Vân Dục Hưu giúp A Li tắm rửa một cái.
Hắn ghét bỏ nói đám lông nhung của nàng quá bẩn, lại chèm bẹp như thế, ảnh hưởng xúc cảm.
Vân Dục Hưu hiển nhiên không có kim nghiệm chăm sóc thú cưng, hắn cầm lấy hai cánh của nàng, đem toàn bộ nàng nhúng vào trong nước, lại nhúng nhúng hai cái, sau đó thẳng thừng đẩy vào trong vách hồ cọ cọ chà chà, lại lặp lại quy trình nhúng nhúng...
Xong việc, hắn cầm lấy A Li lên bờ.
Khi hắn định thay quần áo, đem A Li đặt lên bên bờ.
A Li cảm thấy bản thân mình còn sống thật sự là cám ơn trời đất.
Nàng mở hai cái chân khẳng khiu ra, duỗi duỗi cánh, ghé vào trong mảnh đá năm màu trên mặt hồ, cả người xụi lơ. Động cũng không muốn động, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng khụ khụ một tiếng, phun ra mấy ngụm nước nhỏ xíu m.
Bộ lông của nàng ẩm ướt ép sát vào trên người, cảm giác của A Li như muốn hỏng bét.
Không biết nuôi đừng nuôi nga!
Hai cái chân dài đi đến trước mặt nàng.
Vân Dục Hưu tùy tiện khoác một kiện áo choàng màu đen, chưa buộc lại vạt áo, trên tóc hắn còn ướt, vung vãi ra vô số hạt nước bé xíu.
Hắn bóc nàng lên, đầu ngón tay ngưng ra một bong bóng nước đen Huyền Thuỷ, thẳng thừng nghiền quá qua nghiền lại trên bộ lông nhung của nàng, hút hết toàn bộ bọt nước trên người nàng.
Bộ bông chíp bông một lần nữa trở nên mềm mại xoã tung, cảm giác thật sự là rất thư thái! A Li nhịn không được ngáp một cái nho nhỏ.
Nếu không phải Vân Dục Hưu đang dùng hai ngón tay cầm lấy nàng của nàng rồi lắc lắc nàng trên không trung, A Li cảm thấy bản thân mình có thể ngủ luôn tại chỗ rồi.
Hắn đặc biệt chiếu cố cọng lông ngốc tên đỉnh đầu nàng, cứ phất tới phất lui, tự đùa tự vui, buồn cười đến không ngậm miệng lại được.
A Li bỗng nhiên cảm thấy, Vân Dục Hưu hình như là ở chỗ này chờ ai đó thì phải.
Tựa như lần đó ở Tích Ma Uyên, sau khi tắm rửa xong, hắn ngồi bên dòng suối đợi thật lâu, kết quả vừa lúc gặp được Diêu Khanh Khanh cùng Ngọc Li Hành.
“Pi?”
Ngay khi trái tim nhỏ của A Li vừa mới vừa động, chỉ thấy màn tuyết trắng chợt cong lên, tách thành một cái thông đạo, một ánh sáng xanh ngự khí bay đến, chỉ trong tích tắc liền đến trước mặt.
Ngọc Li Hành!
“Quả nhiên đến đây.” Vân Dục Hưu biếng nhác đứng lên, không chút để ý buộc lại dây áo.
Vạt áo trước vẫn còn hơi hơi lỏng, lộ ra một phần khuôn ngực rắn chắc.
Ngọc Li Hành thoạt nhìn khí sắc không tệ, hắn xoay người rơi xuống đất, thu hồi ngọc tiêu, ánh mắt lăn lộn qua vài lần trên quần áo không chỉnh tề của Vân Dục Hưu, hầu kết khẽ nhúc nhích, mặt mày lộ ra chút bất mãn: “A Li đi cùng với ngươi đó, chút ý chút đi!”
Dứt lời, ánh mắt dừng lại trên người A Li, nở nụ cười như trút được gánh nặng: “A Li, không ốm nha.”
“Chiêm chiếp!” Con chim béo đập cánh đến mức muốn bay, bị Vân Dục Hưu nắm lấy cẳng chân một phen.
“Ám Thuỷ là người của ngươi.” Ngọc Li Hành nhìn về phía Vân Dục Hưu gật gật đầu, ngữ khí vô cùng khẳng định.
Vân Dục Hưu cười cười, không phủ nhận.
Ngọc Li Hành lắc đầu, cũng cười: “Cùng người thông minh nói chuyện, ta cứ đi thẳng vào vấn đề. Ngươi làm sao biết ta có thể cảm ứng được vị trí A Li?”
“Vốn dĩ cũng không xác định lắm.” Con ngươi Vân Dục Hưu lóe lên.
“Hiện tại xác định rồi.” Ngọc Li Hành cười thở dài, “Thực ra ta cũng vậy, mười ngày trước mới biết mình có năng lực này. Lần đó lúc ở Tích Ma Uyên, ngươi đã nhìn ra ta cố ý đi tìm A Li sao?”
“Ừ, “ Vân Dục Hưu cười như không cười tiếu, “Ta cũng nhìn ra mục đích của Diêu Khanh Khanh không phải là trừ yêu.”
Ngọc Li Hành gật gật đầu: “Lúc trước liền có nghe lời đồn, nói Ma tôn có bản lĩnh hiểu rõ nhân tâm, xem ra quả là như thế. Đây là bí mật của ngươi, ta sẽ không hỏi nhiều. Ngươi đã bảo Ám Thuỷ cố ý thả ta rời khỏi Trung Cháu, lại cố ý tại chờ ta ở nơi đây, chắc hẳn có chuyện gì đó cần ta hỗ trợ, nói thẳng đi.”
“Nguyên nhân.” Trên mặt Vân Dục Hưu mất đi biểu cảm.
Ngọc Li Hành bỗng nhiên cảm giác quanh thân lạnh toát, lông tơ dựng lên thẳng đứng. Hắn có thể cảm giác được, giờ phút này Vân Dục Hưu vô cùng khủng bố!
Chẳng qua, loại sát khí âm trầm sắc bén này không phải nhằm vào hắn.
Trong nháy mắt, Ngọc Li Hành hiểu rõ.
Hắn nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh: “Ngươi muốn hỏi, nguyên nhân ta có thể cảm ứng được vị trí của A Li đúng không? Có lẽ ngươi đã đoán được —— chính là vì cấm thuật kia. A Li là ta dùng huyết mạch tinh nguyên triệu hồi về, giống như những cặp song sinh có thể cảm ứng được nhau, bằng huyết mạch đó, ta cũng có thể cảm giác được sinh tử cùng phương vị đại khái của muội ấy.”
