Khuôn mặt thị nữ tiều tụy mang theo A Li đi xuống lầu, vòng qua mấy hành lang u tối khúc khuỷu, đi tới phòng củi nơi giam giữ “Minh Sương“.
Hai người đàn ông vạm vỡ ở trước cửa ra vào xoa xoa tay, một người trong đó đang chảy nước miếng nói: “Dương lão tam cũng để ý quá! Theo ý ta, ba huynh đệ cùng xông lên mới đã a! Làm gì cần phải từng người từng người làm chứ?”
Da đầu A Li sắp nổ tung, vội vàng nhìn thị nữ bên cạnh nói: “Bảo bọn họ dừng tay, lập tức cút.”
“Dạ.” Thị nữ cho rằng nàng muốn dùng biện pháp khác tra tấn Minh Sương, liền cười hì hì đi lên, phân phó hai người kia lui ra.
“Dương lão tam, còn chưa ra nữa, đừng nói ngươi muốn chết trên bụng ả đàn bà kia luôn nha!” Một người trong số đó vẻ mặt không dễ chịu, xoay về hướng cánh cửa phòng củi đang khép chặt, hô to một tiếng.
Sau một lúc lâu, không thấy động tĩnh.
Ánh mắt giảo hoạt của tên hán tử kia nhạt đi một chút, cúi đầu chạy chậm đến trước mặt A Li, nói: “Phu nhân, tiểu nhân đi vào lôi cái tên tiểu tử kia ra cho ngài! Tên này thượng đến nghiện luôn rồi!”
“Cút.” Lòng A Li càng mệt.
Đẩy cánh cửa phòng chứa củi lung lay như sắp đổ kia ra, một hương vị tanh tưởi đập vào, làm A Li choáng đầu, hoa mắt.
Tập trung nhìn vào, chỉ thấy một nam nhân mập mạp toàn thân trần trụi đang nằm trên mặt đất, trên bụng hắn có một nữ tử mảnh khảnh xiêm y rách nát, tóc tai bù xù đang ngồi, thân thể hơi nâng lên, không biết đang bịu làm cái gì đó.
Trán A Li trợn thẳng —— Vân Dục Hưu không phải đã nhận mệnh, theo tên nam nhân này chứ?
Một giọt mồ hôi lạnh lướt qua gò má, A Li cảm thấy bản thân mình cách con đường chết càng ngày càng gần...
Đầu tiên là biết đại ma vương sợ chuột, lại thấy cảnh hắn mặc nữ trang, hiện tại còn ghê hơn, rõ ràng đến đây là hết mức rồi!
Đột nhiên, thị nữ ở phía sau phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa.
“A a a —— giết người —— “
“Hả?” A Li nhìn theo ngón tay run run của thị nữ kia, chỉ thấy trên trán tên nam nhân mập mạp rõ ràng có một cái lỗ to tướng đang trào máu róc rách, không chỉ máu, cái gì cũng đều chảy ra.
Lại nhìn kỹ, phát hiện trong tay nữ tử xiêm y rách đang cầm một thanh củi to đầy bụi bặm, mà thanh củi đó lại đang cắm trên ngực tên mập kia.
Tốt lắm, đã xác định, cái nàng “Minh Sương” trước mắt này quả thật là đại ma vương Vân Dục Hưu chính hiệu.
Tiếng kêu sợ hãi của thị nữ kinh động Vân Dục Hưu, hắn quay sang, ánh mắt có chút bi thương nhìn các nàng một cái. Vẫn là khuôn mặt thanh lãnh xinh đẹp của Minh Sương kia như cũ, nhưng mà thanh sắc suy giảm nhiều, nhìn có chút xanh xao vàng vọt.
A Li: Không biết nếu bây giờ ta làm bộ như không biết hắn, xoay người đi ra ngoài còn kịp không không?
Chỉ thấy Vân Dục Hưu cười lạnh một tiếng, giơ giơ tay lên.
Không biết động đến cái cơ quan gì, cả hàng củi khô sau cánh cửa sau lưng A Li từ trên đầu bỗng nhiên thẳng tắp nện xuống một cái!
Thị nữ trốn tránh không kịp, vừa vặn bị đè ép, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra, tay chân lộ ra ở bên ngoài liền bắt đầu vô ý thức run rẩy.
Rất nhanh, một mảnh máu thấm ra bên ngoài.
