Mắt thấy Vu Sơn Tú nhanh gọn tụt hết lụa tím trên người xuống, A Li cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ tâm của A Ngọc.
Nữ nhân như Vu Sơn Tú, chỉ sợ có là Liễu Hạ Huệ ở bên cạnh nàng ta vẫn không an toàn.
Vu Sơn Tú cũng không dễ dàng vọng động. Sau khi lột lụa mỏng xuống, nàng ta chỉ dùng một đôi mắt to câu hồn lạc nhìn thẳng Vân Dục Hưu, thẳng người đứng yên ở nơi đó, thỉnh thoảng nâng tay lên, vén vén mớ tóc dài loà xoà bay trước ngực.
“Đại nhân, thiếp thân biết, ngài rất chán ghét cái loại ngu xuẩn không biết lượng sức mình như Diêu Khanh Khanh! Cho nên, thiếp thân đây là muốn cùng ngài nói điều kiện!” Vu Sơn Tú làm cho thanh âm của mình hơi chậm lại, mang theo từ tính câu nhân.
Vân Dục Hưu cười như không cười nhìn nàng ta.
Trái tim nhỏ của A Li phù phù, phù phù nhảy dựng lên, nhịn không được hay móng vuốt bóp chặt lại, rồi buông ra, xong lại bóp chặt lại, lại buông ra.
“Mới vừa rồi thiếp thân có nói rõ, trước khi xuất môn đã đem Ấn vực chủ giấu ở một nơi chỉ có một mình thiếp thân biết —— ngài cũng thấy đó, nếu giao cho người khác giữ, khó chắc sẽ không lại nhảy ra một Lệ Châu Nhi nữa nha! Cho nên đâu, nơi giấu ấn Vực chủ của thiếp thân, trên đời này chỉ có duy nhất một người biết, nếu như người này chết, vậy không ai có thể tìm thấy nó đâu.”
Nàng ta không tiếp tục nói chuyện, chỉ dùng đôi mắt kiều diễm hàm chứa tình ý vô hạn nhìn Vân Dục Hưu.
“Cho nên?.” Thanh âm Vân Dục Hưu hoàn toàn không có vần điệu.
“Cho nên nha, thiếp thân liền cùng muốn trao đổi với ngài —— ái ân, đổi lấy vị trí chính xác của ấn vực chủ. Không, thiếp thân có thể giúp ngài mang nó đến đây, hai tay dâng lên!”
Vu Sơn Tú đã tính trước là Vân Dục Hưu sẽ không cự tuyệt, nàng ta lắc eo, chân thành đến gần.
Nàng ta biết Vân Dục Hưu khi còn làm ma tôn đã có một chấp niệm, nhất định phải gom bốn vực chủ lại thành một, nắm vào trong tay. Lúc trước hắn suýt chút đã thành công, tứ đại Thiên Ma đã có ba vị triệt để thần phục, chỉ tiếc còn thiếu một vị —— Đông Thiên Ma, Đế Vô Thần. Đế Vô Thần là một tên khá cứng đầu, thực lực sâu không lường được, hắn lại có Ấn vực chủ trong người, ma tôn cũng không có cách làm gì được hắn.
Nhưng lần này, Vân Dục Hưu chuyển sinh trở thành tiên tộc, cấm chế phong ma đã không còn có tác dụng gì đối với hắn, chỉ cần hơi khôi phục một ít thực lực, sẽ có thể dễ dàng nghiền nát Đế Vô Thần! Cho nên Vân Dục Hưu nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện còn dang dở ở kiếp trước, tập hợp đủ bốn Ấn vực chủ.
Vu Sơn Tú cũng xác định đập nồi dìm thuyền. Dù sao thì cho dù có thành thành thật thật giao Ấm vực chủ ra đi nữa, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho mình, chẳng thà lại liều một phen, nói không chừng sau khi hắn hưởng qua tư vị này, sẽ thực tủy biết vị mà ham muốn không ngừng đâu! Như vậy mới là chân chính là an ổn.
“Đại nhân, thiếp thân biết, ngài luôn luôn muốn hợp nhất cả bốn đại ma vực... Cho nên cái điều kiện này, tính như thế nào đi nữa, ngài cũng không thiệt nga... Thiếp thân đối với ngài một mảnh tình si, nếu như ngài không đáp ứng, vậy thiếp thân đành phải mang theo bí mật đi tìm chết còn hơn!” Vu Sơn Tú nửa hờn dỗi, nửa uy hiếp.
