Trong đại điện hắc ám, dưới ánh sáng hồng của mấy chậu than lớn, hai ngàn con yêu ma đang bị dịch chua ăn mòn, kêu lên thảm thiết...
Thánh Quân Giang Thập Dật tuấn tú trong bộ áo bào trắng dường như không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Hoá ra, đây mới chính là át chủ bài chân chính của Vu Sơn Tú!
Khó trách nàng ta dám để cho Lệ Châu Nhi phát động Cấm chế phong ma —— cho dù tình huống phát triển đến mức không thể khống chế được, cũng còn có một Tiên tộc không chịu ảnh hưởng của cấm chế phong ma thay nàng ta giải quyết trước sau.
“Lang quân, chỉ còn một khắc thôi, động thủ đi.”
Mặt Giang Thập Dật vẫn không có biểu cảm, hắn hơi hơi cúi thân hình cao lớn xuống, dán vào vành tai Vu Sơn Tú nói câu gì đó.
Vu Sơn Tú có chút kinh ngạc, sau một lúc lâu, khoé môi xinh đẹp càng cong lên cao hơn, vội vàng giấu đi một tia cười khổ.
“Đến đây đi, tâm thiếp thân tâm sớm đã là của chàng!”
Chỉ thấy vẻ mặt Vu Sơn Tú thống khổ, bức ra một tia tâm huyết thuần đen, tùy ý Giang Nhật Dật hạ nguyền rủa sinh tử cho nàng ta.
Sau khi tâm huyết mang theo một tia máu đỏ tươi lùi về trong cơ thể, Vu Sơn Tú nhẹ nhàng hừ một cái, khóe môi tràn ra một chút ma huyết, thân thể không xương giống như ép sát vào người Giang Thập Dật.
“Lang quân, sinh tử của thiếp thân đã phụ thuộc vào một ý niệm của chàng, ngày sau phải đối xử tử tế với thiếp thân đó nha.”
Giang Thập Dật không đáp, một tay ôm eo nhỏ của Vu Sơn Tú, một tay xiết chặt thanh kiếm trong tay, ánh sáng xanh mơ hồ toả ra, thân hắn nhẹ như yến, lướt qua lướt lại trong điện, tùy ý thu gặt tính mạng của đám yêu ma.
Lúc này đám yêu ma chịu ảnh hưởng của cấm chế phong, lại bị Lệ Châu Nhi làm cho chết khiếp, sớm không có chút sức phản kháng nào.
Hành động của Giang Nhật Dật rất có quy luật, mỗi một động tác phảng phất đều như nhịp trống, không thể không nói tình cảnh này kỳ thực rất có mỹ cảm, hắn lại ôm một mỹ nhân mềm mại trong ngực, làn váy tím mỏng manh lay động, nhất cử nhất động cứ như bướm bay rất nhẹ nhàng.
Vu Sơn Tú dựa hẳn vào ngực Giang Nhật Dật, tiếng cười khanh khách phiêu đãng trong khắp toà điện phủ, giống như trước mặt không phải là một bữa Hồng Môn Yến thảm khốc, mà chỉ là cùng tình lang hái hoa, ngâm gió ngợi trăng.
Vân Dục Hưu vẫn im lặng đứng một bên, nghiêng đầu nhìn Giang Nhật Dật, môi mỏng hơi nhấp, gợi lên một nụ cười hứng thú dạt dào.
Rất nhanh, đám yêu ma trong điện bị Giang Thập Dật tàn sát hầu như gần hết.
Trên áo bào trắng và kiếm của hắn hắn không nhiễm một hạt bụi nhỏ, dẫm đạp lên máu thịt của yêu ma, chậm rãi hướng về phía Điều Đồ vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt.
“Tây Thiên Ma.” Hắn hơi rũ mắt, thở dài, từ trong lòng lấy ra một nén hương nhỏ dài đốt lên, sau đó ngẩng đầu lên, nói, “Còn có một chút thời gian, ta muốn nghe chút chuyện xưa của A Li —— mấy năm nay, nàng ấy sống thế nào? Bên cạnh có vô bằng hữu nào không? Thích ăn cái gì? Ngươi cứ rành mạnh nói ra cho ta, có thể cho các ngươi sống đến thời khắc cuối cùng.”
A Li cảm thấy vô cùng buồn cười, nhịn không được dùng móng vuốt trên chân khẽ bấu lên bả vai Vân Dục Hưu, nàng vẫy cánh, muốn đổi từ vai trái hắn qua đến vai phải, thăm dò nhìn xem Giang Nhật Dật này diễn đến mức nào nữa.