Cũng không biết Vân Dục Hưu làm như thế nào có thể đặt đống củi nặng như vậy ở nơi cao như vậy. Thật hiển nhiên, hắn thiết lập cái cạm bẫy là để đối phó với hai tên vạm vỡ đang đứng chờ ngoài cửa kia.
A Li không khỏi hơi kinh ngạc thán phục một phen —— lúc nhập vào trên người Minh Sương, tình huống của Vân Dục Hưu chỉ sợ cũng không tốt lắm! Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, hắn chẳng những giết ngược lại tên mập nằm trên đất, còn có thể nhàn nhã bố trí cạm bẫy chờ đợi con mồi mắc câu, có thể nghĩ, những ngày mà hắn sống trong quá khứ phải nói là gió tanh mưa máu đến cỡ nào!
Vân Dục Hưu đứng lên, từng bước một tiến về hướng A Li, động tác không chút để ý, trong tay vẫn cầm thanh củi nhọn, máu tươi trên thân củi ròng ròng nhỏ xuống.
Minh Sương chỉ cao hơn Hoa Ánh Tuyết một chút, nhưng giờ phút này trong mắt A Li, khí tràng của đại ma vương bốc lên quả thực đã qua khỏi hai thước tám luôn rồi!
A Li vội vàng bày ra một nụ cười quyến rũ: “Là ta, là ta nha.”
Vân Dục Hưu dừng bước lại, thần sắc không thay đổi, thỉnh thoảng giơ cái thanh củi nhọn kia lên, hơi nghiêng mắt nhíu nhíu nhìn A Li.
A Li nhanh chóng thành thật ngẩng mặt: “Là ta, A Li.”
Hắn hừ nhẹ một tiếng, tiện tay ném hung khí về phía sau.
A Li thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất động thanh sắc nhìn nhìn xiêm y của hắn —— tuy rằng bị rách tung toé, nhưng mấy chỗ mấu chốt vẫn còn lành lặn. Xem ra mạng nhỏ của mình vẫn còn được bảo vệ nha.
Vân Dục Hưu đi vòng qua cái núi củi đè lên thi thể thị nữ, sải bước dài đi nhanh ra phía ngoài.
“Biết ai là người của thánh cung chưa?” Ngữ khí Vân Dục Hưu vẫn bình thản.
A Li vội vàng đuổi theo, đi bên cạnh hắn, nói: “Chưa biết. Ta nghe ngươi xảy ra chuyện, liền lập tức chạy tới, không quan tâm chuyện khác.”
Mặt Vân Dục Hưu không biểu cảm, ừ một tiếng.
Sau một lúc lâu, hắn nói: “Người được theo phủ chủ Trích tinh phủ tới đây, chỉ có Minh Sương, Hoa Ánh Tuyết cùng nguyên phối.”
A Li sửng sốt: “Vậy chỉ còn lại vị trí là vị phu nhân nguyên phối kia. Nếu như đệ tử của thánh cung cử đến làm nhiệm vụ chiếm được thân phận của phu nhân, vậy hẳn là có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ rồi?”
Vân Dục Hưu kéo kéo khóe môi, kỳ quái nói: “Mới vừa rồi người chết kia nói, cả ba nữ nhân tới đây chỉ có ngươi là có bản lĩnh nhất, hiện thời ngươi đã đuổi nguyên phối đi rồi, sắp thành công thượng vị còn gì.”
Ý thức bảo vệ tính mạng của A Li phi thường đúng chỗ, lúc này tiếp tục nói theo lời của hắn: “Cái chuyện xấu này đương nhiên không phải ta làm a! Đều là nữ nhân Hoa Ánh Tuyết ác độc này làm!”
Đuổi nguyên phối đi không phải là ta, hại ngươi lại càng không ta!
Nàng giải thích tình huống mà mình hiểu biết được cho Vân Dục Hưu —— Phủ chủ Trích Tinh phủ chính là con trai của Dung hầu, bị lão cha nhà mình ghét bỏ là tên vô dụng, đưa đến chỗ Mân hầu đây để làm con tin. Hoa Ánh Tuyết không biết dùng cái thủ đoạn gì, để cho phủ chủ kia viết hưu thư, bức phu nhân nguyên phối rời đi. Phu nhân nguyên phối muốn đi, nhưng Mân hầu không cho phép.
“Tâm ma của Trích Tinh phủ chủ rốt cục là cái gì nhỉ? Là đuổi phu nhân của bản thân đi, hay là bị đưa đến nơi đây làm con tinh?” A Li lầm bầm lầu bầu.
