Diêu Khanh Khanh nói: “Đã là Giang sư ca ngươi phụ ta, vậy không bằng, ngươi đem bản thân giao cho ta đi!”
Điều Đồ A Ngọc thật sự chấn kinh rồi!
Không nghĩ tới, tiểu cô nương Tiên tộc lại không biết xấu hổ như vậy? Trước mặt công chúng, liền muốn bắt đầu chuyện ấy ấy?!
Hai người liền cảm thấy mặt già có chút nóng lên, vội vội vàng vàng bưng kín mắt A Li lại.
Tuy rằng trong cám ma động hắc ám này đã bị phá hư hoàn toàn, nhưng nói gì thì nói vẫn là địa bàn của hai vợ chồng mình nha! Người khác muốn làm mấy chuyện này nọ kỳ cục ở trên địa bàn của bọn họ... Ngăn cản thì có lý do ngăn cản đó, nhưng mà có cần thiết hay không?
Vợ chồng hai người liếc nhau, cười thầm.
A Ngọc thuận tay che kín luôn cả lỗ tai của A Li.
Kỳ thực ngay lúc này, điểm A Li chú ý căn bản không nằm trên người Giang Thập Dật cùng Diêu Khanh Khanh. Khi Diêu Khanh Khanh nói chuyện, A Li vừa vặn thấy Vu Sơn Tú đang giả bộ như nhu nhược đáng thương lại bất lực, long lanh nước mắt nói gì đó với Vân Dục Hưu, sau đó, Vân Dục Hưu liền đem nàng ta đưa đến một xó u ám bên cạnh.
Ánh mắt của nàng đuổi theo bóng lưng hai người, đang đến mấu chốt thì lại bị A Ngọc che kín mắt lại, ngay sau đó còn che luôn cả lỗ tai!
A Li nóng nảy: “Pi?!” Vân Dục Hưu đừng nói muốn xài lại giường của của Giang Thập Dật đi?!
A... chán!
A Ngọc quái dị nhìn Điều Đồ, liếc mắt một cái: “Nói, lão hùng, ngươi có phải lén lút làm gì đó sau lưng ta đúng không? Chúng ta một là gấu tinh, một là hồ ly tinh, sao lại sinh ra một con chim được chứ?”
Điều Đồ khẩn trương đến lông mao trên gáy cũng dựng đứng, vội vàng rung đùi đắc ý: “Không không, không không, ta thề với trời tuyệt đối không có làm bất cứ chuyện gì có lỗi với phu nhân cả...”
Nghĩ lại, không đúng nga!
Khoé miệng Điều Đồ quất thẳng lên —— cái con chim này là từ trong bụng A Ngọc chui ra, muốn thực sự có vấn đề, vậy không phải là vấn đề từ A Ngọc sao?
Chỉ tiếc, bao nhiêu năm co ro cúm rúm đã quen, con gấu này nửa chữ cũng không dám đề cập tới.
“Phu nhân phu nhân, cứ mặc kệ chuyện đó đã, mau nhìn, sắp bắt đầu rồi!”
Chỉ thấy Giang Thập Dật kia mặt đỏ tai hồng, nhìn thấy Diêu Khanh Khanh đang từ từ tiến gần tới, khóe môi cũng quất thẳng lên: “Sư muội, sư muội, chờ một chút, chờ một chút, ta hiện tại, hiện tại... Ta bị thương, tu vi...”
Diêu Khanh Khanh nghiêng đầu cười cười, bộ dáng xinh đẹp đến nói không nên lời, tiếng cười khanh khách như chuông bạc, thanh thúy dễ nghe: “Sư ca, không có sao, ta không để ý đâu.”
Dứt lời, nàng ta lấy từ trong lòng ra một thứ.
Điều Đồ cùng A Ngọc tiếc nuối chép chép miệng —— hoá ra là không giống như bọn hắn nghĩ a?
Vợ chồng hai người phẫn nộ lùi về phía sau che mắt A Li lại, tránh cho con bé học xấu.
A Li liếc mắt một cái liền thấy Nghịch Sinh Luân trong tay Diêu Khanh Khanh!
Nàng ta?!
Chỉ thấy Diêu Khanh Khanh không chút do dự, kích phát Nghịch Sinh Luân, thẳng thừng đặt trên người Giang Nhật Dật!
Đôi mặt nàng ta đỏ bừng, nghiến răng ra từng chữ một.
“Giang Nhật Dật, đây là ngươi nợ ta! Ngươi nợ ta, dùng mạng đền cũng không đủ!”
Giờ phút này Giang Nhật Dật làm gì còn chút khí thế nào?
