Hai tên thần phó bị màn sương ánh sáng hoà tan, cuốn vào bên trong Nghịch Sinh Luân.
Cái la bàn kéo theo tiếng kêu thảm thiết đến cực điểm liền quay về bên cạnh A Li, phảng phất như chưa từng có gì xảy ra.
A Li biết bản thân đã thành công!
Nàng rõ ràng cảm giác được máu trong thân thể đang điên cuồng trào dâng, trong óc hơi có chút choáng váng, bên tai có âm thanh ù ù rất nhỏ, hai chân đang hưng phấn run run, tim trong lồng ngực đập kịch liệt vô cùng, làm cho thân thể lay động trước sau.
Màn sương ánh sáng tiến vào bên trong Nghịch Sinh Luân, âm dương biến hoá, hoá thành luồng năng lượng tinh thuần nồng đậm đến cực điểm, vọt về hướng A Li cùng Vân Dục Hưu.
Vân Dục Hưu bứt ra đi ra, ôm bên tay trái đã cụt, lẳng lặng nhìn chằm chằm A Li đang ngốc ra trong màn sương ánh sáng.
Trong ánh mắt hắn có vài phần cảnh giác thận trọng, khóe môi cũng không tự chủ gợi lên nụ cười nhạt.
Hắn nhặt hai cái thông thiên khoá rơi trên mặt đất lên, sáp nhập với Ấn vực chủ.
Thoát phá hư không.
...
Chỗ nghịch thiên của Nghịch Sinh Luân chính là bất kể hai bên tu vi có chênh lệch nhau bao lớn, thì người thắng đều có thể hưởng thụ thành quả của bản thân mà hoàn hảo không hao tổn gì.
A Li đắm chìm trong màn sương màu trắng, cảm giác như đang ngâm mình trong bồn sữa tươi ấm áp, mỗi một sợi tóc đều hấp thu được chất dinh dưỡng ấp áp đó, mọi thế bào trên cơ thể đều được thoát thai hoán cốt. Sau khi cường hóa thân thể của nàng xong, làn sương trắng bồng nồng đậm kia đã hoà nhập vào luồng ma khí mới sinh ra trong cơ thể nàng, chạy về ma tâm, ngưng tụ thành thành ma nguyên thuần tuý.
Không biết qua bao lâu, A Li mệt rã rời.
Ăn no còn ngủ kỹ, nàng cảm thấy bản thân mình không lâu nữa chắc sẽ béo đến thiên lý khó dung.
Bỗng nhiên, bên tai bỗng vang lên âm thanh "Rắc" thanh thuý.
Như là tiếng một miếng bánh bích quy mỏng bị cắn vỡ.
A Li giật giật mũi thở ra, ninh thần nhìn lại, chỉ thấy Nghịch Sinh Luân trong tay nàng vậy mà vỡ thành bốn năm miếng. Dòng nước ấm đang dũng mãnh chảy vào trong thân thể nàng bỗng nhiên tựa như kéo theo vô số cây kim nhỏ, đâm đến cả người nàng phát run.
Nghịch Sinh Luân vỡ thành vô số hình thoi ánh sáng, theo sương trắng cùng thấm vào thân thể của nàng.
Sau khi đau đớn ngắn ngủi qua đi, A Li phát hiện ma khí trong cơ thể bản thân hình như có chút cứng rắn, vững chải hơn, không còn chỉ là những sợi mỏng như ban đầu.
"Ê? Ê?" Nàng vội vàng quay đầu đi tìm đại ma vương Vân Dục Hưu đã bị bản thân mình lãng quên hồi lâu, "Nghịch Sinh Luân sao lại bị ta ăn mất rồi?!"
Khoé miệng Vân Dục Hưu hơi hơi kéo lên, nhíu mày lành lạnh nói: "... Ngươi ăn tạp."
A Li: "..."
