A Li mạc danh kỳ diệu nhìn nữ tử ám tím bên cạnh.
Nhân tài cùng nàng hầu một chồng a!
Hôm qua, bản thân mình rõ ràng cùng với Vân Dục Hưu...
Nghĩ đến Vân Dục Hưu, trong lòng A Li không khỏi hơi có chút ấm lên —— tuy rằng không rõ trước mắt là cái tình huống gì, nhưng người còn sống khỏe mạnh đã là may mắn lớn nhất rồi! Chỉ cần tiếp tục chống đỡ, Vân Dục Hưu nhất định sẽ nghĩ biện pháp tới cứu mình! Nghĩ đến khi hai người ngày sau gặp lại nhau, trái tim nhỏ bé của A Li bị cảm xúc ấm áp mềm yếu bỏ thêm cho đầy tràn.
Nàng nghĩ, nếu theo tính tình của Vân Dục Hưu kia, cho dù muốn báo ân, ngoài miệng cũng khẳng định sẽ không thừa nhận, nói không chừng còn sẽ cố ý châm chọc khiêu khích một phen, nói mấy câu âm dương quái khí gì đó. Ta nhìn thấu hết, Vân Dục Hưu ở trước mặt nàng, đã không bí mật gì!
A Li nhanh chóng tự tin lại.
Cho nên hiện tại chỉ cần cố gắng thu liễm làm việc, giữ gìn mạng nhỏ chờ hắn đến cứu là được rồi.
“Ê! Ngươi đi tố giác nàng ta đi!” Nữ tử áo tím vừa nặng nề đẩy A Li một phen.
Nữ tử áo hồng đứng trước A Li hiển nhiên nghe được đối thoại của các nàng, thân thể càng rung dữ dội hơn.
A Li chớp mắt, vô tội nghiêng đầu nhìn nữ tử áo tím: “Ngươi nói cái gì? Ta có biết cái gì đâu. Đừng tìm ta.”
“Ngươi!” Nữ nữ áo tím chán nản, oán hận dùng ngón tay khều khều một nữ tử áo vàng khác đứng bên cạnh, ngữ khí vô cùng bất mãn: “Ngươi không phải nói Bích Cách có thể chỉ chứng Hoa Ánh Tuyết sao? Ta thấy bộ dáng nàng ta cứ ngốc nghếch mơ hồ, căn bản không biết chuyện gì!”
A Li nghĩ thầm: 'À, hoá ra bây giờ ta tên là Bích Cách nha. Nữ tử áo hồng đứng phía trước đây chính là Hoa Ánh Tuyết.'
Nữ tử áo vàng đưa tay đẩy nữ tử áo tím ra, đứng bên cạnh A Li, nói với nàng: “Hoa Ánh Tuyết là thủ phạm chính, ngươi chẳng qua là giúp nàng ta truyền lời mà thôi, hiện tại khai nàng ta ra, ngươi nhiều nhất cũng bị phạt cấm túc hai tháng. Ngươi còn không nói, đợi đến khi phủ chủ ra tay, ngươi cho là ngươi còn có mạng để sống sao!”
Ánh mắt của nữ tử áo vàng này vô cùng uy nghiêm, khí độ toàn thân căn bản không giống một thị thiếp, lại có chút giống một người trong danh môn chính phái hơn.
A Li thấy nàng ta chắc chắn như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Nhìn biểu cảm cùng ngữ khí của nàng ta, giống như rất muốn thấy rõ cái đoạn “kịch tính” này vậy.
Vì thế A Li ung dung hỏi: “Vậy làm sao ngươi biết ai là thủ phạm chính, ai là tòng phạm? Làm sao ngươi biết ta giúp nàng ta truyền lời? Ngươi thấy sao? Nếu như ngươi phát hiện người khác bí mật bày mưu hại người, vì sao lúc đó không tố giác? Hay là ngươi cũng tham dự trong đó?”
“...” Nữ tử áo vàng nhất thời nghẹn lời.
A Li ôm cánh tay: “Ngươi có chứng cứ sao?”
“Dù sao các ngươi làm gì cũng đều không thể gạt được ta.” Ánh mắt nữ tử áo vàng lạnh lẽo cương liệt, “Chuyện không nên hỏi vẫn là hỏi ít đi thì hơn, ta có thể nói cho ngươi, hôm nay nếu Hoa Ánh Tuyết không có nhận trừng phạt, như vậy người ở nơi này, không có một ai còn mạng mà sống, nhất là ngươi á!”
