Vân Dục Hưu phát hiện bản thân mình đã lỡ chạm vào nơi không nên chạm.
Hắn vuốt vuốt ngón tay, tà tà liếc A Li một cái, xuỳ nói: “Vùng đất bằng phẳng.”
Trước khi A Li nổi bão, hắn kịp thời đổi đề tài: “Hiện tại ngươi có thể đi cứu người.”
“Cứu người?”
Vân Dục Hưu lạnh lùng cười: “Người của Thánh cung kia chắc chưa chết đâu.”
A Li giật mình: “Ý người là nói, cái phu nhân phủ chủ bị con rết ngậm đi kia có thể là đệ tử làm nhiệm vụ của thánh cung...”
“Có lẽ.”
Vân Dục Hưu mang theo A Li, cả hai đi theo phía sau nhà ra ngoài.
Trong cơn mưa to, thân ảnh con rết như ẩn như hiện. Nó thoạt nhìn rất hưởng thụ màn mưa đêm ướt sũng này, nhàn nhã dán vào vách tường khu ổ chuột rách nát đi ra bên ngoài.
Nó đu qua một góc, rồi biến mất không thấy.
A Li cùng Vân Dục Hưu đuổi theo, chỉ thấy con đường trước mắt trống rỗng, làm gì còn thân ảnh con rết kia?
Lấy A Li dùng kinh nghiệm nhiều năm xem điện ảnh để suy đoán, loại thời điểm này nó vô cùng có khả năng đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng. Nàng có chút khẩn trương, đưa tay chụp tới, nắm lấy cánh tay Vân Dục Hưu.
Ừ... Khớp xương rõ ràng, hơi có vết chai, làn da lành lạnh.
A Li nói: “Cẩn thận, nó ở sau lưng!”
Vân Dục Hưu khinh thường xuỳ một tiếng. Vừa vặn một tí sét xẹt qua, biểu cảm cười như không cười trên khuôn mặt tuấn mỹ kia bỗng dưng lạc vào trong mắt A Li. Đêm tối đen, làn da hắn tái nhợt, đôi môi đỏ sẫm, làn mi đó, ánh mắt đó... A Li cảm thấy mình sẽ không bao giờ có khả năng gặp được ai đẹp mắt hơn hắn nữa đâu.
Ánh sét chợt lóe lên rồi biến mất, trong con đường tối đen, A Li khe khẽ hít một ngụm khí lạnh.
Thanh âm Vân Dục Hưu bình tĩnh vang lên: “Ở phía trước, đuổi theo.”
Hả?
Ở cuối hẻm, con rết vĩ đại nhẹ nhàng vung chân, trốn tới một toà tiểu lâu đổ nát.
A Li không cần nghĩ ngợi, hiện ra thần ma thân.
Chỉ thấy một con chim béo khổng lồ cồng kềnh hiện ra chèn hết cả con đường tắt, vốn không khí đang có chút hương vị kiều diễm như vậy, nay thoáng chốc tan thành mây khói.
“... Pi.”
Nàng phẩy phẩy cánh, bật lên tại chỗ.
Một âm thanh như sơn băng địa liệt, ầm ầm vang lên, hai bên nhà cửa trống không rào rào sập xuống.
A Li bật nhảy lên không trung, dựng cánh lên, dùng tư thế chim ưng vồ mồi nhảy về hướng con rết kia.
Con rết cảm giác được bản năng sợ hãi, không thèm quay đầu mà đột nhiên tăng tốc đi như bay về phía trước, nhoáng lên một cái, nó đã vù vù chạy qua khỏi cửa tiểu lâu, chạy trốn ra khỏi thành trì đổ nát.
A Li hung ác vẫy cánh vài cái, nàng phát hiện không khí phảng phất có sức mạnh hơn thông thường, hình như có một lớp không khí dưới cánh của nàng nâng nàng, nàng cứ thẳng cánh đập đập vào chúng nó là có thể mượn lực bay về phía trước.
A Li giang cánh ra, nàng vung chân, uỵch uỵch lướt đến bên cạnh cửa thành, móng vuốt dưới chân xoè ra bám vào tường thành một cái, tính mượn lực để bay vọt lên không, trực tiếp bắt lấy con rết khổng lồ đang chạy trốn kia. Ngẫm lại cái tư thế này cũng rất suất nga!
Không nghĩ tới, cái tường thành rách nát này căn bản không thể chịu được trọng lượng của con chim béo A Li, khi cái vuốt đầu tiên mới chạm vào tường, A Li lập tức trong lòng biết không ổn.
Quả nhiên, khi cái vuốt tiếp theo áp xuống, mặt tường thành tựa như trang giấy bị gió xé rách, rầm rầm rào rào giải tán hết, mà A Li thì đang ở chỗ thật xa nhào tới, liền theo quán tính cả người đổ về phía trước, đầu tiên phong chạm đất.
Bên tai rõ ràng vang lên tiếng Vân Dục Hưu hít ngược một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy thân thể thịt thà mập ú của con chim béo gào thét vượt qua tường thành, oanh một cái nện trên bãi đất trống bên ngoài cửa thành!
A Li rướn người nhảy lên một cái, bụng nhẹ nhàng hóp lại, thân thể nàng không khỏi tiếp tục văng về phía trước.