Nàng hậu tri hậu giác phát hiện, hắn đem hết tất cả năng lượng đều tặng cho nàng, giờ phút này, hắn vẫn còn cụt một tay như cũ.
A Li bỗng nhiên liền xót xa, nàng âm thầm thề, ngày sau phải cố gắng trông coi bản thân mình một chút, càng phải cố gắng trân trọng cái bộ xương trắng khẩu thị tâm phi, kiêu ngạo này.
Vân Dục Hưu phát hiện ánh mắt A Li trở nên rất kỳ quái, làm cho hắn rất khó chịu.
Hắn tiến lên, dễ dàng bắt được bả vai nhỏ của nàng, kề sát bên tai, âm u hỏi: "Ngươi rất đồng tình Thiên Đế?"
"A." A Li mờ mịt gật gật đầu.
Hắn nhẹ nhàng nghiến răng: "Cũng đồng tình ta?"
Trong lòng A Li biết không ổn, cũng không biết nên gật đầu hay nên lắc đầu.
Rõ ràng hai đáp án đều không thể chọn, nhắm mắt giả chết.
"Đi thôi." Vân Dục Hưu bóp bóp bờ vai của nàng, bước chân có chút nóng lòng.
"Ôi?" A Li mờ mịt bị hắn kéo theo, đi về phía trước.
Thuật pháp "súc địa thành thốn" của hắn vẫn suất khí bức người như trước, nhoáng lên một cái, hai người đã đứng bên cạnh cái thông thiên khoá cuối cùng.
Đứng ở chỗ này ngẩng đầu nhìn lên, đã không còn thấy được toàn cảnh con cự thú Thiên Đế, màu đen chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn, phóng mắt nhìn lên, chỉ cho rằng trước mắt là một ngọn núi bằng tinh thiết, thẳng chạm lên tận trời.
"Cái cuối cùng rồi!" A Li hai mắt tỏa ánh sáng, "Tuy rằng tạm thời ta còn chưa biết sử dụng cái năng lượng này thế nào, nhưng ta hẳn đã đao thương bất nhập! Một lát khi chiến đấu với thần phó, ngươi không cần phải bảo hộ ta nữa, ta tự mình tìm một chỗ an toàn ít người chú ý, thừa dịp hắn không chú ý, hung hăng đánh lén hắn một cái!"
Thái dương Vân Dục Hưu nhảy thẳng.
Đây là nữ Thánh Quân tiên tộc băng thanh ngọc khiết?!
Sao bảo là người có đạo đức tốt nhất đâu?! Hả?!
...
Hai người tiến vào trong thành.
Vừa đến dưới cửa thành, A Li liền phát hiện không đúng.
Trong không khí tràn đầy ẩm ướt cùng mùi lá mục, còn có một mùi hương lợm người khó có thể tả, nhưng vừa nghe liền khiến người liên tưởng đến cái mùi lạ thật không tốt, như là mùi xương cốt ngâm trong nước quá lâu vậy.
Bờ tường gạch một màu xanh thẫm, nơi nơi đều phủ đầy rong rêu cùng nấm mốc.
Dưới cửa thành, có mấy...thi thể đang nửa khô nửa ẩm phơi dưới trời.
"Ý..." A Li theo bản năng tự nhiên liền nắm lấy tay áo của Vân Dục Hưu bên cạnh.
"Ngươi có biết bản thân hiện tại đang ở tu vi nào không?" Hắn ý vị thâm trường nhìn nàng một cái.
"Cái gì?"
"Vượt cả một đoạn xa so với tu vi cao nhất mà ngươi từng đạt được m."
"Hả?!" A Li nhất thời còn chưa phục hồi tinh thần lại —— tuy biết hai tên thần phó kia phi thường cường đại, nhưng sau khi hấp thu hai người xong, ma tâm của nàng cũng chỉ mới đầy một nửa, nàng cho rằng bản thân hiện tại gì cũng nửa chân bước vào Thiên ma.