Thân thể của nàng ta ép lại sát Vân Dục Hưu, chờ một ánh mắt của hắn.
“Bản tôn luôn luôn thích người thông minh.” Vân Dục Hưu không mặn không nhạt nói một câu.
Vu Sơn Tú ngước mắt nhìn hắn, trên mặt hiện lên nụ cười vui sướng, vươn tay về phía hắn.
“Cho nên vì sao ngươi lại muốn tìm chết vậy.”
Vu Sơn Tú phản ứng cực nhanh.
Ngay tại khi Vân Dục Hưu vừa nói ba chữ “muốn tìm chết”, nàng ta đã dốc hết toàn lực cấp tốc lao đi về phía sau, ngay cả mảnh lụa tím mỏng nằm trơ trọi trên đất cũng không thèm nhặt.
Chỉ nghe một tiếng xương vỡ giòn vang rất nhỏ, cánh tay phải bị gãy của Vân Dục Hưu thật kỳ diệu mà tự động gắn lại, bàn tay xương trắng xoè ra, Tử Liêm ngưng đọng lại từ màn sương mù đen lại nằm trong lòng bàn tay.
A Li cảm thấy thời không đã xảy ra sai sót gì đó —— cái khoảng cách mà Vu Sơn Tú vừa chạy vù ra kia bỗng nhiên trong phút chốc liền tiêu biến. Nàng chưa cảm giác được động tác của Vân Dục Hưu như thế nào, liền thấy Vu Sơn Tú chậm rãi cúi đầu, trơ mắt nhìn thân thể của mình từ một chia thành hai.
Vu Sơn Tú chỉ còn kịp giật giật môi.
Cánh tay xương xẩu của Vân Dục Hưu tìm tòi một chút, cào ra ma tâm từ trong lòng ngực nàng ta.
Đại giai nhân mị hoặc chúng sinh, ngay lập tức hóa thành tro tàn.
Cho đến lúc này, dư âm của chữ “chết” trong miệng Vân Dục Hưu mới vừa rơi xuống.
Lần này Vân Dục Hưu cuối cùng cũng còn sót lại một chút đạo đức, hắn không nhét ma tâm vào miệng con chim béo A Li nữa. mà là đem ma tâm của Vu Sơn Tú đặt lên trên Tử Liêm. Liền thấy đám sương đen này giống như vật sống, cuồn cuộn bốc lên, bắt đầu tham lam cắn nuốt viên ma tâm cường đại của Đại Thiên Ma.
Sau một chốc, ma tâm của Vu Sơn Tú tiêu mất hầu như không còn, Tử Liêm hóa thành một luồng sương mù đen, trở về trong cơ thể Vân Dục Hưu.
Khi sương đen dần tan hết, tất cả thương thế trên người hắn đều khôi phục. Hắn tùy ý đưa tay bốc lên trên người A Li, thu hồi nguyên khí bản mạng của bản thân.
A Li cẩn thận lui lui cánh, không dám tùy tiện cử động. Đại ma đầu chính là đại ma đầu, một lời không hợp liền giết người!
Nàng tự hỏi dáng người mình cũng không đẹp như Vu Sơn Tú, không cởi mở như Vu Sơn Tú, lại không có Ấn vực chủ làm át chủ bài như Vu Sơn Tú —— ngay cả Vu Sơn Tú như vậy đều bị hắn giết không chút do dự, bản thân mình có thể lay lất sống đến thời điểm hiện tại thật đúng là không dễ dàng!
Vân Dục Hưu lại không thèm để ý tới A Li có gì kỳ lạ, hắn bắt nàng vào trong lòng bàn tay, một bàn tay nắm nắm cái bụng tròn lông nhung nhung của con chim béo, tay kia thì hơi bứt bứt mấy cọng lông nhuyễn trên lưng của nàng.
Hắn sờ một chút, A Li liền lui một chút.
Chơi một lát, Vân Dục Hưu lướt mắt một cái, không chút để ý nói: “Ra đi.”
Liền thấy sau một tảng đá lớn, có một người trẻ tuổi đầu nhọn cúm rúm đi ra.
Người trẻ tuổi không nói hai lời, phù một cái quỳ gối xuống trước mặt Vân Dục Hưu, dập đầu bang bang đến chín cái, xong mới nói: “Đại nhân, tiểu nhân là con Con mối vương mới của bộ tộc Bạch Nhĩ, hôm nay có thể nhìn thấy đại nhân, quả nhiên là may mắn nhất trong cả ba kiếp! Nguyện cùng ngài phân ưu giải nạn! Có chết muôn lần cũng không chối từ!”
