Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung

Chương 27: Chương 27: Nam chính đáng sợ




Điều Đồ trước mặt Vu Sơn Tú luôn cảm thấy vài phần yếu thế, hắn lướt mắt cũng không dám hướng về phía chính chủ, chỉ đưa tay xiết mạnh đôi chuỳ to tướng nặng nề, âm ngoan nhìn chằm chằm vào địch quân cùng phản binh bốn phía.

Giọng nói của Vu Sơn Tú vừa dứt, Điều Đồ liền lắc lắc cái đầu thật to, cầm chuỳ lớn trong tay hung hăng đập xuống, làm hai con yêu ma ngay tại chỗ chỉ còn là một bãi thịt.

“Muốn đánh cứ đánh, dong dài cái trứng á!”

Nhìn thấy Điều Đồ không hề có chút ý tứ nào thần phục bản thân, Vu Sơn Tú nháy mắt thay đổi nét mặt.

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Lên cho ta! Ai lấy được đầu của Điều Đồ và A Ngọc, bổn tọa nhất định có thưởng!” Thanh âm mềm mại đáng yêu đến tận xương, giống như những sợi tơ nhuyễn quấn vào nhau, luẩn quẩn không thôi trong cung điện hang núi vĩ đại.

“Lên nào! Giết a!”

Từ bốn phía đại điện xông ra vô số bóng mờ cầm vũ khí trong tay.

Dưới sự ảnh hưởng của Cấm chế phong ma, sự chênh lệch cấp bậc của ma bị thu nhỏ lại đến cực hạn, Điều Đồ và A Ngọc hiện tại cũng chỉ có thể đánh mười mấy con, mà số lượng yêu ma Vu Sơn Tú mai phục trong ma động hắc ám này, ít nhất cũng hơn hai ngàn!

“Điều Tể, còn chưa động thủ?” Vu Sơn Tú từ trên cao nhìn xuống, mị nhãn bay tứ tung.

Điều Đồ quay ngoắt đầu, trừng mắt nhìn Điều Tể: “Nhị đệ?! Ngươi cũng phản ta?!”

Đều Tể chỉ cảm thấy mình chưa tới gần bên nửa người Vân Dục Hưu kia đã lạnh muốn kết băng, làm sao còn có thể vọng động? Thấy huynh trưởng trừng mắt nhìn đến, nhất thời hoang mang rối loạn, xua xua hai bàn tay loạn xạ: “Không không không không không, Đại ca, đệ không dám, đệ không dám! Là Vu Sơn Tú, nàng bức ta, ta không có đồng ý với nàng! Ta giống như Đại ca, cự tuyệt nàng, đúng, cự tuyệt nàng!”

Mặt Điều Đồ lộ vẻ vui mừng, một chưởng chụp mạnh lên bả vai của Điều Tể, làm cho hắn nhất thời sụp xuống ba tấc: “Hảo huynh đệ! Ta biết, nhà gấu chúng ta đều là một lòng!”

A Ngọc không còn sức để châm chọc, chỉ có thể nhanh tay giơ cây quạt lông ngỗng lên, một tát chụp lên đầu con gấu ngu ngốc này.

“Lên mau! Còn chần chờ làm cái gì!” Hai bàn tay của Vu Sơn Tú khép lại, tà áo tím dưới khuỷu tay bay bay lên cao, “Một cọng cỏ đầu tường mà cũng dọa cho các ngươi bể gan bể mật vậy sao! Điều Tể tính là cái gì! Lệ Châu Nhi, động thủ!”

Vu Sơn Tú cực kỳ bực mình. Tuy rằng thành công xúi giục Lệ Châu Nhi mà A Ngọc tín nhiệm nhất, nhưng đáng chết nữ tử này là không đồng ý giao Ấn vực chủ ra, dụ dỗ hay doạ dẫm đều không hữu dụng, nàng ta cắn chết điều kiện của bản thân không buông —— phản bội Điều Đồ A Ngọc thì cũng được, nhưng phải từ để cho Lệ Châu Nhi nàng phát động cấm chế phong ma. Nếu không đồng ý, nàng ta liền cự tuyệt hợp tác. Giết nàng ta cũng vô dụng, bởi vì ngay cả nam hồ ly được cử tới mê hoặc nàng ta cũng vẫn không tìm thấy nàng ta giấu cái Ấn vực chủ ở nơi nào.

