Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung

Chương 54: Chương 54: Sinh ra là người




A Li một lần nữa rơi xuống trong lòng Vân Dục Hưu.

Nàng biết của tình huống của hắn cũng không tốt, trận chiến đối địch với thần phó Kim Bảo thành đã làm cho hắn bị thương rất nặng.

Cái vết thương cháy đen to như miệng chén còn đang sờ sờ ngay bụng, cánh tay trái vẫn chưa phục hồi được như cũ, tay phải hóa thành nửa thanh Tử Liêm, thoạt nhìn tựa như cái binh khí biến thái hình người.

Chiến đấu với một tên thần phó thôi đã thảm thiết thành như vậy, mà trước mặt lại còn tới hai tên thần phó năng lực sung mãn!

Vân Dục Hưu tuyệt đối không có khả năng đánh thắng được hai tên toàn thịnh này!

Nàng khôi phục hình người, cúi đầu cắn lỗ tai hắn: "Dùng Nghịch Sinh Luân đi, để ta."

Vân Dục Hưu kinh ngạc nhìn nàng một cái.

A Li kiên trì nói: "Ta có bí quyết!"

"Cái gì." Hắn vẫn bộ dáng không thèm để ý.

Hai tên thần phó kia cũng không nhẫn nại ngồi chờ A Li thương lượng chiến thuật với Vân Dục Hưu, bọn họ động.

Khi ở Kim Bảo thành, A Li cũng chưa chân chính nhìn thấy uy lực của thần phó, giờ phút này lại có cơ hội nhìn cho rõ ràng!

Lại nhắc đến, hình như bản lũnh cũng có điểm tương tự với Dung Trích Tinh trong căn phòng trống rỗng kia.

Chỉ thấy hai người hành động cùng lúc, mấy miếng khiên to lớn trống rỗng toả ra ánh sáng vàng kia chợt ngoi từ dưới đất lên, chặn đứt đường lui của hai người A Li, trong nháy mắt, phía trước người của hai tên thần phó đã xuất hiện hàn kiếm nhuệ khí bức người, cái lồng giam to được tạo thành bởi những miếng khiên vàng đang toả ra vô số sương lạnh.

Không khí phảng phất như bị đông lại, A Li hô hấp khó khăn, trên da lại đau đớn như bị đao cắt.

Vân Dục Hưu giơ tay áo lên, trong hư không nhất thời truyền đến âm thanh tan vỡ thanh thúy, một tầng sương nhỏ li ti như đường trắng đổ rào rào về phía mặt đất.

Hai tên thần phó, đến!

Vân Dục Hưu cuốn A Li vào trong tay áo dài, giơ tay lên, Tử Liêm đen tuyền có thể cắn nuốt ánh sáng đón gió xẹt qua một đường cong, đánh úp lên hàn kiếm của nam nữ thần phó.

Trên mặt hắn không hề có biểu cảm gì, khóe môi lại hơi hơi rũ xuống, bước chân xoay ngang, Tử Liêm đánh trực tiếp vào ngọn gió của hai thanh kiếm, nổi lên một chuỗi âm thanh nổ trầm thấp.

Thân ảnh của hắn đã xuất hiện ở sau lưng hai tên thần phó. Xoay tay chém một nhát thủ, trên người nam thần phó rơi xuống một mảnh xiêm y.

"Hắn mạnh hơn so với tưởng tượng."

"Có thể đánh nghiêm chỉnh hơn chút."

Hai người kia liếc nhau, giơ kiếm đón lấy.

Trong hư không không ngừng xuất hiện ra những mũi tên ánh sáng dày đặc, từng mũi tên đều nhắm đến nơi yếu hại trên người Vân Dục Hưu bắn tới. Hắn phảng phất như mọc thêm đôi mắt ở sau lưng, hành động không chút bấn loạn, thỉnh thoảng thân thể còn tán thành sương đen, lưu loát né tránh hàng loạt công kích —— giờ phút này, A Li đã biến trở về thành con chim nhỏ tròn trịa, ngồi xổm trong cơ thể ma cốt của hắn. Ma khí lưu chuyển, A Li có thể rõ ràng nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài xuyên qua thân thể hắn.