Nếu như Điều Đồ A Ngọc ở trong này, nhất định có thể nhận ra cái tên trẻ tuổi đầu nhọn này. Hắn chính là con mối mà lúc trước phát hiện cái chết của đám người Xuyên Sơn Giáp tộc cùng với Ma Ô Lỗ Phổ có gì đó khác thường thường, sau khi phát hiện bí mật xong hắn bất động thanh sắc, cố ý làm hỏng pho tượng của Điều Đồ, thuận lợi được đưa đến trước mặt vợ chồng Tây Thiên Ma, lúc này mới mật báo thành công.
A Ngọc thấy hắn thông minh, nên đề bạt hắn lên thành Bạch Nhĩ Vương của Bạch Nhĩ tộc.
Chẳng qua vị con mối vương tân nhậm này không có thực lực gì, đức không xứng vị, không thể hưởng thụ được những đãi ngộ mà Mối Vương phải có. Hắn chỉ là một con yêu ma khó khăn lắm mới lếch lên được đến đầu kỳ Phi Ma thôi, căn bản không quản được đám đại yêu phía dưới, cho nên không có vương hiệu, lại càng có tiếng mà không có miếng. Được đề bạt lên làm Mối Vương, thế nhưng lại bị đám thủ hạ nhà mình dồn ép cho mỗi ngày đi làm nhiệm vụ tuần tra đến từng hẻm hóc, quả thực không có ai uỷ khuất hơn hắn.
Không nghĩ tới, cứ tưởng rằng lại là một chuyến làm nhiệm vụ rác rưởi nghẹn khuất đến cực điểm, lại ngoài ý muốn lượm được cái cơ hội vàng kim lóng lánh này!
Ma tôn a!
Là Ma tôn chỉ cần phẩy tay liền đem Bắc Thiên Ma Vu Sơn Tú giết chết a!
Là một sự tồn tại cao cao đến mức có ngưỡng lên trặc cổ cũng không nhìn thấy!
Hiện tại! Ngay ở trong này! Lại được diện kiến!
A a a a a ——
Đây là cái cơ duyên thần tiên gì!
Cái con mối nhỏ này vốn là thông minh, biết ma tôn đại nhân không có bao nhiêu nhẫn nại, vội vàng nói: “Đại nhân, Bạch Nhĩ tộc chúng ta bản lĩnh gì thì không có, nhưng chỉ có một chuyện mà các chủng tộc khác có thúc ngựa phi bảy ngày bảy đêm cũng đuổi không kịp. Đó là đào mạng lưới địa đạo thông suốt dưới lòng đất a! Không dám giấu giếm đại nhân, kỳ thực dưới ngầm của Bắc ma vực đã sớm bị ta đào sạch, cứ điểm cũng không ít đâu! Thời gian trước, Bắc Thiên Ma đã cố tình đào đào cái gì đó gần một chỗ cứ điểm của Bạch Nhĩ tộc thật lâu, các huynh đệ đều lo lắng đề phòng, sợ nàng ta phát hiện ra ám võng dưới lòng đất của chúng ta... Hiện thời xem ra, chỉ sợ nàng ta đúng là muốn đào chỗ chôn giấu Ấn vực chủ rồi!”
Con mối này cũng không nói thật hoàn toàn. Kỳ thực lúc đó hắn đã đi thăm dò chỗ đó rồi, cũng thấy cái Ấn vực chủ vàng óng kia rồi.
Chẳng qua, cái loại pháp khí như Ấn vực chủ này không phải bọn tiểu yêu như họ có tư cách đi chạm vào, nếu là không biết tự lượng sức mình, chỉ có thể đổi lấy kết cục bụi tan khói diệt. Cho nên, con mối thông minh này chỉ giả bộ như không biết, không nói cho bất cứ kẻ nào —— kinh nghiệm của hắn nói cho hắn biết, loại sự tình này không thể để cho nhiều người biết được, ngoại trừ tăng tốc trên đường đi đầu thai ra, không được lợi ích gì.
Tác phong làm việc của hắn từ trước đến nay đều là như thế này, cũng vì hắn cẩn thận như vậy, mới có thể giữ được bình an cho bản thân dù trong hoàn cảnh hiểm ác nhất, cho đến ngày gặp được cơ duyên thông thiên này!