Con rết to tướng bớt chút thời gian quay đầu nhìn thoáng qua, sợ hãi đến hai cọng râu cũng dựng thẳng, lập tức quơ quào hai hàng chân, điên cuồng chạy về phía rừng cây nhỏ cách đó không xa.
Nhưng mà nó tốc độ chạy của nó vẫn không thể cản nổi tốc độ quay cuồng của con chim béo A Li, khoảng cách thu ngắn lại nhanh chóng. A Li mặt xám mày tro, rầm rập nhảy năm ba cái, móng vuốt trên chân cào loạn xạ, muốn cắm vào mặt đất để ổn định thân hình, không ngờ mới nhảy thêm một cái để lấy thăng bằng, thân hình mập mạp liền rơi trúng vào con rết, đồng thời, một móng vuốt liền cào vào trúng phần thân thể phía sau của con rết.
Chỉ nghe “ca sát” một tiếng giòn vang, con rết bị A Li cào thành hai đoạn, đau đến ngửa đầu lên giãy giụa tê tê.
Nó vừa giãy dụa vừa liều mạng chạy về phía trước.
A Li rơi xuống bị choáng váng đầu óc, mê mê hoặc hoặc đứng lên, tùy tiện muốn bám vào cái gì đó đang ẩn ẩn hiện hiện trước mắt mình, nhìn có vẻ như cái thang dây, liền một cú thẳng thừng chụp chụp vào. Chỉ thấy mỗi một tiếng giòn vang, con rết bị nàng cắt thành vô số đoạn.
Con rết vừa sợ vừa đau, đem hai mẫu tử vừa rồi mới nuốt vào cùng với nội tạng bị thương nôn hết ra ngoài, giãy giụa vài cái, bất động.
“... Pi?”
Vân Dục Hưu đã sớm kịp thời níu chặt lớp lông nhung mà hắn bắt được dưới cánh của nàng, giờ phút này khuôn mặt trắng bệch, kéo lấy cánh A Li nghiêng nghiêng xuống trên mặt đất, tiến lên xem tình huống của hai mẫu tử kia.
A Li có chút ngượng ngùng, triệt hồi thần ma thân, xoa xoa cái ót đang nổi lên một cục u, cũng đi lên cùng.
Ít nhiều cũng nhờ trận mưa to này, những chất lỏng của con rết trên người hai mẫu tử này sẽ rất nhanh chóng được cọ rửa sạch sẽ, Vân Dục Hưu ghét bỏ vươn một ngón tay, điểm điểm trên người phụ nhân kia vài cái, chỉ thấy lồng ngực nàng ta run run, lớn tiếng ho khan vài cái liền tỉnh lại.
Vân Dục Hưu lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng.
Phụ nhân hít một ngụm khí lạnh, vội vàng ngồi dậy lay lay đứa nhỏ mới sinh trong ngực.
Đứa nhỏ mới sinh kia được nàng ta bảo hộ rất kỹ, mở mắt rất nhanh.
A Li phát hiện, hình như đó chẳng phải là ánh mắt của trẻ mới sinh nhỉ.
“Ta... A... Cô...”
Lòng A Li có linh cảm, đi lên phía trước, dùng thân thể của mình che mưa giúp cho bọn họ một chút, nhìn đứa trẻ mới sinh kia rồi hỏi: “Đệ tử Thánh cung?”
Sắc mặt đứa trẻ mới sinh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là mừng như điên, liên tục gật đầu không ngừng.
Con ngươi của A Li hơi co lại, nhìn phụ nhân: “Vậy ngươi là ai?”
Thần sắc phụ nhân có chút kinh hoàng, liên thanh nói: “Chúng ta chỉ là hai vợ chồng dân thường mà thôi!”
A Li nhìn nhìn Vân Dục Hưu, thấy bộ dáng hắn không có hứng thú, liền nhìn phụ nhân nói: “Đừng sợ hãi, ta sẽ đưa các ngươi trở về.”
Suốt một đường, A Li nhịn không được tỉ mỉ quan sát vị phụ nhân này.
Bất luận là khí chất hay là vẻ mặt, vị phụ nhân này đều không có chút nào dính dáng đến Ngọc Lâm Lang mà trong miệng Ngọc Li Hành là tiên nữ ôn nhu xinh đẹp.
Nếu Vân Dục Hưu phán đoán đúng, nơi này chính là ảo cảnh tâm ma cuối cùng, Ngọc Lâm Lang sẽ ở nơi nào chứ?
Rất nhanh, liền về tới nơi ở của phụ nhân.
Trích Tinh phủ chủ kia đang ngồi trên cái kháng đã sụp hơn phân nửa, trong lòng ôm đám đệm chăn bị mưa to làm sũng nước, sắc mặt xanh mét, giống như một thi thể ngồi thẳng tắp.
“Phu quân... Phu quân!” Phụ nhân nhào lên, ôm lấy hắn, sờ lên lên xuống xuống, “Ngươi không sao chứ? Ngươi không sao chứ?”
Trích Tinh phủ chủ chậm rì rì chuyển tròng mắt.
“... Bạch Tú?”
“Là ta! Là ta! Phu quân, ta không sao, đứa nhỏ cũng không có việc gì! Cũng nhờ nhị vị đại hiệp đây, là bọn hắn đã cứu ta!”
Trích Tinh phủ chủ chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Vân Dục Hưu cùng A Li.
