Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung

Chương 39: Chương 39: Không thể tự giữ




Vân Dục Hưu dùng liễm thần phù ẩn giấu thân thể cùng hơi thở, lẻn vào thánh cung.

A Li tuy nguyên hồn bị thương, đau đến cả người con chim béo đều ủ rũ, nhưng cũng dốc lòng chú ý tình huống bốn phía.

Lần trước khi cùng Ngọc Li Hành tiến vào thánh cung, trong lòng nàng từng ẩn ẩn có nghi hoặc —— thánh cung lớn như vậy mà không thấy được bao nhiêu đệ tử, thật sự là có chút không hợp với lẽ thường. Lúc này càng rõ ràng hơn, Vân Dục Hưu mang theo nàng đi qua một thông đạo rộng như cái quảng trường, toàn bộ thánh cung đều yên tĩnh, đi đến trước một gian đại điện tang thương, phong cách cổ xưa, suốt nguyên đoạn tổng cộng cũng chỉ gặp phải hơn hai mươi đệ tử.

A Li nhớ Vân Dục Hưu từng nói, thân thể của những đệ tử tiến vào ảo cảnh tâm ma làm nhiệm vụ đã chết!

Giờ phút này nhìn gian đại phủ vĩ đại trống rỗng, lưng của nàng lưng không khỏi nổi lên một dòng khí lạnh —— đệ tử thánh cung chỉ cho rằng mình tiến vào ảo cảnh tâm ma chỉ là làm nhiệm vụ, không biết, ngay khi bọn họ nguyên thần xuất khiếu, bay vào trong bình ngọc lưu ly thanh tĩnh kia, thì thân thể còn lại không hề có chút năng lượng phòng bị nào đã bị vô tình diệt sát.

Thánh cung, chính là trung tâm quyền lực của tiên giới, chính là thánh địa thần kỳ nhất trong lòng người, là nơi chấp pháp chính nghĩa, thay trời hành đạo. Ai có thể nghĩ đến được, nơi vinh quang nhất của thế gian, nơi an toàn nhất này lại cất giấu sát khí cùng những thứ không sạch sẽ!

A Li nghiêng đầu, đặt mỏ kề sát ngón tay cái của Vân Dục Hưu. Lúc này đây, nàng chân chính cảm nhận được sự khủng bố của thế giới này phát ra từ nội tâm.

Vân Dục Hưu vội vàng bước vào thánh điện.

Này này là chỗ ở của Đại Thánh Quân.

A Li giơ cái đầu nhỏ lên, nhìn xem gian đại điện làm cho người ta có cảm giác áp bách nặng nề này. Đại điện giống như một con thú to lớn màu đen nằm phục trên mặt đất tang thương, ngẫm lại nơi ở của tên ăn chơi trác táng mà mình gặp trong ảo cảnh, trong lòng dâng lên một cảm giác hoang đường, bừng tỉnh một thế hệ.

Trích tinh phủ chủ? Dung Trích Tinh? Tên ăn chơi trác táng? Cường giả mạnh nhất tiên giới, Đại Thánh Quân?

Trong Điện phủ trải dài nền gạch hai màu đen trắng, làm thành hình một cái Thái Cực đồ khổng lồ. Đại Thánh Quân mặc trên người áo bào hai màu trắng đen ngồi ngay ngắn chính giữa Thái Cực, hai mắt hơi khép, trong tay bắt quyết, thần thái thanh chính trang nghiêm.

Hiện tại, trên mặt Đại Thánh Quân sớm không còn bộ dáng uể oải trầm mê tửu sắc, dung nhan mãi mãi ở trên dưới ba mươi tuổi, trong cái vẻ thanh tú tuấn mỹ còn mang theo khí độ trầm ổn thành thục. Thượng vị đã lâu, mặt mày hắn cũng tự nhiên hình thành khí chất lạnh nhạt hơn là lộ vẻ bày mưu nghĩ kế, chỉ ngồi ở chỗ kia bất động, đã có thể làm cho người ta cảm giác được áp lực nặng nề.