“Xem là biết.”
Vân Dục Hưu cũng không tính sửa sang lại dung nhan, hắn mang theo A Li đi xuyên qua mấy hàng lang gấp khúc sâu thẳm, đi ra đến trước cửa lớn một viện phủ.
Chỗ gác cổng cũng không nhìn thấy khuôn mặt thanh lệ của vị phu nhân nguyên phối kia, chỉ có một thị nữ đang đứng thất hồn lạc phách.
“Xong rồi, xong rồi...” Nàng ta cúi đầu, không ngừng nói thầm.
Trong lòng A Li vừa động, tiến về phía trước kéo vị thị nữ lại, thần thần bí bí hỏi: “Sư đệ?”
Thị nữ bị dọa muốn nhảy dựng, chợt, lệ nóng doanh tròng xôn xao chảy xuống: “Sư huynh! Ta biết ngươi nhất định đến giúp ta! Làm sao bây giờ? làm sao bây giờ? Ta không có hoàn thành nhiệm vụ! Phu nhân vẫn là bị Mân hầu mang đi! Bên kia của ngươi thuận lợi rồi sao? Sớm biết vậy ta đã không đổi với ngươi, khi đó ta còn cảm thấy chuyện ngăn cản phu nhân sảy thai tương đối khó khăn, ta thật sự là vô dụng quá, sư huynh...”
Người này quả nhiên vô cùng sảng khoái, cho rằng A Li cũng giống như hắn, cũng là đệ tử thánh cung đi làm nhiệm vụ.
Nha.
A Li thập phần bình tĩnh, nói: “Ngươi nói tình huống cho ta nghe trước.”
Thị nữ liên tục gật đầu: “Tình huống trước mặt sư huynh cũng biết rồi, ta không nói dài dòng...”
A Li vội vàng cắt ngang lời hắn: “Ngươi nói từ đầu đi, ta mạnh mẽ xuyên qua hai ảo cảnh, giờ phút này nguyên khí đại thương, đầu có chút khó chịu không nhẹ nhàng.”
Thị nữ nói: “Là như vầy, phủ chủ Trích Tinh phủ đã bị đưa đến Mân hầu này làm con tin, bị Hoa Ánh Tuyết châm ngòi, tự mình viết hưu thư cho phu nhân. Phu nhân tính tình quyết tuyệt, lấy được hưu thư xong liền nói phải rời khỏi đây, nhưng mà Mân hầu không đồng ý, nói là trừ phi phu nhân nguyện ý cùng hắn một đêm —— nếu như Mân hầu cùng phu nhân qua một đêm như vậy, thì thiếu chủ sau này trong bụng phu nhân là kết quả của ai, thì không ai có thể nói rõ ràng.”
Nàng ta thở hổn hển một ngụm khí, lại nói: “Nếu Dung hầu lại đi nâng đỡ một cái “tôn tử” với huyết mạch khả nghi như vậy thượng vị, vậy chắc chắn sẽ trở thành trò cười. Phu nhân bị Trích Tinh phủ chủ làm tổn thương thấu tim gan, nên đáp ứng Mân hầu, sau này chuyện này trở thành tâm ma của Trích Tinh phủ chủ. Nhiệm vụ của ta chính là ngăn cản phu nhân bị Mân hầu mang đi, như vậy sẽ có cơ hội tinh lọc tâm ma. Sư huynh à, ta thế nào cũng không nghĩ tới ta vậy mà lại bám vào trên người một thị nữ nho nhỏ! Cái thân phận như vậy, ta có thể làm cái gì! Chỉ biết làm người qua đường giương mắt mà nhìn thôi!”
Hắn càng nói càng kích động.
“Tốt lắm, ta đã biết. Phu nhân bị mang đi khi nào?” A Li hỏi.
“Mới vừa rồi.” Thị nữ chỉ vào cánh cửa viện phủ.
A Li nhìn về phía Vân Dục Hưu, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của hắn —— muốn hiện ra thần ma thân, mạnh mẽ cứu mỹ nhân hay không?
Vân Dục Hưu nghiêng tai lắng nghe một lát, lắc đầu.
Chỉ thấy bên ngoài truyền đến một ít động tĩnh, vài thị vệ chậm chậm tiến lên, kéo cánh cửa làm bằng sắt ra, cung kính cúi đầu đứng ở một bên.