Không đợi Vân Dục Hưu đặt câu hỏi, hắn tiếp tục nói: “Về phần vì sao mười ngày trước ta mới biết mình có năng lực này... Thực không dám dấu diếm, lấy sức lực của một mình ta, kỳ thực là không thể phát động cái cấm thuật kia, cô mẫu Ngọc Lâm Lang cũng tham dự. Cái cấm thuật kia phải hợp lực cả hai người bọn ta mới thành công thi triển ra được. Mười ngày trước, cô mẫu Ngọc Lâm Lang cho người đem mệnh ngọc của cô mẫu đến trên tay ta —— đúng, cô mẫu kỳ thực cũng chưa chết, cái mệnh ngọc giao cho Ngọc Diệc kia chẳng phải là mệnh ngọc của cô mẫu. Nếu như ta đoán không sai, cô mẫu hẳn là sắp làm nhiệm vụ gì đó ở trong thánh cung, sợ ta lo lắng cho nên mới đem mệnh ngọc chân chính để ở chỗ ta. Chuyện này ngươi hẳn không có hứng thú, ta sẽ không nói tỉ mỉ. Coi như là âm kém dương sai đi, khi cầm được mệnh ngọc của cô mẫu, ta đột nhiên phát hiện, bản thân mình cùng một sự tồn tại nào đó đột nhiên sinh ra một cảm ứng khá huyền diệu, khi đó ta liền đoán, là A Li thành công trở lại!”
Vân Dục Hưu gật gật đầu, sắc mặt vẫn không thay đổi.
Ngọc Li Hành cũng quen biết hắn thật lâu, tất nhiên có thể đoán được hắn suy nghĩ cái gì.
“Ngươi không biết là ai dùng cấm thuật triệu hồi ngươi về đúng không?” Ngọc Li Hành cẩn thận hỏi.
Vân Dục Hưu mặt không biểu cảm, gật đầu.
Ngọc Li Hành hít một ngụm khí lạnh. Ai cũng biết, Ma tôn độc lai độc vãng, chưa từng có bất cứ người thân cận nào. Việc chuyển sinh này nếu như không phải chính bản thân hắn an bày, như vậy, người đứng sau bức màn có thể đem một hồn phách tà ác cường đại như hắn triệu hồi về, quả thực là thực lực không phải nhỏ! Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, nếu như phát hiện nhất cử nhất động của bản thân đều một cường giả có mục đích không rõ ràng, từ một nơi bí mật gần đó nhìn trộm... Cảm giác nhất định là không tốt chút nào!
Ngọc Li Hành không khỏi nhíu mày.
Vân Dục Hưu đột nhiên xuỳ cười ra tiếng, hắn tiến nhanh lên phía trước, một tay nắm lấy A Li, một tay nắm trên bả vai Ngọc Li Hành.
“Làm Ngọc gia gia chủ, vậy mà ngươi không ngại cấu kết với yêu ma nga.”
Ngọc Li Hành cũng quen cái kiểu đột ngột nảy ra ý tưởng kỳ quái của hắn, liền cười khổ nói: “Thân muội của ta là yêu ma đàng hoàng đứng đắn có được không? Vân Dục Hưu, lúc trước khi ngươi còn là Ma Tôn, ta đã không cảm thấy ngươi có lý do gì đáng chết —— nếu cái bọn họ sợ chính là bản lĩnh nhìn thấu nhân tâm của ngươi, vậy chỉ có thể chứng tỏ rằng chính bọn họ có tâm tư gì đó không để ai nhìn thấy được. Mấy năm nay tương giao với ngươi, ngươi làm người như thế nào ta đây rất rõ ràng.”
Vân Dục Hưu nở nụ cười, hiếm khi không nói lời thô tục: “Ngươi biết cái gì.”
Hắn hi hí mắt, miễn cưỡng nói tiếp: “Sẽ có một ngày, ngươi sẽ biết bọn họ là đúng.”
Ngọc Li Hành không tin: “Không. Hiện thời ta càng...”
“Không cần kết luận quá sớm.” Vân Dục Hưu vỗ vỗ bờ vai của hắn, dựng ngón tay trỏ lên lắc lắc, “Ta muốn làm chuyện gì, nhất định sẽ làm. Cho dù đem tam giới biến thành luyện ngục, ta cũng không quan tâm.”
Ngọc Li Hành khiếp sợ nghiêng đầu nhìn hắn.
Khoảng cách gần như vậy, hắn có thể tinh tường nhìn thấy trong ánh mắt Vân Dục Hưu có tơ máu đỏ còn uốn lượn xoay quanh, từ ngoài tròng trắng kéo dài tới trong con ngươi, cực kỳ yêu dị. Hắn biết Vân Dục Hưu không phải đang nghĩ nhiều, mà là, chuyện đó, thật sự biến thế giới này thành luyện ngục.
Ngọc Li Hành kinh ngạc nhìn Vân Dục Hưu, có chút không cam lòng hỏi: “Vân Dục Hưu... Chẳng lẽ trong tam giới này, không có chuyện gì hay người nào có thể làm cho ngươi vướng bận sao?”
“Không có.” Vân Dục Hưu nhàn nhạt nói.
Ngọc Li Hành vội la lên: “Nói không chừng ngày sau sẽ có...”
“Không có.”
A Li lặng lẽ thở dài, cảm thấy ca ca ruột nhà mình có chút giống cái loại người đáng thương si tình cố chấp. Nhưng nàng thực sự không có chút lo lắng thế giới hủy diệt cái gì, dù sao còn có nữ chính Diêu Khanh Khanh ở đây nga, làm nhiệm vụ vinh quang bảo hộ hoà bình cho thế giới nga, cứ giao cho nàng ta!
Nhưng mà câu chuyện mới vừa rồi Ngọc Li Hành kể lại làm cho A Li trong lòng nhảy lên lên một tình cảm kỳ diệu —— nàng, là do hai người Ngọc Li Hành cùng Ngọc Lâm Lang liên thủ tạo ra nha! Hơn nữa, nghe ý của Ngọc Li Hành, Ngọc Lâm Lang căn bản chưa chết, bởi vì cái mệnh ngọc xám xịt trong tay Ngọc Diệc kia cũng không phải thuộc về Ngọc Lâm Lang.
Cho nên như vậy, bản thân mình ở trên đời này, còn có thêm một... thân nhân?
A Li không khỏi vô cùng chờ mong.
Cái loại cảm giác được người thật lòng đối đãi này thật kỳ diệu, nàng thích cực kỳ, cũng quý trọng cực kỳ.
Tài cán gì mà được người trả giá đại giới, không màn đó chỉ là một hi vọng hư vô mờ mịt, phát động cấm thuật, người đó nhất định là người chân chính yêu thương mình.
“Pi... pi!”
Ngọc Li Hành quả nhiên có chút tâm linh tương thông với nàng, lúc này dè dặt cẩn trọng lấy ra một viên mệnh ngọc màu đỏ, giao vào trong tay Vân Dục Hưu.
“A Li muốn xem cái này đúng không?”
“Pi!” A Li khoan khoái vẫy cánh.
Vân Dục Hưu ngạo nghễ liếc mắt nhìn nàng một cái, cuối cùng mở lòng từ bi, đưa mệnh ngọc của Ngọc Lâm Lang tới trước mặt nàng.