Khó trách Ngọc Lâm Lang hãm sâu vào tình yêu —— gả một người nam nhân như vậy, thật sự rất khó giữ cho tâm không động.

Dưới tình huống biết rõ Đại Thánh Quân chính là Trích Tinh phủ chủ dưới, nếu có tâm nhìn kỹ, thật dễ dàng có thể tìm được phần nào bóng dáng năm đó trong diện mạo của hắn.

Khó trách hắn muốn giết người diệt khẩu!

Người không chịu nổi quá khứ của mình như vậy, làm sao có thể để cho người ngoài biết được?

Vân Dục Hưu bước đi đến trước mặt Đại Thánh Quân, ngồi xổm xuống, đầy hứng thú nghiêng đầu nhìn chăm chú vào hắn.

Chỉ thấy lông mi dài của Đại Thánh Quân khẽ nhúc nhích, mở mắt ra.

A Li hít một ngụm khí lạnh nho nhỏ.

Trong ánh mắt này, thật sự giống như ẩn dấu tinh thần cùng biển lớn. Ánh mắt sâu sắc lại thâm trầm, liếc mắt một cái, liền có thể cảm giác được hắn có bao nhiêu quan tâm thương hại với thiên hạ trong nhân gian.

Quả nhiên là vô cùng chính khí.

“Đến đây.” Đại Thánh Quân nhẹ giọng nói.

Thanh âm của hắn không lớn, lại quanh quẩn không tan thật lâu trong cả gian đại điện. A Li đoán chừng có thể là vì tu vi hắn đã cao đến một cảnh giới đặc biệt nào đó, nhất cử nhất động đều sẽ lấy được linh lực của thiên địa.

A Li còn tưởng rằng mình và Vân Dục Hưu bị bại lộ, vừa mới khẩn trương thử định vẫy cánh, chợt nghe đến phía sau truyền đến một giọng nữ dễ nghe.

“Sư quân.”

Vân Dục Hưu nghiêng người nhìn lại.

Chỉ thấy Diêu Khanh Khanh hành lễ qua loa, xong liền đi tới ngồi xuống bên cạnh Đại Thánh Quân.

Nàng hơi hơi xong lưng, thân mình nhỏ bé gần như nằm gọn trong cái bóng thật lớn của Đại Thánh Quân, cúi đầu, bàn tay thon thon nhẹ nhàng kéo tay áo dài của Đại Thánh Quân nằm trên mặt đất, miệng nhẹ giọng nói: “Sư quân, mấy ngày nay ta thật sự tâm thần khó an, cảm thấy có lỗi với Giang sư huynh. Ngày ấy, thấy hắn cùng với Bắc Ma Thiên Vu Sơn Tú thông đồng với nhau, ta cũng nhất thời giận đến hồ đồ, mới làm ra sự tình như vậy. Sư quân, ta thật sự rất sợ hãi, sợ bản thân biến thành thật người vô cùng đáng sợ... Ngài chỉ ta đi, phải làm như thế nào bây giờ?”

Đại Thánh Quân thương xót nhìn nàng ta một cái.

Hai mắt Diêu Khanh Khanh đỏ bừng, lấy Nghịch Sinh Luân ra đặt ở trước mặt Đại Thánh Quân: “Vật này thật sự là điềm xấu, hy vọng sư quân ra tay hủy diệt nó, để tránh rơi vào tay người có tâm thuật bất chính, làm hại thương sinh.”

Đại Thánh Quân nhẹ nhàng thở dài, nói: “Chuyện cũ đã qua, không cần lo lắng. Thiện ác luân hồi cũng sẽ có báo ứng, Giang Nhật Dật ngày trước là loại người như thế nào thì bây giờ phải chịu quả báo đó, ngươi không cần tự trách. Nghịch Sinh Luân ngươi cứ tự giữ.”

A Li phát hiện vị trí của Đại Thánh Quân hình như thoáng chuyển ra xa một chút.