Từng cao nhất... Ngọc Li Thanh lại là Thánh Quân nha!
"Cho nên ngươi sợ mấy khối thi thể?" Khoé miệng Vân Dục Hưu cong lên một đường đầy trào phúng.
Tròng mắt A Li chuyển động: "Cho nên vì sao ngươi lại sợ chuột?!"
Ha ha, ha ha ha ha!
Bản điểu điểu đã là Thánh Quân, còn sợ ngươi cái con chim nga!
Nếu như trước mặt A Li có một cái gương, nàng hội sẽ rõ ràng hiểu được cái gì mà trong sách giáo gọi là —— tiểu nhân đắc chí.
Vân Dục Hưu tà rà liếc mắt nhìn nàng một cái, nhíu mày, không nói nữa.
Tiến vào trong thành, phát hiện trong thành càng là cảnh khắp nơi vô cùng thê thảm.
Yên lặng đi một đường, mặc dù là không có kinh nghiệm gì đi tra mấy vụ hung án, nhưng A Li cũng có thể nhìn ra sự tình xảy ra ở nơi này.
Đều là tự giết lẫn nhau.
Hình như toàn bộ dân chúng trong thành đột nhiên mất đi lý trí, công kích lẫn nhau, cuối cùng toàn bộ chết ở nơi này.
Phản ứng đầu tiên của A Li chính là: đại dịch zombie đi?.
Vân Dục Hưu nhìn nàng một cái: "Ngươi nói cái zombie là cái gì? A, mặc dù không phải, nhưng chắc cũng không khác biệt lắm. Mấy tên bị dục vọng che mắt chính là một cái xác không hồn, nếu nói theo cách của ngươi, đó là đánh mất ý chí của mình. Người như vậy, làm ra chuyện gì cũng không thấy kỳ quái."
A Li đột nhiên đỏ mặt.
Nàng gục đầu xuống, yên lặng nhớ lại bài diễn thuyết mười phần mang hơi thở trẻ trâu, ngựa non háu đá của mình ban nãy mà cảm thấy một trận hổ thẹn.
Lại đi thêm vài bước, trong thành xuất hiện một nơi duy nhất còn giữ được kiến trúc hoàn hảo.
Hai người trao đổi ánh mắt, thầm nghĩ, chính là nơi này.
Đó là một gian phòng trúc nho nhỏ, giáp với một đống đại viện nhà cao cửa rộng, vốn hẳn là một nơi không ai muốn ghé mắt, nhưng trong toà thành đổ nát tan hoang này, nó đã thành một nơi cực kỳ bắt mắt.
Vân Dục Hưu mang theo A Li, đẩy cửa mà vào.
Trong phòng chỉ có một khối thi thể đã hóa sáp.
Vân Dục Hưu không chút nào phòng vệ, đi đến gần, vươn một bàn tay ra, bóp nó thành nhiều mảnh nhỏ.
A Li: "..."
"Là một thần phó đã nguyên hồn thoát khiếu." Ánh mắt Vân Dục Hưu hơi hơi ngừng lại, "Nếu ta đoán không sai, hắn sớm đã đi đến nhân gian rồi."
Da đầu A Li run lên, theo bản năng nhớ tới "Chỉ dẫn" mà Diêu Khanh Khanh nhận được, còn có cả "gợi ý tình cờ" cho Dung Trích Tinh —— giết thần thành thần!
Giết chết... Thiên địa huyền hoàng?... Thiên địa... Huyền hoàng?
Thiên địa... Thiên Đế...?!
A Li hơi hơi mở rộng con mắt.
Vân Dục Hưu không chậm trễ nữa, hắn đi vào trong, nhìn thấy một cái hòn xiểng bằng trúc, trong hòm đang đường hoàng chính chính bày biện một cái khoá đen lớn.
Thông thiên khóa.
"Cẩn thận có bẫy." A Li thấp giọng nói.
