Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung

Chương 40: Chương 40: Hắn?!




“Sư quân, sư quân!” Thanh âm của Diêu Khanh Khanh nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, “Đệ tử không phải cố ý! Đệ tử thực không phải cố ý! Sư quân! Ngài biết đệ tử thường ngày làm người thế nào mà, đệ tử thực không phải có ý định...”

Đại Thánh Quân một lời không nói, thần sắc uy nghiêm lạnh lùng.

Diêu Khanh Khanh không dám bước vào cũng không dám lui ra, phủ phục trên mặt đất, dập đầu bang bang: “Xin sư quân thứ tội! Đệ tử đúng là cảm thấy nguyên thần rất không tĩnh, mới xin sư quân giúp đỡ cho, là thật, đệ tử thật sự vô tâm...”

Nàng ta ủy khuất muốn mạng.

Cái sư quân nhiệt tình như lửa bên trong ảo cảnh kia chạy đi đâu rồi?! Sao lại có chuyện mặc cái thể xác vào liền trở mặt như vậy chứ! Nam nhân thật không có ai là thứ tốt! Hắn sao lại dám làm không dám nhận chứ?! Ngọc Lâm Lang không phải đã chết rồi sao? Cho dù có thê tử, hắn là người đứng đầu tam giới, bên người nạp thêm một nữ nhân có năng lực thì thế nào chứ?!

Trong lòng tuy rằng ủy khuất, nhưng Diêu Khanh Khanh căn bản không dám lộ ra chút nào, chỉ dám một lời cầu xin tha thứ.

A Li trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tình cảnh trước mắt.

Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nàng hơi tưởng tượng một chút liền hiểu sự tình từ đầu đến cuối —— Diêu Khanh Khanh không biết dùng cái thủ đoạn gì, cố ý làm cho nguyên hồn của Đại Thánh Quân động tình, cùng nàng ta “cộng phó vu sơn” trong ảo cảnh. Vốn dĩ hết thảy đều tiến hành thật sự thuận lợi, sau khi rời đi ảo cảnh, Đại Thánh Quân thực tủy biết vị, cố ý muốn đem nàng ta thu vào trong túi. Cũng không ngờ, Giang Nhật Nhật bị nàng cắn nuốt vậy mà tro tàn bốc cháy, ngay một khắc mấu chốt nhất, nhảy ra cắn cho nàng ta một cái! Buồn cười là, Diêu Khanh Khanh tựa hồ như không biết trên người bản thân đã xảy ra tình huống gì, chỉ cho rằng bản thân mình có chỗ nào không đúng, chọc giận Đại Thánh Quân.

Chuyện này thật thú vị nga!

Về phần Giang Nhật Dật vì sao chưa chết hẳn, A Li cảm thấy nhất định là vì hắn cũng được “Thiên đạo” bảo hộ, nhất thời không thể bị gạt bỏ triệt để.

Dù sao bút danh của tác giả đã gọi là “Tình cảm chân thành cả đời dành cho Giang sư ca” đấy thôi!

A Li nhịn không được chôn mỏ vào trong bộ ngực lông xù, chiêm chiếp nở nụ cười khe khẽ.

Vân Dục Hưu ước chừng cũng cảm thấy thật thú vị, cũng cười cười đi nhanh ra sau điện.

Rất nhanh, A Li liền thấy thi thể của Ngọc Lâm Lang.

Nàng ấy im lặng nằm trên giường, trên mặt còn lộ ra một nụ cười ôn nhu. Nhìn không thấy vết thương, không biết nguyên nhân tử vong là gì.

“Pi —— “

Vân Dục Hưu đi lên phía trước, dùng tay áo dài cuốn lấy xác chết Ngọc Lâm Lang, ném vào trong túi Càn Khôn —— túi Càn Khôn chỉ có thể đặt vật chết, vừa vặn có thể để xác chết trong đây.

Vừa bước ra khỏi thiên điện, liền chạm mặt ngay với Đại Thánh Quân!

Sau chuyện lúc nãy, Đại Thánh Quân vẫn như cũ khống chế rất tốt biểu cảm của bản thân, từ trên mặt hắn không thể nhìn ra được bất cứ cái gì khác thường —— phảng phất như nhân vật mới vừa làm chuyện xấu hổ kia không phải là hắn.

Ánh mắt Vân Dục Hưu khẽ nhúc nhích, cơ hồ như mặt dán mặt với Đại Thánh Quân, theo A Li, hai nam nhân có dung nhan tuyệt mỹ đã đan tầm mắt vào nhau.