A Li bỗng nhiên cảm thấy trong lòng hồi hộp.
Nàng dè dặt cẩn trọng vươn cánh ra, sờ sờ kia cái khối ngọc thủy nhuận ấm áp kia.
“Pi, pi.”
Quả nhiên có loại cảm giác tê dại, đánh thẳng vào trái tim nhỏ của nàng.
Cảm giác thật mềm mại, giống như có thể trị được hết tất cả đau đớn.
Nàng nhịn không được càng muốn tiến tới, dùng cái mỏ nhỏ xíu của bản thân vuốt ve khối mệnh ngọc kia. Nhìn nó, A Li phảng phất như nhìn thấy được một nữ nhân ôn nhu như nước, đang mỉm cười nhợt nhạt với bản thân.
“Pi, pi.”
Mệnh ngọc tuy là vật chết, nhưng có một loại cảm ứng cực kỳ kỳ diệu lặng lẽ liêm kết hai người chưa từng gặp mặt lại một chỗ.
“Chiêm chiếp, pi?”
A Li giơ cái đầu béo lên.
Ngọc Li Hành cười nói: “Cô mẫu ấy, là một tiên nữ phi thường xinh đẹp, phi thường ôn nhu. Ta chưa bao giờ gặp ai thiện lương giống như cô mẫu vậy. A Li, nếu như muội có thể giống như tất cả người bình thường, được yêu thương che chở lớn lên, khẳng định bộ dáng kia khi trưởng thành sẽ vô cùng giống cô mẫu.”
A Li từng nghe đoạn đối thoại của Ngọc Li Hành cùng cha mẹ, tất nhiên có thể đoán được hoàn cảnh trưởng thành của Ngọc Li Thanh vô cùng không tốt.
Nhưng mà tại sao lại như vậy chứ? Một hài tử thiên phú trác tuyệt lại chăm chỉ nỗ lực, vì sao bọn họ lại không thích? Nói không thích còn nhẹ, A Li có thể cảm giác được, hai vợ chồng đang bị nhốt bên trong mật thất đó, tình cảm đối với nàng đã có thể gọi là ghét hận.
Trong đầu A Li bắt đầu tưởng tượng ra một đống kịch bản tình thân luân lý lâm li bi đát.
Ngọc Li Hành ôn nhu nhìn A Li, nói: “Yên tâm, thực lực của Ngọc gia chúng ta cũng không phải chỉ có bao nhiêu đây, muội cứ đi theo Vân Dục Hưu đi, không cần phải bận tâm dính líu vào những chuyện thế này. Ta từ đâu về sau sẽ cảnh giác kỹ hơn, tuyệt đối không bị người tính kế nữa đâu. Muội cứ chờ ta, ta nghĩ cách liên hệ với cô mẫu, cùng nhau tới gặp muội. Cô mẫu chắc không biết vui vẻ đến mức nào luôn.”
Vân Dục Hưu cong một bên khoé môi cười rộ lên: “Vậy ngươi cần phải nhanh chân chút, bằng không chưa chắc còn cơ hội nha.”
Ngọc Li Hành bất đắc dĩ nhìn hắn một cái: “Vân Dục Hưu...”
Vân Dục Hưu lại không thèm nói gì.
Ngọc Li Hành thở dài: “Ta đi về trước đây. Nhờ ngươi chăm sóc tốt cho A Li.”
Vân Dục Hưu không chút khách khí bứt một cọng lông nhung nhỏ xíu của A Li.
Ngọc Li Hành cũng coi như tương đối hiểu Vân Dục Hưu, thấy dáng vẻ ấy của hắn, liền biết hắn đã đồng ý rồi, vì thế gật gật đầu, hóa thành một luồng ánh sáng lướt ra xa.
A Li nhìn theo Ngọc Li Hành đã đi xa, sau đó đem cái khối mệnh ngọc kia giấu kỹ dưới cánh, giống như đang che chở cho một quả trứng vậy, Vân Dục Hưu cũng không để ý mấy chuyện tình cảm nhi nữ của nàng.
Không nghĩ tới, vừa mới xuống khỏi ngọn núi tuyết, A Li chợt nghe dưới cánh truyền đến một âm thanh vỡ nát thanh thúy.
Thật quá trùng hợp, mệnh ngọc của Ngọc Lâm Lang lại tại giờ phút này xảy ra chuyện!
Trong mắt A Li, Ngọc Lâm Lang vốn chỉ là một người vô cùng xa lạ.
Lần đó khi Ngọc Diệc đưa ra mệnh ngọc màu xám nói Ngọc Lâm Lang đã chết, A Li chả có chút cảm giác gì, chỉ suy đoán trong lòng không biết ở chỗ thánh cung kia có phải xảy ra chuyện gì ngoài dự đoán rồi không —— trong sách cũng không có nói thánh cung xảy ra phản loạn, A Li cũng không nhớ rõ kết cục của nhân vật Ngọc Lâm Lang này.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cứ cảm thấy hiệu ứng bươm bướm do bản thân xuyên sách đến lại ảnh hưởng tận thánh cung đến mức nhanh như vậy, nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Về phần lúc đó cho rằng Ngọc Lâm Lang đã chết... A Li cũng không phải người có tâm địa bồ tát phổ độ chúng sinh, tất nhiên là không có cảm giác.
Nhưng giờ phút này, nhìn viên mệnh ngọc có một vết rách màu đỏ, trái tim nhỏ của A Li không chịu khống chế mà điên cuồng nhảy lên, một cơn xúc động cực kỳ táo bạo tràn ra trong lồng ngực, nàng không tự chủ nổi lên lớp lông xù cả người, đôi cánh nhỏ hơi giật mình dựng đứng lên, trong đôi mắt đen như hai hạt đậu loé sáng lên một tia hung tàn. Thân thể nàng cứng ngắc, cúi đầu, gắt gao nhìn thẳng viên mệnh ngọc đang dần dần phai nhạt màu đi.
“Chậc, đáng tiếc.” Vân Dục Hưu dừng bước, đứng trong gió tuyết đầy trời, híp mắt nhìn hướng Ngọc Li Hành rời đi.
Cũng không biết là hắn nói Ngọc Lâm Lang xảy ra chuyện thật đáng tiếc, hay là đáng tiếc cho Ngọc Li Hành bỏ lỡ tin dữ này.
Hắn phát hiện cọng lông ngốc trên đỉnh đầu A Li bỗng chia thành ba cọng rồi, hơi giật mình nhìn lên trời, nhịn không được nhẹ nhàng nở nụ cười, đưa tay đi hất hất.
A Li hung hăng cắn một ngụm trúng ngón tay hắn!
A, còn hơi đau nha.
Vân Dục Hưu hếch mày lên, nhìn một cái dấu tam giác hơi ửng hồng trên ngón tay tái nhợt của bản thân m.
