A Li không khỏi hít một ngụm khí lạnh thật to.
Nếu nguyên hồn không có linh lực, hai người chẳng phải sắp táng thân trong miệng chuột rồi sao?!
Nàng vội vàng nghiêng đầu liếc mắt nhìn đàn chuột càng ép tới càng gần, lại ngẩng đầu nhìn sắc mặt xanh trắng như thi thể kia của Vân Dục Hưu, đột nhiên phát ra tiếng hô lớn ——
“Chạy mau!!!!”
Toàn thân Vân Dục Hưu tản ra khí lạnh khủng bố, A Li thập phần hoài nghi nếu khối băng có thể lạnh quá mà nổ, Vân Dục Hưu thật có thể biểu diễn cho nàng xem một màn nổ như pháo hoa tại chỗ này.
A Li dưới tình thế cấp bách, nắm lấy tay Vân Dục Hưu, kéo hắn chạy về hướng con suối nước cạn.
“Hi vọng chúng nó không biết bơi lội...” A Li âm thầm cầu nguyện.
Vân Dục Hưu không rên một tiếng, đi nhanh về phía trước. Nhưng hình do chân hắn dài, cho dù hắn từng bước một cứng ngắc hoạt động hai chân, tốc độ vẫn nhanh hơn A Li đang vắt hai chân lên chạy kia.
Đàn chuột chạy đến bên bờ suối thì dừng lại.
A Li còn chưa kịp nhẹ nhõm một hơi, chỉ thấy hàng đi đầu của chúng nó bắt đầu từng bước xuống nước, nước có sâu nhưng chúng nó quơ quơ móng loạn trong nước, bất chấp tất cả truy đuổi theo hướng hai người.
Rất nhanh, chỗ nước cạn trong suốt bị đám bụi màu đen bao trùm triệt để!
Một số ít chuột bị dòng nước cuốn phăng đi nên lao xuống theo tốc độ nhanh hơn, rất nhanh sẽ đến bên cạnh bọn họ, đám chuột nhe năng trắng nhởn, liều mạng vươn móng vuốt về hướng hai người.
Xương tay của A Li sắp sửa bị Vân Dục Hưu bóp gãy.
Giờ phút này hắn cũng không thèm để ý tới tôn nghiêm của đại ma vương, ngữ khí có chút dồn dập hỏi nàng: “Có thể hiện ra thần ma thân không?!”
A Li vô cùng không hiểu: “Tuy rằng ta thoạt nhìn cũng ăn ngon lắm, nhưng không chịu được nhiều cái mồm há ra như vậy đâu, có bao nhiêu đó xương cốt cũng không dời được mấy tầm mắt!”
Vân Dục Hưu nghiến răng nghe ken két, cố gắng léo xuống tính tình, giải thích cho nàng: “Bản thân ngươi chính là ma, tại chỗ này, ma tính sẽ được phóng đại lên mấy lần. Rốt cục có được hay không, trả lời nhanh!!.”
A Li âm trầm tự cảm thụ một chút, gật gật đầu.
“Nhanh.” Ngữ khí của Vân Dục Hưu nhất thời nhẹ đi không ít.
A Li cảm thấy, Vân Dục Hưu trước mắt đây thật có thêm mấy phần nhân khí so với bình thường.
... Póc!
“Oa vù!”
A Li phát hiện, bản thân mình cách mặt nước càng ngày càng xa.
Vân Dục Hưu trong tầm mắt nàng càng lui dần càng nhỏ, rất nhanh, A Li đã nhìn không tới hắn —— bị một cái bụng lông lông tròn vo như mang thai chặn mất tầm mắt.
A Li đang muốn lui hai bước tìm Vân Dục Hưu, bỗng nhiên thấy túm lông dưới chân đột nhiên bị người hung hăng túm lấy.
Nàng cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy Vân Dục Hưu lúc này thân chỉ cao khoảng một cánh tay, đang níu chặt lớp lông nhung của nàng trèo lên, động tác lưu loát suất khí, chà xát một hồi liền cọ lên đến ngực của nàng, rồi thân thể nhẹ nhàng phóng một cái, rơi xuống trên bờ vai nàng.
“Chạy nhanh lên.” Thanh âm của hắn vẫn như bình thường, chẳng qua âm lượng hơi nhỏ đi một chút.
A Li nghiêng đầu, đưa mắt nhìn qua loa khắp nơi.
Ở dòng suối phía sau lưng, bọn chuột đã chiếm cứ hết, một đám tốc độ nhanh nhất đã sắp bơi tới dưới chân của nàng. Không còn lựa chọn, chỉ có thể hướng tới phía trước.
A Li bước cái chân ngắn ngủn ra.