A Li không khỏi treo lên trái tim nhỏ bé, khẩn trương đến mức không dám hô hấp.

Sau một nháy mắt ngưng trệ, chỉ thấy Đại Thánh Quân lạnh nhạt phất ống tay áo, nói: “Khách không mời mà đến.”

Ánh sáng trắng tán ra, thân hình Vân Dục Hưu cùng A Li hiện ra.

“Pi!” Đầu quả tim A Li run lên, không biết làm sao.

Nhất định là mới vừa rồi khi Vân Dục Hưu thừa dịp hắn nguyên hồn ly thể, muốn hạ độc thủ hắn đã để lại sơ hở gì đó! . truyện tiên hiệp hay

Đại Thánh Quân quá mạnh mẽ! Có thể trực tiếp phá tác dụng của liễm thần phù!

Vân Dục Hưu phản ứng cực nhanh, trong chốc lát hiện thân, hắn đã trực tiếp triệu ra pháp tướng ác ma, bàn tay chống một cái trên mặt đất, xoè ra đôi cánh lớn lướt mạnh lên, ầm vang phá tan đỉnh điện, lướt một cái qua ba cái thông đạo to lớn như quảng trường.

Nhưng mà, tu vi của hắn cùng với Đại Thánh Quân có thể nói là lạch so với trời, A Li chỉ cảm thấy phía sau có một lực lượng ôn hoà kỳ dị ôn hòa truyền đến, pháp tướng ác ma của Vân Dục Hưu phía trước liền như đâm vào một vách tường vô hình, hơn nửa khắc không cách nào phá đi được!

Đại Thánh Quân mặc áo bào hai màu đen trắng chắp tay sau lưng, đạp lên hư không, chậm rãi đi tới.

Mỗi một bước, đều như đạp lên trái tim A Li.

“Ma tôn, lâu ngày không gặp lại.”

Thanh âm của Đại Thánh Quân quanh quẩn vang lên ở toàn bộ bầu trời.

“A, “ Khoé môi của Vân Dục Hưu kéo đến bên tai, “Dung Trích Tinh, ngươi vẫn như trước nay, cũng chả có gì thay đổi.”

Ác ý tràn đầy.

Đại Thánh Quân mặc dù không biết Vân Dục Hưu đã lẻn vào bình ngọc lưu ly thanh tĩnh, biết được quá khứ của bản thân, nhưng chỉ nhìn bộ dạng trào phúng này của Vân Dục Hưu, liền có thể đoán được hắn nhất định biết được cái bí mật gì đó.

Vân Dục Hưu trào phúng, đồng thời, Tử Liêm trong tay đã xé gió vượt hơn mười trượng lao tới.

Tốc độ hắn phóng ra đã vượt qua cực hạn của thị giác, tiên nhân trong phạm vi toàn bộ thánh cung chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, qua vài cái hô hấp, âm thanh nổ mạnh trầm thấp mới rầu rĩ truyền đến, đồng thời, một hơi lạnh tới xương ùa vào trong thân hình mỗi người, làm người ta sinh ra ảo giác, cho rằng mình đang nằm trong luyện ngục âm u.

Tàn ảnh của Tử Liêm trùm hơn phân nửa màn trời, bầu trời xanh thẳm đột ngột bị bóng đen chiếm mất một nửa giang sơn!

Trong bóng tối đó, Đại Thánh Quân trong bộ áo bào đen trắng phảng phất như một mặt trời khác.

Chỉ thấy hắn chậm rãi nâng tay lên.

Một thanh bảo kiếm dài nhỏ tầm thường, không có ánh sáng xuất hiện trong tay, tiện tay lướt một cái, màn trời đen tối bị vô tình xé rách.

Đại Thánh Quân chậm rãi bước ra hai bước, cực động cùng cực tĩnh quỷ dị đồng thời hiện ra trên không trung.

Lại một giây sau, mũi kiếm thường thường vô kỳ đã đâm vào giữa thanh Tử Liêm, âm thanh “tư” làm người ta vô cùng ê răng quanh quẩn ở giữa không trung, chỉ trong khoảng cách, trên Tử Liêm chậm rãi vỡ ra một khe hở khủng bố.

Pháp tướng của Vân Dục Hưu bất ổn, dữ dằn cười lên một tiếng, nửa người hóa thành xương trắng, một cụm linh lực màu đen nồng đậm dũng mãnh xông vào Tử Liêm, nhanh chóng chữa trị vết rách.