Vân Dục Hưu khinh thường cười cười, đi nhanh lên, cầm lấy thông thiên khóa.
A Li vội vàng nhắm mắt.
Bên tai truyền đến tiếng cười to của hắn, hắn đẩy đẩy đầu nàng, nói: "Hay cho một Thánh Quân nhát như chuột!"
A Li cúi đầu trề miệng: "Vậy chẳng phải vừa vặn khắc được ngươi."
Vân Dục Hưu làm bộ như không nghe thấy, mở ra cái thông thiên khoá cuối cùng một phen.
Bốn cái ổ khóa khổng lồ biến mất, dây xích ví đại trên người cự thú Thiên Đế cũng bốc hơi lên vô ảnh.
A Li có chút khẩn trương, nghiêng đầu nhìn nó, nói: "Bây giờ làm sao? Chúng ta làm gì với nó?"
"Ngươi muốn làm gì với 'Nó'?" Vân Dục Hưu cười như không cười.
"Ta cảm thấy..." A Li nghiêm cẩn nói, "Chúng ta vẫn nên thả nó đi."
Biểu cảm Vân Dục Hưu giống như nghẹn cười, sau một lúc lâu, hung ác phun ra một câu: " Có thể 'Nó' sẽ không thả ngươi đâu!"
"Ố?"
A Li nháy mắt mấy cái, liền thấy Vân Dục Hưu lại một lần nữa sử dụng thuật "súc địa thành thốn", vài bước thật nhanh, liền đi đến dưới chân cự thú. Lần này, hắn không mang theo nàng.
"Ê ——" A Li vừa thét lên một nửa, trong tầm mắt đã không còn thân ảnh màu đen quen thuộc kia.
Vân Dục Hưu đi đâu vậy? Đừng nói hắn đã chui vào trong thân thể Thiên Đế chứ?
A Li nắm tay lại, nghĩ: 'Đừng sợ, đừng sợ, ta đã là cường giả cấp bậc Thánh Quân rồi! Một mình ta, ta vẫn có thể giải quyết được!'
Một giây sau, cả một phương đất trời liền bắt đầu chấn động kịch liệt!
Một hơi thở làm lòng người kinh khiếp trong chớp mắt liền bao phủ khắp nơi, lòng A Li có sở cảm, giơ khuôn mặt nhỏ nhắn lên ——
Thiên Đế, động!
Đôi cánh chim trải dài như một bình nguyên đen tuyền trải rộng khắp mặt đất đang chậm rãi nâng lên, không khí trên bề mặt cũng bị hút theo! A Li cảm giác được thân thể của chính nhẹ hẫng đi, cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy vô số cọng cỏ nhỏ vụn bay lên, lao đao bay lượn giữa không trung.
Đây là cái lực lượng thần tiên gì chứ?!
A Li kinh ngạc cảm thán trong lòng, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng —— Thiên Đế, dương cánh chim, đứng lên!
Cảm thụ trong giây lát này nếu dùng hình ảnh đột ngột dựng lên trên mặt đất cũng không đủ hình dung. A Li cảm thấy, đây chính là hai châu Âu Á đang bị kéo ghì vào Ấn Độ dương, đập thẳng vào nhau, văng ra vô số đảo lớn nhỏ!
Lại một giây sau, theo động tác cự thú nghển cổ lên trời, tất cả trên mặt đất đều quay cuồng đứng lên, lao về phía nó.
Thật giống như nó đã đạp cho phần mặt đất chỗ nó lún xuống một bậc.
Ngay cả A Li cũng cảm giác được khó có thể kháng cự với lực hấp dẫn này.
Phảng phất như thân hình đen tuyền che trời tế nhật kia mới chân chính là mặt đất! Con người cũng chỉ là những con kiến leo trên cây khô, bị tâm hấp lực bắt lấy, kéo về phương hướng nó.