Vốn dĩ mực nước chỉ cạn quá gối, đủ che lại mấy cái móng vuốt trên chân của nàng, một cước đập xuống, liền có một đống bọt nước văng lên, đối với cái đám chuột hiện tại thoạt nhìn còn không lớn bằng con kiến này mà nói, cái con Bàng Nhiên cự thú A Li này thực sự nhìn vô cùng khủng bố, một đám xoáy nước được tạo ra, rất nhiều chỗ bị A Li dẫm đạp lên biến thành những cạm bẫy sâu không thấy đáy.
Tốc độ đàn chuột hơi chút bị cản trở, mà tốc độ của A Li thì nhanh hơn người ta không biết bao nhiêu lần, rất nhanh sẽ “rầm rập” nhảy đi mất, chỉ để lại một bóng lưng ngốc nghếch vĩ đại.
Tuy nàng hình thể to lớn, nhưng vẫn còn lại một con non mập mạp a!
Đi nhanh cho dễ dàng.
Vân Dục Hưu ngồi ở trên bờ vai nàng, ôm chầm mấy mấy túm lông nhung bồng mềm mại xoã tung, cả người có vẻ rất thoải mái.
“Nhanh chân chút, ta chưa cho ngươi ăn no? Được không đó, không ai dạy ngươi bước đi à?” Hắn bắt đầu ngại thất ngại bát.
A Li rất muốn rung rung bộ lông, ném hắn xuống một cái.
“Đợi chút, “ Thanh âm Vân Dục Hưu lại một lần nữa như đóng băng, “Đừng động.”
“Pi?” A Li vừa mới đạp sụp một đôi cầu đá nhỏ bắc qua suối, đang gian nan nê cái thân béo ú của mình đi qua mấy mỏm đá, nghe được lời nói của hắn, nàng nhất thời cứng đờ thân thể, hơi hơi mở cánh ra, méo mó giữ cân bằng.
“Có lốc xoáy.” Vân Dục Hưu nheo mắt lại.
A Li cũng phát hiện, tốc độ dòng nước bên dưới chân rõ ràng nhanh lên không ít, vốn dĩ chỉ là dòng suối cạn bình bình tĩnh lặng, trải dài vô biên, giờ phút này thoạt nhìn nhưng lại ẩn ẩn có chút gợn sóng lớn, giống như là một hạt châu làm rơi lên trên tờ giấy Tuyên Thành, sức nặng của nó kéo cả trang giấy Tuyên Thành trầm xuống.
“Vận khí cũng không ít mới vừa vặn gặp được...” lời nói của Vân Dục Hưu chỉ nói được một nửa đã bị ngắt ngang.
Bởi vì nguyên khu vực dòng suối dưới chân đột nhiên sụp xuống, biến thành một cái lốc xoáy màu đen sâu không thấy đáy, lúc A Li căn bản không nghe thấy Vân Dục Hưu nói gì. Nàng chỉ kịp phát ra một tiếng hô kinh thiên động địa, sau đó thân thể mập mạp liền nặng nề ngã vào!
Dòng nước trở nên vừa hung dữ vừa mạnh mẽ, cuồn cuồn tiến vào trong tâm lốc xoáy, cái đám chuột tâm ma cũng bị dòng nước bọc lại, rất nhanh sẽ bị cuốn lên đỉnh đầu của hai người.
A Li mở cánh và vuốt ra, bám vào một chỗ nửa vời.
Suối nước hiện giờ lại giống như thác nước, điên cuồng từ bốn phương tám hướng của nàng chảy xuống, đất đá cũng cuốn theo cuồn cuộn, thỉnh thoảng còn có năm bảy con chuột quấn nhau thành một cụm lao xuống bên cạnh.
Vân Dục Hưu sắp nổi điên. Chẳng qua, giờ phút này tình thế nguy cấp, đầy lỗ tai đều là tiếng nước ầm vang, A Li cũng không nghe được hắn đang lải nhải cái gì.
A Li cố hết sức đá đá cái chân ngắn, muốn mượn lực trèo lên, đáng tiếc thân thể rất béo, cánh cũng nhỏ, chân thì lại ngắn ngủn có một khúc, nàng đạp nước một lát, càng ngã xuống thêm một đoạn.
Rất nhanh, nàng phát hiện sự tình càng thêm không tốt!
Cái phương hướng trống rỗng trên đỉnh đầu nàng hình như đang chầm chậm khép lại!
“Pi! Khụ! Pi! Khụ!” Nàng nghiêng đầu nhìn, phía dưới một mảnh tối đen, căn bản nhìn không thấy đáy.
Càng có nhiều con chuột theo dòng nước ngã vào vực sâu không đáy kia.