Lưỡi liềm trên thân Tử Liêm như một con rắn độc nhìn thẳng cổ họng kẻ địch, chuẩn bị phát một kích trí mệnh bất cứ lúc nào.

"Điểm yếu của hắn là con chim kia." Nam thần phó triệu ra gió tuyết đầy trời, hàng loạt mưa đá to bằng nắm tay người lớn theo cơn mưa gió này nện thẳng xuống.

Cái Vạn Hoa Thành này vốn chỉ là những mái nhà che mưa che nắng, phía trên còn có vô số dây hoa quấn lên, trong cơn mưa gió thần tích trước mặt, căn bản không có chút sức chống cự. Huống chi cái cơn mưa đá bão tuyết này cũng không tầm thường, mà là sát khí trí mạng!

Chỉ trong một hơi thở, Vạn Hoa Thành gấm hoa rực rỡ, liền thành luyện ngục băng tuyết.

Đám trai gái đang dây dưa với nhau trong khoảnh khắc biến thành thi thể đầy đất. Bọn họ vẫn giữ lại tư thái cuối cùng trong cuộc đời mình, cơn gió tuyết đột ngột ùa đến mang theo toàn bộ hơi ấm, làm cho bọn họ hoá thành từng pho tượng khắc băng, sau đó mưa đá ồ ạt tử trên trời giáng xuống, không hề lưu tình làm cho tất cả vật thể trên mặt đất đều vỡ thành vụn băng.

A Li phát hiện Vân Dục Hưu hình như đang phân thần quan sát một chút.

Đây là học cách tận dụng mọi thứ sao?

Tâm ma của hắn ở sát bên nàng đang nhảy lên, kiên định hữu lực. Tư thế hắn đứng thẳng trong màn mưa tuyết vô cùng lưu loát lại soái khí, màn sương mù đen luôn ngưng ra thân hình ở vị trí kẻ địch hoàn toàn không thể đoán trước, mỗi một lần ra tay đều chính xác đến cực điểm, làm cho hai tên thần phó không thể không liên thủ ngăn cản lại.

Trong giây lát này, trong lòng A Li không khỏi có loại ảo giác, cảm thấy Vân Dục Hưu đúng là bách chiến bách thắng.

Nhưng nàng mau chóng phát hiện không đúng.

Tuy đòn công kích của hắn vẫn sắc bén, nhưng ma khí rút ra từ trong ma tâm đã càng ngày càng ít, rõ ràng là đang liều mạng!

Ma tâm nhảy lên nhanh hơn, hắn đang tát ao bắt cá.

A Li mím chặt cái mỏ nhỏ, ép hết một chút ma nguyên ít ỏi mà bản thân tích trữ được ra, đem chúng nhập vào sóng triều ma khí trong cơ thể Vân Dục Hưu.

Cái này vừa quăng vào, quả nhiên là như muối bỏ biển.

A Li có chút hổ thẹn, nàng nhìn cái bụng tròn vo của bản thân phát ra lời thề —— lần này chỉ cần có thể sống trở về, nhất định phải đem ăn thành chuyện quan trọng nhất, ăn đủ ba bữa! Còn phải ăn thêm bữa khuya! Nỗ lực tích tụ ma khí, tuyệt không thể làm con chồng trước nữa!

"A... hết sức?" Nam thần phó đầy người sương đỏ liếm liếm môi, cười tà nói, "Nhanh như vậy đã hết sức? Ngươi như vậy, không được hoan nghênh trong Vạn Hoa thành của chúng ta đâu nha... Tiểu mỹ nhân! Đi theo hắn, nàng nhất định không được hưởng thụ vui vẻ chân chính đâu nga!"

Nữ thần phó lạnh lùng mở miệng: "Là nam nhân thì đừng trốn! Đỡ một chiêu chính diện của ta đi!"

Trong lòng A Li khẽ động, đã biết không ổn.