Bình nguyên dưới chân tựa như không phải là thật, căn bản không đủ cho con người đứng thẳng. Thân thể A Li lảo đảo, chỉ có thể khuỵ hai chân, mở rộng hai cánh tay, bày ra tư thế duy trì cân bằng quen thuộc khi nàng biến thành con chim béo.
Hết thảy đều hướng xoay vòng quanh con cự thú đỉnh thiên lập địa cự kia.
A Li nhìn thấy có vài toà thành trì kia như biến thành mấy thanh gỗ trong trò chơi rút gỗ, oanh oanh ầm ầm đổ sập về hướng Thiên Đế.
Nó, giống như địa ngục hắc ám nhất, có thể cắn nuốt hết thảy.
A Li đã có chút phân không rõ cao thấp trái phải.
Giờ phút này bất kể nhìn thế nào, đều sẽ cảm thấy chỗ của Thiên Đế mới là mặt đất chân chính, dưới chân bản thân chỉ là một đoạn đường dốc đang xoay mình vặn vẹo. Tư thế ngồi xổm giữ thăng bằng ban nãy đã không còn có thể giúp nàng ổn định thân hình, lần đầu tiên nàng vô cùng rõ ràng cảm nhận được uy lực khủng bố của sức hút trái đất.
Nó vừa động, đó là trung tâm thế giới.
A Li trước khi bị ngã sấp xuống quyết đoán hiện ra thần ma thân.
Nàng vốn nghĩ, thân thể nhỏ một chút thì cũng dễ dàng chống cự với lực hấp dẫn hơn, chỉ cần dùng mỏ bám lấy một cái rễ cỏ, sẽ không luôn bị cuốn tụt về hướng con cự thú Thiên Đế đáng sợ kia nữa.
Ai biết, sau khi hấp thu hai tên thần phó, nàng đã không còn là một con chim nhỏ nữa.
Chỉ nghe "Ầm vang" một tiếng, phía trên bình nguyên bùng nổ ra một con thú hình tròn lông xù xù thật vĩ đại, đang xoay vòng vòng, té ngã bùm bùm mấy cái, trong vài hơi thở thôi đã văng đến chỗ bức tưởng đổ nát đầu tiên!
Đầu đi trước
Tốt lắm, chúng nó là thanh gỗ trong trò chơi xếp gỗ nha, còn nàng, thì là một trái bóng bàn vĩ đại!
Lực ma sát cái quái gì chứ, không tồn tại!
A Li phù phù phù phù ngã vào vách tường đầu tiên, cọng lông ngốc trên đầu cũng bị đâm quẹo qua một bên. Nàng không còn chút hình tượng nào mà la to lên: "Vân Dục Hưu ngươi ở đâu?! Mau tới cứu ta! Ta không được a a a a —— "
Ưu việt của chuyện từ một con chim lông xù nhỏ biến thành một quả bóng lông khổng lồ chính là —— nàng có thể nói tiếng người!
"Ô ông ——" Thiên Đế nghển cổ kêu một tiếng.
A Li cảm thấy đây chính là thanh âm khi một hành tinh nhỏ thoáng lướt ngang qua trái đất.
Một giây sau, nàng cảm thấy bản thân phảng phất như bị một đôi mắt đỏ nhìn thẳng.
Quay cuồng ngưng lại, nàng rùng mình một cái, dùng cánh ôm lấy bản thân.
Bị một cái hành tinh nhìn chằm chằm, quả thật một chút ý tưởng chạy trốn cũng không sinh ra nổi.
Lại một giây sau, trời đất bỗng nhiên gió êm sóng lặng.
Quán tính giúp A Li lại té tiếp bốn năm cái, sau đó ngơ ngác ngồi dưới đất, hai cánh chống ở hai bên thân thể.
"A Pi?"
Thiên Đế biến mất, chỉ để lại tàn ảnh thôi cũng làm cho người ta run rẩy.
"Nó bay đi rồi?" A Li nghiêng đầu, mặt vẫn còn ngơ ngác.
