Sau khi A Li đá luôn cả nửa cây cột thiết vào con rồng tia chớp màu đỏ, thân thể rốt cuộc không còn chỗ tựa, chỉ có thể thẳng tắp rơi về hướng bên dưới vực sâu.
Nàng khẩn trương nhìn chằm chằm đáy vực đang càng ngày càng gần, đợi đến khi còn cách mặt đất đại khái chừng mười thước, nàng quyết đoán hiện ra thần ma thân, đầu tiên là mở đôi cánh nhỏ lướt gió bay một đoạn ngắn, sau đó liền như người chết đuối, liều mạng vẫy hai cánh, rướn cổ, đạp đạp cẳng chân về phía dưới.
Biểu cảm cực kỳ chuyên chú.
Bộ dáng xuẩn manh này lọt vào trong đôi mắt đầy ngập lửa giận của đại ma vương.
Vân Dục Hưu tức đến vui vẻ.
Hắn tới tới, vươn ma trảo ra, nắm lấy cánh của nàng.
"Chiêm chiếp... Pi?"
A Li đá đá chân, phát hiện người bắt được mình đúng là Vân Dục Hưu, liền khôi phục hình người, nhìn về phía hắn ngọt ngào cười.
... Sao lại có chút là lạ?
Biểu cảm của Vân Dục Hưu không đúng a.
A Li tưởng tượng một chút, cảm thấy Vân Dục Hưu nhất định là vừa đau lòng lại tức giận —— hắn khẳng định cảm thấy nếu không phải là hắn ở bên dưới chụp được, nàng có thể làm cho bản thân ngã chết tươi ngay tại chỗ này!
Ô, lại là kịch bản kinh điển của tổng tài bá đạo nga!
Ngực ấm lại, A Li cực kỳ cảm động.
"Ta không sao, ta không bị gì cả!" Nàng cười trấn an nói.
"A, ha ha... Không có việc gì? Không có việc gì sao." Vân Dục Hưu nghiến răng nghiến lợi.
Sao lại thế này? Thanh âm Đại ma vương sao lại trở nên ngầm bi thương thế nào? A Li vòng vo chuyển tròng mắt, vỗ ngực cam đoan, "Thật mà!"
A Li cảm thấy Vân Dục Hưu giống như càng muốn giết người.
Hắn nheo mắt lại, cao thấp đánh giá nàng một vòng, đuôi mắt nổi lên màu đỏ, khuôn mặt tái nhợt bị tức giận nhuộm đẫm có chút yêu dị.
A Li có hơi nổi da gà, nàng cẩn thận nhìn nhìn hắn, phát hiện của bụng hắn có một vết thương vô cùng khủng bố, cánh tay trái cũng trống rỗng, trên áo bào đen là vô số vết cắt, tiếng hít thở cũng khá nặng nề.
Nàng ảo não kéo tay hắn lại: "Nhìn thấy ngươi, nhất thời cao hứng quá mức, chưa phát hiện ngươi bị thương..."
Khoé miệng Vân Dục Hưu hung hăng kéo lên.
Hắn nhắm chặt mắt một cái, hít sâu một hơi, bỏ tay nàng ra, nhanh chóng kết vài cái ấn.
"Hồn thệ —— thực nhĩ!"
Một ngón tay lạnh lẽo trùng trùng điểm lên giữa trán A Li, nàng cảm giác được bản thân cùng Vân Dục Hưu trong lúc đó giống như lại hình thành thêm một mối liên hệ quan trọng kỳ quái nào đó.
Hắn thu ngón tay, trên mặt hiện lên nụ cười biến thái lạnh như băng: "Từ một khắc này, ngươi chỉ cần nói dối với ta, lỗ tai lập tức liền biến dài."
Hắn vén tóc nàng đến sau tai, động tác có thể nói là ôn nhu.
Ngữ khí cũng cực kỳ ôn nhu: "Cái lỗ tai nào biến dài, ta liền cắt nó."