A Li phát hiện, trong ánh mắt hắn giống như thiếu đi chút gì đó gọi là tình cảm của con người.
Khóe môi hơi hơi động, hắn há miệng thở dốc, giọng nói khàn khàn: “Ta... Là ai?”
Trẻ mới sinh đã bị phụ nhân nhét vào trong lòng hắn, chỉ thấy trong ánh mắt đứa trẻ mới sinh chớp động ánh sáng, bàn tay nhỏ bé lặng lẽ vươn vào trong tã lót, đem một con tuyết thú hồn đặt lên ngực phủ chủ Trích Tinh phủ.
Ma khí màu đen chậm rãi bị tuyết thú cắn nuốt, nên trong màn mưa to, hết thảy dần dần trở nên nhạt nhoà.
“Chuẩn bị rời đi.” Vân Dục Hưu trầm giọng nói.
A Li bắt lấy tay áo của hắn: “Nhưng ta còn chưa tìm được cô mẫu.”
Vân Dục Hưu lắc lắc đầu.
Trẻ mới sinh hoàn thành nhiệm vụ, cũng giống như nữ tử áo vàng bên trong ảo cảnh thứ nhất, nguyên hồn của hắn hiện thân trong chốc lát, sau đó hóa thành rất nhiều điểm sáng màu vàng nhạt tiêu tán đi trong không khí.
Thân ảnh của Trích Tinh phủ chủ cùng phụ nhân đã trở nên nhàn nhạt.
Kỳ quái là, khi thân ảnh của phụ nhân triệt để biến mất, thì ngay tại vị trí nàng ta đứng thẳng lại chậm rãi xuất hiện một nữ tử áo trắng với khuôn mặt cực kì thanh tú ôn nhu.
Nữ tử áo trắng này giống như vừa mới trải qua một giấc mộng rất dài rất dài tỉnh lại, thần sắc ngơ ngác, tim đập mạnh và loạn nhịp, lại ngơ ngẩn nhìn theo thân ảnh của phủ chủ sắp hoàn toàn biến mất.
Sau một lúc lâu, nàng ta cười nhẹ, lẩm bẩm: “Hiện giờ ta đã biết, chàng vì sao mãi mà không buông xuống được. Tha thứ cho ta, ích kỷ đem bản thân biến thành người trong đáy lòng của chàng, cùng chàng một lần nữa đi qua lữ trình này.”
Nàng vươn tay, xuyên qua thân hình trong suốt của Trích Tinh phủ chủ.
“Trích Tinh, ta hoàn toàn triệt để hiểu rõ.” Nàng nói.
“Ngọc... Cô cô?” A Li giật mình gọi nàng.
Nữ tử áo trắng quay đầu lại: “A Li.”
Quả nhiên là Ngọc Lâm Lang.
Nụ cười của nàng ấy rất cạn rất nhạt, như là làn gió xuân nhẹ nhàng phất qua, làm cho người ta không tự chủ được xem nhẹ cơn mưa tầm tã trên đỉnh đầu.
“A Li, “ ánh mắt nữ tử áo trắng chạy qua lại giữa A Li cùng Vân Dục Hưu hai vòng, mỉm cười nói, “A Li thật sự trưởng thành rồi.”
Không biết vì sao, nhìn vào ánh mắt nàng ấy, A Li đột nhiên rất muốn khóc.
May mắn đang trong trận mưa to, hốc mắt đỏ lên cũng không nhìn ra được.
“Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?” A Li hỏi.
Ngọc Lâm Lang nhẹ nhàng lắc đầu: “Con không nên tới nơi này, nhanh chóng rời đi đi! Con yên tâm, ta không sao.”
Ngọc Lâm Lang nhìn nhìn Vân Dục Hưu, ôn hòa nói: “A Li hồn nhiên đơn thuần, không rành thế sự, nếu gặp tình huống khẩn cấp, nói với nàng hoài mà không thông, ngươi không cần để ý, cứ đánh choáng váng rồi mang đi là được.”
A Li: “...”
Cái đầu của Ngọc Li Thanh trước kia có bao nhiêu cứng vậy! Ngay cả Ngọc Lâm Lang cũng nhìn không được.
Thanh âm của Vân Dục Hưu lạnh như băng vang lên: “Đừng nhúc nhích.”
“Hả?” A Li hơi kinh hãi, theo ánh mắt Vân Dục Hưu nhìn lại, chỉ thấy cái chỗ mà Trích Tinh phủ chủ biến mất chậm rãi mọc ra một đóa hoa.
Đoá hoa đen tuyền, mọc ra từ dây leo mỏng manh của một gốc cây đỏ hồng.
“Đây mới là bản thể của tâm ma.” Con ngươi của Vân Dục Hưu hơi lóe lên.
Đoá hoa đen tuyền chậm rãi nở rộ, bên trong nhuỵ hoa, đúng là có một gương mặt người!
Cánh hoa giống như làm từ thịt, khuôn mặt bằng cánh hoa nằm bên trong bông hoa chính là mặt hắn, trên mặt còn một đôi mắt dài xinh đẹp, cánh hoa thêu thành hình dạng một cái mũi, lại xuống phía dưới, cánh hoa mềm mại chậm rãi mấp máy, mở ra một cái miệng dài.