Sóng nước đang ào ào nện vào đầu vào mặt nàng, A Li cảm giác được Vân Dục Hưu đang táo bạo túm lấy mớ lông nhung của nàng.
A Li thầm nghĩ: 'So với hai người cùng nhau bị vây ở chỗ này, chẳng liều chết cứu hắn ra đi! Nếu hắn tâm tình tốt, nói không chừng sẽ nghĩ biện pháp cứu ta!'
Nghĩ như vậy, nàng âm thầm rút khí lực.
Nghiêng đầu vừa nhìn, chỉ thấy mũ áo choàng của Vân Dục Hưu đã bị dòng nước cuốn xuống tới lưng, vài sợi tóc mai ướt đẫm hỗn độn dính lên gò má, sắc mặt tái nhợt như quỷ, môi lại đỏ như máu, hắn oán hận cắn răng, đang nhìn nàng nói cái gì đó.
Tiếc nuối là, A Li hoàn toàn không nghe thấy thanh âm của hắn, cho nên chỉ cân nhắc theo suy nghĩ của bản thân —— Vân Dục Hưu cho dù có phát rồ như thế nào, thấy nàng liều mình cứu hắn, trong lòng cũng hẳn sẽ vô cùng cảm kích đúng không?
Quay lại lần nữa nhìn nhìn sắc mặt quyết tuyệt của đối phương kia, A Li âm thầm hạ quyết tâm.
Nàng cố gắng hết sức đem sức nặng toàn thân áp lên cánh bên phải, xem chừng sức lực, nhắm về phương hướng cái khe hở đang từ từ khép kín lại trên đỉnh đầu kia, hung hăng giơ cánh bên trái lên, vù một phát hất Vân Dục Hưu đang ngồi xổm gần đầu vai bên trái của nàng lên phía trên!
Chuyện này cơ hồ như hao hết sạch toàn bộ khí lực của nàng, cánh bên phải rốt cuộc cũng không chịu nổi thể trọng của nàng nữa, thân thể nàng cùng với dòng nước đang dồn dập chảy xuống, cùng nhau rơi vào vực sâu không đáy...
...
Thân thể Vân Dục Hưu vừa bay vút, lao ra khỏi khe hở, lọt vào một đàn chuột nhiều đến kinh thiên động địa...
Trong nháy mắt liền bộc phát ra sát khí, làm dòng nước vốn nên vô ý thức kia cũng tạm dừng một lát.
“Ách —— a a a a a —— “
Xoát ——
Thân ảnh màu đen còn nhanh hơn cả điện xẹt, phá tan đàn chuột, kéo tàn ảnh, vù một cái lẻn vào trong khe hở xuống vực sâu cơ hồ như không còn nhìn thấy rõ kia.
Ở một góc trường bào, còn dính theo một con chuột gầy gò tướng mạo hung tàn.
“Ngọc Li Thanh! Ta, muốn, ngươi, chết!”
Thanh âm độc ác thô bạo đến cực điểm từ từ rơi xuống phía dưới, xoay quanh trong thông đạo hắc ám một vòng lại một vòng...
...
A Li không biết rơi xuống bao lâu.
Đáy lòng ẩn ẩn cảm thấy có chút rung động, thật giống như có một người đặc biệt đang kêu mình ở một nơi mà mình không nhìn thấy vậy.
Nàng cảm thấy nhất định là Vân Dục Hưu.
Hắn khẳng định vô cùng cảm động —— ngay cả bản thân nàng đều bị tinh hình hy sinh của mình cảm động không thôi, huống chi là người được cứu chứ.
A Li vặn vẹo một chút, bất tri bất giác hồi phục hình người, nàng có chút buồn ngủ, phát hiện tiếng nước chảy bên tai dần dần tiêu biến mất, thân thể chậm rãi nóng lên...
...
... Như đột nhiên tỉnh lại từ trong giấc mộng bị người đuổi theo, cả người A Li lông tóc dựng đứng, mở to hai mắt!
Nàng rời khỏi cái thông đạo hắc ám kia hồi nào vậy?!
Sao nàng lại không biết?!
Trước mắt nàng trượt qua hai hàng nữ tử đang đứng hai bên, xiêm y đủ màu, bản thân nàng cũng mặc một bộ màu vàng nhạt, hoa văn màu cam phức tạp, đứng chính giữa hàng thứ hai.
Ngày thật nóng, A Li nhanh chóng đổ mồ hôi.
Ta là ai? Ta ở đâu? Ta muốn làm gì?