Nhưng mà so sánh với thực lực của Đại Thánh Quân, giờ phút này hắn vẫn là quá yếu!

Đại Thánh Quân thậm chí còn chưa triệu ra pháp tướng tiên nhân của mình!

Đại Thánh Quân lại lần nữa bước ra một bước, lập tức nhếch mũi kiếm, bay nhẹ lên một chút.

Vân Dục Hưu quyết định thật nhanh, thân hình hạng nặng hóa thành xương trắng, sương mù đen nồng đậm che giấu mất hoàn toàn Tử Liêm, nửa bầu trời phảng phất như bị sương mù bao phủ, Tử Liêm ẩn ở trong đó, không biết tung tích.

Cùng lúc đó, hắn đã toàn lực bứt ra, bỏ chạy!

Một tia sáng xanh phá không mà đến, Vân Dục Hưu hăng hái nghiêng người, chỉ có thể vô cùng hiểm trở né qua nơi yếu hại, bụng bị kiếm của Đại Thánh Quân hung hăng đâm thủng!

Thân thể hắn chấn động, trong miệng phun ra máu, A Li từ tay hắn rơi ra!

“Pi —— “

Bộ xương trắng hơi nghiêng người, hai hốc mắt đỏ ngầu dính lên trên người A Li trong một chớp mắt.

Ngay sau đó, nàng bị Đại Thánh Quân nắm vào trong lòng bàn tay!

“Pi —— pi —— “

Tử Liêm vĩ đại cắt qua màn sương đen, vùn vụt chém về phía Đại Thánh Quân!

Khi Đại Thánh Quân phân thần tiếp chiêu, Vân Dục Hưu đã phi thân trốn thật xa.

Thân ảnh lướt đi có chút lảo đảo.

Đại Thánh Quân cũng không đuổi theo. Bảo kiếm trong tay hắn cũng thu lại, sau khi đánh tan tàn ảnh của Tử Liêm, hắn cúi mắt nhìn nhìn A Li.

Trong nháy mắt, A Li cảm giác được vật đổi sao dời, ánh mắt hoa lên một cái, đã về tới trong đại điện Thái Cực mới vừa rồi.

Cái đỉnh điện bị Vân Dục Hưu phá hổng một lỗ lớn đã hoàn hảo lại như lúc ban đầu.

Trong lòng A Li hơi chấn động, biết thực lực Đại Thánh Quân đã vượt xa khỏi tưởng tượng cùng nhận thức của bản thân rồi.

“Ngọc Li Thanh.” Trong con ngươi của Đại Thánh Quân xẹt qua một tia hồi ức tang thương.

A Li cảm thấy lông cánh bủn rủn. Rụt rụt cổ, mỏ cũng khép chặt, lặng im không tiếng động.

“Không thể kịp thời cứu ngươi, để ngươi phải chịu khổ rồi.” Đại Thánh Quân vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cọng lông ngốc trên đầu A Li.

A Li lại rụt đầu càng thấp hơn.

“Không cần sợ, ma tôn đã bị ta đánh cho bị thương nặng, trong vòng trăm năm nữa không dám hiện thân lại đâu.”

Trái tim A Li hơi hơi mất mát.

“Mấy năm nay, cực khổ cho ngươi.” Đại Thánh Quân thương hại nói.

A Li cố gắng đứng dậy. Bất đắc dĩ thật sự là thân hình rất béo, cho nên lui tới thế nào, vẫn là một đống tròn vo.

“Ta bố trí một cái Thanh Thần Trận cho ngươi, ngươi cứ an tâm tĩnh tu ở bên trong, không bao lâu có thể rút đi ma thân, quay về chính đạo.”

Đại Thánh Quân vừa nói, vừa nhẹ nhàng vẫy vẫy tay kia.

Chỉ thấy trong hư không không ngừng lóe ra một mũi nhọn ánh sáng hai màu đen trắng, một nhà giam hình Thái Cực đồ dần dần thành hình.

A Li ra trong nội tâm cảm thấy khủng hoảng, thân thể cứng ngắc, một cử động cũng không dám.

Rất nhanh, Đại Thánh Quân hoàn thành phù trận, đặt A Li vào trong.

“Tinh lọc.”

“Pi —— “

Đau đau đau đau đau quá!!!

Phảng phất bị như bị quăng vào trong núi đao biển lửa!