Một nam nhân dáng người khôi ngô, khuôn mặt tuấn lãng ôm lấy phu nhân Trích tinh phủ thanh lệ đi đến.
Hắn vẻ mặt đắc ý, lớn tiếng nói: “Nha đầu kia, lại đây hầu hạ!”
Sắc mặt thị nữ nhất thời thay đổi, trốn ra phía sau A Li: “Sư huynh cứu ta! Hắn vừa rồi khi mang phu nhân đi đã nói muốn nàng ta hầu hạ —— hắn khẳng định sẽ làm chút gì đó với ta! Ta, ta không muốn...”
“Di?” Mân hầu nhìn thấy A Li cùng Vân Dục Hưu, không khỏi nhăn mày rậm, “Hai các ngươi không phải là thị thiếp của thằng nhãi ranh kia sao, chạy đến đây làm gì! Tránh ra tránh ra, bản hầu không vừa mắt cái thứ như các ngươi!”
Khi A Li đang vắt hết óc suy nghĩ làm thế nào để cứu phủ chủ phu nhân, chỉ nghe Vân Dục Hưu ẩn ẩn nói một câu: “Đùa bỡn thê tử người khác, phải làm trước mặt hắn mới thú vị.”
A Li:...
Thị nữ:...
Mân hầu:...
Mân hầu lên lên xuống xuống đánh giá Vân Dục Hưu một phen, nghi hoặc nhíu mày: “Một ả thị thiếp, từ đâu lại có sát khí nặng như vậy. Di, sao ngươi lại giống kiểu nữ nhân thường hay bị người *** thế?”
Vân Dục Hưu:...
Mân hầu cười cười: “Nhưng mà ngươi nói rất có đạo lý. Đi, liền để cho thằng nhãi con kia tận mắt thấy uy phong của bản hầu!”
Biểu cảm của phu nhân phủ chủ Trích Tinh phủ trong ngực hắn chết lặng, bộ dáng tâm lạnh như nước.
Mân hầu là người không câu nệ tiểu tiết, ba người A Li, Vân Dục Hưu cùng thị nữ đi sau lưng hắn, hắn cũng xem như không thấy, ôm lấy phu nhân phủ chủ lập tức đi về hướng chỗ ở của phủ chủ Trích Tinh phủ.
Tên ăn chơi trác táng kia đang tựa vào giường ngẩn người. Qua mấy năm nay, tên ăn chơi trác táng này diện mạo càng suy sụp đến triệt để, xương ngực lõm xuống thật sâu, có lẽ mấy năm nay không chỉ có trầm mê tửu sắc, chỉ sợ còn dính chút bậy bạ khác.
Mân hầu bước vào, một chưởng đẩy hắn từ trên sạp văng xuống dưới: “Tránh ra!”
Tên ăn chơi trác táng giống như một người giấy không có trọng lượng, bị văng ra thật xa.
Mân hầu hùng hổ đường hoàng ngồi xuống sạp, một tay ôm lấy phu nhân phủ chủ kia tiến vào trong lòng, bắt đầu giở trò.
“Mân hầu ngươi làm gì! Buông nàng ra!” Tên ăn chơi trác táng ngoài mạnh trong yếu, nhíu chặt hay đôi mày, bộ dáng như muốn nhảy lên trên sạp, nhưng bước chân lại không chút di động.
Bàn tan to thô ráp đã mò vào trong xiêm y, bị làm đau, khuôn mặt thanh lệ của phu nhân phủ chủ nhíu lại, cắn môi, một hàng nước mắt chảy xuống.
A Li hiểu rõ, Vân Dục Hưu muốn cho tâm ma phát tác.
“Buông nàng ra! Buông nàng ra! Buông nàng ra!” tên ăn chơi trác táng hoa chân múa tay lung tung, gấp đến độ nhảy xoay quanh tại chỗ, “Không được chạm vào nàng!”
Ánh mắt hắn rất nhanh chóng trở nên đỏ đậm, mạch máu trên mặt phồng lên rõ ràng dưới da, giống một con giun đỏ đậm đã bò loằng ngoằng cả khuôn mặt.
“Buông nàng ra... Buông nàng ra... Buông nàng ra...”
Hắn rốt cục như đột phá cái giam cầm gì, không còn đứng giậm chân tại chỗ nữa, mà là chậm rãi đi về hướng sạp.
“Ta nói... Buông nàng ra...” Thanh âm của hắn trở nên trầm thấp âm trầm, “Ngươi có nghe không...”