A Li rùng mình một cái, thật sự không nghĩ ra hắn lại phát điên cái gì.
Nàng chớp mắt, thật không sợ chết hỏi: "Cái hồn thệ ngươi mới vừa nói này, là tính cả hai bên không? Ngươi cũng không thể nói dối với ta, đúng hay không?"
Vân Dục Hưu xuỳ nói: "Ta cần nói dối?"
Hắn nặng nề nhìn nàng vài lần, rốt cục hạ quyết tâm.
A Li cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, bỗng nhiên đã bị Vân Dục Hưu đè vào trên một khối đá to tướng.
"A!"
Thân thể Vân Dục Hưu bị thương cực nặng, A Li cảm thấy không khí dự dữ trong phổi đều bị ép hết.
Trái tim nhỏ của nàng thật không tốt nhảy lên một chút, trong chớp mắt, trong đầu hiện lên đúng một ý niệm bậy bạ —— không thể nào? Hắn cố ý làm cái hồn thệ kia, đừng nói là vì tra hỏi nàng xem hắn biểu hiện trong chuyện kia như thế nào đó chứ?!
Một giây sau, hắn cúi đầu áp vào sau gáy nàng, hô hấp nặng nề phả lên sau tai nàng.
A Li không tự chủ mở to hai mắt, choáng váng hồ hồ, lại nhìn một cảnh tượng rõ ràng trước mắt ở cách đó không xa —— một khối thi thể rách nát nằm lẫn giữa hai tàn đá lớn vỡ tan, giống như xác một con muỗi chụp chết ở trên vách tường.
Hoàn cảnh kém như vậy, Vân Dục Hưu lại có hứng được như thế?!
Đang lúc tâm tư A Li chậm rãi bay lên, hắn bỗng nhiên cắn vành tai của nàng, không nhẹ không nặng liếm vài cái.
A Li như bị sét đánh, cả người triệt để ngây dại.
"Nói, mới vừa rồi, ai làm thế này với ngươi, là ai?"
A Li sửng sốt một hồi mới hồi phục hồi tinh thần lại: "Cái gì?"
Thanh âm Vân Dục Hưu nén giận từ trong kẽ răng truyền ra: "Mới vừa rồi, người làm thế này với ngươi, là ai?!"
A Li gian nan suy tư một lát, bỗng nhiên hiểu rõ.
Hồn ấn!
Trên người nàng mang theo hồn ấn của Vân Dục Hưu, cho nên khi con chó Husky đè ngã nàng rồi liếm nàng, hắn cũng cảm giác được.
"Là chó!"
A Li cũng không hứng thú chơi trò cẩu huyết "Ngươi không tin ta ta liền tức giận, ta không giải thích ngươi cũng phải tin" với hắn.
Vân Dục Hưu chậm rãi dựng cánh tay dựng đứng lên, một cánh tay cụt chống lên tảng đá sau lưng nàng, ánh mắt càng thêm nguy hiểm.
A Li sợ hắn không tin, vội vàng trịnh trọng nói: "Thật sự! Mới vừa rồi đè ngã ta, cắn lỗ tai ta là con chó đó! Thật là chó mà!"
Vân Dục Hưu vừa đẩy ngã nàng, cắn lỗ tai nàng: "..." Muốn giết người, muốn giết con người chim này!
A Li còn chưa ý thức được chỗ nào có gì sai, nàng thầm khen bản thân quyết định thật nhanh, không chút già mồm cãi láo.
"Ngươi lặp lại lần nữa." Ước chừng máu nóng lên tới đầu, thanh âm Vân Dục Hưu lành lạnh.
"Nói mấy lần cũng được." A Li cười mỉm chi, "Thật sự, là chó..."
Miệng bị bàn tay hắn bịt kín.
"Đủ rồi." Vân Dục Hưu nhắm chặt mắt.
