ngắt lấy.

Này quả thực là... Song hỷ lâm môn a?

Về phần hồn ấn của Đại Thánh Quân... Ách... Khanh Khanh và bản thân mình tình chàng ý thiếp, ngươi tình ta nguyện, Đại Thánh Quân cũng quản không đến mấy chuyện như vậy đi?

Ám Thuỷ quyết định thật nhanh, ôm ngang lấy “Diêu Khanh Khanh”, vụng trộm đưa một bàn tay ra phía sau lưng, hướng về phía phương hướng Vân Dục Hưu bày ra cái thủ thế “Thắng lợi“.

Mấy giây sau.

Trong một rừng cây nhỏ ở thành Nam.

Ngay lúc Ám Thuỷ đã sẵn sàng mọi sự, chỉ thiếu bước kết hợp nhau cuối cùng, Giang Thập Dật quyết đoán bứt ra, đem thân thể trả lại cho Diêu Khanh Khanh.

Diêu Khanh Khanh nào biết rằng đã xảy ra chuyện gì?

Chỉ nhớ rõ bản thân làm vỡ nát cửa sổ của Vân gia, đang muốn tìm trong từng gian phòng một, không biết sao ánh mắt bị tối đen, khi mắt lại liền thấy mình đang ở trong mảnh rừng cây này, lưng tựa vào cây cổ thụ ẩm ướt đen thui, trên người có tên Ám Thuỷ nặng nề đè ép, thở từng hơi thô nặng này!

Môi vô cùng đau, trên người lại nhẹ nhàng khoan khoái...

“Ngươi!” Nàng ta theo bản năng nhấc chân đá lên!

Ám Thuỷ dễ dàng tránh thoát, thuận chân kềm nàng ta lại thật chặt.

Nàng ta giơ tay lên đánh, hắn che linh lực của nàng lại, bắt được cánh tay, giữ trên đỉnh đầu.

Ám Thuỷ cười tà mị, liếm khóe miệng nói: “Khanh Khanh, đủ hoang dại nga, ca ca thích! Ngươi đã thích như vậy rồi, thì ca ca đây không cần khách khí nữa!”

Tên đã lên dây, sao có thể không bắn? Rõ ràng là chính nàng ta khơi mào chuyện này, giờ phút này nàng ta nói mặc kệ liền mặc kệ?

Diêu Khanh Khanh hoảng sợ mất hồn mất vía, còn chưa kịp nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy một trận đau nhức đánh úp lại...

Trong ảo cảnh tâm ma của Diêu Khanh Khanh, nàng ta dùng nguyên hồn câu dẫn Đại Thánh Quân, thân thể cũng không có tiếp xúc thực chất. Khi còn cùng với Giang Nhật Dật, cũng chưa kịp phát triển đến bước cuối cùng, cho nên chuyện trước mắt xem như là lần đầu tiên trong cuộc đời của nàng ta.

Nhưng cố tình Ám Thuỷ không hề có nửa điểm thương hương tiếc ngọc, ỷ mạnh hiếp yếu, che linh lực của nàng lại, chẳng những không thay nàng trị thương, ngược lại càng thêm hưng phấn hung tàn.

Đêm đó, Diêu Khanh Khanh quả nhiên là sống không bằng chết.

Đợi đến khi Ám Thuỷ rốt cục cũng cục tận hứng buông tha nàng ta, nàng ta sớm không còn chút tâm tư nào đi đuổi giết Vân Dục Hưu, kéo lê thân thể trọng thương, thất tha thất thểu đi về hướng Trung Châu.

“Ám Thuỷ... Ngươi chờ đó cho ta... Tuy rằng sư quân nhất thời còn chưa thể tiếp nhận ta, nhưng chuyện này chỉ là sớm muộn mà thôi! Đến lúc đó... Đến lúc đó...”

Nàng ta cũng không biết trên người mình mang theo hồn ấn của Đại Thánh Quân, tất cả những chuyện phát sinh trên người nàng ta, Đại Thánh Quân đều như là tự mình trải qua!

Trong rừng cây, Ám Thuỷ vui vẻ hào hứng luyện hóa Kim Tinh Nguyên vừa mới lấy được —— thật sự là niềm vui ngoài ý muốn a! Không nghĩ tới tiểu Khanh Khanh thích trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, không ngờ vẫn còn nguyên âm nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.