Mân hầu ngẩng đầu lên, khinh thường nhìn hắn một cái, giơ chân liền đá: “Cút! Đồ vô dụng!”
Nhưng không thể đá được.
Tên ăn chơi trác táng đưa tay bắt được chân của Mân hầu, mạch máu đang mấp máy trên người hắn như trở thành vật sống, nhanh chóng lan về hướng Mân hầu.
“Ê, đây là cái gì!” Mân hầu kêu lên thảm thiết, “Người đâu! Người đâu! Đến...”
Hắn đã thành một người đầy máu, nhanh chóng im hơi lặng tiếng, ngã lăn trên giường.
“Còn có... các ngươi...” Tên ăn chơi trác táng quay sang.
Trên mặt hắn đã không còn nhìn ra ngũ quan, cả người tựa như một trái tim lớn mấp máy.
Mặt thị nữ không còn chút máu, thất sắc kêu lên: “Sư huynh! Ngươi làm cái gì vậy! Vì sao không ngăn cản hắn! Chúng ta không phải là đối thủ của tâm ma!”
Vân Dục Hưu nghiêng nghiêng đầu, A Li ngầm hiểu, lúc này hiện ra thần ma thân.
“Oanh —— “
Con chim mập ngốc nghếch to tướng hiện thân làm sụp luôn cả một gian lầu các.
Tâm ma bị nàng bắt được dưới vuốt, hơi sử dụng chút khí lực, chỉ nghe “Pốc” một tiếng, tâm ma hóa thành một bãi máu loãng.
Ảo cảnh phá, Vân Dục Hưu lưu loát leo lên trên người A Li, cả hơi rơi xuống phía dưới một ảo cảnh
khác.
...
Lạnh!
Mưa to tầm tả, A Li đứng trong một cái ngõ nhỏ được lát đá, thỉnh thoảng lại có một tia sét như điện quang phân ra những cụm mây đen mù mịt, chiếu xuống mặt đường gập ghềnh dưới chân, cùng với căn nhà ngói hai mái hiên đơn sơ.
Chuỗi nước mưa dài theo mái ngói cọ rửa xuống, ngay trong lúc A Li sửng sốt, từ đầu đến chân đều bị nước mưa rót ướt nhẹp.
Ngay cả xiêm y nằm sát trong bên sườn cánh tay cũng đều bị thấm ướt.
Mùi nước mưa và đất ẩm tiến vào mũi, vào miệng, tràn đầy mùi bùn đất nồng đậm. Xem ra hình như đã nhiều ngày trời chưa đổ mưa.
Nàng lui về sau một bước, đứng dưới mái hiên.
Phía sau là một cánh cửa sổ, cửa sổ cũng đơn sơ mộc mạc, không thể hoàn toàn ngăn cách mưa gió, cho nên chủ nhân trong căn phòng sau cửa sổ phải dùng một tấm bố cũ màu đen để che lại, thoạt nhìn như đã dùng rất nhiều năm rồi, có chỗ có mụn vá, còn có chỗ bị hơi nước thấm ướt lâu ngày, mỏng manh, ánh lên ánh sáng nhạt trong phòng.
Một giọng nữ thật ôn nhu đang y y nha nha dỗ đứa nhỏ của mình.
Lại một chuỗi tia chớp như điện quang xẹt ngang qua bầu trời, A Li nhìn thấy bóng của bản thân mình chiếu vào song cửa sổ.
Nàng quay đầu nhìn nhìn, trong đêm tối mưa gió u ám, khắp nơi phảng phất như có quỷ ảnh đi đi lại lại, mấy gốc đại thụ đang lay động cuồng loạn trong gió, những chạc cây cổ thụ vươn người ra như những bóng ma, sẽ sống lại bất cứ lúc nào, giương nanh múa vuốt đánh về phía nơi ở của một đám dân bần cùng.
“Phu nhân, lên đây! Ta không đợi được nữa rồi, con cũng đang ngủ! Đừng để ý nó! Thật vất vả, thật vất vả mới cùng phu nhân đi tới ngày hôm nay, ngày như vậy, mới là đúng là ngày lành a... Phu nhân, ta thật đúng là yêu thảm nàng, đời này kiếp này, chúng ta sẽ không bao giờ nữa tách ra... Lại đây, mau để phu quân ta hôn hôn nàng!” Trong phòng truyền ra thanh âm của một nam nhân tuổi trung niên.