Lại nhìn A Li, chỉ thấy lớp lông nhung toàn thân của nàng dường như dựng đứng cả lên, hai móng vuốt dưới chân thì căng ra, thân thể hơi hơi ngồi xổm, giấu khối mệnh ngọc đang dần dần phai màu vào dưới cái ngực lông xù xù. Phía dưới cái đầu chíp bông, ánh mắt như không chớp nhìn chằm chằm.
“Pi, pi.” Nàng lấy đầu ủi ủi nó.
Rất nhanh, mệnh ngọc bên cạnh biến thành màu tro tàn.
Thân thể A Li càng thêm cứng ngắc.
Vân Dục Hưu nhìn nàng, không biết nhớ tới cái gì, hơi thở cả người đều lặng xuống, tìm một khối đá to khoanh chân ngồi xuống, chắn gió đang thổi phù phù tới cho A Li.
Dù sao một người chết đi cũng không mất nhiều thời gian, cũng không chậm trễ bao nhiêu.
Vân Dục Hưu nghĩ như vậy.
Nhưng mà lúc này hắn lại tính sai. Mệnh ngọc chậm rãi phai màu, cho đến khi chính giữa chỉ còn lại một khối màu đỏ nhỏ như móng tay, bỗng nhiên liền ngưng lại, bất động.
Đợi một hồi lâu, vẫn vẫn không nhúc nhích.
“Pi?” Thân thể A Li rốt cục cũng mềm lại một ít, lông nhung đang dựng thẳng đứng đã xìu xuống hơn một nửa, nàng cẩn thận dùng đầu mỏ nhỏ đi huých huých chạm vào khối ngọc kia, lại giơ đầu nhỏ lên nhìn Vân Dục Hưu, “Pi?”
Vân Dục Hưu không chút khách khí, cầm lấy mệnh ngọc quăng một cái.
“Pi! Pi!” A Li nhất dựng đứng lông.
Vân Dục Hưu cầm lấy cái cánh của nàng, mặc cho hai chân đầy móng vuốt của nàng đang loạn cào cào đá trong không trung.
Hắn lượm lại cái mệnh ngọc kia, cao thấp xoay xoay vài vòng, lại dán ánh mắt lên, dùng sức bóp bóp mấy cái.
“Chiêm chiếp chiêm chiếp!”
“Nhạ, vậy không phải tốt sao.” Hắn cuối cùng cũng dừng tay lại.
A Li vô lực châm chọc: “... Pi...”
“Loại tình huống này, có thể là thân thể đã chết, nguyên hồn vẫn còn.” Vân Dục Hưu hảo tâm nói cho nàng, “Nhưng mà nguyên hồn nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được bảy ngày, hơn nữa còn trở nên đần độn, sẽ không nhớ được bất kể ai, cũng không có bất kỳ năng lực nào. Bay bay bảy ngày, liền tan.”
A Li lắc lắc đầu nhỏ, dùng mỏ chỉ chỉ cái phần màu đỏ chút xíu kia.
Còn đỏ như vậy, sao có thể tệ như hắn nói chứ?
“Ừm...” Đại ma đầu hảo tâm lại nghĩ nghĩ, “Hoặc là, nguyên hồn bị nhốt ở một chỗ nào đó đặc thù.”
A Li kiên định nhìn hắn: “Pi!!”
Vân Dục Hưu cười nói: “Ta cũng không rảnh đến mức đi giúp ngươi.”
A Li lắc lắc đầu. Nàng không phải có ý muốn hắn giúp đỡ, chỉ cần hắn thả nàng ra, nàng có thể đi tìm Điều Đồ A Ngọc, có thể tìm Ngọc Li Hành...
Vân Dục Hưu hiểu được ý của nàng xong, sắc mặt nhất thời cực kỳ khó coi.
“Ngươi có phải quên rồi không, mạng của ngươi là của ta. Tự thân khó bảo toàn, còn muốn cứu người?”
A Li nhìn hắn, không từ chối, hai con mắt đen chậm rãi rơi xuống giọt nước nhỏ lấp lánh. Nàng ngưỡng cổ, lắc lắc bộ lông nhung nhung, tư thế quyết tuyệt “Tuy ta không thể phản kháng nhưng ta có thể bứt hết lông xù mà ngươi thích!“.
Lông xù chính là chính nghĩa!
Một người một chim giằng co một lát.
“Chậc.” Vân Dục Hưu một mặt răng đau, “Nam Thiên Ma có một bảo bối là nghiên mực âm dương, có thể ngắn ngủi liên kết giữa âm với dương, hư với thực. Khi nào đi lấy ấn vực chủ, ngươi có thể thuận tiện hỏi xin hắn —— “
A Li nhất thời sống lại: “Pi!”
Vân Dục Hưu lạnh lùng cười: “Chỉ là tiện thôi, không phải giúp ngươi.”
A Li lấy lòng, cọ cọ ngón tay hắn: “Chiêm chiếp!”
Ánh mắt Vân Dục Hưu hơi hơi lóe ra: “Ngươi không hiếu kỳ bản lĩnh nhìn rõ nhân tâm kia của ta sao?”
A Li sửng sốt, vội vàng chân thành lắc đầu.
Trực giác nói cho nàng chỗ này có bẫy. Vân Dục Hưu tuyệt đối không có thuật đọc tâm, bằng không sao lại không biết nàng sớm đã đổi tim chứ? Năng lực của hắn khẳng định là cái cấm kỵ gì đó, bởi vì ngay một khắc này, sát ý trong mắt hắn biểu lộ quá rõ ràng.
A Li mơ hồ nhớ ra, lúc trước ở Tích Ma Uyên, khi Vân Dục Hưu nói Diêu Khanh Khanh là tới vì Nghịch Sinh Luân, ánh mắt cũng đáng sợ như hiện tại vậy.
Bí mật của đại lão, biết càng ít càng tốt.
A Li nghiêng đầu, dùng đôi cái nhỏ vỗ vỗ cái ngực lông xù bé xíu, ý bảo là —— bản chim béo đây tuyệt đối không có chút ý nào muốn hại ngươi, cho dù ngươi thật sự có thể đọc tâm, người ta cũng hoàn toàn không lo lắng đâu!
Vân Dục Hưu có chút buồn cười. Hắn thật sự là nằm mơ cũng không thể tưởng được, bản thân mình lúc trước vậy mà lại thọ nạn trong tay cái con chim ngốc này.
Cái gì cao quý thanh lãnh đâu? Bất cận nhân tình đâu? Không hỏi phàm trần chỉ cầu đạo tâm đâu?
Hắn híp híp mắt, bắt A Li ra trước mặt, âm trầm nói: “Đến Nam ma vực, ngươi phụ trách tiếp xúc với Nam Thiên Ma, đừng hạ thấp uy danh của ta, bằng không...”
“Pi?”
Vân Dục Hưu không chần chừ nữa, bỏ A Li lên trên bờ vai, lướt một cái, thân thể hóa thành một tàn ảnh, cắt ngang qua đám mây thanh băng ngọc khiếp trôi hờ hững trên không trung núi tuyết.
Rất nhanh đã đến Nam ma vực.