Một hương vị kỳ dị bắt đầu phiêu tán ra bốn phía, mưa có to cũng không thể dập tắt.
“Ngọc Lâm Lang... Hay cho ngươi, Ngọc Lâm Lang!” Thanh âm của bông hoa màu đen vô cùng quái dị, mỗi một chữ phảng phất như đều được ngâm trong miệng từ rất lâu, vừa chua vừa chát, trong thanh âm mang theo hơi thở làm người ta buồn nôn —— thanh âm vốn dĩ là không có hương vị, cũng không biết cái bông hoa đen thui này rốt cuộc là bao lâu chưa đánh răng, có thể làm cho người ta nhận thức mùi một cách quái dị như vậy.
“Dung Trích Tinh.” Ngọc Lâm Lang nhìn về phía đoá hoa màu đen.
“Cẩn thận!” A Li đang muốn tiến lên, lại bị Vân Dục Hưu bắt được bả vai.
Thanh âm của hắn nề vang lên bên tai: “Muốn bị đánh đến choáng váng sao.”
A Li: “...” Ngươi vì sao nghe Ngọc Lâm Lang nói xong lại nghĩ vậy?!
“Ngọc Lâm Lang!” Hoa đen quái dị cười rộ lên, “Bản quân vậy mà lại bị ngươi lừa lâu như vậy! Hay cho ngươi, Ngọc Lâm Lang! Dám giả dạng thành Bạch Tú, mê hoặc bản quân!”
Ngọc Lâm Lang đang cười. Mưa to như trút, cho dù nàng ấy có khóc, cũng không ai nhìn ra được.
Nàng đi đến trước mặt đoá hoa đen, ôn nhu nói: “Dung Trích Tinh, ta hiểu rồi, ngươi đã hiểu được chưa?”
“Hiểu chứ, sao lại không hiểu, “ đoá hoa đen kỳ quái nói, “Hôm nay chính là là ngày chết của ngươi. Không chỉ có ngươi, tất cả mọi người nơi này đều phải chết!”
“Ngươi vẫn chưa hiểu.” Ngọc Lâm Lang nói, “Nhưng mà không sao cả, cũng không cần ngươi phải hiểu rõ. Ta dùng bí pháp lẻn vào mỗi phương ảo cảnh của tâm ma, sẽ quên mất bản thân mình, cùng ngươi sống lại một đời —— ngươi và ta cộng sinh, cùng tồn tại, hiện thời đã không còn có thể phân cách nữa rồi. Nếu ta chết, ngươi cũng sẽ chết.”
Trong miệng bông hoa màu đen bỗng dưng vươn một mũi nhọn, đâm trúng bả vai Ngọc Lâm Lang.
“Tê ——” chỉ thấy trên cánh hoa như làm bằng thịt kia lập tức chảy ra một giọt nước đen như mực.
Quả nhiên là cùng sống cùng chết.
“Độc phụ! Ngươi là đồ độc phụ!” Bông hoa đen kêu to lên, “Dung Trích Tinh tốt đẹp như vậy sao?! Một tên phế vật, là một tên phế vật, ngươi lại vì hắn làm đến mức này! Ngọc Lâm Lang, ngươi có phải điên rồi không! Hắn không thương ngươi! Tuy rằng hắn cưới ngươi, nhưng trong lòng vẫn nhớ thương thê tử Bạch Tú của hắn khi còn là phàm nhân! Ngọc Lâm Lang! Ngươi ở trong lòng hắn không đáng một đồng, ngươi hiểu không?!Ngươi không nhìn ra được sao? Đừng thấy hắn hiện tại là Đại Thánh Quân ngăn nắp lượng lệ, quyền cao chức trọng, vậy quá khứ của hắn thì thế nào? Dung Trích Tinh chính là một tên phế vật! Tên phế vật rõ đầu rõ đuôi!”
“Mỗi người đều có quá khứ của mình. Ta yêu là yêu hắn của hiện tại, liền có thể vì hắn của hiện tại trả giá hết thảy. Tâm ma, cám ơn ngươi, làm bạn với ngươi lâu như vậy, ta triệt để hiểu hết rồi, tình cảm của Trích Tinh đối với tiền phu nhân Bạch Tú của hắn chỉ là chấp niệm, mà cưỡng cầu của ta đối với hắn, cũng chỉ là chấp niệm. Buông bỏ đi, đừng mưu toan chiếm cứ thân thể của Dung Trích Tinh nữa, ta sẽ đưa ngươi đi về nơi ngươi nên đi.” Ngọc Lâm Lang từng bước một tiến về phía đoá hoa đe, trong tay không biết khi nào đã xuất hiện một cái chuỷ thủ loé lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Không! Đừng! Đừng!” Thần sắc trên mặt đoá hoa đen dữ tợn, dây leo dưới thân màu đỏ điên cuồng xao động, rất nhanh đã bò theo tường đổ đến trên nóc nhà.
Ngọc Lâm Lang cười nhẹ, nhắm chủy thủ ngay ngực của mình: “Chuyện này, không cần ngươi đồng ý.”
Đoá hoa đen hít một ngụm khí lạnh thật dài.
A Li cũng hút một ngụm khí lạnh.