Điều Đồ cùng A Ngọc liếc nhau, biểu cảm đều rất kỳ quái.
A Ngọc lạ lẫm nói với Giang Nhật Dật: “Ngươi thích A Li nhà chúng ta? Muốn cưới nàng?”
“Đúng.” Giang Nhật Dật thẳng thắn, “Chắc các ngươi còn chưa biết, A Li chính là chuyển thế của Ngọc Li Thanh. Lúc trước nàng ấy cùng ta có hôn ước, mặc dù nàng ấy đã chết, chuyển sinh thành yêu ma, hôn sự này ta vẫn còn công nhận. Nhưng mà nàng ấy đã chết, tất cả những gì ta có thể làm cho các ngươi, đó là giúp một nhà các ngươi đoàn viên.”
Điều Đồ nhịn không được văng tục một câu: “Mẹ nó phóng rắm à?! Ai cùng ngươi có hôn ước?! Chỉ bằng đồ quy tử (*) lông còn chưa rậm như ngươi, cũng dám mơ tưởng đến A Li nhà chúng ta? Bớt xàm ngôn đi, nhanh chân trốn đi giùm! Chuỳ của lão hùng ta đang khát máu lắm rồi đấy.!”
(*) Quy tử: Con của con rùa.
Giang Thập Dật hình như là bị người trào phúng quen rồi, cũng không thấy hắn phản ứng gì.
Chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn tú kia của hắn lộ ra một nụ cười có thể xem là ôn nhuận, nhưng lời nói ra cũng là máu chảy đầm đìa: “Cho dù các ngươi quỳ xuống đất xin tha, hôm nay cũng sẽ không thể để cho bất cứ ai còn sống. Cho nên, bất luận ngươi nói cái gì, ta cũng sẽ không để trong lòng. Ngươi nên biết, đầu của ngươi giờ phút này vẫn còn nằm yên trên cổ chỉ là vì ta muốn nghe một chút chuyện xưa của A Li thôi. Nhưng ngươi nên nhớ hơn nữa, ta không phải cái gì cũng phải hỏi ngươi, ta cũng có thể hỏi người khác.”
Hắn cúi đầu nhìn nhìn nén hương nhỏ trong tay, đưa ngón tay phủi bớt một đoạn hương dài chừng hai đốt ngón tay: “Đây là trừng phạt ngươi nói năng lỗ mãng, khi hương tàn...”
Vân Dục Hưu đã nhịn không được, liền bật ra cười, lồng ngực rung động không thôi.
“Ai cho ngươi dũng khí...” Hắn vừa cười vừa cúi đầu tự nói.
“Ai cho ngươi dũng khí ở trong này nói ẩu nói tả!” A Ngọc lớn tiếng quát lên, vừa vặn che lại thanh âm của Vân Dục Hưu, “Ngươi cho là, chỉ bằng ngươi cùng Vu Sơn Tú, có thể ở muốn làm gì thì làm ở Tây ma vực của ta sao!”
“Không phải à?” Vu Sơn Tú che miệng cười duyên nói, “Điều Đồ, Điều Tể, hai huynh đệ các ngươi có phải hiện tại hối hận đến xanh ruột rồi đúng không? Sớm đi theo ta, chả phải không có chuyện không hay gì xảy ra không!. Đáng tiếc, hôm nay đành phải chết cùng với ả tiểu tiện nhân A Ngọc này thôi!”
Nàng ta bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nheo đôi mị nhãn lại, ôn nhu nói với Giang Nhật Dật, “Lang quân, một lát giải quyết bọn họ, chàng cần phải nhớ giúp ta tìm một chút, Ấn vực chủ của Tây ma vực này giấu ở nơi nào —— trên mặt đất bây giờ đầy máu thịt thôi, người ta không muốn đi chạm vào một chút nào hết!”
Giang Thập Dật đưa tay đẩy lưng nàng ta một phen: “Ta đang cùng nhạc phụ cũ nói chuyện, không có chuyện của ngươi, bản thân tự đi tìm.”
“Ta phi!” Điều Đồ lúc này thật sự nổi giận, hai thanh chuỳ to trong tay vỗ xuống, “Ai mẹ nó là nhạc phụ ngươi! Quy tôn tử (*) bớt đánh rắm ở trong này đi, thúi lắm!”