Hắn đầy mặt kinh ngạc, căn bản không thể nghĩ đến Diêu Khanh Khanh lại có thể dùng Nghịch Sinh Luân để đối phó với mình!
Đau nhức đánh úp lại trong nháy mắt, trong lòng Giang Nhật Dật dâng lên vô số cảm xúc sôi trào —— phẫn nộ, không cam lòng, hối hận, khuất nhục, tuyệt vọng...
Có lẽ hắn không sợ chết, nhưng chết như thế này thực sự rất nghẹn khuất, hoàn toàn không thể chịu đựng được!
Đây là tiểu sư muội mà hắn thương yêu, chăm sóc mấy trăm năm qua a! Nàng ta sao có thể tàn nhẫn đến như vậy, đơn giản chỉ là hắn hơi chút không chung tình thôi, liền muốn dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để giết chết hắn?!
“Diêu Khanh Khanh! Dừng tay lại! Ngươi dừng tay lại cho ta! Đừng quên mạng của ngươi là do ta cứu! Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy ——” Hai mắt Giang Thập sung huyết, không khống chế được quát to lên.
“Giang Nhật Dật, ngươi cấu kết yêu ma, đây là ngươi bị trừng phạt đúng tội!” Mặt Diêu Khanh Khanh không có biểu cảm, trên mặt ẩn ẩn có chút thánh khiết trang nghiêm.
Chỉ thấy nàng ta vung tay lên, nhất thời, Giang Nhật Dật bị một luồng sương đen bao lấy, triệt để cuốn vào. Rất nhanh, hắn tựa như một ngọn nến hình người đang chảy ra, không hề có chút sức lực chống cự, tan ra thật nhanh, cuối cùng theo cái luồng sương đen kia bị hút vào Nghịch Sinh Luân hoàn toàn.
Hắn không cam lòng, tiếng kêu thảm thiết dần dần biến đổi: “A a a a nha nha nha y y —— “
Cho đến một khắc cuối cùng, Giang Nhật Dật rốt cục mới tỉnh táo đầu óc, thấy rõ ánh sáng rực trong đáy mắt của Diêu Khanh Khanh có ý nghĩa gì —— đó chẳng phải tình yêu, mà là dã tâm! Ngay từ đầu, chỉ toàn là dã tâm! Đối với nàng ta mà nói, bản thân mình chỉ vừa đúng là đối tượng thích hợp nhất mà thôi. Anh tuấn nhất, có thực lực nhất, có biện pháp giúp nàng ta bò lên trên nhất! Trong phạm vi mà bàn tay nàng ta có thể duỗi đến, bản thân mình là lựa chọn tốt nhất!
Đó không phải là tình yêu, mà là... Dã tâm.
Giang Nhật Dật, chết.
Da đầu A Li run lên, ngơ ngác nhìn tình cảm trước mặt.
Nữ chính cứ như vậy mà....ăn mất nam chính?!
Diêu Khanh Khanh quả thật là, sát phạt quyết đoán!
Giang Nhật Dật bị Nghịch Sinh Luân nuốt đến cặn bã cũng không thừa, bánh xe âm dương nghịch chuyển, làn sương đen đã nuốt lấy toàn bộ Giang Nhật Dật toàn bộ đã hóa thành linh lực màu trắng, dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Diêu Khanh Khanh.
Diêu Khanh Khanh sau khi nuốt hết Giang Thập Dật, khí thế cả người trong nháy mắt liền tăng cao rất nhiều.
Nàng ta nhìn về phía Vân Dục Hưu, lạnh lùng nói: “Hiện tại ta muốn Vu Sơn Tú, ngươi giao nàng ta cho ta. Còn có, Ngọc Li Thanh đã chuyển sinh thành yêu ma, ta tất nhiên đem nàng ta về thánh cung, giao cho Đại Thánh Quân xử lý.”
A Li không khỏi hơi hơi mở to hai mắt nhìn Diêu Khanh Khanh.
Rất có khí thế nữ chính nga!
Nhân vật chính trưởng thành tuy rằng hơi trễ, nhưng tuyệt đối sẽ không thể nào không có.
A Li không tự chủ mím mím môi, cũng nhìn về phía Vân Dục Hưu.
Vân Dục Hưu nở nụ cười: “Được.”
Trên mặt Diêu Khanh Khanh hiện lên nụ cười đương nhiên. Như vậy là được rồi.
Không nghĩ, Vân Dục Hưu tiếp tục nói: “Ngươi lấy cái gì trao đổi với ta?”