“Tại sao?” A Li không ngại học hỏi kẻ dưới.
Nữ tử áo vàng nhíu mày: “Ngươi không cần biết vì sao, nói ra ngươi cũng không hiểu. Ngươi chỉ cần biết, cứ làm theo lời của ta, ngươi sẽ không phải chết.”
“Không cần, “ A Li căn bản không định làm, “Ngươi đi đường ngươi, dù sao không có quan hệ gì với ta.”
Sống ổn định chút, ta còn có thể kéo dài một lát.
Nữ tử áo vàng thấy A Li dầu muối không ăn, liền tức giận, quanh thân tự nhiên tản ra khí thế của người trên thật mãnh liệt: “Đúng là trùng thì mãi không thể sống trên băng, phù du thì lúc nào cũng đâm đầu vào mộ mà chết. Dù ta có nói cho ngươi, tất cả những gì ta nói ngươi đều không biết, ngươi có năng lực hiểu được cái gì.”
Trong lòng A Li bỗng giật mình, hoá ra vị này là một người đồng đạo nga, đều là nguyên hồn từ bên ngoài đi vào. Nghĩ đến có vẻ cái bảo vật bình lưu ly thanh tĩnh này của Tiên tộc có thể chứa rất nhiều người, chỉ không biết nguyên hồn của Ngọc Lâm Lang đang ở nơi nào nhỉ? Có phải là một trong số đám nữ nhân này hay không?
Nàng âm thầm suy nghĩ, tính toán lại tìm cách moi thêm tin tức tử chỗ nữ tử áo vàng này.
Vì thế A Li ngây thơ chớp chớp mắt, hỏi: “Ngươi không nói, làm sao mà ta có thể nghe hiểu được hay không?”
Nữ tử áo vàng y khinh khỉnh nở nụ cười: “Vậy ta nói cho ngươi, kỳ thực ngươi cũng đã sớm chết rồi, cái mà ngươi tự cho là “ngươi” hiện tại chẳng qua là một sự tồn tại vô căn cứ trong một đoạn trí nhớ, là ảo cảnh của tâm ma mà thôi. Nếu không muốn lại trải qua quá trình chết thảm một lần nữa, vậy ngươi liền cứ theo lời ta mà làm, chỉ chứng Hoa Ánh Tuyết hạ độc mưu hại phu nhân, thay đổi kết cục của bản thân. A, nói ngươi cũng sẽ không tin, cái đám nữ nhân các ngươi ấy, trong mắt ngoại trừ tiền tài quyền thế thì là tình tình yêu yêu, làm sao có thể hiểu được đại đạo như vậy!”
“Vậy thì ngươi là cái gì?” A Li thuận thế hỏi.
“A, “ nụ cười của nữ tử áo vàng thêm vài phần tiên khí, dùng ánh mắt đồng tình nhìn chăm chú vào A Li, phảng phất như đang nhìn một con kiến, “Ta là một sự tồn tại mà ngươi có ngẩng lên đến gãy cổ cũng nhìn không thấy.”
“Nhưng mà, “ A Li chần chờ nói, “Hiện tại ngươi và ta khác nhau ở chỗ nào chứ? Ngươi có khả năng như vậy, tự mình đi giải quyết vấn đề không phải tốt rồi sao? Sao phải đi cầu ta?”
“Cầu?!” Nữ tử áo vàng y trợn tròn mắt, “Ta mà cầu ngươi??... Này... nếu không phải là... nếu không phải là...”
Bỗng nhiên, không khí bốn phía trở nên vô cùng vi diệu.
Trên đài cao cách đó không xa, truyền đến một tiếng cười lạnh có chút suy yếu.
Các nữ nhân đều chỉnh đốn trang phục hành lễ: “Chủ nhân.”
A Li ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một tên công tử yếu ớt mặc xiêm y tơ lụa màu xanh được hai thị nữ dìu ra, từ trên thềm đá cao cao chậm rãi đi xuống.
Người này bộ dạng có thể nói là phi thường tuấn tú, chẳng qua thân thể hiện tại quá gầy yếu, đáy mắt chỉ có màu xanh đen, da thịt khô vàng, vừa nhìn liền biết là loại hoa công tử ăn chơi trác táng bị tửu sắc vét sạch.
A Li càng nôn nóng.