Chẳng qua tu vi hắn thật sự là bí hiểm, căn bản không nhìn ra hắn có bất cứ động tác gì.

Trong óc A Li đột nhiên từ đâu nổi lên một cái giọng âm dương quái khí: “Hừ hừ, hừ hừ, hắn sợ hãi! Con chim béo kia, ngươi có dám để bản quân chạm vào cái Nghịch Sinh Luân kia không? Bản quân cam đoan, đợi một ngày bản quân quân lâm thiên hạ, quyết định sẽ không bạc đãi con chim béo nhà ngươi, nha, còn có tiểu bạch kiểm của nhà ngươi nữa!”

Đúng là cái tâm ma của Đại Thánh Quân bị A Li nuốt vào trong bụng!

Cánh A Li run lên, theo bản năng dùng ý niệm hỏi: “Ngươi có thể dùng Nghịch Sinh Luân đoạt xá hắn?”

“Đương nhiên!” Tâm ma ặc ặc cười quái dị, “Nhược điểm của Dung Trích Tinh bản quân là người rõ ràng nhất! Nếu như hắn ta không phải sợ bản quân muốn chết, làm gì lại bày ra một đống lớn ảo cảnh, lừa bản quân đến bên trong đi từng điểm từng điểm như vậy?! Hừ hừ, thật sự là trời cũng giúp ta! Nghịch Sinh Luân vậy mà ở trong này!”

Đôi mắt tròn như hạt nhãn của A Li chuyển động, cười rộ lên, “Ngươi thấy bộ dạng t béo, liền rằng ta ngu sao? Nếu như ta đụng vào cái Nghịch Sinh Luân đó, người đầu tiên ngươi đoạt xá chẳng phải ta à?”

Mục đích của Tâm ma bị vạch trần, tức giận đến gào lên: “Dù sao ngươi sớm muộn gì cũng phải chết! Còn không bằng đem cơ hội nhường cho bản quân, ngày bản quân nhất thống tam giới...”

A Li không lưu tình chút nào dùng một cụm ma khí bóp họng nó.

Thân thể Yêu ma cũng thật thú vị, nàng có thể cảm giác được ma tâm trong lồng ngực cứ nhảy thẳng lên, mỗi khi nhảy lên một chút, sẽ rút ra một vài sợi ma khí vờn quanh tại thân thể, nàng có thể tùy tiện thao túng chúng nó bày ra đủ loại hình dáng trong thân thể.

Một khi rút hết toàn bộ ma khí về lấp đầy ma tâm, là có thể tùy tiện hiện ra thần ma thân.

Sau khi hiện ra thần ma thân, ma khí trong ma tâm sẽ tiêu hao với tốc độ vô cùng nhanh chóng, một khi tụt khỏi điểm giới hạn, liền không thể duy trì thần ma thân. Chẳng qua, thân thể A Li không biết xảy ra cái gì ngoài ý muốn, thần ma thân chẳng những không tiêu hao ma khí, ngược lại còn tiết kiệm được nhiều hơi sức hơn khi trong hình người —— hay do đại khái thần ma thân của nàng cũng rất biết điều, biết bản thân vô dụng, liền ngượng ngùng không dám thu ma khí của nàng?

Ngay lúc A Li miên man suy nghĩ, Diêu Khanh Khanh lại nhẹ giọng nức nở lên.

Đại Thánh Quân quay đầu lại, từ ái nhìn nàng ta.

Diêu Khanh Khanh quỳ sát trên mặt đất lạy ba lạy, nói: “Đa tạ sư quân đã tín nhiệm ta, ta nhất định sẽ không cô phụ tâm ý của ngài, chắc chắn sẽ nghiêm túc trông giữ vật này, không để nó rơi vào tay người nào tâm hoài bất quỹ. Chẳng qua, sau khi tự tay giết chết Giang sư huynh xong, mỗi khi ta nhập định tu hành, luôn cảm thấy nỗi lòng hỗn loạn, không được an bình được. Khẩn cầu sư quân ra tay giúp đỡ, thay ta thanh lọc nguyên hồn.”