Đặc điểm khí hậu của Nam ma vực là nóng ẩm, mấy khu rừng mưa chen chút mọc dày đặc, con sông màu đỏ uốn lượn trong rừng, không khí rất bí bách, bộ lông xù của A Li nhanh chóng xụ xuống, dính sát vào người.
Tất nhiên, cái yêu ma vực này, lấy độc vật làm chủ.
Cũng không biết Vân Dục Hưu đã giấu hai Ấn vực chủ của Tây vực và Bắc vực ở nơi nào rồi, hắn mang theo A Li nhanh chóng xẹt qua đâm cây cối, không bao lâu, tìm được một hang ổ trong cây đại thụ khổng lồ, nó như một cái nhọt cực lớn, lù lù gắn phía dưới mộc gốc cây du đại thu cao trên trăm trượng.
Bên ngoài hang ổ này là một tầng lại một tầng dây mây, dây mây tinh mịn được bện vào nhau, biến thành một bức màn phủ có hoa văn phức tạp tinh mỹ, mặt trên phủ đầy nước độc xanh biếc, qua mấy lổ thủng thì xảo huyệt cắm đầy độc châm, gai độc lấy ra từ trên người độc vật. Nếu là ai muốn muốn dùng sức mạnh đột phá vào trong hang ổ này sào, nhất định sau mấy giây liền độc phát bỏ mình.
Mấy con nhện vĩ đại con cùng mấy con tằm yêu vẫn đang siêng năng bện, dệt nên một mạng lưới độc mới, cố định chặt nó vào trên lớp thành lũy này. Một tầng lại một tầng, gia cố vô hạn.
Thoạt nhìn lại thấy phi thường khéo tay.
Vân Dục Hưu thành thạo lấy ra một bộ xiêm y của bản thân, bao A Li lại, giúp nàng khôi phục hình người.
“Nơi này chính là.... cung điện của Nam Ma Thiên?” A Li chần chờ ngẩng đầu nhìn cái cây khổng lồ cao chọc trời lại chằng chịt dây leo như một toà pháo đài.
Không biết vì sao, Vân Dục Hưu không lập tức trả lời nàng, chỉ dùng một loại ánh mắt cổ quái làm người ta lông tóc dựng đứng, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước.
A Li không thể suy đoán ra ý tưởng của vị này, tuy rằng trong lòng sốt ruột, nhưng cũng biết Vân Dục Hưu căn bản không cần phải giúp bản thân mình, hắn nhả mình ra đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, loại thời điểm này nếu còn đi lên thúc giục, vậy liền có chút không biết tốt xấu.
A Li cho tới bây giờ cũng không cho là giới tính phải có cái ưu thế gì, càng sẽ không coi nó là vũ khí. Bởi vì trên một ý nghĩa nào đó, thế giới thật sự rất công bằng, mỗi một khuyết điểm lúc nào cũng đi kèm một ưu điểm và ngược lại, an bày rõ ràng.
Vân Dục Hưu đang sững sờ, cuối cùng lại phun ra một ngụm khí thật dài.
Hắn lấy ra một kiện áo choàng đen, kéo thấp nón che xuống, cơ hồ che hết cả khuôn mặt, sau đó đưa tay ngưng ra Tử Liêm, giao vào tay A Li.
Cái thanh gỗ này vào tay cực kì nặng và lạnh lẽo, A Li luôn cảm thấy Tử Liêm cũng giống đám sương đen trên trời, đều hình như là vật còn sống, làm cho người ta không hiểu sao lại cảm thấy trái tim băng giá, giống như nếu chỉ lơ là không chú ý, máu thịt của mình sẽ bị nó thu gặt hết sức tự nhiên.
“Gặp Nam Ma Thiên, ta nên nói như thế nào?” A Li lấy lại bình tĩnh, lễ phép trưng cầu ý kiến đại ma đầu một chút.
“Tùy ngươi, chớ nhắc tới ta.” Sắc mặt Vân Dục Hưu vẫn cổ quái như cũ, thân thể toàn bộ ẩn vào trong áo choàng như sợ lạnh, ẩn ẩn bổ sung một câu, “Bất cứ chuyện gì xảy ra, tự ngươi ứng đối, tự làm tự quyết định. Không nên hỏi ta, hỏi ta, ta cũng sẽ không thể trả lời.”
A Li: “...”
Nhìn thấy khoé miệng hơi mím mím rồi rũ xuống, còn cái cằm tinh xảo tái nhợt cứ càng cúi càng thấp bên dưới nón áo choàng rộng rãi kia, A Li nhịn không được đoán bậy đoán bạ —— Nam Ma Thiên nên sẽ không phải là tình nhân cũ của Vân Dục Hưu chứ?
Bằng không, thật nghĩ không ra biểu hiện của hắn sao lại khác thường như vậy.
Khoé miệng A Li hơi đơ đơ, có chút lo lắng, lại bổ sung một câu: “Ngoại trừ mấy cái này, ta có thể tự do phát huy, đúng không?”
“Ừ.” Vân Dục Hưu nặng nề phát ra một giọng mũi.
A Li gật gật đầu.
Đã để cho nàng toàn bộ làm chủ, nàng đương nhiên sẽ không chậm trễ nữa.
A Li đi thẳng tới trước mặt một con nhên to tướng đang nỗ lực phun tơ, đây là một con nhện hai màu đen vàng giao nhau, eo nhỏ mông to, tám chân thật dài, trong miệng lại xuỳ xuỳ ra sợi tơ màu vàng cứng cỏi, hai cái đùi linh hoạt bắt mấy con nhện khác đang bện tơ vào bên trong mấy sợi dây mây.
A Li chỉ cao đến một nửa chân nó. Nàng đi đến phía sau, dùng Tử Liêm nhẹ nhàng gõ gõ chân sau nó.
“Ui —— “
Con nhện vàng đen to tướng lập tức quay mạnh người lại, A Li giơ Tử Liêm lên, nói: “Bảo Nam Thiên Ma của các ngươi ra đây gặp ta.”
Đồng tử của con nhện to tướng liền co chặt lại, không chút do dự hiện ra hình người, đứng trước mặt A Li.
Là một nữ nhân có gương mặt vàng vọt thật dài.
“Ngài là... sứ giả của Ma tôn đại nhân sao? Khi tin tức từ Tây ma vực truyền đến, chúng ta còn chưa thể tin được!”
A Li thấy thái độ nàng ta thân mật, tuỳ tiện nói: “Đúng, sự tình rất gấp, xin mời Nam Thiên Ma lập tức tới gặp ta.”
Nữ nhân mặt vàng khó xử nói: “Ma tôn đại nhân không có nói cho ngài sao... Nam Thiên Ma đại nhân của chúng ta tương đối đặc thù... Cho dù đích thân Ma Tôn đại nhân đến đây, cũng sẽ không kêu đại nhân của chúng ta ra gặp đâu.”
A Li ngẩn ra.