Trong lòng nàng vốn chắc chắn đến tám phần, xác định nữ tử áo vàng này chính là người của thánh cung, cấp bậc cũng không thấp. Theo lý thuyết, có thể làm cho Ngọc Lâm Lang thân hãm trong này, lại còn phái ra đệ tử cao giai của thánh đến chấp hành nhiệm vụ, hẳn phải là đại nhân vật hết sức quan trọng của thánh trong mới đúng, cho dù không phải là chuyện của Đại Thánh Quân đi nữa, ít nhất cũng phải đến cấp bậc Chấp thị.
Mà cái tên ăn chơi trác tác trước mắt này, nhìn thế nào cũng không thấy liên quan đến ba chữ đại nhân vật cả!
Ở đây đều là phàm nhân.
Lúc này, chỉ thấy nữ tử áo hồng Hoa Ánh Tuyết ưm lên một tiếng, cất tiếng hô.
“Chủ nhân cứu mạng! Trong lúc vô tình thiếp phát hiện...” Thanh âm của nàng ta dần dần xuống thấp, các nữ nhân phía dưới nghe không rõ ràng.
Chỉ thấy tên ăn chơi trác táng mặc áo lụa xanh thẫm kia tập trung tinh thần nghe nàng ta nói chuyện, ánh sáng trong mắt càng ngày càng lạnh.
“Nói như vậy...” Hắn vươn một cánh tay khô gầy ra, nắm chặt cằm Hoa Ánh Tuyết, “Ngươi bắt gặp Bích Cách hạ độc với phu nhân? Hử?”
Hoa Ánh Tuyết ôn nhu nhược nhược ngoái đầu nhìn lại, tỉ tê nói: “Không chỉ có ta, còn có Minh Sương, Minh Sương cũng thấy. Nếu chủ nhân ngài không tin cứ đi hỏi, Minh Sương tính tình quạnh quẽ lại cao ngạo như vậy, tuyệt sẽ không nói dối trước mặt ngài. Chủ nhân, thực ra vì Bích Cách cũng chỉ là quá yêu ngài, mới có thể nhất thời hồ đồ phạm sai. Nếu như phu nhân có thể thuận lợi thoát hiểm, xin ngài xem ở phần tình cảm cuồng nhiệt của Bích Cách, bỏ qua cho nàng ấy lần này đi!”
Ánh mắt Hoa Ánh Tuyết lóe ra, hiển nhiên đã bàn bạc kỹ lưỡng với nữ tử tên là “Minh Sương” kia. A Li lúc này rốt cục phát hiện, Hoa Ánh Tuyết run run cũng không phải là bởi vì sợ hãi, mà là kích động do âm mưu sắp đạt được.
Tên ăn chơi trác táng cười lạnh nói: “Minh Sương đâu? Còn không đem nàng ta lại đây cho ta!”
Vài người có bộ dâng thị vệ liền vội vàng đi về phía Tây.
Nữ tử áo vàng bên cạnh A Li nghiến răng nghiến lợi, cúi đầu nói với nàng: “Thấy không đó! Hoa Ánh Tuyết nàng ta cắn ngược lại ngươi một ngụm, ngươi còn muốn chờ chết sao! Không thể, không thể... Tiếp tục như vậy, nhiệm vụ sẽ không thể hoàn thành!”
“Sau đó thì sao?” A Li nghiêng đầu hỏi nữ tử áo vàng.
Nữ tử áo vàng ngạc nhiên nhìn nàng: “Ngươi choáng váng sao? Không nghe thấy Hoa Ánh Tuyết đang vu hãm ngươi sao?”
“Nói với ta kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì đi, bây giờ làm gì chả vô dụng.” A Li không kiên nhẫn nhíu mày.
Nữ tử áo vàng nghẹn lại một cục, ước chừng cũng thấy “nữ nhân áo vàng nhạt” A Li này không có biện pháp gì, đành phải nghẹn khuất đáp: “Vu oan giá hoạ. Nàng ta thông đồng với ma ma, dùng chút thủ đoạn bức ngươi nói 'lời thật', ngươi chịu không nổi khổ hình, bèn từng cái từng cái đều nhận, ở trong này bị đánh đến chết. Phu nhân vốn trúng độc, mang thai bất ổn, sau khi ra ngoài thấy tình cảnh này, bởi vì chấn kinh quá độ mà sảy thai. Như vậy nhiệm vụ của ta liền thất bại!”
“Ngươi không có năng lực phản kháng sao?” A Li hỏi.