Nói cách khác, trong đám yêu ma ở đây, chỉ còn một người duy nhất vẫn duy trì được khí lực toàn thịnh, chính là Lệ Châu Nhi đang giữ Ấn vực chủ.

Nếu không phải bản thân mình cũng bị áp chế lợi hại, Vu Sơn Tú thật sự muốn bùng nổ một phen, đã sớm một tay đập cho ba người Điều Đồ thành bánh thịt, cần chi phải dùng đám phục binh nhát cấy đó?

“Không động đậy được.” Lệ Châu Nhi chậm rãi ngẩng đầu lên, “Bọn chúng, không động đậy được.”

Thanh âm của Lệ Châu Nhi thật quỷ dị, không giống như từ trên người nàng ta vọng lại.

Vu Sơn Tú giật mình phát hiện, trên khuôn mặt Lệ Châu Nhi vậy mà không có ngũ quan!

“Đây...” Vu Sơn Tú hít mạnh một ngụm khí lạnh, mũi chân điểm một cái, thân thể lăng không lộn nhào một vòng, rơi xuống phía sau ngôi cao.

Chỉ ngay chỗ Vu Sơn Tú lúc nãy vừa mới đứng đột nhiên xuất hiện mấy sợi tơ nhện đang cuốn lên.

Chỉ cần phản ứng chậm nửa nhịp, nhất định sẽ bị cuốn lấy!

“Lệ Châu Nhi!” Vu Sơn Tú phẫn nộ nhìn phía bốn phía.

Hóa ra, Lệ Châu Nhi sớm đã lén lút hiện ra thần ma thân. Chân thân của nàng ta là một con nhện, giờ phút này cái thân thể đang bất động đứng tại chỗ của nàng ta hóa ra chỉ là một đám tơ nhện mà thôi, chỉ cần hơi ngụy trang một chút, dùng một chùm tóc giả cùng với một bộ xiêm y là giả được. Mà chân thân của nàng ta không biết khi nào đã đi trên đỉnh đại điện, mấy đôi mắt đen nhánh đang từ trên cao trừng lên nhìn xuống lũ yêu ma đứng bên trong điện, tơ nhện trong suốt lần theo cột đá đen vĩ đại uốn lượn buông xuống, cuốn lấy mỗi một tên yêu ma làm phản.

Cho nên bọn chúng mới không cử động được.

Lệ Châu Nhi là một yêu ma có Ấn vực chủ trong người, giờ phút này nàng ta đang ở trạng thái toàn thịnh! Yêu ma toàn thịnh muốn đối phó với hai ngàn con yêu ma đang chịu ảnh hưởng của Cấm chế phong ma gần như biến thành phế vật, quả thực là dễ dàng!

A Ngọc vui vẻ nở nụ cười: “Vu Sơn Tú à Vu Sơn Tú, biết cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông không? Từ ngày đầu tiên tên tiểu bạch kiểm kia đến dụ dỗ Lệ Châu Nhi, nàng ấy đều nói với ta hết tất cả. Ta tương kế tựu kế, cho ngươi tự tìm đường chết, thuận tiện...”

Nàng ta híp mắt, nhìn bốn phía chung quanh, “Cũng cám ơn ngươi, giúp ta triệu tập lại toàn bộ phản đồ của Tây ma vực, đỡ phải ta đi tra từng đứa!”

A Li nâng móng vuốt trên chân lên, rất muốn giơ cho mẫu thân của mình một ngón chân cái. Kết quả thân thể quá béo, căn bản không thể giơ chân lên cao đến như vậy, kết quả suýt chút ngã lăn ra đất, hai bó móng vuốt trên hai chân khua khua trên không, cuối cùng cố gắng lắm mới đứng vững vàng lại.