Hắn cảm thấy không tự rước lấy nhục vào thân nữa. Đồ ngu ngốc nào làm sao biết lựa lời để đỡ đả thương người nhất chứ?
Hắn nhìn nàng một lát, bỗng nhiên có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Hiện tại nói với ta, nguyên âm của ngươi đã đi đâu vậy? Nghĩ rõ ràng mới trả lời. Không nên gạt ta, ta nói rồi, ta không quan tâm." Hắn buông nàng ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt vành tai của nàng.
A Li sâu sắc phát hiện, trong ánh mắt hắn tựa hồ có một chút cam chịu.
Hắn đây là... buông bỏ chuyện truy cứu quá khứ, chỉ muốn có đến một đáp án sao?
Nói như vậy, hắn đã quyết định chấp nhận hết thảy của nàng?
A Li nhất thời cũng nói không cái cảm xúc phức tạp trong lồng ngực mình là cái gì.
Nàng nhìn thẳng hắn, nghiêm cẩn nói: "Trên thế gian này, người thân mật cùng ta nhất chính là ngươi."
Hắn lạnh lùng cười: "Vậy vì sao ta đây không có được?"
Tốt lắm, câu hỏi toi mạng.
A Li cảm thấy để cho một thiếu nữ thuần khiết như mình dưới đáy vực sâu tràn đầy chết chóc bi thương này, mà cặn kẽ giáo dục cho Đại ma vương phản diện kiến thức sinh lý thông thường, hơn nữa còn chỉ ra sự thật tàn khốc hắn là một tên tân thủ không biết lái xe... Thật là một nhiệm vụ PHẢN NHÂN LOẠI!!!!!
"Hử?" Đại ma vương cũng không có bao nhiêu nhẫn nại.
"Có thể là, bởi vì, " ánh mắt A Li có chút phiêu diêu, "Lần đó, ngươi, trọng thương, thần trí không rõ, cho nên, xuất hiện ảo giác!"
Ôi lạy tổ tiên ba đời! Cái khó ló cái khôn!
"Đúng! Nhất định là ngươi xuất hiện ảo giác! Ngươi cũng chưa từng xâm phạm ta, thật sự!" Biểu cảm của A Li cực kỳ chân thành. Đúng, đây không phải là nói dối, đây là lời thật!
"Hử?" Ánh mắt Vân Dục Hưu dán chặt lên dái tai của nàng.
Sau một lúc lâu, hắn chậm rãi thở ra một hơi, buông nàng ra, lập tức đi về hướng xác chết nằm ở bên cạnh.
A Li phát hiện sau cái gáy tái nhợt của hắn hình như nổi lên một chút màu đỏ.
Chỉ thấy Vân Dục Hưu kéo xiêm y trên người thần phó bị lôi điện nướng giòn như bánh quế ra, tìm được một cái khoá lớn màu đen khắc đầy hoa văn cổ xưa.
Hắn lấy bốn Ấn vực chủ ra, đối chiếu hoa văn, đem một trong đó ấn vào hắc khóa.
"Ô —— "
Trong thiên địa, ngay lập tức thổi quét qua luồng gió mạnh cỗ quái.
A Li thật tự nhiên dựa vào Vân Dục Hưu, hắn cũng thuận tay liền dùng một tay áo bào rộng rãi che cho nàng.
Nàng len lén vừa nhìn, thấy mặt hắn không có biểu cảm, hơi hơi ngẩng lên, một bộ lãnh khốc không coi ai ra gì.
Trừ bỏ thính tai có một tia đỏ ửng, căn bản không có bất cứ cái gì dị thường.
Vẫn là một đại nhân vật phản diện không có chút tình cảm như trước.
Trận gió này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
A Li nhìn thấy bầu trời tứ phương như bị nứt vỡ ra, từng khối màu lam đang rơi xuống.
"Đây..."