Ngọc Lâm Lang quay đầu cười cười: “A Li đừng lo lắng, trước khi ta tiến vào bình ngọc lưu li thanh tĩnh, đã dùng nguyên khí bản mạng phong ấn lại một luồng nguyên hồn trong cơ thể, dù cho ta có chết ở trong này cũng không sao cả, nhiều lắm chỉ là đần độn mấy ngày, sau đó có thể chậm rãi khôi phục.”
A Li đổ lại hít một ngụm khí lạnh lớn hơn.
Hoá ra Ngọc Lâm Lang căn bản không biết bản thân mình đã chết!
“Đừng ——” A Li dưới tình thế cấp bách, không còn suy nghĩ được quá nhiều, xông lên phía trước, cướp lấy thanh chuỷ thủ trong tay Ngọc Lâm Lang ném ở một bên.
Cái đoá hoa đen kia đã leo được lên đến nóc nhà, lo lắng đề phòng nhìn Ngọc Lâm Lang. Nó thật sự sợ hãi nữ nhân sẽ nổi điên lên, không muốn sống, nhất định phải kéo nó cùng nhau đồng quy vu tận.
Ngọc Lâm Lang bất đắc dĩ nhìn nhìn Vân Dục Hưu: “Vì sao không trông chừng A Li chứ!.”
Khoé môi Vân Dục Hưu lộ ra một tia cười lạnh.
A Li biết hắn khinh thường không thèm giải thích, liền vội vàng nói với Ngọc Lâm Lang: “Thân thể của cô mẫu đã xảy ra chút vấn đề, không thể có chuyện gì ở trong này được!”
Ngọc Lâm Lang ôn nhu cười cười: “Không có sao mà, Trích Tinh đang tĩnh tu, ta ở ngay bên cạnh hắn. Trên đời này, không có bất kỳ người nào có thể tổn thương đến ta ngay trước mặt hắn được.”
Vân Dục Hưu không thèm che giấu, bật cười ra tiếng.
Ngọc Lâm Lang cho rằng hắn cười mình tự đa tình, liền giải thích nói: “Tuy rằng trong lòng Trích Tinh vẫn thủy chung không thể quên được người đã từng là phu nhân nguyên phối, nhưng ta cũng đã ở bên cạnh hắn mấy trăm năm, cũng trải qua không ít mưa gió... Mặc dù trong lòng hắn không phải chỉ có duy nhất một mình ta, nhưng ta tin tưởng tình cảm giữa chúng ta, nếu như thật sự có chuyện gì, hắn dù cho phải hy sinh tánh mạng cũng sẽ bảo vệ ta chu toàn.”
Trong giọng nói không có xót xa, chỉ có thâm tình ôn nhu.
'Nhưng thật sự là cô mẫu đã đã xảy ra chuyện a...' A Li nhắm chặt mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng khổ sở.
Ngọc Lâm Lang tin tưởng trượng phu Đại Thánh Quân của bản thân như vậy, nhưng khi không hề phòng bị vì hắn trừ tâm ma, lại bị hắn hung hăng đâm dao sau lưng!
Tuy rằng còn chưa rõ bên ngoài rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại, tuyệt đối không phải là thời cơ tốt để nói cho Ngọc Lâm Lang tình hình thực tế.
Nếu nàng ấy lại luẩn quẩn trong lòng, sợ sẽ kéo tâm ma, đồng quy vu tận.
A Li dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Vân Dục Hưu.
Trong màn mưa to, tóc đen của Vân Dục Hưu bám sát vào khuôn mặt tái nhợt, khóe môi vẫn treo một nụ cười trào phúng như trước.
Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu đáng thương của A Li, tâm hắn không hiểu sao liền mềm nhũn, hảo tâm nói: “Có thể tạm thời đêm nguyên hồn phong ấn vào trong mệnh ngọc. Về phần tâm ma... Cứ nuốt nguyên con vào rồi mang đi.”
A Li gật gật đầu, đẩy đẩy Ngọc Lâm Lang về phía Vân Dục Hưu, bản thân thì cúi đầu nhằm về phía đoá hoa đen kia.
Sau khi đi hai bước, quyết đoán hiện ra thần ma thân!
Phốc —— Ầm!
Ủa? Tâm ma đâu?
A Li đứng trong phế tích của căn nhà cũ, mờ mịt nhìn chung quanh.
“Cẩn thận!” Phía sau truyền đến tiếng hô to của Ngọc Lâm Lang.
A Li không cần nghĩ ngợi vẫy cánh nhảy dựng lên, phóng lên trên không trung, liền thấy cái chỗ bản thân lúc nãy đứng liền tràn đầy dây leo gai đỏ đậm, một kích không trúng, nó liền rụt xuống, giống như rắn mà uốn lượn chạy trong phế tích.
Đoá hoa đen tâm ma cũng phình lớn lên vô số lần, giờ phút này thoạt nhìn, nó rất giống một con giun trên đỉnh đầu có cục u màu đen thật to.
Mà nhân tiện nghĩ đến con giun, A Li nhất thời thấy cả người đều không tốt.
Nguyên con? Nuốt vào? Mang đi?!
Tổn thọ!
Vân Dục Hưu cái tên này, sao hắn không tự nuốt đi?!
Nhưng ý niệm vừa chợt lóe qua, trong thân thể A Li nhất thời bốc lên nổi lên một phản ứng bản năng khủng bố —— muốn ăn.
A a a a a nàng hiện tại là một con chim!