Hay là, Vân Dục Hưu cùng Nam Thiên Ma thực sự có cái quan hệ gì không thể cho ai biết? Nàng thoáng nhớ lại một chút, trong sách, Nam Thiên Ma thật sự là không có ấn tượng lớn gì, chỉ mơ hồ nhớ có một nhân vật như thế thôi không, hình như cũng không được miêu tả là bộ dáng yêu co khuynh quốc gì...
Nàng không tự chủ được quay đầu đi nhìn Vân Dục Hưu, chỉ thấy hắn cũng không nhúc nhích, hoàn toàn đông lạnh thành một pho tượng băng.
Trong lòng A Li chợt có một cảm xúc kỳ lạ nho nhỏ đi qua, không thể nói rõ là tư vị gì.
Thấy sắc mặt A Li không làm gì đẹp mắt, nữ nhân mặt vàng kia vội vàng giải thích nói: “Sứ giả chớ có trách đại nhân chúng ta chậm trễ, tính tình của đại nhân chúng ra... Ma tôn đại nhân cũng biết rồi, cũng không cùng hắn so đo.”
A Li mím mím môi, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Xem ra còn rất được sủng ái nga!
“Vậy, hay là ta mang ngài đi vào?” Nữ nhân mặt vàng cẩn thận hỏi.
A Li gật gật đầu.
Nghĩ đến Ngọc Lâm Lang đang lâm vào nguy cơ, A Li bất chấp một điểm thất lạc nho nhỏ trong lòng kia, nhanh chóng đi theo sau nữ nhân mặt vàng, theo một thông đạo uốn lượn khúc chiết chui bên dưới hang ổ trong gốc cây đại thụ kia.
Nữ nhân mặt vàng liên tục kêu mở mười tám cái cửa bằng bụi gai dây mây, cảnh tượng bên trong hang ổ này rốt cục cũng bày ra trước mặt A Li.
Nơi này, vậy mà lại chất đầy lương thực!
Vô số lương thực chất đống thành ngọn núi vững chãi, người đi ở bên dưới, thật giống như đi qua những con đường thám hiểm nhỏ hẹp. A Li không khỏi có chút kinh hồn táng đảm, sợ cái ngọn “núi” kia bỗng nhiên sập xuống dưới, chôn vùi cả bản thân mình.
“Đại nhân —— Nam Thiên Ma đại nhân ——” nữ nhân mặt vàng cất giọng ôn nhu, dè dặt gọi.
Loay hoay dưới ngọn núi lương thực vài vòng, rốt cục nghe được trên đỉnh đầu truyền đến một âm thanh eo éo.
“Được rồi, bổn tọa xác nhận, đúng là Thần Liêm bản mạng của Ma tôn đại nhân không sai!”
A Li ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy trên cái núi lương thực kia có một nam nhân xấu xí đang nằm sấp, thăm dò đưa lên nửa gương mặt, đôi mắt chuột loé lên ánh sáng giảo hoạt cẩn thận.
... Là một con chuột tinh!
Trái tim nhỏ của A Li nhẹ nhàng nhảy một cái, theo bản năng quay đầu đi nhìn Vân Dục Hưu. Chỉ thấy hắn đứng càng xa hơn, cả người phảng phất như một tảng băng hình người, tản mát ra hàn khí nhè nhẹ.
Hoá ra là nàng nghĩ sai rồi?
Quan hệ của Vân Dục Hưu cùng Nam Thiên Ma chẳng phải cái loại quan hệ mà nàng nghĩ!
Vậy vì sao biểu hiện của hắn lại quái dị như vậy a?
Nam Thiên Ma tất tất tác tác leo từ trên núi lương thực xuống dưới, bộ dáng hắn thoạt nhìn có vẻ thật dễ nói chuyện. Hắn vỗ ngực nói: “Ma tôn đại nhân có gì phân phó, cứ việc giao cho bổn tọa, bổn tọa nhất định bảo bọn thủ hạ tận tâm tận lực làm tốt!”
Thấy hắn sảng khoái, A Li cũng không dong dài: “Đại nhân muốn Ấn vực chủ của ngươi, còn có cái nghiên mực âm dương có thể liên kết âm dương và hư thực nữa.”
Quai hàm Nam Thiên Ma phình lên, khóe miệng run rẩy vài cái, bộ dáng đau lòng: “Được rồi được rồi, chỉ cần không phải nhất định bắt bổn tọa đi ra ngoài, cái gì cũng được. Ngươi đợi chút.”
Hắn chà xát tay vài cái liền đi đến phía sau lưng núi lương thực.
Rất nhanh, Nam Thiên Ma liền đem tất cả những gì A Li cần mang đến trước mặt nàng. Một phần tư khối pizza, không sai. Một cái nghiên mực bằng ngọc đen, chính giữa còn đọng lại một chút “mực” màu hổ phách. A Li bất động thanh sắc nhìn nhìn Vân Dục Hưu, thấy hắn không phản ứng, liền biết không có vấn đề gì.
“Không có gì khác nữa nhỉ?” Nam Thiên M cảnh giác nhìn A Li.
Thấy hắn không làm trò kỳ quái gì, A Li tất nhiên cũng sẽ không tự tìm việc cho mình, nàng gật gật đầu, cười nói: “Đa tạ! Không cần tiễn ta.”
Nữ nhân mặt vàng dẫn A Li đi ra ngoài, nàng rõ ràng nghe được xa xa giọng Nam Thiên Ma lầu lầu nói thầm: “Ai thèm tiễn ngươi...”
Cơ hồ cũng đồng thời trong lúc này, Vân Dục Hưu ở phía sau cũng thở ra một ngụm hàn khí nho nhỏ.
Nữ nhân mặt vàng lắc lắc đầu cười khổ nói: “Đại nhân của ta nha, chính là trời sinh đã nhát gan, rõ ràng đã là Thiên Ma cao giai như vậy rồi, sợ chết, sợ đòi mạng. Mấy trăm năm nay chưa đi ra ngoài lần nào.”
Nhìn bộ dáng kia của hân A Li sớm đoán được, nhịn không được nở nụ cười.
Không nghĩ tới, lỗ tai Nam Thiên Ma cũng thật sự rất thính, vừa nghe lời này liền không đồng ý, lúc này lập tức hiện ra thần ma thân, từ trên núi lương thực cao cao nhảy lên, oanh một cái rơi xuống trước mặt nữ nhân mặt vàng.
Hoá ra Nam Thiên Ma này lại là một con chuột lang lông xù!
Chỉ thấy cả người hắn toàn bụi đen, bộ lông xù xoã tung mềm mại, hắn đứng thẳng thân thể, hai cái chân trước nho nhỏ theo thói quen ôm ở phía dưới miệng, bộ dáng đáng yêu đến nói không nên lời.
“Bổn tọa tu vi bị tụt xuống! Chỉ là thiên ma sơ cấp! Cái gì mà nhát gan hay không nhát gan, tu vi tụt xuống thì tất nhiên phải dè dặt cẩn thận một chút... Cẩn thận không bao giờ sai đấy thôi!”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe Vân Dục Hưu hít một ngụm khí lạnh vang dội, chợt, phía sau truyền đến “Oanh” một tiếng.