Ý chí chiến đấu của con mối vương bé nhỏ sục sôi, không bao lâu, liền đem cái Ấn vực chủ của Bắc ma vực mang đến!
Người thông minh căn bản không nói điều kiện với Vân Dục Hưu, từ xa xa liền hai tay nâng Ấn vực chủ qua khỏi đỉnh đầu, cúi đầu, vui vẻ đến chỗ giao giới hai vực, chờ đợi ma tôn đại nhân lâm hạnh.
Vân Dục Hưu quả nhiên rất hài lòng.
Đem hai Ấn vực chủ của hai đại ma vực hợp lại thành một xong, hắn nhìn con mối nhỏ, chầm chậm nói: “Đợi đến ngày quân lâm thiên hạ, nếu như ngươi còn sống, sẽ là Bắc Thiên Ma mới.”
Con mối nhỏ nghe thấy liền lật càng nằm lăn ra, kích động đến hôn mê bất tỉnh.
Vân Dục Hưu sau khi hứa hẹn xong liền không để ý tới con mối nằm trên mặt đất nữa, hắn nắm lấy A Li, lên tuyết sơn.
“Pi?”
A Li hiện thời cũng không phải sợ lạnh, chỉ là trong lòng có chút không yên.
Nếu như Vân Dục Hưu muốn tập hợp đủ Ấn vực chủ của bốn vực, không phải hẳn là nên đi hai đại ma vực Đông, Nam hay sao? Thời điểm này lại mặc kệ chính sự, cố tình mang theo nàng đi tuyết sơn, vậy khẳng định không có chuyện gì tốt. Hoặc là muốn đi một chuyến lữ trình nguy hiểm, hoặc là muốn tìm chỗ thu thập nàng!
Vân Dục Hưu chậm rãi hành trên không trung đầy tuyết rơi lả tả, phía sau lưng sẽ rất nhanh bị lớp gió tuyết mới bao phủ, tầm nhìn càng ngày càng thấp, trong không khí đang bay loạn hạt tuyết, ngay cả cái lỗ mũi nho nhỏ như của A Li cũng không thể may mắn tránh khỏi.
“Khụ thu! Khụ thu!”
Hình phạt này cũng thật quá mức rồi nga!
Vân Dục Hưu phì cười, dùng ống tay áo quấn lấy nàng, lướt về phía trước —— thoáng chốc, một tàn ảnh xẹt qua đỉnh núi tuyết, nổ ầm lên rồi dẫn đến tuyết lở, phía sau nhất thời là sóng tuyết cuộn cao đến trời, sơn băng địa liệt.
Đợi đến khi A Li được phóng thích ra khỏi ống tay áo của hắn, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.
Trên đỉnh Tuyết sơn là một cái hồ thiên nhiên thật lớn, tuyết trắng vờn quanh cái hồ đang bốc khói, hơi nước bay đầy trời, trời xanh thoạt nhìn rất cao rất xa, thông thấu, trong suốt đến nói không nên lời.
Cho nên... Vân Dục Hưu đến đây để tắm rửa?
Vân Dục Hưu đặt nàng ở bên hồ, bản thân hắn lại không để ý, cởi xiêm y, xuống nước.
'Hắn không thực sự coi ta thành nữ nhân của hắn đó chứ? Cởi áo cũng không tránh đi giùm.' A Li cúi đầu, nghe tiếng nước dần dần đi xa.
Dưới chân là tảng đá toả ra ánh sáng năm màu, mỗi một tảng đều bị hơi nước trong hồ nước nóng thiên nhiên này đun đến nóng hồi, A Li lúc lắc đôi chân nhỏ hơ hơ phía trên, vô cùng thoải mái.
A Li thông thả đi vài bước, nhịn không được nằm xuống, hai móng vuốt trên chân chổng lên trời, dùng cái hòn đá nhỏ tròn tròn nóng nóng cọ lưng bản thân.
Đang thoải mái, bỗng nhiên nhất một lực đạo truyền đến, toàn bộ thân thể con chim béo ú liền ngã vào trong hồ.
“Ngô... Pi!”
A Li rất béo, tuy rằng tận lực vẫy cánh, vẫn một đường thẳng chìm xuống dưới.
Một cái bàn tay to bắt được nàng.
A Li hoảng sợ quay đầu nhìn thấy ngay một bờ ngực rắn chắc cách bản thân càng ngày càng gần...
Xương quai xanh tinh xảo, hầu kết xinh đẹp...
Hắn sẽ không, sẽ không dùng nàng làm miếng chà lưng?!