Trên người nàng vốn đang mang theo thương tích, đau đớn từ bên ngoài thân thể chạy vào đến phủ tạng, đồng thời phát tác lên, giống như muốn xé sống nàng!

“Pi —— ách —— “

Thống khổ đến như thế này, A Li từ trước nay chưa bao giờ tưởng tượng được. Mỗi một chỗ trên thân thể đều bị một lực đạo không thể kháng cự đè ép xé rách, ma khí trong ma tâm cuồn cuộn không ngừng mà móc ra khỏi thân thể, nàng cực kỳ muốn nôn mửa, yết hầu kịch liệt co rút run rẩy, giờ khắc này cảm thụ quả nhiên là sống không bằng chết!

“Quân thượng!” Ngoài điện đột nhiên xuất hiện một bóng người, hành lễ, ngữ khí có chút dồn dập nói, “Hai vị Chấp Thị Mẫn Phong và Ám Thuỷ đột nhiên không nói không rằng nhào vào đánh nhau... Hình như là đoạ long thượng cổ xảy ra vấn đề gì rồi...”

“Hử?” Đại Thánh Quân nhìn nhìn A Li, phủi phủi bàn tay, chậm rãi đi ra khỏi thánh điện.

Tấm lưng kia, thật sự như là trích tiên.

Quanh thân A Li đau nhức không chút nào giảm bớt, nàng cuộn tròn thân thể, dựa vào bản năng của thân thể đối kháng với lồng giam thái cực này.

'Ta mới không cần bị 'Tinh lọc'!' nàng run rẩy cả người, trong lòng hung hăng thầm nghĩ, 'Mấy thứ như các ngươi mới là thứ dơ bẩn nhất trên thế gian này! Chờ đó cho ta, nếu không giết chết được ta, ta nhất định... Ta nhất định sẽ trở về!'

Trước đôi mắt đen bỗng nhiên vì quá đau nhức mà nổi lên ánh sáng hồng hồng.

Bỗng nhiên, A Li ngây dại.

Cách cái lồng giam Thái Cực đang loé lên không ngừng này, nàng nhìn thấy được khuôn mặt quen thuộc kia.

Vân Dục Hưu.

Sắc mặt hắn tái nhợt đến gần như trong suốt, một chuỗi giọt máu thật nhỏ theo khóe môi uốn lượn tới sườn tai, tóc mai tán loạn, vài sợi đã bay dán vào trên khóe mắt. Hắn trông có vẻ vô cùng suy yếu, tình huống cũng vô cùng không tốt.

Trong giây lát này, A Li ngay cả đau đớn cũng quên mất.

Nàng ngơ ngác vươn cánh, chóp mỏ chạm vào trong vách lồng giam, lực phản chấn ném nàng ngã ngửa.

Nàng dùng cánh chống thân thể ngồi dậy một chút, chớp chớp mắt, nhìn trong tay Vân Dục Hưu ngưng ra một cái lưỡi hái bằng thực chất.

Mặt hắn không có biểu cảm, giương tay thẳng tắp đánh xuống!

“Ca —— sát!”

Mọi thứ ngưng trệ lại trong nháy mắt, không khí cuồng bạo đến mức tận cùng ầm ầm nổ tung!

A Li nhìn thấy một cái bàn tay xương xẩu hướng về phía bản thân, hung hăng nắm lấy cái thân thể béo ú của bản thân vào lòng bàn tay, chợt, thế giới trước mắt liền vặn vẹo —— cột trụ, nền gạch, tường điện, kim đỉnh, phảng phất bị cắt ra rồi cuốn vào trong thùng máy giặt, nhanh chóng quay vèo lên, làm cho không khí bị xé rách thành từng sợi mà mắt thường có thể thấy được. Trước mắt, vô số tia sáng thật dài cùng thật ngắn đủ màu đủ sắc đang xoay tròn lên, hình thành một cái lốc xoáy khủng bố nhanh chóng bành trướng ra, đem càng nhiều kiến trúc cuốn vào.

Vân Dục Hưu bảo hộ A Li bỏ vào trước ngực, hai tay thay nàng chặn lại cơn gió xoáy phía sau lưng.

Trong nháy mắt tiếp theo, hắn xoay tay ném Tử Liêm, xuyên ra khỏi cửa sổ gian đại điện, vừa lúc chống lại bảo kiếm của Đại Thánh Quân từ phương xa bay đến!

“Ô —— oanh —— “

Cả tòa thánh cung, trong khoảnh khắc san thành bình địa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.