Loại cảm giác này quả nhiên là khó có thể dùng từ miêu tả được, thật giống như bản thân mình chỉ là một con cá chép sinh ra trong một cái bể cá, giờ phút này, bể cá lọt vào biển lớn, dưới áp lực của nước từ từ vỡ ra. Nước bên trong và con cá nhỏ cũng không còn bị giam cầm, hoà vào biển cả.
A Li cảm giác được trong lòng dâng lên một cơn trống trải thoải mái không hiểu được.
Vân Dục Hưu túm lấy nàng, lướt ra khỏi vực sâu.
Thành Tây đã thành một mảnh phế tích, mỗi người đều mang bộ dáng thương tâm muốn chết.
Một người có bộ dáng như tiểu thương đang ôm một cái lọ sành kêu khóc, nói thần quán của hắn thần sẽ không còn theo hắn nữa.
"Hắn điên rồi đi?" A Li đồng tình thở dài.
Vân Dục Hưu cười lạnh, nắm lấy bờ vai nàng, tiếp tục đi về phía trước.
Vì thế, A Li lại thấy được vô số "đồ điên".
Có người nhìn một cái cây gỗ luôn miệng nói: "Mau dài ra đi! Sao lại lâu như vậy!"
Có người thì dập đầu trước hang đá: "Hiển linh đi, hiển linh đi! Mau ban thưởng đá quý cho ta đi!"
Có người càng không ngừng vò vò mấy khối bạc trong tay: "Đẻ con đi, nhanh chóng đẻ ra thêm đi!"
Cũng có người xông lên, vừa đánh vừa mắng: "Đồ ác quỷ! Bao nhiêu năm hàng xóm ngươi cũng nhẫn tâm lừa! Thịt mỡ trên người của ngươi là dùng nước bọt bồi lên sao?!"
Một người khác vừa bụm miệng của hắn, vừa cả giận nói: "Cho ngươi nhiều chuyện ăn nói bậy bạ! Toàn là hoạ từ đống tiền của ngươi chứ đâu!"
Thanh âm Vân Dục Hưu vô cùng lạnh lẽo: "Cái gọi là 'Thần', mọi thứ từ không hoá thành có, đó là do bản lĩnh của chủ tử gã Thần phó ban cho. Chỉ cần đạt được một chút xíu thôi, cũng đã trọn đủ làm cho bọn họ thấy được Dục Đều, hấp dẫn vô số người bị dục vọng che mờ mắt, chỉ là cái xác không hồn, nhìn mà không thấy được cuộc sống ở nơi đây."
A Li nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh: "Cho nên, cầu tài được tài, cầu quyền được quyền, cầu nhan sắc liền được xinh đẹp. Mỗi người đều có một bí mật nhỏ không muốn ai biết, mỗi người đều cho rằng bản thân mình là người may mắn độc nhất vô nhị! Kỳ thực bọn họ chỉ là bị thần phó cố ý tụ tập lại... Vậy mục đích của thần phó là cái gì?"
Vân Dục Hưu giơ giơ lên cằm.
A Li theo tầm mắt của hắn vừa nhìn.
Bầu trời tứ phương vừa rơi xuống hết, trong tầm mắt liền một lần nữa xuất hiện con cự thú Thiên Đế chiếm cứ hơn phân nửa đường chân trời.
Chẳng qua, mấy ổ khoá to trên người nó đã mất đi một cái!
Vân Dục Hưu chầm chậm nói: "Thiên Đế bị thương nặng sắp chết.'Thần' không muốn bàn tay mình dính vào nhân quả của thế gian, liền nhân tiện trói nó lại như thế, còn dẫn dục niệm vô tận vào thông thiên khóa, làm cho nó ngày đêm không được an bình, sống không bằng chết."
A Li không tự chủ được rùng mình một cái.
Con thần thú này cũng quá đáng thương rồi! Có thể nghe được dục niệm của người khác vốn là một chuyện không mấy vui vẻ, không nghĩ tới bản thân còn mạo phạm "Thần", bị khoá thành một đống hấp hối chờ chết. Đã thảm như vậy, "Thần" còn không chịu buông tha nó, còn muốn biến những cái khoá trên người nó thành Dục Đều, dẫn vô số dục vọng ồn ào đến quấy rầy nó!