Giọng nữ ôn nhu dừng dừng một chút, sẳng giọng: “Có ai làm cha như ngưoi vậy sao!”
Sau đó liền là tiếng nam nhân đưa chân mang giày, thanh âm do dự, thanh âm dỗ dỗ trẻ, thanh âm cười ha ha, phanh phanh ngã xuống...
Tiếng trẻ mới sinh oa oa khóc lớn lên, nữ nhân vài lần muốn đứng dậy, đều bị nam nhân thở hổn hển bắt trở về.
Trẻ mới sinh càng khóc càng to, trong đêm mưa gió bão bùng có vẻ hơi không rõ lắm, làm cho người ta tâm thần khó an.
Nhưng mà người cha của đứa trẻ mới sinh đang hưng phấn này, hình như không chịu ảnh hưởng một chút nào.
Sấm rền trên đỉnh đầu nghiền đi, nghiền lại.
Ngoại trừ thanh âm mưa gió sấm sét, toàn bộ thế giới là một mảnh tĩnh mịch, căn bản không có hơi thở của một người sống nào khác.
A Li không có đầu mối gì, đành phải chờ xem như thế nào.
Rốt cục, trong phòng truyền ra tiếng nữ nhân tất tất tác tác mặc quần áo, cùng với tiếng ngáy mỹ mãn của nam nhân.
“Nga nga, ngoan nha cục cưng, không khóc không khóc nha, nương đây nương đây, không khóc nha... Hả?! Phu quân, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại, ngươi nghe, đó là thanh âm gì?!”
“Đừng... ầm ĩ ta! Mệt muốn chết!”
A Li cũng nghe được động tĩnh. Âm thanh sàn sạt vang lên, thật giống như cái cây đang lay động trên nóc nhà đang muốn di chuyển, đang duỗi chặc cây lung tung của nó ra.
“Phu quân! Mau tỉnh lại! Trên nóc nhà có cái gì!” Giọng nữ nhân bắt đầu hoảng hốt.
“Cái gì... có gì, cũng, cũng đừng ầm ĩ ta ngủ!” Nam nhân thẳng thừng quay người, đưa tay đánh mạnh vào trên người nữ nhân.
“Oanh —— “
“A —— “
“Tê —— “
Nóc nhà bỗng nhiên sụp xuống!
Mùi gỗ mục lâu năm cùng với mùi rêu xanh đặc thù trên mái ngói bốc lên, đánh về phía bốn phía, A Li bị hun đến lui lại mấy bước.
Trong cơn mưa gió, tro bụi còn chưa kịp bốc lên đã bị nước mưa cuốn trôi xuống trên mặt đất. Trong phòng, ánh nến trong nháy mắt bị dập tắt, tiếng nữ nhân hoảng sợ thét chói tai vang vọng toàn bộ đêm mưa.
Lại một đường sấm sét chớp xẹt qua, A Li thấy, trên nửa nóc nhà tan nát và vách đá kề bên nó, một nửa thân sau của con rết đang quấn lấy một nửa nóc nhà còn lại! Con rết to lớn hai màu đỏ hồng, thắt lưng tráng kiện, hai nam nhân trưởng thành cũng ôm không hết cả người của nó, hai bên thân thể còn có hai hàng chân như hàng cưa bằng kim loại, đang léo nhéo lay động điên cuồng trong mưa.
Càng làm cho người hoảng sợ chính là cái đầu và nửa thân trước của nó đã theo nóc nhà sụp đổ thò vào!
A Li theo bản năng lui lại mấy bước, thối lui đến dưới một mái hiên không người ở đối diện trong ngõ nhỏ.
Hàng chân của con rết càng không ngừng kích thích, nó lắc lư lại cử động, làm sụp hết một mặt tường hoàn chỉnh.
Nương theo ánh sét thỉnh thoảng nhá lên, A Li thấy một phụ nhân ôm đứa trẻ mới sinh, đang lui đến trên cái kháng, thân thể co rút không thành mình người, ánh mắt mở to, trừng lên, không ngừng dán vào con rết, phát ra tiếng kêu cuồng loạn thảm thiết.
Nam nhân trên kháng tất nhiên cũng tỉnh, thân thể hắn cương cứng, tuy người vẫn đang nằm trong chăn đệm, hai mắt cũng trừng to, nhưng môi lại đang mím chặt, không có phát ra một tia tiếng động.