Nữ tử áo vàng oán hận nhìn chằm chằm nàng: “Ta chỉ là nguyên hồn, không dùng được linh lực. Nói ngươi cũng không hiểu.”
“Nhiệm vụ của ngươi là gì?”
Nữ tử áo vàng bị nàng chọc cho tức đến vui vẻ: “Ngươi cho là ta là thích khách ở nơi khác phái tới à?”
“Ta không cho là như vậy, “ A Li nhìn thấy tên ăn chơi trác táng trên bậc thềm kia đã âm u nhìn đến, liền vào thẳng chính đề, “Ngươi muốn phá ảo cảnh tâm ma này đúng hay không? Ngươi cần điều kiện gì?”
Nữ tử áo vàng hơi có chút hoảng sợ trừng mắt nhìn nàng.
A Li chậc chậc nói: “Thánh cung không người sao? Sao lại phái một đứa ngốc nghếch như ngươi đi vậy chứ. Nói mau, người có thể giúp ngươi chỉ có ta.”
“Ngươi là ai?” Nữ tử áo vàng suýt chút kinh ngạc rớt cằm, “Ngươi vào bằng cách nào? Đã đến nơi này, sao ngươi cái gì cũng không biết? Ngươi cũng là người đến chấp hành nhiệm vụ sao? Chẳng lẽ ngươi vào sai ảo cảnh rồi?”
“Ngươi còn nói năng vô nghĩa nữa, đừng hòng hoàn thành nhiệm vụ.” A Li vẫy vẫy tay.
Nữ tử áo vàng tuy rằng trong lòng kinh nghi, nhưng trước mắt cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể ngựa chết cứu thành ngựa què thôi.
Nàng nhỏ giọng nhanh chóng nói: “Ta cũng là lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ như vậy. Chấp thị đại nhân nói với ta, phủ chủ của Trích Tinh Phủ bị sủng thiếp Hoa Ánh Tuyết mê hoặc, hại phu nhân hắn sẩy thai, vợ chồng hai người từ đây xa lạ. Việc này thành trích tâm ma của phủ chủ Trích Tinh phủ, nhiệm vụ của ta chính là thay đổi lại kết cục ngày hôm nay, một khi thành công ngăn phủ chủ phu nhân sảy thai, thì tâm ma sẽ lộ ra sơ hở, ta là có thể dùng hồn tuyết thú chuẩn bị sẵn để hút đi ma khí, tinh lọc tâm ma. Mà nhân vật mấu chốt có thể xoay chuyển thế cục này, đó là một người thiếp tên là Bích Cách —— không nghĩ tới ngươi lại tình cờ bám đúng vào trên người Bích Cách.”
A Li nhanh chóng suy nghĩ: “Nói như thế, ngươi cũng không biết Phủ chủ của Trích Tinh Phủ này rốt cuộc là ai.”
Nữ tử áo vàng lắc đầu: “Chẳng qua chỉ là một phàm nhân thôi. Nhiệm vụ của ta chỉ lấy công việc làm chính, tâm ma trong ảo cảnh là ai, không có quan hệ gì với ta, ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ là tốt rồi, chuyện khác không cần để ý tới.”
A Li cũng không cho là như vậy.
“Là Mẫn Phong phái ngươi tới sao?”
Nữ tử áo vàng cả miệng cũng không ngậm lại được: “Ngươi làm sao mà biết, ngươi...”
Trong lòng A Li đã có suy đoán đại khái.
Đúng lúc này, cái người thị thiếp tên là “Minh Sương” kia đã bị người mang lại.
A Li giương mắt nhìn, chỉ thấy một giai nhân tuyệt sắc, lãnh diễm đến cực điểm, khuôn mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi, đang bị người dìu vào trong đình viện. Bởi vì cực kỳ phẫn nộ, nên đuôi mắt của nàng ta còn ửng lên một mạt đỏ thẫm.
Cái khí tràng lạnh như băng muốn giết người kia, sao A Li lai thấy quen thuộc quá!
Vân! Dục! Hưu!
Người thị thiếp tên là Minh Sương, vậy mà lại là Vân Dục Hưu!
A Li cảm thấy ân cứu mạng khả năng cũng không cứu được bản thân.
Chân trước phát hiện bí mật đại ma vương sợ chuột, sau lưng lại nhìn thấy hắn... mặc đồ nữ?