... Tưởng tượng như bản thân là người bệnh nặng không thể cử động nằm liệt trên giường, có người lại mở dàn karaoke 150 đê-xi-ben ngay kế bên tai, khác nhau chỗ nào?!
"Nó thật đáng thương!" A Li bắt lấy ống tay áo Vân Dục Hưu, kiên định gật gật đầu, "Ngươi làm đúng lắm! Chúng ta nên giúp nó!"
Vân Dục Hưu quái dị nhìn nàng một cái: "Đây là con yêu ma xúc phạm thần linh. Nó... đáng thương?"
"Thần có tâm tư riêng không muốn gặp người, chẳng lẽ là lỗi của Thiên Đế sao?" A Li lòng đầy căm phẫn, "Không, ngay cả nội tâm của bản thân cũng không dám nhìn thẳng vào, vậy là cái thần gì? Đó mới là ma quỷ chân chính thì có!"
Nụ cười của Vân Dục Hưu như muốn đắp thành băng tuyết: "Nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, đừng hối hận."
"Xuỳ." A Li cười nhạo, "Ta đã dám nói thì không có gì phải hối hận. Cùng lắm thì bị bắt đi chịu khổ hình một trận thôi —— ta co được dãn được, nhìn thấy tình thế không đúng lập tức quay người đầu hàng."
Vân Dục Hưu lại không có từ nào để chống đỡ.
Hai người nhanh chóng rời khỏi Kim Bảo thành.
Lực lượng của thần phó đã tiêu tán, mỗi một người đều mất đi cái gọi là "Bàn tay vàng", phải một lần nữa học cách tự mình nuôi dưỡng bản thân.
A Li không chút nào cảm thấy tội nghiệp bọn họ.
Vân Dục Hưu lấy đi một cái xương sườn của thần phó, coi như là manh mối gì đó, thuận lợi đi tới cái khoá đen thứ hai.
Khi cọng xương sườn chạm được vào cái khoá lạnh vĩ đại kia, cảnh tượng trước mắt liền thay đổi.
Lại là một tòa thành trì phồn hoa rực rỡ.
Nhưng khác với Kim Bảo thành, tòa thành vạn hoa này hấp dẫn nhiều người Ái Dục nhất.
Vừa vào trong thành, A Li liền bị tuấn nam mỹ nữ đầy đường làm cho hoa cả mắt.
Hai bên ngã tư đường trang trí đầy hoa tươi cùng gấm vóc, dưới chân là những cánh hoa đào rơi rụng lả tả dày đặc, phòng ốc không phải là loại kiến trúc tầm thường, mà là dùng thanh trúc vây lại thành một cái đài cao, cả trai lẫn gái đều uống rượu tìm hoan ở trên đài cao tráng lệ kia.
Trước mắt đều là cảnh tượng không thể miêu tả!
Tiếng cười vui, tiếng chơi trò đoán, tiếng duyên dáng hô to gọi nhỏ, tiếng thở nặng nề, dệt thành một tấm thiên la địa võng, bám vào trong óc của từng người tiến vào trong thành.
Ở trong này, hình như không phóng túng một chút sẽ không nói chuyện được với ai.
Một gã nam tử đang rất bận rộn, không quên nghiêng một cái chén ngọc, kêu một tiếng "Rượu đi", liền có ngọc dịch quỳnh tương từ trong hư không chảy ra, chậm rãi rót vào trong chén.
Hắn uống một hơi cạn sạch, vứt bỏ chén ngọc, càng thêm hung mãnh ôm lấy nữ tử xinh đẹp dưới thân.
Gò má A Li nóng lên, vội vàng tìm một đề tài đứng đắn khác mà nói: "Thần phó trong cái Vạn Hoa thành này thật sự đúng nhàn rỗi luôn nha! Hắn mỗi thời mỗi khắc nhìn chằm chằm đám trai thanh gái lịch này, thỏa mãn yêu cầu của bọn họ bất cứ lúc nào à?"