Mà chim thì vốn thích ăn cái thứ này!
“Pi —— “
Lông cánh cả người A Li nhất thời dựng đứng.
Mặt Vân Dục Hưu không biểu cảm gì, đứng nhìn cái con chim hay diễn này lại thêm mấy màn sâu khấu cho bản thân.
A Li ầm vang một tiếng, nhảy trở xuống mặt đất, chỉ thấy đoá hoa đen tâm ma kia chui về hướng một hang động dưới mặt đất, rung đùi đắc ý lắc mình hướng về phía trong.
Nàng quyết đoán tiến lên, dùng móng vuốt chộp lấy phần đuôi của dây mây.
Bởi vì tâm ma này cộng sinh cộng diệt với Ngọc Lâm Lang, cho nên A Li cũng không dám đả thương nó, chỉ dùng mỏ kéo lấy dây mây ra bên ngoài.
Muốn nuốt vào nguyên con nha!
May mắn cái đoá hoa đen tâm ma này vô cùng rắn chắc, kéo co nửa ngày cũng không có dấu hiệu nào sắp đứt.
Mặt Vân Dục Hưu không biểu cảm đứng nhìn, hai hàng lông mày xinh đẹp hơi hơi nhíu lên.
Cái con chim này thật sự quá cồng kềnh, không hề có chút kỹ xảo chiến đấu nào đáng nói, nếu là...
Ý niệm vừa chợt loé lên, liền thấy mặt đất đen ngòm trước mắt rung lên, nụ hoa vĩ đại của đoá hoa đen tâm ma đã theo một cạnh khác nhảy ra mặt đất, phóng lên cao, sau nó nện thẳng xuống lưng A Li như một cái chuỳ thiết.
A Li vẫn còn đang khoan khoái kéo kéo dây mây, căn bản không phát hiện động tĩnh ở phía sau —— nàng cũng không ngờ rằng, cái đoạn dây của đoá hoa đen tâm ma giấu trong lòng đất có thể kéo dài vô hạn! Hơn nữa tốc độ của nó thật sự là quá nhanh, hoàn toàn không giống như thực lực nó biểu hiện ra bên ngoài lúc nãy!
Dưới sự bất ngờ không kịp phòng ngừa, nụ hoa khổng lồ đâm trúng cánh A Li!
“Pi —— “
A Li ăn đau, nhảy dựng lên ngay tại chỗ, dùng bên cánh kia chống đỡ thân thể, quay đầu nhìn lại. .
||||| Truyện đề cử: Mở Mắt Thấy Thần Tài |||||
Chỉ thấy đóa hoa đen kia gồng lên cái thân bằng dây mây như rắn, cái nụ hoa nhuốm máu đào kia vươn lên cao cao, miệng nó không ngừng khép mở —— co rút đầu lại, như tư thế chuẩn bị gây hấn.
Vân Dục Hưu không biết khi nào đã nhặt chuỷ thuỷ của Ngọc Lâm Lang lên, đặt lên vị trí trái tim của nàng ấy.
“Động thủ, giết ta đi!” Ngọc Lâm Lang khẩn trương nhìn chăm chú vào chiến cuộc, không chút do dự nói, “A Li không phải là đối thủ của nó! Đừng để nàng bị thương! Mau, giết ta, ta vừa chết thì tâm ma cũng phải chết!”
Thần sắc Vân Dục Hưu lãnh khốc, tay hơi phát lực, mũi nhọn của chủy thủ liền xuyên qua lớp da thịt của Ngọc Lâm Lang, né qua xương sườn, để sát trái tim nàng ấy.
Trong lòng có A Li có linh cảm, xoay đầu mạnh qua lại: “Pi!”
Nàng hiểu biết tính cách của Vân Dục Hưu, biết giờ phút này biện pháp duy nhất có thể ngăn cản hắn giết chết Ngọc Lâm Lang, chính là mau chóng thu phục đoá hoa đen tâm ma trước mắt.
A Li phẩy phẩy cánh bị thương, dang cái chân nhỏ ra bước qua!
Nàng đã từng ăn một đóa hoa ăn thịt người, nên biết nhược điểm của loại hoa nụ to thân dây leo này ở đâu.
Nụ hoa hơi hơi co rụt về phía sau, khép cánh hoa, dùng nhuỵ hoa chỉ vào A Li.
A Li vọt tới ở gần, duỗi hai cánh ở phía sau người, linh hoạt uốn thân né qua một kích, sau đó giương vuốt lên, đạp vào đoạn giữa của dây mây!
Thừa dịp tâm ma còn chưa có phản ứng lại, nàng nhanh chóng giơ móng vuốt chân còn lại lên, trùng thẳng thừng đạp xuống một chỗ dây leo khác gần sát nụ hoa.
Cứ như vậy, cái nụ hoa tâm ma liền bị nàng chế trụ. Lần này, nó không hề giống như con giun nữa. Thoạt nhìn chả khác gì hoa ăn thịt người lần trước.
A Li đắc ý phẩy phẩy cánh, hô một cái, tát vào nụ hoa.
“Cái đồ con chim thối tha này!” Nụ hoa văng xuống trên đất, há mồm mắng, “Không biết lượng sức mình! Ngươi dám động vào bản quân! Bản quân định sẽ giết ngươi! Giết ngươi! Y nha nha nha —— “
A Li cũng không rảnh rỗi nghe nó nhảm.