Con rết rất nhanh sẽ tiến đến sát người phụ nhân, nó mở cái miệng khổng lồ, lật ngang cắn phụ nhân cùng đứa trẻ sơ sinh vào miệng, sau đó giơ lên cái đầu vĩ đại, lắc lắc vài cái, đem hai người này triệt để nuốt vào trong bụng.
Sau khi ăn mất phụ nhân cùng đứa trẻ mới sinh, con rết chậm rãi co rút thân thể lại, theo nóc nhà tan nát rút lui ra ngoài, lắc lư thân thể thật dài, chậm rãi biến mất trong màn mưa.
Bởi vì không rõ ràng tình huống trước mắt như thế nào, nên A Li không dám vọng động.
Không biết qua bao lâu, nam nhân trên kháng mới ngồi dậy.
Bốn phía là một mảnh tối đen, A Li chỉ có thể nương nhờ mấy tia chớp đứt quãng để nhìn, vì thế trong tầm mắt nàng, động tác của nam nhân trở nên phi thường âm trầm quỷ dị.
Hắn đứng dậy, từng chút từng chút, đầu chuyển về hướng A Li.
Dưới ánh sáng của tia chớp, sắc mặt hắn trắng bệch như một cổ thi thể.
Da đầu A Li muốn nổ tung, ngay khi tầm mắt của nam nhân sắp chạm vào tầm mắt của nàng, một bàn tay bỗng nhiên túm lấy nàng, kéo nàng về phía sau.
Người này ước chừng sợ nàng giãy dụa kêu to, nên một tay mạnh mẽ bịt chặt miệng nàng, còn một tay ôm chặt lấy trước ngực nàng.
Giọng nam trầm thấp dán vào lỗ tai, vang lên: “Chớ có lên tiếng.”
A Li nghe thấy được hương vị quen thuộc.
Trên người Vân Dục Hưu vĩnh viễn có một mùi vị phi thường sạch sẽ, thuần túy, thơm ngát, thật đặc biệt, cực kỳ có tính xâm lược. Xem ra trong ảo cảnh này, hắn rốt cục cũng được lấy về thân thể của chính mình.
A Li cũng chưa trầm tĩnh lại được, bởi vì nàng phát hiện, cái tay của Vân Dục Hưu ở phía trước ngực nàng hình như đã đặt sai vị trí rồi! Trong óc A Li nổ to ong ong, thân thể cương cứng như một pho tượng gỗ, cứ vậy bị hắn kéo đi.
Vân Dục Hưu mang A Li tiến vào một gian phòng không người, cuối cùng buông nàng ra, cúi đầu nói với nàng: “Là Trích Tinh phủ chủ, chắc đây là tâm ma cuối cùng của hắn.”
A Li gật gật đầu, nháy mắt hiểu rõ.
Xem cảnh vật chỗ này, Trích Tinh phủ chủ ước chừng lại trải qua một hồi kịch biến, lưu lạc thành dân thường. Ngày xưa mĩ thiếp vây quanh như hoa như bướm, cuối cùng người còn lại ở bên cạnh hắn, chỉ còn lại có phu nhân hắn cùng đứa nhỏ. Ngay lúc hắn rốt cục hiểu thấu hết thảy, lãng tử hồi đầu, muốn cùng phu nhân sống cuộc sống qua ngày, vậy mà thê nhi đều bỏ mệnh trong miệng rết!
Sự hối hận với khoảng thời gian trước, sự phẫn nộ với yêu ma, với sợ sệt trốn tránh của bản thân, sinh ra tâm ma của hắn.
Tuy rằng đã biết trước mắt là cái thế cục gì, nhưng A Li vẫn còn chút ngây ngốc, bởi vì tuy là tay của Vân Dục Hưu đã rời khỏi cái chỗ kia, nhưng không hiểu sao cái chỗ đó như bị hắn để lại dấu ấn, da thịt đột đột nhiên nhảy lên, giống như vẫn còn một cánh tay vô hình đè nặng lên y như lúc nãy.
Vân Dục Hưu cũng hậu tri hậu giác phản ứng lại.
Ánh mắt xinh đẹp hơi hơi trừng lớn, con ngươi đột nhiên co rút, hắn nâng tay lên, sờ sờ đầu ngón tay của bản thân.
Sau một lúc lâu, hắn tà tà liếc mắt nhìn nàng một cái, xuỳ nói: “Vùng đất bằng phẳng.”