Vân Dục Hưu phát hiện nàng đang lộn xộn giãy giãy trên bờ vai của bản thân, nhịn không được xoay tay bắt nàng xuống dướt, bóp bóp mấy cái trong lòng bàn tay.

Cái con chim này thật sự là càng ngày càng béo!

A Ngọc đắc ý dào dạt, phe phẩy cây quạt đến gần Vu Sơn Tú: “Mới vừa rồi ngươi nói cái gì? Cái gì mà muốn ngăn chặn cũng không được, lên trời không lối xuống đất không cửa đúng không? Nửa canh giờ cũng đủ nghiền chúng ta thành tương thịt, nhỉ? Hiện tại, ta liền quăng trả cho ngươi nguyên câu nha —— Sao? Tư vị như thế nào?”

Gương mặt diễm tuyệt của Vu Sơn Tú trở nên có chút đen lại, nàng ta oán hận nhìn thẳng tên nam hồ ly đang đứng ngay ngốc một bên: “Không phải ngươi đã hạ nguyền rủa sinh tử cho nàng ta rồi sao! Trúng nguyền rủa sinh tử, sao nàng ta còn dám phản ta?! Hay là... Ngươi dám gạt ta?!”

“Hạ, hạ rồi... Thực sự đã rồi thưa đại nhân!” Vẻ mặt Nam hồ ly cầu xin.

“Vậy còn chưa động thủ?!”

Nếu ma tâm của yêu ma trúng phải nguyền rủa sinh tử, người hạ nguyền rủa sẽ nắm được sinh mạng của người bị nguyền rủa trong lòng bàn tay, đây xem như một một loại Tình cổ đơn phương khống chế. Nhưng mà nếu muốn tạo ra nguyền rủa sinh tử cũng không dễ dàng, cần hai bên cùng tự nguyện mới có thể hạ được.

Lệ Châu Nhi đúng là cam tâm tình nguyện bị con nam hồ ly này hạ nguyền rủa sinh tử, cho nên Vu Sơn Tú không hề hoài nghi nàng ta dụng tâm kín đáo.

Lúc trước ý tưởng của Vu Sơn Tú là, nếu phát hiện có gì đó không đúng, chỉ cần để cho nam hồ phát động nguyền rủa sinh tử giết chết Lệ Châu Nhi là được.

Không nghĩ tới thật đúng phải đi đến bước này!

Tình huống trước mắt tuy rằng có chút ngoài dự tính, nhưng không hẳn là quá nghiêm trọng. Chỉ cần Lệ Châu Nhi vừa chết, thế cục sẽ trở về quỹ đạo. Trong lúc cấm chế phong ma vẫn còn tác dụng, bảo Điều Đồ một mình chống lại hai ngàn con yêu ma, tuyệt đối không có phần thắng.

Đây là nguyên nhân chính mà Vu Sơn Tú không kiêng nể gì.

“Động thủ! Giết con tiểu tiện nhân đó!”

Một luồng tơ nhện lặng lẽ đi về hướng nam hồ ly. Vu Sơn Tú liền phát hiện, thân ảnh lướt tới trước, bắt lấy cổ của nam hồ ly, mang theo hắn tránh được một đòn công kích này của Lệ Châu Nhi.

Ánh mắt của Lệ Châu Nhi chợt lóe lên. Quả nhiên, không động thủ với Vu Sơn Tú trước thật đúng là lựa chọn chính xác. Vu Sơn Tú quá mạnh mẽ, một khi động thủ với nàng ta trước, lập tức sẽ làm cho bản thân bị lộ! Lệ Châu Nhi đảo mắt, ôm lấy bụng, hướng về phía hai ngàn con yêu ma làm phản đang bị tơ nhện cuốn lấy, phun ra dịch chua.

Chỉ cần giết hết bầy yêu ma này, Tây Ma Thiên đại nhân nhất định có thể đánh bại Vu Sơn Tú...

Cái miệng của con nhện vĩ đại chậm rãi vỡ ra, nhưng nó vừa kinh sợ nhưng lộ ra mỉm cười vui mừng.