Nàng dùng mỏ cắn lấy phần cuối của dây mây, từng ngụm từng ngụm nuốt vào trong bụng.
Vị cũng không khác gì với hoa ăn thịt người.
A Li đói bụng.
Nụ hoa còn đang giãy dụa, A Li giơ cái chân nhỏ, đạp mạnh lên trên cánh hoa, cúi đầu nuốt.
Rất nhanh, nguyên cả một đoạn dây mây màu đỏ vào chui vào cái bụng tròn vo của nàng.
Nụ hoa khá lớn, A Li vẫy cánh, cố gắng nuốt, thật sự nghẹn muốn trợn trắng mắt.
Bên kia, Vân Dục Hưu thấy chiến cuộc đã định, liền rút chủy thủ ra khỏi người Ngọc Lâm Lang, ném tới một bên.
A Li xoay thân mập mạp xung quanh phế tích. Nụ hoa đã bị nàng nuốt vào hơn một nửa, nhưng cái nụ hoa này thật sự là rất béo, nàng chỉ có thể dùng mỏ ghìm lấy nó, chậm rãi nuốt vào.
Thật sự đúng là nghĩa đen rút dây động rừng, ngoài động tác miệng, thì thân thể tròn vo cũng không ngừng tả xung hữu đột, làm cho mấy căn nhà rách nát xung quanh đều bị nghiền thành bột.
Vô cùng náo nhiệt.
Cuối cùng, chỉ nghe “rột” một tiếng, toàn bộ nụ hoa đều chạy vào miệng.
Cái tâm ma kia giãy giụa sắp chết, trước khi A Li khép kín cái mỏ nhỏ, nó liền phun ra một cái gai nhọn cứng như sắt, bay thẳng về hướng Vân Dục Hưu cùng Ngọc Lâm Lang đang đứng!
“Pi —— “
Thân thể A Li đã phản ứng theo bản năng trước cả đầu óc.
Chỉ thấy một thân con chim béo bay vút lên không trung, ngốc ngốc nhảy tới phía trước hai người, dùng cánh ấn bọn họ xuống dưới thân nó.
“Pốc xuỳ.”
Trên lưng truyền đến cơn đau bén nhọn, A Li nghe được trong đầu vang lên một tiếng “ong”, chợt, chỗ bị thương vừa lạnh vừa nóng, giống như bị vô số bàn tay nhỏ bé xé rách ra. Nàng cố hết sức lật thân thể qua, nhìn thấy trên bụng bản thân toát ra từng luồng khói đen nhè nhẹ.
Trong nháy mắt tâm ma nhập vào cơ thể, hình ảnh trước trở nên mơ hồ hơn, A Li cảm giác được quanh mình đang nóng bỏng, giống như đang nhảy vào một nồi nước canh sôi trào nhất. Sau một trận thiên toàn địa chuyển, nguyên hồn của cả A Li cùng Vân Dục Hưu đều về tới cơ thể.
Đã trở lại!
“Ư...” A Li mềm nhũn ngồi phịch trong lòng Vân Dục Hưu.
Trước khi sử dụng nghiên mực âm dương, hắn vốn dùng cánh tay trái ôm lấy nàng, giờ phút này vừa vặn cũng tư thế này.
Trong bàn tay hắn đang nắm một cụm ánh sáng mờ nhạt.
A Li nheo mắt vừa nhìn, liền biết đó là nguyên hồn của Ngọc Lâm Lang, vội vàng nâng tay lên, đưa mệnh ngọc cho hắn.
Vân Dục Hưu lạnh lùng liếc nàng một cái, khóe môi banh rộng, bỏ nguyên hồn của Ngọc Lâm Lang vào trong mệnh ngọc trước, sau đó bắt lấy bả vai của A Li, lạnh lùng cười nói: “Nếu như ngươi dám xả thân chết, ta liền bóp nát cái mệnh ngọc này, sau đó đi giết Ngọc Li Hành, cho cả nhà các ngươi đoàn viên. Đồ ngu ngốc này, cũng không suy nghĩ xem bản thân mình có mấy cân lượng, dám thay người chắn đao!”
Màu vạng nhạt của cụm ánh sáng dần đậm hơn, chỉ thấy một điểm sáng chui vào trong mệnh ngọc của Ngọc Lâm Lang, hoà làm một với cái vệt màu đỏ lớn bằng đầu móng tay cái trên mệnh ngọc.
Tầm mắt A Li có chút mơ hồ, cố gắng nhìn cho đến khi nguyên hồn thành công dung nhập vào trong mệnh ngọc, rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra, cố hết sức ngẩng đầu lên, tìm được ánh mắt Vân Dục Hưu, nhìn hắn cảm kích, chớp chớp mắt.
Nàng phát hiện, trên trán của hắn đang bắt đầu nổi đầy gân xanh. Khóe mắt bởi vì tức giận mà vằng lên màu đỏ nhợt nhạt.
Trong lòng A Li dâng lên một chút cảm xúc ê ẩm ấm áp, miệng vừa mới mở ra, nước mắt liền rớt xuống.