“Trao đổi?” Diêu Khanh Khanh nhíu đôi mi thanh tú, “Ta sao lại muốn trao đổi với ngươi? Ta không có gì có thể đổi với ngươi cả.”
Nàng ta khẩn trương, cất Nghịch Sinh Luân vào. . ngôn tình tổng tài
“Không có lợi thế gì, vậy ngươi dựa vào đâu nói điều kiện với ta.” Vân Dục Hưu nheo mắt lại, ngạo nghễ nhìn Diêu Khanh Khanh, ngữ khí ngả ngớn khinh thường, “Chỉ dựa vào ngươi là một nữ nhân sao.”
Diêu Khanh Khanh không khỏi hơi nín thở.
Từ nhỏ đến lớn, có nam nhân nào gặp được nàng ta mà không nâng đỡ nàng ta, theo nàng ta, Diêu Khanh Khanh quả thật đã theo bản năng lấy giới tính của bản thân làm vũ khí. Nàng ta đã mở miệng nói với hắn như vậy, hắn dựa vào cái gì dám cự tuyệt? Dựa vào cái gì nói điều kiện với nàng ta? Dựa vào cái gì vũ nhục nàng ta?
Vân Dục Hưu thấy nàng ta một mặt bất mãn, phì cười, nói: “Nếu ngươi coi tự mình là thành lợi thế, ta đây chỉ có thể tiếc nuối nói —— không đổi.”
Diêu Khanh Khanh tức giận không nhẹ, nhưng giờ phút này vừa tiếp thu toàn bộ linh lực của Giang Nhật Dật, nhất thời còn chưa thể tự tiện sử dụng. Nàng ta quay đầu đi, nháy nháy mắt với Ám Thuỷ, lại thấy hắn căn bản không có muốn ra tay.
Diêu Khanh Khanh bất đắc dĩ, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn Vân Dục Hưu vài lần, cắn răng tức giận rời đi.
Đến bên ngoài, trong lòng vẫn thấy không phục, cảm thấy thái độ của Vân Dục Hưu thái độ hẳn không nên ác liệt với mình đến như vậy, rõ ràng nàng ta cũng chưa đắc tội hay trêu chọc hắn lần nào mà! Trước đây bên cạnh bản thân nàng ta còn có Giang Nhật Dật, người khác không có cơ hội gì, hắn không thèm để ý mình thì cũng có thể đi, nhưng mà hôm nay Giang Thập Dật đã chết, bản thân mình còn hạ người nói chuyện cầu xin hắn, hắn vậy mà không thèm cho mình chút thể diện nào! Nói vậy có ý tứ gì? Hắn đem bản thân mình cùng cái loại yêu ma như Vu Sơn Tú, A Li đặt chung một chỗ coi như giống nhau hết sao!
Vân Dục Hưu, hắn không thể!
Về chuyện Vân Dục Hưu là Ma Tôn chuyển thế, có thể nói là Diêu Khanh Khanh từ đầu tới đuôi đều không để ở trong lòng. Trong mắt nàng ta, nam nhân chỉ chia làm hai loại, có giá trị và không có giá trị. Thật hiển nhiên, Vân Dục Hưu vô luận ngoại hình hay là thực lực, đều thuộc tầng cao nhất của cái loại có giá trị kia.
Cả đời này của Diêu Khanh Khanh có thể nói là xuôi gió xuôi nước, tuy rằng từ nhỏ đến lớn đều bị các nữ nhân bên cạnh ghen tị, nhưng những nam nhân gặp gỡ nàng ta đều sẽ không chút do dự đứng về phía nàng ta, thay nàng ta che gió che mưa. Nhìn thì giống như thường xuyên bị người khi dễ, nhưng trên thực tế, đều là nàng được lợi, còn những nữ nhân kia chịu thiệt, hơn nữa những nữ nhân kia lại đôi khi có khổ cũng nói không nên lời.
Vân Dục Hưu là hòn đá đầu tiên mà Diêu Khanh Khanh vấp phải.
“Vân Dục Hưu...” Nhanh như chớp, Diêu Khanh Khanh nhịn không được, lại một lần nữa cắn chặt răng, “Khinh mạn ta? Chờ xem, sớm muộn gì... Ta sẽ cho ngươi nếm thử tư vị cầu mà không được!”
...
Vân Dục Hưu thoạt nhìn hình như đã bị trọng thương, hai cái cánh tay hắn máu tươi đầm đìa, lộ ra cả xương trắng, mềm nhũng phất phơ bên người, sắc mặt tái nhợt như giấy, khóe miệng lại không ngừng mà chảy ra một luồng máu đỏ sẫm.