“Sương nhi.” Tên ăn chơi trác táng mặc áo xanh thẫm trên bậc thềm lạnh mắt, ngạo nghễ nhìn Vân Dục Hưu, “Ngươi có phải thấy Bích Cách hạ dược phu nhân không? Hử?”
Sắc mặt Vân Dục Hưu càng thêm khó coi, răng nanh nghiến lại canh cách, khí lạnh quanh thân dày đặc như muốn kết sương.
Hắn ước chừng cũng có chút giận đến hồ đồ, ánh mắt cư nhiên theo ngón tay tên ăn chơi trác táng kia chuyển về phía A Li.
Sau khi cùng A Li mắt đối mắt một lát, biểu cảm đóng băng của Vân Dục Hưu chậm rãi vỡ vụn, trong ánh mắt lóe lên một ánh sáng mà A Li nhìn không hiểu.
“Bích, Cách?” Giọng nói của hắn vô cùng khàn khàn.
A Li vội vàng hướng về phía hắn nháy nháy mắt, gật gật đầu như gà con mổ thóc.
Chỉ thấy khoé môi Vân Dục Hưu chậm rãi tràn ra một nụ cười vô cùng ác độc, thanh âm càng thêm mờ mịt quái dị: “ Đúng, chính là nàng ta HẠ, DƯỢC.”
Hắn thậm chí còn nhíu mày tràn đầy ác ý.
Đám thị thiếp đều nhìn ngây người.
Trong mắt các nàng, nữ nhân tên Minh Sương này từ trước đến nay luôn cao ngạo lạnh lùng, không lui tới với bất luận kẻ nào. Nàng ta chưa bao giờ tranh thủ tình cảm, cho nên tuy diện mạo xinh đẹp đến cực điểm, nhưng các nữ nhân cũng không để nhiều tâm tư đề phòng trên người nàng ta.
Giờ phút này, các nàng lại bỗng nhiên phát hiện, cái đoá hoa lạnh lùng này vậy mà khi cười rộ lên lại tà mỹ vô cùng! Giống như một đoá hoa tà ác nhất hấp thu đầy đủ dinh dưỡng trên núi thây người, liền nở rộ ở nơi địa ngục tối tăm hắc ám. Toàn thân cao thấp, không một chỗ nào không toả ra cực hạn mê hoặc.
Các nữ nhân đều nhìn đến ngây người, nên tên ăn chơi trác táng mặc đồ xanh thẫm kia càng không cần nói.
Chỉ nhìn bộ dáng bị vét sạch thân thể kia cũng hắn, cũng biết đây là một tên sắc quỷ rồi. Một tên ăn chơi trác táng như vậy nhìn thấy “nữ nhân” đặc biệt thế, làm sao còn kiềm chế được, sớm đã thần hồn điên đảo, không biết trời năng mây nước gì.
“Sương nhi...” Chỉ thấy tên ăn chơi trác táng này hơi cà nhắc đi tới trước, hai bước thành một bước về phía Vân Dục Hưu, “Nhiều ngày không gặp, bản công tử rất nhớ nàng!”
Vân Dục Hưu không chút che giấu chán ghét cùng sát ý trên mặt, thân thể lắc một cái tránh được ma trảo của tên ăn chơi trác táng, âm thanh lạnh lùng nói: “Giết nàng ta.”
“Ai?” Tên ăn chơi trác táng ngơ ngác nhìn hắn, “Ai dám chọc nàng không vui, bản công tử sẽ thay nàng giết ả!”
Vân Dục Hưu cười lạnh, chỉ về hướng A Li.
Tầm mắt A Li theo ngón tay trắng nõn kia của hắn rơi xuống trên người mình, nàng buồn bực nghiêng đầu, cũng vươn một ngón tay chỉ vào bản thân: “Ta?”
Vân Dục Hưu cười lạnh không nói.
“Được, được!” Tên ăn chơi trác táng cũng không quay đầu lại, vẫy vẫy tay, tùy ý nói, “Giết đi, người đâu, loạn côn đánh chết!”
Ngữ khí ngả ngớn như không.
Dứt lời, hắn vui vẻ tiến đến trước mặt Vân Dục Hưu: “Sương nhi, nàng vừa lòng?”
“Cút.” Biểu cảm Vân Dục Hưu có thể nói càng dữ tợn hơn.
“Hắc hắc hắc, “ Tên ăn chơi trác táng duỗi tay đi sờ hắn, “Bản công tử mới không cút, muốn cút, cũng là cút ở trên người nàng nha.”