Nàng cảm thấy bản thân mình rất kỳ quái, khi người khác ác ý mưu toan ám hại nàng, nàng sẽ không cảm thấy khổ sở tý nào, không hề cảm thấy muốn khóc. Nhưng chỉ cần cảm nhận được thiện ý của người đối diện, cảm giác được bị người quan tâm yêu thương, nước mắt liền trào ra không dừng được.
“Đừng khóc.” Vẻ mặt Vân Dục Hưu táo bạo.
“Ừm.” A Li dừng nước mắt, “Đau.”
Nàng có thể cảm giác được miệng vết thương tuy rằng đau đớn rất nhiều nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, dưỡng thương một trận là có thể khỏi hẳn. Mà tâm ma kia đã biến thành một cụm ma khí thật nồng đậm, bị giam cầm trong cơ thể nàng, vô cùng ngoan ngoãn.
Vân Dục Hưu cau mày, âm thanh lạnh lùng nói: “Nguyên hồn bị thương ta không trị được, tự cầu nhiều phúc đi.”
A Li dè dặt cẩn trọng nhìn hắn một cái, cúi đầu nói: “Ta bị thương, đi cùng với ngươi chỉ làm liên lụy ngươi, không bằng để cho ta...”
Vân Dục Hưu táo bạo ngắt ngang lời nói của nàng, cười lạnh nói: “Nói giống như nếu không bị thương sẽ không liên lụy ta vậy.”
A Li nghĩ trong lòng: 'Nói giống như ta mặt dày mày dạn bám theo ngươi vậy, rõ ràng là chính ngươi không thả người!'
Vân Dục Hưu có chút mất tự nhiên, tằng hắng nói: “Ngọc Lâm Lang còn có chỗ dùng. Trước mắt nên đi thánh cung nhìn xem, cái thi thể còn dùng được hay không đã. Nếu không có vấn đề gì thì có thể nghĩ biện pháp làm cho nàng ta hồi hồn. Vận khí của ngươi nếu như đủ tốt, nói không chừng có thể gặp được Thánh Quỳnh Hoa nở —— Thánh Quỳnh Hoa có thể tu bổ nguyên hồn.”
A Li lại hơi muốn khóc.
Nàng cảm thấy có thể là vì mình đang bị thương, nên cat người trở nên có chút đa sầu đa cảm.
Giờ phút này, toàn bộ sức nặng thân thể đều đặt lên trên người Vân Dục Hưu, khi hắn cúi đầu nói với nàng, tựa như ôm lấy nàng thì thầm khe khẽ.
“Cám ơn ngươi.” Nàng lặng lẽ nói một câu.
Tuy rằng trong lòng A Li rất rõ ràng, Vân Dục Hưu sở dĩ giúp nàng như vậy, rất có thể là vì nàng vừa mới rồi cứu hắn hai lần —— một lần quăng hắn ra khỏi lốc xoáy xuống vực sâu không đáy, một lần chắn đao của tâm ma cho hắn. Hắn chẳng qua là muốn trả lại nhân tình cho nàng thôi, vậy mà nàng vẫn bị cảm động đến đầu quả tim run run.
Vân Dục Hưu lại biến nàng thành con chim béo, chộp vào trong lòng bàn tay.
A Li thoạt nhìn có chút khô héo, đầu ủy khuất lùi lùi lại, hai móng vuốt trên chân cũng vô lực cụp xuống.
Trong lòng Vân Dục Hưu như muốn phát hoả, dọc trên đường đi nhìn thấy đỉnh núi không vừa mắt liền một chưởng san bằng, làm đám yêu ma lớn lớn nhỏ nhỏ đều cả kinh, mấy ngày không dám nhắm mắt ngủ.
Sau một ngày một đêm, Vân Dục Hưu hai mắt đỏ ửng, đứng trước cửa thánh cửa cung.
******
Tác giả có chuyện muốn nói: Giải thích một chút về cốt truyện ban nãy ha. Tóm lại là, sau khi Đại Thánh Quân tấn giai thì sinh tâm ma. Hắn mượn một bảo bối là Bình ngọc lưu ly thanh tĩnh, chế tạo ảo cảnh rồi phân tâm ma thành vô số mảnh nhỏ nhốt vào trong từng phiến hồi ức, phái đệ tử tiến vào ảo cảnh, dùng tuyết thú hồn thay hắn tinh lọc tâm ma. Dù co sự thành hay không thành, những đệ tử đó đều sẽ bị diệt khẩu. Ngọc Lâm Lang muốn ngăn cản Đại Thánh Quân tiếp tục phạm sai lầm, và cũng vì trong lòng có chấp niệm (phu quân của bản thân mãi nhớ thương vợ trước), vì thế dùng bí pháp lẻn vào ảo cảnh, tự lãnh quên chính mình, dùng thân phận người vợ trước phàm nhân để cùng tâm ma sinh ra vô số khúc mắc. Tâm ma vốn là tâm niệm hóa ma, chấp niệm sâu nặng, trong ảo cảnh hết một đời lại một đời yêu người mà Ngọc Lâm Lang hóa thân, liền cùng nàng trở thành cộng sinh cọng tử cộng.
A Li đuổi theo nguyên hồn của Ngọc Lâm Lang tiến vào bình ngọc lưu ly thanh tĩnh, cho nên theo tiến trình mà trải qua ba ảo cảnh của tâm ma quan trọng nhất, cuối cùng tìm được Ngọc Lâm Lang.
*****