Vân Dục Hưu tiếp tục hít khí lạnh.
Mỗi khi hắn hít một hơi khí lạnh, phía sau sẽ có một ngọn núi lương thực ầm ầm nổ tung.
“A ——” Nam Ma Thiên chuột lang ngốc manh hoảng sợ, phát ra một chuỗi tiếng thét chói tai thê lương đến cực điểm, hai chân trước nhỏ nhắn ôm lấy sọ não, cái đuôi thì nhếch lên cao cao run rẩy, dáo da dáo dác chui vào chân một núi lương thực ở gần đó.
“Đại nhân tha mạng!” Chuột lang Nam Ma Thiên đổi giọng, thanh âm run rẩy không ngừng bay ra từ dưới chân ngọn núi lương thực.
Hạt ngũ cốc bay tán loạn đầy trời, từng đợt mưa lương thực bị thổi đến tận đỉnh của sào huyệt, sau đó là ùn ùn rơi xuống, náo nhiệt vui mừng!
A Li trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Vân Dục Hưu, chỉ thấy của áo choàng của hắn đang bay lất phất về phía sau, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt đến cực điểm đang điên cuồng run rẩy, ánh mắt trừng to, đồng tử lại rút lại chỉ còn một chút.
Hai tay hắn không tự chủ nắm thành nắm đấm, mỗi khi hắn nắm lại một cái, liền có một ngọn núi lương thực vô tình nổ tung.
“Vì sao... lại... hiện ra chân thân!” Hắn thở hổn hển, bộ dáng đáng sợ đến không nên lời.
“Đại nhân tha mạng —— tha mạng —— nếu tiểu nhân biết ngài tự mình đến đây, đã sớm... đã sớm chôn mình sâu trong hang đất luôn, nào dám làm bẩn mắt đại nhân —— đại nhân tha cho tiểu nhân một lần này đi!” Chuột lang Ma Thiên đang trốn dưới núi lương thực, khản giọng kêu lên thật thê thảm.
Khoé miệng A Li cong thẳng lên trên, lần quần nửa ngày, hoá ra đại ma đầu hắn vậy mà... sợ! chuột! lang!
Nàng rất muốn cười, nhưng ý thức bảo mệnh làm cho nàng mím chặt môi, tiến lên kéo tay Vân Dục Hưu lại, đem hắn cả người cứng ngắc lôi ra hướng bên ngoài.
“Đi, đi.”
Vân Dục Hưu bình tĩnh nhìn nàng một cái.
Ngay tại thời điểm A Li cảm thấy một giây sau hắn liền ra tay bóp chết bản thân, hắn mạnh quay đầu lại, chém cánh tay tái nhợt của hắn về phía hang ổ trong cây cổ thụ một cái.
“Oanh ầm ầm —— “
Trên lưới phòng ngự bện vững chắc suốt ba năm trăm năm nháy mắt xuất hiện một cái hố vĩ đại.
Vân Dục Hưu mặt xanh môi trắng, nắm lấy A Li lướt ra xa ngàn dặm.
Đến giao giới của hai ma vực Tây, Nam, suýt nữa không dừng được chân.
Gió thổi suốt một đường, sắc mặt của hắn vẫn không tốt lên bao nhiêu, A Li ngay cả hô hấp cũng dè dặt cẩn trọng, sợ giữa đường vô tình làm hắn chú ý sẽ bị diệt khẩu.
Vân Dục Hưu oán hận liếc nàng vài chặp, lại thấy bộ dáng A Li vẫn chút để ý, giống như căn bản vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì, sắc mặt của hắn cuối cùng cũng hơi tốt hơn một chút, bắt đầu vòng vo.
“Ở chỗ này chờ đi.”
Để ý kỹ một chút, có thể nghe ra trong thanh âm lạnh như băng của hắn còn mang theo một tia sợ hãi run rẩy.
Hắn xoay người, nhanh chóng lướt qua chỗ giao giới hai ma vực.
Bản năng bảo vệ mạng sống thúc đẩy A Li vẫn duy trì một vẻ mặt chết lặng, dại ra nhìn theo bóng lưng của hắn.
Quả nhiên, sau khi đi ra vài bước, ngay tại lúc người bình thường sẽ buông lỏng tâm thần, thở ra nhẹ nhõm một hơi, Vân Dục Hưu xoay mạnh đầu lại, tầm mắt âm hàn như rắn thẳng thừng dừng lại trên mặt A Li.
A Li mặt không đổi sắc, “mờ mịt” nhìn lại hắn, hơi hơi nghiêng đầu.
Trên mặt Vân Dục Hưu hiện ra một tia cười nhe răng, cuối cùng cảm thấy mỹ mãn, xoay người đi tìm hai miếng Ấn vực chủ đã hợp lại.
A Li lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi trong lòng, trên mặt vẫn bình tĩnh như trước.
'Đúng, xin cứ tiếp tục coi ta là một đứa ngốc đi, tiểu ngốc tử cái gì cũng không biết... Ta thật sự thật sự thật sự không biết lão nhân gia ngài còn sợ chuột nha!' tâm nàng nói.
Vân Dục Hưu nhanh chóng mang tới hai khối ấn Vực chủ đã hợp lại. Hắn đi đến bên cạnh A Li, hai người đứng ở hai bên chỗ giao giới hai ma vực, đem Ấn vực chủ của ba vực Bắc, Tây, Nam hợp lại thành một.
Chỉ còn thiếu Ấn vực chủ của Đông Thiên Ma Đế Vô Thần kia thôi.
“Đế Vô Thần...” Ánh mắt Vân Dục Hưu hẹp dài lộ ra một tia hoài tưởng, “Làm chuyện của ngươi trước đã.”
A Li thụ sủng nhược kinh, nhịn không được cong mắt lên, cho hắn một nụ cười ngọt ngào.
Vân Dục Hưu cảm thấy trái tim mình giống như bị cái gì đó nhìn không thấy khều một cái. Nhưng hắn nhanh chóng xem nhẹ cảm giác khác thường chỉ lướt qua trong giây lát này, lấy mệnh ngọc của Ngọc Lâm Lang cùng nghiên mực âm dương của Nam Thiên Ma ra, ý bảo A Li dùng ngón tay dính dính cái nước mực màu hổ phách chính giữa nghiên mực kia một chút.
A Li biết Vân Dục Hưu không cần phải hố mình trong mấy chuyện như thế này, liền theo lời làm theo.
Cái nước mực màu hổ phách kia thoạt nhìn như rất đặc quánh, nhưng khi ngón tay vừa chạm vào, lại như lỏng như nước thường, không cảm giác trở ngại chút nào, đầu ngón tay liền dò vào, thoáng cảm thụ, nó mang theo hàn ý lạnh thấu xương giống như nước đá vừa mới hòa tan.