Một bóng người xuất hiện trong tầm mắt.
Hắn bước ra hai bước, liền đến phía trước cách A Li không xa.
A Li nhìn theo, tàn ảnh của Thiên Đế còn chưa tan hẳn đang dắt ở sau lưng hắn, như một thế giới đang trải ra!
Vân Dục Hưu mang theo một thế giới, đi về phía nàng!
Một bước nữa, tàn ảnh của Thiên Đế đỉnh thiên lập địa hóa thành từng đợt sương mù nhè nhẹ, dũng mãnh bay thẳng vào trong thân thể Vân Dục Hưu.
A Li đầu váng mắt hoa.
Hắn...??!!
Rất nhiều chuyện bỗng nhiên xuyên thành một chuỗi trong đầu A Li rất rõ ràng —— trong truyền thuyết, Ma tôn có thể biết được nhân tâm, làm cho Thánh Cung phải kiêng kị; hắn có thể dễ dàng nhìn thấu mục đích của mỗi người, nên vì chuyện này mà lòng đề phòng của hắn rất nặng; hắn rõ ràng không để ý quan tâm bất cứ chuyện gì, nhưng vẫn chấp nhất với việc thu thập Ấn vực chủ của tứ đại ma vực, thống nhất Ma giới.
Thì ra là thế.
Vân Dục Hưu giơ giơ tay lên, thân thể A Li không khỏi đã, khôi phục hình người.
Nàng thấy khóe mắt hắn cong lên, vù qua một cái, dùng cái áo bào vĩ đại khoác lên người nàng.
Hắn cười cười trêu tức: "Còn không biết ngưng ra một bộ xiêm y? Khẩn cấp muốn hiến thân sao!"
Tầm mắt của A Li dừng lại ở giữa trán của hắn.
Nơi đó đã xuất hiện thêm một ấn ký kỳ lạ, vừa giống ngọn lửa, lại giống tia chớp, thuần màu đen, giống một như một cái lốc xoáy, ánh mắt vừa lọt vào sẽ rất khó trốn ra được.
Nàng gian nan dời tầm mắt, nhìn mặt hắn.
Vẫn là khuôn mặt quen thuộc như trước, chỗ duy nhất khác nhau chính là, con ngươi dày đặc tơ máu màu đỏ đã biến thành ngọc chất như ngọc lưu ly.
... Răng nanh hình như càng nhọn hơn một ít.
Thương thế trên người hắn đã toàn bộ phục hồi như cũ, áo bào đen khoác trên người A Li làm bằng chất liệu gì đó mà nàng chưa bao giờ gặp qua, có hoa văn chìm lưu chuyển, giống như vật còn sống vậy.
Dưới cổ áo rộng của hắn hiện rõ xương quai xanh và bờ ngực... Không thể tiếp tục nhìn nữa, không khéo xảy ra chuyện!
A Li quyết đoán thu tầm mắt lại, giải thích nói: "Ta không biết ngưng ra xiêm y. Vừa rồi trở thành quá lớn, xiêm y chỉ sợ đã rách mất."
Nàng cúi đầu nhìn nhìn bản thân, thân thể nàng giấu hoàn toàn dưới lớp áo choàng của hắn, nhưng còn bờ vai trắng như tuyết thì thế nào cũng chưa giấu được.
Vân Dục Hưu giơ tay lên.
A Li sợ tới mức rụt cổ.
Hắn cười lạnh một tiếng, dẫn đường cho ma khí trong cơ thể nàng, toát ra ngoài làn da bện thành một cái váy mềm mại lại vừa người.
"Vừa không?"
A Li suýt chút không nhịn được bật cười —— muốn tạo xiêm y gì cũng được? Đây là cái kỹ năng thần tiên gì thế này?!
Nàng liên tục gật đầu, thử dùng ma khí ngưng ra một cái đai lưng ở bên hông.