A Li tựa hồ có thể thấy mặt Vân Dục Hưu tức giận đến nứt ra vài cái khe.
Nếu như hắn không phải đang trong trạng thái nguyên hồn, chỉ sợ sẽ đem cái tên ăn chơi trác táng này tước thành mấy lát ngay tại chỗ.
A Li đang vui sướng khi người gặp họa, đã thấy bốn tên phó dịch cường tráng cầm hình côn nhằm về phía bản thân. Thấy tình thế không ổn, nàng vội vàng hướng về phía Vân Dục Hưu hô: “Uy! Ta vừa cứu ngươi một mạng... sao ngươi lại lấy oán trả ơn a!”
Còn chưa nói dứt, Vân Dục Hưu nghe thấy lời này, cười lớn tiếng đến khụ khụ ho mấy ngụm.
“A... Ha... Khụ! Cứu, ta! Cứu, ta! Được, được! Đánh chết đi.”
Hắn nhíu mắt, bước về hướng A Li.
Chỉ một câu ngắn ngủn, A Li đã bị tên cường tráng kia đuổi đến gà bay chó sủa, may mắn trong đình viện có nhiều người, nàng nhảy qua lại nhảy lại, né tránh trong một đám thị thiếp, bọn họ nhất thời cũng chưa bắt được nàng.
Vì đã biết được bí mật của nữ tử áo vàng, cho nên A Li không tính hiện ra thần ma thân, mà muốn nhìn một chút xem khi hoàn thành nhiệm vụ xong, nơi này sẽ có chút gì thay đổi không.
Chỉ là bốn cái tên cường tráng kia mang theo côn đang hùng hổ đuổi theo nàng không ngừng nghỉ, nàng trốn tránh cũng quá chật vật.
“Mau bảo bọn hắn dừng tay!”
Vân Dục Hưu biếng nhác ôm cánh tay, nhướng nhướng lông mày xem diễn.
Không biết từ khi nào, trong điện chậm rãi xuất hiện một nữ tử áo trắng thanh lệ.
Sắc mặt nàng ta tái nhợt, hai tay hơi hơi nâng trên bụng, giật mình nhìn một màn dở khóc dở cười trước mặt này. Chỉ thấy ——
Phu quân phủ chủ nhà mình đang như một con chó ngu ngốc lớn xác, ngốc ngốc xoa xoa tay đứng một bên, tầm mắt gắt gao đuổi theo bóng dáng Minh Sương, chỉ hận không thể phía sau mọc thêm cái đuôi để lắc lắc.
Minh Sương là người thanh lãnh nhất, trên mặt lộ ra nụ cười nhe răng vô cùng khủng bố, từng bước từng bước đến gần chiến đoàn, khí tràng quanh thân làm cho người ta không tự chủ được sinh ra ảo giác, cho rằng mỗi một bước nàng ấy bước xuống, đều sẽ lưu lại dấu ấn máu đặc thù của địa ngục trên mặt đất.
Chính giữa chiến đoàn, bốn phó nô giơ hình côn, đuổi theo một nữ tử mặc xiêm y vàng nhạt, lách ca lách cách đuổi theo đánh nửa ngày, một côn cũng chưa rơi xuống được thân thể nàng ta.
Mà nàng kia, nhảy lên nhảy xuống, cánh tay quơ quào vẫy vẫy như cánh, thân hình linh hoạt lách qua lách lại, nhìn giống như một con chim nhỏ, miệng cũng líu ríu kêu không ngừng.
“Còn chưa dừng tay?! Còn chưa dừng tay?!”
“Ta thật sự nổi giận nga!”
“Ngươi quá đáng! Đánh ta nữa ta biến thân!”
“Hung dữ như vậy với ta nha! Ta nhớ rồi, ta biến thân xong ngay cả ngươi ta cũng đánh cho xem!”
Nữ tử áo trắng thanh lệ giật mình che môi lại.
Trên sân một mảnh hỗn loạn, không ai lưu ý đến ánh mắt nữ tử áo hồng Hoa Ánh Tuyết điên cuồng lóe lên, thừa dịp lực chú ý của mọi người đang dời ra khỏi bản thân, nàng ta lặng lẽ đi tới phía sau lưng nữ tử áo trắng, đưa tay đẩy mạnh!