“Ngươi định tắm bồn sao?” Vân Dục Hưu châm chọc nói, “Đủ rồi, chạm vào mệnh ngọc đi.”
Trong lòng A Ly hơi hơi có chút khẩn trương, mím mím môi, liền đưa đầu ngón tay dính một tầng mực nước màu hổ phách kia chạm lên trên mệnh ngọc.
Một hấp lực âm hàn đến cực điểm nháy mắt thổi quét qua toàn thân!
Cảm giác này rất quen thuộc, tựa như lần đó gặp lão ma tôn, thời điểm suýt nữa bị hắn dùng Nghịch Sinh Luân cắn nuốt vậy.
A Li không khỏi lông tóc dựng đứng, theo bản năng ngăn lại.
Phía sau truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng của Vân Dục Hưu, cánh tay trái hắn ôm giữ lấy nàng, tay phải nhàn nhàn chấm vào nước mực hổ phách, điểm lên trên mệnh ngọc.
Đầu ngón tay hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau, nhất thời, thân thể A Li run lên, ý thức thoát khỏi thân thể, bị cái nước mực âm dương màu hổ phách kia dẫn dắt, vòng vèo theo đến một nơi kỳ quái.
Cả thế giới đều là một màn sương trắng phau phau.
A Li hất hất vài cái, phát hiện sương trắng lại càng tụ càng nhiều đến bên người.
Vân Dục Hưu không ở bên cạnh, nàng không biết trước mắt là tình huống gì, không dám vội vàng gọi hắn, liền dè dặt cẩn trọng ngồi xổm người xuống, sờ sờ mặt đất dưới chân. Là mặt đất thật, hơi ẩm bùn đất, để sát vào còn có thể nghe được mùi hơi đất đặc trưng.
A Li cúi đầu nhìn nhìn bản thân, nhưng cũng không hề khác với bình thường chỗ nào, tay là tay, chân là chân, bấm vào một chút cũng sẽ đau.
Từ xa ẩn ẩn truyền đến tiếng nước chảy.
A Li đang nghiêng tai nghe, bỗng nhiên cảm giác được sau gáy chợt lạnh!
Một bàn tay lạnh như băng xuyên qua mái tóc, áp lên trên làn da nàng.
“Đây là bình ngọc lưu ly thanh tĩnh, bảo vật chí bảo của Tiên tộc. Một khi nguyên hồn đi vào, sẽ gặp phải tâm ma.”
Rõ ràng thanh âm trầm thấp dễ nghe như vậy, nhưng khi nó dán vào lỗ tai rồi khuếch tán ra, lại tự dưng làm cho người ta lông tóc dựng đứng.
A Li cả kinh, lại vui vẻ.
Nàng quay đầu, chỉ thấy Vân Dục Hưu một lần nữa dùng mũ áo choàng rộng rãi che khuất khuôn mặt, cúi đầu, thân thể có chút cứng ngắc.
Hắn nắm lấy sau gáy của nàng, đi về phía trước.
“Cái tâm ma gì?” A Li hỏi, “Nguy hiểm không?”
Trong bóng mờ của áo choàng, khoé môi Vân Dục Hưu chậm rãi kéo ra: “Khó nói. Nếu như tâm ma của ngươi là ta... Vậy tự cầu phúc đi.”
Thanh âm của hắn khàn khàn dị thường, nhìn không ra cảm xúc.
A Li nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Vân Dục Hưu đang ẩn dưới áo choàng, chóp mũi hình dạng hoàn mỹ, môi cùng cằm, trong lòng không khỏi âm thầm nghĩ, nhìn thấy bên dưới áo choàng lại cất giấu một khuôn mặt hoàn mỹ như vậy, chỉ sợ bất luận kẻ nào cũng sẽ không cảm thấy thất vọng đi. Chỉ là người đâu bộ dạng tốt như vậy, sao lại là một nhân vật phản diện diệt thế chứ?
Vân Dục Hưu giờ phút này tựa hồ cũng không rảnh chú ý tâm tình của A Li, hắn rõ ràng có chút khẩn trương, bàn tay đặt trên gáy nàng đang sử dụng lực hơi lớn một chút, đốt ngón tay cứng ngắc, A Li vô cùng lo lắng bàn tay hắn mà kéo mạnh một phát, cổ của nàng chắc cũng đứt luôn.
Rất nhanh, sương mù trước mặt phai nhạt, một dòng suối cạn lớn, nước trong suốt xuất hiện ngay trước mắt.
Chỗ sâu nhất cũng bất quá chỉ tới đầu gối, dòng nước chảy ôn hoà, phía dưới là những hòn đá bị dòng chảy cọ rửa thập phần mượt mà. Đỉnh đầu tuy rằng không thấy mặt trời, nhưng mặt nước lại trong vắt, một luồng sương trắng vụn vặt phiêu đãng ở bên trên, như một nơi tiên cảnh yên bình.
Vân Dục Hưu đứng bên cạnh chỗ nước cạn, nghiêng đầu, cẩn thận lắng nghe.
A Li cũng đã nhận ra động tĩnh, hình như hơi nhỏ vụn, hỗn độn, lại như là một cơn thuỷ triều mang theo nhiều tạp vật nho nhỏ, từ bốn phương tám hướng đổ dồn về phía hai người.
Trong óc nàng nháy mắt hiện lên một ý niệm điềm xấu.
Sẽ không là...
Giác quan của Vân Dục Hưu càng nhạy cảm
hơn A Li, lúc A Li lờ mờ có chút suy đoán, thân thể hắn đã căng cứng thành khối băng.
“Chuột.”
Âm thanh lạnh băng như móc, một chữ duy nhất từ trong hai hàm răng cắn chặt của hắn bật ra.
Dục vọng sống làm A Li căng khóe môi, không dám cười.
Trong nháy mắt, nàng muốn cười cũng cười không nổi.
Giữa màn sương trắng, trào ra một cơn thuỷ triều đem phô thiên lập địa! Đó là một cơn lũ những con chuột đen thui, mỗi con dài bằng cỡ cánh tay vậy, ánh mắt đỏ đậm, hàm răng sắc nhọn, bụng khô quắt, giương nanh múa vuốt ào về phía hai người.
“Vân Dục Hưu, Vân Dục Hưu... Còn không động thủ là bọn chúng nó bổ nhào vào đó!” A Li khẩn trương túm túm xiêm y của hắn.
Con chuột dẫn đầu đã cách hai người không đến trăm mét!
Trong lòng A Li thật sự sợ hãi. Nàng không phải quá sợ chuột như vậy, nhưng giờ phút này trạng thái của Vân Dục Hưu rất không thích hợp, lỡ như hắn sợ quá quay người bỏ lại nàng chạy trốn... Cái bộ xương già này của nàng cũng không đủ chúng nó cắn mấy ngụm a!
“Ra tay đi!” A Li thúc giục nói.
Vân Dục Hưu nghiến răng nghiến lợi, thanh âm âm trầm vang lên: “Nguyên hồn, không có linh lực.”