Cúi đầu vừa nhìn lại, trên đai lưng vừa vặn thêu một đồ án hình đầu lâu cắn hai khúc xương, càng lộ vẻ dữ tợn quái dị.
A Li: "..."
Vân Dục Hưu vui vẻ cười ha hả.
A Li dẫn ma khí, hủy diệt cái đồ án phi nhân tính này.
Trước ngực trái nàng nở rộ ra một đoá hoa nhỏ màu vàng nhạt, lại viền lên biên bộ váy màu đen tuyền này hoa văn hoa lệ màu vàng kim thêu ẩn, quả thực đẹp không cần tả.
"Nên trở về đi hủy thiên diệt địa rồi." Vân Dục Hưu nhẹ nhàng nói.
A Li đột nhiên hoàn hồn, bắt được tay áo của hắn.
"Ngươi là Thiên Đế!"
Vân Dục Hưu cười nhạt không nói.
"Vậy huyền hoàng là cái gì?"
Ánh sáng trong mắt Vân Dục Hưu lạnh lùng: "Không phải là cái gì tốt."
Hắn hơi hơi hi hí mắt, trong con ngươi lộ ra một chút hung quang: "Là tay sai xông vào trước nhất thôi, sớm đã bị ta giết rồi."
"A, đã chết?" A Li nghiêng đầu, ánh mắt mờ mịt.
Nàng vốn cho rằng bản thân đã phá án rồi chứ —— trong sách, Diêu Khanh Khanh cùng Giang Nhật Dật không phải là phi thăng thần giới sao? Diêu Khanh Khanh giết Vân Dục Hưu, cho nên giết thần thành thần. Mà Giang Nhật Dật hẳn là cơ duyên xảo hợp nào đó giết được cái "Huyền hoàng" còn lại kia.
Nếu Huyền Hoàng đã bị Vân Dục Hưu diệt giết chết, Giang Nhật Dật đã làm thế nào để phi thăng nhỉ?
Nàng cảm thấy có thể đây sẽ là câu hỏi không lời đáp rồi, bởi vì tất cả mọi chuyện cũng đã thay đổi, nhân vật chính của thế giới này, không còn là hai người Diêu Khanh Khanh cùng Giang Nhật Dật nữa.
"Thế nào." Vân Dục Hưu dùng ngón trỏ nâng cằm A Li.
A Li lắc lắc đầu: "Không có việc gì. Ngươi hiện giờ mạnh như vậy, nhất định có thể cứu Đế Vô Thần, đúng không?"
"Đúng. Ngươi muốn báo đáp ta thế nào?" Hắn gục đầu xuống, ánh mắt âm u, hơi thở nặng nề bao lại nàng.
A Li rất muốn nói —— rõ ràng là chính ngươi đồng ý với người ta nga.
Nhưng nàng thật thức thời, chỉ theo ý của hắn, bày ra một nụ cười quyến rũ ngốc hồ hồ, nói: "Ý hợp tâm đầu?"
Vân Dục Hưu sửng sốt một chút, khóe miệng cứng đơ: "Ý hợp tâm đầu cũng giống như nguyền rủa sinh tử, đối với một người, chỉ có thể hạ một lần."
"Hả?" Như thế thì thật ngoài dự đoán của A Li, nàng cứ tưởng rằng đi theo Vân Dục Hưu, sẽ thoát ly khỏi những thú vui cấp thấp, từ đây biến thành một bà lão già nghiêm cẩn.
"Rất thất vọng?" Ý cười trên khóe môi hắn dần dần lan rộng, lộ ra mấy cái răng thoáng có chút sắc nhọn.
"Không có!" A Li vội vàng lắc đầu.
"Đừng nóng vội." Hắn trầm thấp lại ý vị thâm trường nói một câu, "Về sau có ngươi chịu..."
Câu nói kế tiếp tan vào trong gió, Vân Dục Hưu bắt lấy nàng, lướt thẳng lên!