Đại Thánh Quân trầm ngâm một lát, nói: “Được.”

Hắn nâng tay lên, trong tay xuất hiện một cái bình bạch ngọc tinh thuần trong suốt.

A Li thầm nghĩ: Cái này là bình ngọc lưu ly thanh tĩnh. Vật này có thể chiếu ra tâm ma, Đại Thánh Quân hẳn là muốn dẫn Diêu Khanh Khanh đi vào, thay nàng ta bức ra tâm ma để trừ diệt.

Đại Thánh Quân nhẹ kéo tay áo, một bàn tay như ngọc thạch khẽ vuốt lên đỉnh đầu Diêu Khanh Khanh.

Hơi thở của hai người nhanh chóng biến mất.

“Pi?” A Li cọ cọ Vân Dục Hưu.

Tuy rằng liễm thần phù có thể giấu cả hơi thở cùng thanh âm, nhưng khi Đại Thánh Quân ở đây, cảm giác áp bách thật sự là quá mức mãnh liệt, A Li luôn cảm thấy vừa nói chuyện sẽ bị hắn phát hiện. Cho nên đến khi nguyên hồn của hắn tiến vào trong bình ngọc lưu ly, hơi thở biến mất, nàng mới dám to gan động đậy.

Tay phải Vân Dục Hưu vung lên một trời mây mù đen, một tay giơ ra, vươn về hướng yết hầu của Đại Thánh Quân.

Ngay tại lúc da thịt sắp chạm nhau, hắn bỗng dưng rút tay về, con ngươi co rút lại.

A Li nhìn thấy, ngoài thân Đại Thánh Quân có bao phủ một tầng mây mù như màu ngọc lưu ly tím mắt khó có thể nhận ra, khi chạm vào, sương mù đen trên tay Vân Dục Hưu đã tiêu biến đi hơn phân nửa!

Tu vi chênh lệch quá lớn!

A Li nhẹ nhàng hít ngụm khí lạnh, dùng cánh vỗ vỗ lòng bàn tay Vân Dục Hưu.

Đã không đối phó được hắn, không bằng thừa dịp hắn phân thần, nhanh chóng tìm được thi thể Ngọc Lâm Lang —— nếu như thi thể vẫn còn.

Vân Dục Hưu cũng có ý tưởng giống vậy.

Hắn cười lạnh liếc mắt nhìn Đại Thánh Quân một cái, chậm rì rì đứng lên, lười biếng hoạt động các đốt ngón tay, đi về hướng sau điện.

Ngay khi Vân Dục Hưu sắp bước vào thiên điện, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng rên yêu kiều khe khẽ!

“Pi?”

Vân Dục Hưu dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Không biết Đại Thánh Quân cùng Diêu Khanh Khanh ở trong ảo cảnh của bình ngọc lưu ly đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Diêu Khanh Khanh mặt mày đỏ bừng, đôi mắt khép chặt, thân thể mềm yếu dựa vào trên người Đại Thánh Quân. Mà Đại Thánh Quân thoạt nhìn tình hình cũng không tốt gì, mí mắt nổi lên màu đỏ, hô hấp dần dần trở nên thô nặng.

Vân Dục Hưu hếch chân mày, môi mỏng hơi cuộn lên, trên mặt cười như không cười.

A Li ngây ra, nghĩ rằng, Diêu Khanh Khanh không hổ danh là nữ chính a, Đại Thánh Quân mới vừa rồi còn đứng đắn nam nữ thọ thọ bất thân, đảo mắt liền sắp bị tiến công chiếm đóng rồi!

Chỉ thấy Diêu Khanh Khanh như bị rớt hết xương cốt, hô hấp càng thêm dồn dập, thân thể càng ép lại gần, như ôm lấy thắt lưng Đại Thánh Quân, uốn éo như dòng nước ngồi phịch trên đùi hắn.

Đại Thánh Quân ngồi ngay ngắn bất động, thần sắc ẩn ẩn có chút giãy dụa.