Vân Dục Hưu cụp mi mắt xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
Sau một lúc lâu, hắn nói: "Người này đã phá vỡ cảnh giới thanh tĩnh, nhất định sẽ thẹn trong lòng. Như thế, cũng có thể dùng Nghịch Sinh Luân đi đối phó."
A Li theo bản năng lắc đầu: "Không được! Ngươi đã quên rồi sao, Diêu Khanh Khanh dùng Nghịch Sinh Luân nuốt Giang Nhật Dật xong, hắn còn thường xuyên nhảy ra tranh giành thân thể với nàng ta đó thôi."
Vân Dục Hưu cười tự phụ: "Gặp phải ta, hắn chỉ mong mau chóng chết đi."
Được rồi, đại nhân vật phản diện khẳng định sẽ không nghe ai khuyên.
A Li nhận mệnh.
Hai người đi không ngừng không nghỉ trong một tiếng, ở ngã tư tiếp theo đã thấy mình đi được nửa vòng thành rồi.
Thỉnh thoảng sẽ gặp được mấy gã mỹ nam và mấy ả mỹ nữ háo sắc nghênh tiến lên đây, muốn động tay động chân với A Li cùng Vân Dục Hưu.
Những người này không ai có ngoại lệ, đều bị hắn giết, nhập vào bên trong màn sương mù đen tu bổ thân thể tổn hại của hắn.
"Ngươi không sợ kinh động thần phó sao?"
"Đã kinh động rồi."
Vân Dục Hưu đứng một chỗ, tầm mắt lướt qua, nhìn thẳng phía bên trái đằng trước, trên đài cao có một nữ tử đang uống rượu.
Bên cạnh nàng ta đang tụ lại không ít nam nữ, nhưng người người đều có vẻ như không thấy nàng ta, chỉ mải mê trêu đùa với những người khác.
Trong một mảng sương đỏ bao trùm này, nữ tử có vẻ sạch sẽ trong suốt, dị thường bắt mắt.
Vân Dục Hưu động thủ.
Hắn cười gằn, thân thể bỗng nhiên tản ra!
Lúc hợp lại, người đã đứng ở trước mặt nữ thần phó kia, cánh tay phải hóa thành phân nửa cây Tử Liêm, đặt lên gáy nữ tử đó.
A Li sợ run —— sao hắn lại không tung Nghịch Sinh Luân ra? Hay là hắn nghe lời của nàng?
Vân Dục Hưu cũng không để cho kẻ địch có cơ hội được thở địch, sau khi thành công tập kích bất ngờ, ngay tại chỗ liền muốn tay nâng gặt lấy đầu của nữ thần phó.
"Nàng ta." Nữ thần phó không chút hoang mang, tầm mắt phảng phất như lướt qua thân thể hắn, nhìn phía sau hắn, ói ra một chữ.
Vân Dục Hưu trong lòng có sở cảm, chậm rãi quay người lại.
Liền nhìn thấy một nam nhân tuấn tú mới vừa rồi còn nằm trong đám người tìm hoan mua vui đã lướt đến phía sau A Li, hai ngón tay dài nhỏ nắm lấy cổ của nàng.
Sơ ý.
Ai có thể đoán được, giờ phút này trong Vạn Hoa thành lại có đến hai thần phó chứ!
Mà tên nam tử tuấn tú này ban nãy cũng bị bao bọc bên trong làn sương đỏ tiên diễm, cho nên mới vừa rồi Vân Dục Hưu theo bản năng xem nhẹ hắn.
Tên thần phó này, đã bị Ái Dục nhuộm dần.