“Lệ Châu Nhi!” Cùng lúc đó, sắc mặt A Ngọc biến đổi, “Sao ngươi ngu như vậy! Sao lại để cho hắn hạ nguyền rủa sinh tử!”

Lệ Châu Nhi mở cái miệng rộng dữ tợn, nói: “Đại nhân, chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn lừa gạt được Bắc Ma Thiên... Ngài đối đãi ta như nữ nhi ruột, ta không có tài cán gì, chỉ có thể vì ngài làm một chuyện như thế này, quả thật chết cũng không tiếc... Ngài nói, ta có phải càng hữu dụng hơn một chút so với cái nữ nhi A Li mãi không chịu nhận cha mẹ của bản thân mình không? Xin ngài đồng ý với ta, đừng khổ sở nữa, nếu đã không muốn làm nữ nhi của ngài, ngài sẽ không cưỡng cầu nàng ta nữa, nàng ta chướng mắt yêu ma, muốn làm tiên nhân, ngài cứ để cho nàng ta đi thôi! Nếu ta còn có kiếp sau, ta nguyện làm nữ nhi ruột của ngài... Ngài chớ quên ta...”

Trong tròng mắt vĩ đại lặng lẽ chảy xuống nước mắt.

A Ngọc im miệng, nhẹ nhàng nức nở.

Vân Dục Hưu đưa tay nhéo A Li một phen, bắt nàng ra trước mặt: “Bất hiếu, nên phạt.”

Lại bóp nàng lại thành một con chim khẳng khiu.

“Không phải.” A Ngọc thoạt nhìn có chút mất mát, trong ánh mắt lại vẫn lóe sáng như cũ, “A Li nàng, nàng không phải là như vậy, nàng chỉ là còn nhỏ, không hiểu chuyện, nàng sẽ trưởng thành, Lệ Châu Nhi, ngươi đừng so đo với muội muội, ở trong lòng ta ngươi luôn luôn là khuê nữ ruột của ta!”

“Sao còn chưa động thủ!” Vu Sơn Tú nhìn đám yêu ma đang không ngừng giãy dụa trong dịch chua của Lệ Châu Nhi, xoay người về phía Nam hồ ly giận dữ hét lên, “Ngươi còn muốn cho hai ả ôn chuyện tới khi nào!”

Chỉ thấy nam hồ ly kia nước mắt liên miên: “Đại nhân, đại nhân, tha thứ cho ta, ta cũng từ nhỏ không có cha mẹ, ta, ta và nàng ấy có tình cảm, ta không hạ thủ được, ta...”

Nghe vậy, Lệ Châu Nhi ngơ ngác nở nụ cười: “Liêm Khiêm...”

Vu Sơn Tú nắm chặt cổ nam hồ ly: “Muốn ả chết! Có nghe thấy không!”

Nam hồ ly mím chặt đôi môi thanh tú, thẳng thừng lắc lắc đầu.

Vu Sơn Tú lại mạnh tay hơn.

Chỉ thấy môi của nam hồ ly dần dần biến thành màu tím, khuôn mặt thanh tú bởi vì nghẹn mà sưng lên.

“Liêm Khiêm!” Lệ Châu Nhi thét chói tai, dùng một luồng tơ nhện lớn đánh úp về phía Vu Sơn Tú.

Nhưng mà nàng đang khống chế kia hai ngàn yêu ma kia, đã tiêu hao hết phần lớn ma khí, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Vu Sơn Tú linh hoạt tránh né khỏi luồng tơ nhện.

A Ngọc giận đổ mặt, phóng người lên.

Điều Đồ cũng ra tay.

Vu Sơn Tú cười giận không thôi, rất nhanh bị ép đến một góc đại điện.

A Ngọc giơ cây quạt ra, lông ngỗng hóa thành mũi nhọn cứng như kim cương, chụp xuống ngực Vu Sơn Tú.

Vu Sơn Tú không khỏi buông lỏng tay, ném nam hồ ly kia xuống.