“A!” Phu nhân chủ phủ chủ yếu không hề phòng bị, từ trên bậc thềm cao cao té xuống.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, A Li hung hiểm né qua hai côn, thân thể đùng đùng đáp xuống vào người nữ tử áo vàng do thánh cung phái tới kia, đâm một cái làm nàng ta bị đẩy mạnh ra ngoài, vừa vặn lót ngay dưới thân của phu nhân phủ chủ kia.
Biến cố vừa ra làm tất cả mọi người sợ ngây người.
“Phu phu phu phu... Phu nhân!” Tên ăn chơi trác táng áo xanh hít một ngụm khí lạnh vang dội, chạy lên phía trên.
Một tiếng kêu này lại thật sự là phát ra từ trong tâm khảm.
A Li nhân cơ hội chạy đến bên cạnh Vân Dục Hưu, hung hăng bắt được cánh tay của hắn!
Ừ... Mảnh khảnh ghê.
“Ngươi điên rồi sao! Là ta, A Li đây!” A Li giờ phút này tức giận đến gan cũng lớn hơn nhiều.
Khoé môi Vân Dục Hưu tràn ra một nụ cười lạnh như băng: “Nên mới giết ngươi.”
Bị hàn khí của hắn cho một kích, thần trí A Li thanh tỉnh lại, nháy mắt liền thay bằng vẻ mặt tội nghiệp: “Vì sao muốn giết ta chứ?”
Môi Vân Dục Hưu hơi cong, ngây ngẩn cả người.
Vì sao?
Biết rõ hắn sợ chuột, còn quăng hắn vào trong đàn chuột to?
Có thể nói lời này sao?!
Biểu cảm dần dần dữ tợn...
Hắn lạnh lẽo cắn một cái răng, tức muốn ói ra, nhưng vẫn kỳ quái nói: “Bởi vì bộ dạng này của ngươi thật xấu, chướng mắt.”
“À, “ A Li sờ sờ mặt mình, theo bản năng trả lời, “Dù sao cũng không phải mặt ta, xấu thì xấu thôi. Nhưng mà bộ dáng ngươi hiện tại thật rất đẹp nha!”
Lời vừa ra khỏi miệng, A Li liền biết sắp có chuyện.
...
Sau khi tránh thoát hai sát chiêu của Vân Dục Hưu, A Li phát hiện bốn phía đang tụ đầy sương mù.
Nàng nhìn về phía dưới bậc thềm, chỉ thấy nữ tử áo trắng tươi cười ôn nhu, thoạt nhìn không có vấn đề gì, tên ăn chơi trác táng áo xanh đang dè dặt cẩn trọng vỗ về bụng của nàng ấy, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng tươi cười được sống sót sau tai nạn. Nữ tử áo vàng đứng sau lưng hắn, trong tay mang theo một cụm tuyết thú hồn nhỏ, đang từng ngụm từng ngụm cắn nuốt luồng ma khí đen đen toát ra từ trên đỉnh đầu tên ăn chơi trác táng kia.
Tất cả sắc thái ngay trước mắt đều đàn dần dần rút đi, tất cả hình bóng những con người từng đây sẽ giống như nước sông tràn vào biển lớn, từng người từng người sẽ tiêu tán rất nhanh. Sau khi nữ tử áo vàng tan đi, một nguyên hồn của nam tiên mặc y phục và phục sức đặc thù của đệ tử thánh cung xuất hiện ngay tại chỗ, hắn thoạt nhìn hơi có chút mờ mịt, tim loạn nhịp đập mạnh, chỉ trong hai ba hơi thở, hắn liền biến thành vô số tia sáng, tán đi bốn phía.
Gạch đất dưới chân bắt đầu vặn vẹo, giống kia nước trong con suối cạn kia, A Li cùng Vân Dục Hưu bị này một lực lượng không cho phép kháng cự thổi quét, rơi vào vực sâu vô tận.
Lần này, A Li theo bản năng ôm lấy thắt lưng Vân Dục Hưu.
Thấy hắn muốn phát hỏa, nàng bất chấp cảm giác khác thường khi thân thể rơi xuống, vội vàng dán môi vào bên tai hắn, vội vàng đem tin tình báo mà lúc nãy nàng lấy được ở chỗ nữ tử áo vàng kia nói cho hắn.
“... Sự tình là như thế đó, cho nên cái tâm ma này rốt cục là của ai nhỉ?”
Vân Dục Hưu không đáp, khóe môi dần dần mím chặt.