Nhưng cho dù như vậy, lực uy hiếp của hắn cũng không phải là nhỏ.
Vu Sơn Tú thành thành thật thật đứng sau lưng hắn, ngay cả mị nhãn cũng không dám ra.
Điều Đồ cười đến mặt mày nở hoa, vui vẻ đi lên: “Đại nhân muốn ở chỗ của ta nghỉ ngơi một chút?”
“Ta muốn đi Bắc ma vực, lấy ấn vực chủ.” Trên mặt Vân Dục Hưu hiện ra thần sắc có vài phần ôn hòa, “Đem Ấn vực chủ của Tây ma vực ngươi đưa cho ta.”
Ấn vực chủ là không thể mang ra khỏi ma vực nơi đó, nhưng nếu ở chỗ giao giới giữa hai vực, đem hai ấn vực chủ hợp thành một, thì cái tổ hợp ấn vực chủ đó liền có thể tự do hành tầu tại hai đại ma vực.
Điều Đồ cùng A Ngọc đều sửng sốt.
Ma tôn đại nhân sao lại có chút... Ôn nhu? Hơn nữa, hắn còn tự xưng “Ta”?
“Dạ, dạ, nhưng mà, “ Điều Đồ khó xử nhìn đống hỗn độn, “Ấn vực chủ của ta, Vu Sơn Tú mới vừa rồi leo lên leo xuống tìm nửa ngày cũng không tìm thấy, với ánh mắt của ta chỉ sợ càng...”
“Ngu xuẩn!” A Ngọc thẳng tay vung một cái tát chụp lên đầu hắn, “Dùng đầu gối nghĩ cũng biết ở chỗ nào!”
“Hả? Vậy đầu gối nghĩ thế nào? Ở, ở chỗ nào?” Điều Đồ ngơ ngẩn bưng kín đầu.
Chỉ thấy A Ngọc lập tức đi về hướng một khối thi thể.
Đúng là con nam hồ ly đã câu dẫn Lệ Châu Nhi, Liêm Khiêm.
Bàn tay mềm mại vói vào xiêm y của con nam hồ ly, sờ mó, quả nhiên lấy ra một lệnh bài vàng óng.
A Li vừa nhìn, à...
Rất giống một phần tư miếng pizza!
A Ngọc giao ấn vực chủ của Tây ma vực vào tay Vân Dục Hưu, chậm rãi nhìn Điều Đồ, nhẹ nhàng nói: “Không có sao, tính tình chàng vốn vô tâm không để ý như vậy, không tìm được cũng đúng. Không giống như một số người a, ba ba nhảy lên nhảy xuống tìm nửa ngày còn tìm không ra, cái đầu óc đó mới thật bó tay!”
Vu Sơn Tú ô mặt đen thui, giận mà không dám nói gì.
Nàng ta còn không biết ma tôn đại nhân có muốn so đo “chuyện tốt” nàng ta cấu kết Giang Nhật Dật đối phó Tây Thiên Ma đâu.
Lúc này nghĩ biện pháp bảo mệnh mới là quan trọng nhất.
Vân Dục Hưu hướng về phía A Li hất hất cằm.
A Li theo bản năng lui về sau, kết quả lại một lần nữa bị cha mẹ ruột không chút do dự bán.
A Ngọc bắt lấy bờ vai nàng, đẩy nàng ra phía trước, đồng thời cúi đầu thì thầm: “Loại thời điểm này còn không coi chừng nam nhân của con, cẩn thận bị Vu Sơn Tú chui vào!”
A Li: “...”
Nàng cọ đến bên cạnh Vân Dục Hưu, theo hắn một đường đi đến Bắc ma vực.
Bởi vì nàng không thể đằng vân giá vũ giống như bọn họ, cho nên Vân Dục Hưu lại biến nàng trở về thành con chim béo.
Nàng ngồi xổm trên bờ vai hắn, hai móng vuốt trên chân vô ý thức cong cong, bấu vào trong xiêm y của hắn, trong óc rối loạn, toàn là những suy nghĩ thượng vàng hạ cám.
Bất tri bất giác liền đến chỗ giao giới giữa hai ma vực Tây và Bắc.
Vân Dục Hưu đứng yên, nhìn nhìn về phía Vu Sơn Tú.
Vu Sơn Tú nhẹ nhàng phiêu liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Đại nhân, xin thứ cho thiếp thân lớn mật, đề nghị môkt yêu cầu quá đáng.”
Vừa nói, vừa đưa tay cởi xiêm y màu tím bằng lụa mỏng trên người mình xuống!
A Li cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ tâm của A Ngọc.