A Li mờ mịt nhìn chung quanh, chỉ thấy nơi này đang là giữa một cái đình viện rộng mở dị thường, mặt đất bày ra gạch đá màu xanh trầm mát lại nặng nề, trái phải đều là hành lang đỏ gấp khúc, phía trước trên hai mươi bậc thềm, có một gian điện ốc có treo một cái biển màu đen, chữ vàng, trên biển trân trọng viết ba chữ “Trích tinh phủ” rồng bay phượng múa.
“Cuối cùng là ai ăn gan hùm mật gấu dám ám hại phu nhân? Nói!” Một giọng nữ sắc nhọn đâm vào lỗ tai A Li, chấn động đến làm cho óc nàng vang lên anh anh.
Nàng phóng tầm mắt thấp xuống, liền nhìn thấy người nói chuyện là một bà tử ra bộ trang nghiêm, trong tay cầm một cái roi dài, mặt mũi giống như gà chọi, ngẩng đầu đi giữa hai hàng nữ tử, thong thả bước xuôi thong thả bước ngược, cây roi dài trên tay thỉnh thoảng lượn qua lượn lại, hung hiểm lướt qua trước khuôn mặt mềm mại của đám nữ nhân.
A Li không hiểu ra sao.
May mắn người mặc trang phục bà tử rất tình nguyện giải đáp nghi vấn cho nàng, sau khi đi được hai vòng, bà ta cười lạnh nói: “Thật sự là không biết liêm sỉ gì! Trèo lên giường chủ tử, liền thực sự tự coi mình là nữ chủ tử sao! Cũng chỉ có mỗi phu nhân chúng ta vốn tâm tính nhân hậu, nguyện ý dưỡng đám thị thiếp các ngươi, cho các ngươi chén cơm ăn! Đổi thành chủ mẫu nhà khác, sớm tống cái đám các ngươi đi khao quân rồi! Còn đến phiên mấy thứ các ngươi đòi ăn đòi uống, sống ngày lành ở trong phủ này! Thế nào, có phải ngại mỗi ngày quá thoải mái rồi hay không? Vậy mà lại dám hạ độc thủ với phu nhân! Nói cho các ngươi biết, nếu thiếu chủ trong bụng phu nhân có bất trắc gì, mấy thứ các ngươi một đứa cũng đừng mong sống!”
A Li:...
Người mặc trang phục bà tử vỗ vỗ tay, hai hán tử cường tráng mặc áo đen liền kéo một khối xác chết máu thịt mơ hồ từ phía sau đi tới, “Phanh” một tiếng, quẳng cái thi thể cơ hồ nhìn không ra hình người kia vào trước mặt các nữ nhân.
Mấy người ói ngay tại chỗ.
“Con nô tì này lại rất trung thành nha, cái gì cũng không chịu nói.” Người mặc trang phục bà tử dùng roi chỉ chỉ vào đám máu thịt trên đất, nói, “Nhưng mà, ta tin rằng chuyện này không phải chỉ một người là có thể làm được, tốt lắm, hiện tại cho các ngươi một cơ hội —— chỉ cần các ngươi chỉ được chủ mưu ra đây, thì ngươi không sao, chuyện dù sao cũng của người khác, thứ này đều là tử tội! Hiện tại cho các ngươi thời gian một nén nhang, sau một nén nhang nếu như không có kết quả cho ta, ta sẽ bẩm báo chi tiết lên chủ nhân! Tính tình của chủ nhân... Các ngươi đừng nói không biết nha?”
A Li phát hiện, lưng của một nữ tử mặc áo đỏ ở ngay phía trước nàng đang nhẹ nhàng run run lên, bàn tay trong tay áo lụa đã hoảng không ngừng.
Nghĩ đến nếu vị này mà gọi là chủ mưu.
Tố chất tâm lý kém như vậy, còn dám ra đây hại người? A Li len lén nghĩ.
Đang đứng xem diễn, nữ tử áo tím đứng bên cạnh đột nhiên đẩy đẩy A Li, nhẹ giọng nói: “Nhanh lên đi, không nghe thấy ma ma nói sao, chỉ chủ mưu ra đây, sẽ cho ngươi một đường sống. Nhanh đi, đừng liên lụy chúng ta phơi nắng cùng nàng ta chớ!”
A Li nghiêng đầu nhìn nhìn, thấy vị tử tử áo tím này mặt mày kiều mị, đúng là một mỹ nhân khó gặp, chỉ tiếc làn da tương đối thô ráp, không giống như người tu tiên.
A Li tiếp tục không hiểu ra sao.
Mỹ nhân áo tím chớp mắt: “Sao lại giả vờ không biết ta? Hôm qua khi hai chúng ta cùng nhau chăm sóc chủ tử trên sạp, ngươi còn luôn miệng gọi ta là hảo muội muội mà!”
A Li:...
Ta không phải là, ta không có, đừng nói bừa!