Hắn cúi thấp đầu, nhẹ nhàng ái muội ngửi ngửi lỗ tai A Li. Thanh âm lưu luyến vang lên bên tai nàng: "Tiểu mĩ nhân, vừa nhìn nàng liền cảm thấy nàng quả thật không thông suốt nha. Đi theo một khúc gỗ mục như vậy có cái gì tốt chứ? Lại đây, theo ta đi, ta sẽ cho nàng lãnh hội sung sướng mê người nhất thế gian này, cho ngươi ham muốn đến chết, chỉ hận tay chân đều dư thừa..."
A Li bị hương vị tanh nồng trên người hắn hun đến hai mắt biến thành màu đen.
"Cách ta xa một chút, ngươi rất thối."
Nam tử tuấn tú ha ha cười, ngón tay đang nắm chặt sau gáy nàng liền bóp lại!
A Li nghe được bên tai truyền đến một tiếng tạp âm "ong", trong ngực bỗng tràn lên huyết khí cuồn cuộn, muốn phun nhưng phun không ra.
Nam tử tuấn tú nhìn về phía Vân Dục Hưu, ánh mắt trêu tức: "Không muốn nàng ta chết, liền lại đây đổi người, sau đó thúc thủ chịu trói."
Vân Dục Hưu nở nụ cười.
Lồng ngực khẽ run, trong ánh mắt tràn đầy không chút để ý: "Ngươi cho nàng ta là gì của ta? Nàng ta chả là cái gì cả. Ta sẽ để ý một nữ nhân? Muốn giết cứ giết, ta dùng máu của hai người các ngươi huyết tế nàng là được."
Trái tim A Li nhẹ nhàng kéo căng.
Đúng rồi, đây vốn là một đại ma vương phản diện lãnh khốc vô tình mà! Hắn làm sao có thể để ý mình chứ?
Không quan tâm mới là bình thường!
Đều do ma chứng trong lòng quấy phá, làm cho mình bị ma quỷ ám ảnh, cho rằng hắn có ý gì với bản thân mình thôi!
Đúng rồi, đây là bệnh! Phải trị!
A Li hơi mở to hai mắt. Nàng cảm thấy trong mắt bản thân khô khốc, tuyệt đối không muốn khóc. Trong lòng trơ trơ, tuyệt đối không khổ sở.
Hắn vốn không phải là gì của nàng, nàng cũng không phải là gì của hắn người.
Hắn chỉ là tùy tiện dùng nàng một chút thôi! Cái ý hợp tâm đầu gì chứ, đó chỉ là tên chiêu thức thôi!
Ánh mắt A Li bỗng nhiên liền dừng lại.
Nàng khó có thể tin hơi mở to hai mắt, nhìn dái tai Vân Dục Hưu từng chút, từng chút dài ra...
Cái, cái gì?! Trái tim nàng nhảy lên loạn xạ.
Là cái hồn thệ kia, nói dối thì lỗ tai sẽ biến dài!
Khoé môi hắn còn lộ ra nụ cười lạnh như băng, ngữ khí ngả ngớn không kiên nhẫn: "Giết đi, sao lại không giết. Chẳng qua là nửa đường nhặt được một nữ nhân tầm thường thôi, nữ nhân như vậy, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
Đôi lỗ tai lấp ló trong lớp tóc đen của hắn đang tiếp tục dài ra như hai miếng bột mì, Vân Dục Hưu còn chưa biết, còn đang kêu gào: "Không nỡ động thủ? Vậy để ta tự mình giết vậy."
A Li cảm thấy, thời điểm Vân Dục Hưu phát hiện lỗ tai mình xuất hiện dị thường, nhất định chính là tử kỳ của nàng.
Lời còn chưa dứt, thân thể hắn quả nhiên hóa thành một chùm sương đen, xông thẳng về hướng A Li.
A Li ngầm hiểu, lúc này hiện ra thần ma thân, rơi thẳng xuống dưới đất.
Ngón tay của nam thần phó trống trơn, đang muốn xoay người lại bắt lấy A Li, Vân Dục Hưu đã đánh đến trước mặt.