Đối phó với một đại ma vương trẻ trâu như Vân Dục Hưu, phép khích tướng bảo đảm thử một lần là ăn chắc!

Quả nhiên, Vân Dục Hưu cười lạnh một tiếng, màn sương đen đầy trời dũng mãnh lao vào trong cơ thể, từng bước một, đi về hướng hai tên thần phó.

Khí thế tràn đầy, cả người đều viết rõ hai chữ "Giết người".

A Li thầm nghĩ muốn dùng cánh che hai mắt của mình.

Vân Dục Hưu lại một lần nữa dùng thuật pháp súc địa thành thốn. Mặc dù trong không gian thông thiên khóa biến thành Dục Đều này, tất cả uy lực của thuật pháp đều bị suy yếu, nhưng cũng đủ cho Vân Dục Hưu trong vòng hai bước, thẳng tắp đánh vào ngực của nam thần phó.

Hai tên thần phó thấy hắn trúng kế, cả hai đều nở nụ cười quỷ dị.

Một giây sau, thân thể nam thần phó liền hóa thành một gốc cây cổ thụ già, hai cánh tay hoá thành vô số sợi rễ cây to dài, trói chặt Vân Dục Hưu lợi, vô số nhánh cây bén nhọn như mũi dao chui vào thân thể hắn, chặn luồng ma khí đang vận hành! Còn nữ thần phó thì nhoáng lên một cái, triệu ra mười thanh kiếm, dẫn động thiên lôi địa hỏa tụ lại trên thân kiếm, nhắm ngay những điểm yếu hại trên người Vân Dục Hưu!

Đây, mới chân chính là sát chiêu!

A Li mở cánh ra, đem bộ ngực béo ú của bản thân che phía trước ma tâm của Vân Dục Hưu.

Dù sao nàng trúng ý hợp tâm đầu của hắn, hắn vừa chết nàng cũng phải chết theo thôi. Trái phải gì mà chả chết, vậy nên chết trong tư thái xinh đẹp chút vậy!

A Li cảm thấy bản thân mình thật vừa cơ trí lại anh dũng.

Lúc này, Vân Dục Hưu nở nụ cười.

"Thật sự là buồn ngủ đưa gối đầu a..."

Thanh âm của hắn lại trở nên âm trầm làm cho người ta sợ hãi.

Rất có cảm giác như lúc nhân vật phản diện muốn ăn thịt trẻ em.

Mũi nhọn hai màu trắng đen chợt loé lên.

"Đang lo lắng các ngươi không dám để cho bản tôn đến gần ấy chứ."

Mặt Vân Dục Hưu đột nhiên bị bao phủ trong màn sương ánh sáng màu trắng, như ẩn như hiện, càng thêm mê người.

Nam thần phó hóa thành cổ thụ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, bị cuốn vào bên trong màn sương trắng đó, chật vật hiện ra hình người.

Trong ánh mắt hắn rành mạch toát ra hoảng sợ: "Nghịch Sinh Luân?! Đây không phải là Nghịch Sinh Luân sao?!"

"Pháp khí của Thiên Đế —— Nghịch Sinh Luân." Nữ thần phó ngơ ngác nhìn cái la bàn trong tay Vân Dục Hưu, gò má hiện lên một chuỗi da gà.

Nàng ta lập tức trấn định lại, nhìn nam thần phó đang chìm ngập bên trong màn sương đen nói: "Đừng kích động. Chúng ta là chính là tôi tớ trung thành phụng dưỡng thần, người mang thần lực, nếu muốn bàn về thế, ai có thể địch nổi với chúng ta chứ?!"

Khuôn mặt nam thần phó vặn vẹo, gấp gáp đến độ giơ chân: "Ngươi cũng biết ta phá giới, từng lẫn lộn với vài tên phàm nhân ti tiện! Ta, ta..."

Nữ thần phó khẽ cắn môi, thử tiếp tục công kích về phía Vân Dục Hưu.