Tiếng hít thở hai người cao thấp nối tiếp, trong điện dần dần tràn ngập hơi thở mị hoặc lên.

Vừa nhìn liền biết, nguyên hồn của hai người này nhất định là ở trong bình làm cái chuyện tốt gì không gặp được người.

Bỗng nhiên, Diêu Khanh Khanh kịch liệt rút một hơi, trợn to mắt hạnh, thân thể không tự chủ rung động trong lòng Đại Thánh Quân, cùng lúc đó, Đại Thánh Quân cũng chậm rãi mở mắt, thần sắc không rõ.

“Sư, sư quân...” Diêu Khanh Khanh thẹn thùng vô hạn, muốn đứng lên, lại không biết chạm vào nơi nào, xấu hổ đến mức đổ trở về trên đùi Đại Thánh Quân, cúi trán, sau gáy một mảnh đỏ bừng.

“...” Đại Thánh Quân trầm mặc một lát, một tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng ta.

Mới vừa rồi tiến vào bình ngọc lưu ly thanh tĩnh, cũng không chiếu được tâm ma của Diêu Khanh Khanh, nhưng nguyên hồn của nàng ta không biết vì sao tản mát ra mùi thơm tho cực hạn, hắn kìm lòng không đậu bị nàng hấp dẫn, lại giở sở trường cũ.

Cũng không phải là chuyện lớn gì.

Hắn tự hỏi bản thân mình có thể phụ trách cái gì đối với một nữ nhân chứ.

Thực tủy biết vị, mỹ nhân trong ngực lại một lần nữa đeo bám vào tâm thần hắn, hắn không khỏi...

Ngay khi Diêu Khanh Khanh dục cự còn nghênh, vươn tay nhỏ đẩy ngực hắn, tất cả hình ảnh phảng phất như ngừng lại.

Nụ cười e lệ trên mặt Diêu Khanh Khanh trở nên càng ngày càng quỷ dị, cuối cùng, nàng ta run rẩy khóe miệng,môi bành ra nói: “Quân thượng, đệ tử... Giang Nhật Dật, tham kiến.”

Đại Thánh Quân trong nháy mắt liền nhận ra khẩu hình thoáng có chút đắn đo này, đúng là Giang Nhật Dật!

Khoé mắt hắn nhảy dựng, quơ tay áo quăng người đẹp trong ngực văng ra hơn một trượng, uy áp nặng nề chụp xuống, làm nàng ta quỳ trên mặt đất không thể động đậy.

Diêu Khanh Khanh bỗng nhiên hoàn hồn, không chút nào biết được vừa rồi trong khi bừng bừng lửa đốt như vậy, đã xảy ra sự tình gì. Nàng ta căn bản không ý thức được, Giang Nhật Dật chết mà không hết, khi tâm thần nàng ta bất ổn, có thể ngắn ngủi chiếm dụng láy thân thể của nàng ta!

Nàng ta chỉ biết bản mình trong bình ngọc lưu ly thanh tĩnh thành công làm cho sư quân động tình, hai người ở dưới gốc cây đào kia làm chuyện triền miên hết sức kia tuyệt vời, sau khi hoàn hồn, lại bị đối phương không lưu tình chút nào ném ra!

Trong lòng Diêu Khanh Khanh kinh nghi bất định, vụng trộm ngước mắt vừa nhìn, đã thấy Đại Thánh Quân đầy mặt uy nghiêm, tựa hồ ẩn ẩn có sắc thái giận tái đi, nhất thời sợ tới mức hô hấp không thông, vội vàng cúi đầu nói: “Sư quân, sư quân, đệ tử biết sai rồi! Đệ tử, đệ tử không nên không thể tự giữ... Đệ tử sai rồi! Sư quân thứ tội!”

A Li cả kinh mở cái mỏ nhỏ ra —— nghĩ trong bụng, không lẽ Diêu Khanh Khanh sau khi ăn mất Giang Nhật Dật, không thể tiêu hóa?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.