Ngay lúc A Li cho rằng hắn sẽ không để ý mình, Vân thanh âm lạnh như băng của Dục Hưu truyền đến: “Người kia, thân thể đã chết.”
A Li sợ hãi cả kinh, trực giác nói cho nàng, Vân Dục Hưu đang nói đến cái tên nam tiên là người của thánh cung kia.
...
Không biết qua bao lâu, giống như buổi tối hằng ngày đều không biết mình đã đi vào giấc ngủ như thế nào, khi A Li lại lấy lại tinh thần, đã ngồi trước một cái kính trang điểm.
Trong gương là một gương mặt quen thuộc.
... Hoa Ánh Tuyết. So sánh với vừa rồi, lúc này Hoa Ánh Tuyết tựa hồ như già đi vài tuổi. Xem ra, lúc này là vài năm sau khi ảo cảnh trong tâm ma ban nãy xảy ra.
A Li có chút ghét bỏ đối với biểu cảm vô tình trong gương. Tục ngữ nói, tướng tự tâm sinh, Hoa Ánh Tuyết này tâm thuật bất chính, tuy rằng ngũ quan xinh đẹp, lại không giấu được sự độc ác và lệ khí giữa hai chân mày, tướng mạo cực kém, vừa thấy liền không làm cho người thích.
Có kinh nghiệm khi lần trước biến thành “Bích Cách”, A Li cũng không cảm thấy kinh ngạc với thân phận mới của bản thân.
“Xem ra phải lại đi đối phó với tâm ma của tên ăn chơi trác táng nữa rồi.” Nàng đứng lên, cẩn thận nhìn quanh bốn phía.
Đây là một gian phòng gỗ nhỏ tinh xảo, tất cả trang trí đồ đạc trong phòng có thể nói là xa hoa.
A Li đi đến trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, ngây ngẩn cả người.
Vốn dĩ tưởng rằng bên ngoài nếu không phải là phong cảnh thiên nhiên tươi đẹp, thì cũng là phố phường phồn hoa. Không nghĩ tới, ngoài cửa sổ lại là một dãy tường vây cao cao, không giống như bảo vệ, mà là như vòng cấm địa.
Khi A Li đang nghi hoặc, chỗ hành lang gỗ truyền đến tiếng bước chân dè dặt cẩn trọng.
Một thị nữ khuôn mặt tiều tụy đi đến, hạ người làm lễ, nhẹ giọng nói: “Tuyết phu nhân, y như ngài sở liệu, phủ chủ cùng phu nhân lại tranh cãi ầm ĩ một trận, phủ chủ đã ban cho nàng ta hưu thư, chỉ là Mân hầu không chịu thả phu nhân đi ra ngoài, phu nhân nhất thời cũng không thể rời đi, ngài xem...”
Thái dương A Li lại nhảy loạn nhịp một chút.
“Vì sao không chịu thả người?” Nàng lên tiếng nói.
Thị nữ kinh ngạc nhìn nàng một cái, vẫn thành thành thật thật trả lời: “Phủ chủ bị đưa đến chỗ của Mân hầu này làm con tin, bọn họ tất nhiên không chịu dễ dàng thả phu nhân chạy. Ngài cũng biết, nếu như phu nhân sinh ra con trai trưởng, phủ Dung hầu chúng ta sẽ có thể nhẫn tâm bỏ qua con trai, mang tôn tử về bồi dưỡng lớn lên...”
A Li gật gật đầu, hiểu rõ.
Cái tên phủ chủ Trích Tinh phủ hiện tại không nên thân, lão cha hắn liền rõ ràng đưa hắn đi làm cho tin cho thế lực khác, kỳ thực là đã bỏ rơi hắn rồi. Xem ra, việc này lại thành một cái tâm ma khác trong lòng phủ chủ Trích Tinh phủ.
Con ngươi tròn xoe của A Li chuyển động, hỏi dò: “Vậy, Minh Sương đâu?”
Thị nữ thần bí cười cười: “Ý ngài muốn hỏi là nàng đã chết chưa đúng không? Yên tâm, y như phân phối của ngài, còn để cho nàng ta từ từ “hưởng thụ” thêm mấy ngày, nhận hết tra tấn rồi mới chết được!”
Ót A Li nhất thời cuồn cuộn khí lạnh: “Mau, mang ta đi xem...”
Tổn thọ rồi!
Lấy hiểu biết của A Li đối với Vân Dục Hưu, hắn 100% sẽ giận chó đánh mèo lên mình! Tuyệt đối!