Nhưng mà lúc Nghịch Sinh Luân phát động, phảng phất như đóng băng lại một phương đất trời, tất cả đòn công kích đều lướt qua nhẹ bổng, không thể đụng đến Vân Dục Hưu, càng không thể đụng đến Nghịch Sinh Luân trên tay hắn.

Vân Dục Hưu nhìn như chiếm thế thượng phong, nhưng A Li có thể nhìn ra giờ phút này tình huống của hắn chẳng phải tốt lắm —— tuy rằng nam thần phó luống cuống tay chân, nhưng thực lực của hắn quá mạnh mẽ, nói gì cũng là người ngàn vạn năm bễ nghễ đứng trên chúng sinh, trên người tất nhiên là có một "thế" vô cùng cường đại. Vân Dục Hưu nhìn có vẻ như vô cùng kiêu ngạo, kỳ thực cũng chỉ có thể miễn cưỡng giằng co cùng hắn thôi.

Nếu như không còn tiến triển gì tiếp, kết quả cuối cùng như thế nào, rất khó nói.

Tầm mắt sắc bén của nữ thần phó quét về phía A Li.

A Li quyết đoán hiện ra hình người, bổ nhào vào bên người Vân Dục Hưu: "Kéo ta một cái!"

Mày Vân Dục Hưu nhướng thẳng, bất đắc dĩ từ trong màn sương ánh sáng dò ra một bàn tay, túm lấy A Li vào.

Vừa mới tiến vào trong màn sương, A Li liền cảm giác được một hơi thở còn mạnh mẽ hơn cả lão ma tôn lần trước đang dũng mãnh phun về phía mình.

Nàng cắn răng lại, tận lực dấu diếm biểu cảm khác thường.

Giờ phút này cùng Vân Dục Hưu kề sát bên nhau, nàng phát hiện tình huống của hắn quả nhiên rất không tốt.

Mấy chỗ vết thương cũ đều không ngừng tràn sương đen ra bên ngoài, thấm vào trong màn sương ánh sáng của Nghịch Sinh Luân. Mặc dù nam thần phó chưa làm gì cả, nhưng Vân Dục Hưu sớm muộn gì cũng sẽ bị hút thành một cái xác rỗng không.

A Li nhịn xuống cơn đau đang xé rách cả người, ra vẻ bình tĩnh nói với Vân Dục Hưu: "Ta biết một bí quyết, có thể mượn thế! Đó là hô to mười chữ 'Tình cảm chân thành cả đời dành cho Giang sư ca'! Lại đây, chúng ta cùng nhau kêu!"

Vân Dục Hưu nao nao, chợt, khóe mắt giật giật hai cái, lộ ra một nụ cười quái dị.

"Đây là... bí quyết?"

"Không sai!" A Li gật gật đầu, "Lần trước cùng lúc ta cùng tàn phách của lão ma tôn tranh đoạt Nghịch Sinh Luân, ta đã thắng như vậy đó!"

Vân Dục Hưu đẩy đầu nàng một cái, hung hăng nói: " Đồ ngốc! Lần đó là ta giúp ngươi! Còn nữa! Đó là mười một chữ, không phải mười chữ! Từ nay về sau, không được nhắc lại mười một chữ này, có nghe thấy không!"

Trên mặt của hắn hiện lên nụ cười nhe răng rõ ràng, quanh thân bỗng nhiên khí thế tăng vọt!

A Li phát hiện áp lực bỗng nhiên tiêu biến, nam thần phó ở đối diện kêu lên thảm thiết, thân thể dần dần vặn vẹo.

Ủa đây là đã xảy ra chuyện gì?

Nàng mơ hồ cảm thấy bản thân hình như giúp được chuyện gì khẩn cấp lắm, lại giống như không giúp được gì.

Nữ thần phó bên kia thấy tình thế không ổn, cũng bắt chước A Li, bảo nam thần phó đưa tay kéo nàng ta vào màn sương đen.

A Li vừa mới cảm giác được cân bằng lại thấy tình thế nghiêng về thần phó bên kia.