Lệ châu nhi vội vàng phân ra một luồng tơ nhện, cuốn lấy nam hồ ly kia lên trên điện đỉnh: “Liêm Khiêm...”

Chỉ thấy xương cổ của nam hồ ly đã bị bẻ gẫy, đầu quái dị lệch qua một bên, khóe miệng không ngừng có bọt máu trào ra ùng ục, trong mắt nhưng lại còn một hai phần ánh sáng, vừa nhìn thấy Lệ Châu Nhi, ánh sáng kia rất nhanh liền tắt lụi đi!

“Vu Sơn Tú! Ta muốn ngươi chết!!!”

Một luồng tơ nhện to như thác nước phụt lên, mang theo máu đỏ sẫm, lấy khí thế phô thiên cái địa đánh úp về phía Vu Sơn Tú!

Lệ Châu Nhi phun hết toàn bộ tơ trong cơ thể, triệt để phá hủy túi tơ của bản thân.

Vu Sơn Tú tránh cũng không thể tránh, nhưng mà trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia lại không hề nao núng, ngược lại chậm rãi hiện lên nụ cười xinh đẹp.

“Một khi đã như vậy... Thì hôm nay ở đây, không ai cần sống nữa. Lang quân, xuất hiện đi!”

Từ trong bóng đêm sau lưng nàng ta, một thân ảnh trắng trẻo thanh thoát từng bước một đạp hư không đi ra.

Vòng eo của Vu Sơn Tú uốn một cái, như rắn bắt đầu trườn lên: “Lang quân... Chỗ này có hơn phân nửa là tâm phúc của ta, thật là rất luyến tiếc, nhưng mà vì nghĩ cho thanh danh của chàng, liền, toàn bộ giết đi.”

Giang Nhật Dật!

Một chúng yêu ma ào ào trợn tròn mắt.

Chỉ thấy Giang Nhật Dật tùy ý nâng tay lên, một luồng dây đằng màu xanh giống như mũi kiếm sắc, lại giống như một con rắn độc, ngay lập tức phá vỡ đòn tấm công của luồng tơ nhện mà Lệ Châu Nhi đang bắn về tròng mắt Vu Sơn Tú, thẳng một đường đâm thủng ma tâm của con nhện lớn trên đỉnh điện!

Trước mặt một Thánh Quân, một con yêu ma quả thật không thể có chút sức phản kháng nào.

Sau khi giết chết Lệ Châu Nhi, ánh mắt Giang Thập Dật lạnh như băng, mặt không biểu cảm nhìn về phía đám yêu ma.

“Chậc.” Vân Dục Hưu tiếc nuối thu tay lại, “Thật sự là nhanh nga.”

Biến cố phát sinh rất đột ngột, Lệ Châu Nhi vì đuổi theo Vu Sơn Tú đã chạy tới một góc khác của đại điện, Vân Dục Hưu chưa kịp cứu.

Nhưng mà, A Li cũng không xác định Vân Dục Hưu có phải lười xuất toàn lực đi cứu một con yêu ma không liên quan hay không.

Chỉ thấy thân thể to lớn của Lệ Châu Nhi nặng nề rơi xuống, rơi xuống nửa đường liền biến thành tro tàn, lả tả rơi xuống.

A Li nhìn Giang Nhật Dật.

Hóa ra hắn lấy cớ muốn cùng bản thân mình kết minh hôn, kỳ thực là vì đi trợ giúp Vu Sơn Tú? Nếu không đoán sai, chỉ sợ Giang Thập Dật còn mượn cơ hội này náo loạn ầm ĩ cùng Diêu Khanh Khanh một trận, lấy cớ là —— A Li bị Diêu Khanh Khanh “hại chết“. Cứ như vậy, Diêu Khanh Khanh sẽ không có cách nào đi theo hắn, ngược lại còn phải cẩn thận xem sắc mặt hắn.

Nam chính này, thực đáng sợ.

Nếu như hắn còn một tia áy náy hay niệm tình cũ với A Li, thời điểm như thế này sao lại giúp đỡ người khác tới hại phụ mẫu nàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.