Chỉ thấy kia nữ thần phó quỳ xuống ngay tại chỗ, trong miệng lẩm bẩm.

Một ánh sáng vàng kim hư vô mờ mịt không biết từ đâu mà đến, xuyên qua chướng ngại thời gian cùng không gian, dừng lại ở giữa trán nữ thần phó.

Thân thể A Li run lên, cảm thấy bản thân giống như sắp tan ra thành một lớp mây mù muốn lượng tử mây.

"Dùng tên của thần, dùng nguyện ước của ta, tinh lọc hết tất cả sa đoạ cùng dơ bẩn của thế gian..."

Trong cơn đau nhức, nghe được nữ thần phó càng không ngừng lẩm bẩm, lại lẩm bẩm.

A Li nhất thời nổi giận.

Vân Dục Hưu đang muốn xoay người bảo hộ nàng, chỉ thấy nàng nhảy lên đến phía trước hắn, đặt một bàn tay lên trên la bàn Nghịch Sinh Luân, hung ác trừng mắt nhìn nữ thần phó.

Hít sâu một hơi cho giảm bớt đau đớn, A Li lên tiếng rống to.

"Dẹp mẹ các ngươi đi!"

Nàng hơi ngừng lại để hô hấp, nói tiếp:

"Người, từ nhỏ đầu đội trời chân đạp đất, mang trong mình tinh thần cùng ý chí không ai kềm chế được."

"Tuy nhỏ yếu nhưng không hổ thẹn, bởi vì cho tới bây giờ ta đều là đứng! Mà các ngươi, cả đời quỳ trên mặt đất, nhặt lấy canh cặn cơm thừa của chủ nhân ban cho, vậy mà vẫn đắc chí!"

"Cái gì gọi là dơ bẩn? Các ngươi có tư cách gì mà bễ nghễ đứng trên chúng sinh? Các ngươi và những cái xác không hồn bị nuôi dưỡng trong Dục Đều này có gì khác nhau chứ?!"

"Cái gì gọi là sa đọa? Rõ ràng người có thể đứng thẳng lên mà đi, lại muốn nhắm chặt hai mắt quỳ xuống đất, đó mới là sa đoạ chân chính!"

"Có được một chút thần lực thật là quang vinh? A, nhìn thử xem mấy tên nô bộc hung hăng của nhà ác bá đi, trong mắt người đời, chẳng qua chỉ là một con chó dữ nhe nanh múa vuốt thôi! Ngay cả người cũng không xứng làm!"

"Thần phó cao quý bao nhiêu? Hoạn quan trong hoàng cung thì khinh thường gia nhân nhà quan phủ, gia nhân nhà quan phủ lại khinh thường gia nhân nhà quan huyện, nói đi nói lại, bất quá cũng đều là làm chó mà thôi!"

Nàng dừng lại một chút, "Mà ngay cả chó cũng coi thường đám các ngươi!"

Đau đớn trên người phảng phất như tiêu biến, A Li dựng lưng thẳng tắp: "A, thần, cái "thần" trong miệng các ngươi, rốt cục là cái gì vậy! Bất quá chỉ là một ít ác nhân tạm thời mạnh mẽ hơn ta mà thôi! Hắn có thể giết ta, nhưng hắn vĩnh viễn không thể lay chuyển được ý chí của ta! Hôm nay, thuận theo tự nhiên, cái thế gian đang phát triển không ngừng này, chính là THẾ của ta!"

A Li bỗng nhiên trong lòng có sở cảm, chỉ cảm thấy một tia sáng kỳ dị dũng mãnh xông vào biển ý thức.

Một giây sau, trong thân hình gầy nhỏ gầy của nàng, nhưng bỗng nhiên bộc phát ra khí thế ngập trời!

Vẻ hoảng sợ trên mặt hai tên thần phó không hiện lên được hơn một giây.

Bọn họ như tảng bơ bị ném vào trong chảo nóng đến hòa tan, bị màn sương màu đen cuốn lấy, hút vào trong Nghịch Sinh Luân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.