(*) Quy tôn tử: Cháu con rùa.
Một mạch từ trên xuống dưới, cấp cho Giang Thập Dật đầy đủ một hàng bối phận, từ quy tử biến thành quy tôn tử.
Giang Thập Dật nhìn nhìn nén hương trong tay chỉ còn không đến một ngón tay, lắc đầu thở dài: “Thật không nói sao? Kỳ thực A Li là người như thế nào, ta hiểu hơn các ngươi nhiều lắm, theo tính tình của nàng ấy, phải chôn thân ở nơi ô uế đầy yêu ma này, nhất định là ăn không ngon ngủ không yên, bên cạnh không có một ai có thể nói chuyện, đúng không? Thật đáng thương, nếu như nàng ấy sớm tìm ta, ta định liền mang nàng ấy thoát ly bể khổ, cũng không đến mức vứt bỏ tánh mạng uổng phí như vậy —— là các ngươi hại chết nàng ấy, ai bảo các ngươi là yêu ma chứ? Yêu Ma trời sinh ra đã là chủng tộc thấp kém, ti tiện nhất, căn bản không xứng sống trên đời! A Li chuyển sinh thành yêu ma, thật sự là đáng buồn lại đáng thương!”
Giang Nhật Dật không biết xúc động cái gì, cảm xúc càng ngày càng kích động, giống như muốn đem tất cả nỗi niềm bất mãn trong lòng toàn bộ phát tiết lên người cha mẹ yêu ma vậy.
Áo bào trắng của hắn không gió tự nhiên lay động, gấu áo dính ma huyết trên đất, hắn lại căn bản chưa phát hiện.
Hắn đi thong thả hai bước, tiếp tục tàn nhẫn nói: “Vừa rồi con nhện tinh kia nói không sai, A Li coi thường đám các ngươi, căn bản không muốn nhận các ngươi làm cha mẹ. Có yêu vật như các ngươi làm cha mẹ, là sỉ nhục suốt đời của nàng ấy! A Li nằm mơ cũng muốn quay trở lại, trở lại bên cạnh ta! Không tin? Nhiều năm như vậy, nàng ấy đã từng để ý các ngươi lần nào hay chưa? Kêu các ngươi một tiếng cha mẹ hay chưa? Ha ha a, chỉ bằng đám yêu ma các ngươi, các ngươi gọi nàng ấy, nàng ấy có trả lời một tiếng sao?”
Thanh âm cuối cùng của hắn liền quanh quẩn đọng lại trong ma động hắc ám trống trải.
Bỗng nhiên, một tiếng chim thanh thúy vang vọng trong cả gian đại điện.
“Pi —— “
A Li rốt cục kiềm chế không được, nàng vẫy vẫy cánh, nhảy lên trên bờ vai của Vân Dục Hưu, ngốc nghếch bay vài cái, rơi xuống cái đầu vừa to vừa tròn của Điều Đồ —— vốn dĩ nàng muốn đáp vào lòng A Ngọc cơ, nhưng nề hà kỹ thuật bay của nàng thực sự không quá khả quan, đành phải chọn cái sân bay lớn nhất vậy.
“Pi! Chiêm chiếp pi! Pi Pi!!! —— chi! Xèo xèo!” Nàng ngưỡng cổ, vòng lông mịn trên cổ run run, phẫn nộ hướng về phía Giang Nhật Dật hét lên.
Giang Nhật Dật ngây dại.
Cái con chim béo ú lưng đen bụng vàng này thật sự là có độ nhận biết rất cao, muốn làm bộ không biết cũng không được.
“A Li, nàng chưa chết?” Ngón tay Giang Nhật Dật run lên, tàn hương rơi xuống trong vũng ma huyết đầy đất.
“Pi ——” A Li dựng đứng lông, hung hăng vẫy cánh hai cái.
Biểu cảm có chút điên cuồng của Giang Nhật Dật nhất thời cứng ngắc, hốc mắt càng mở to, con ngươi lại càng rút chặt.
“Nàng, nàng không phải rơi vào Đoạ Long Trì sao? Làm sao có thể —— “
“Chiêm chiếp chiêm chiếp pi —— “
A Li lại đập đập cánh, từ trên đỉnh đầu Điều Đồ liền lao đầu xuống, giơ một chân đầy móng vuốt lên níu lấy vạt áo của Vân Dục Hưu, ngẩng đầu, chớp đôi mắt đen nhỏ lấp lánh, miệng chiêm chiếp không ngừng —— làm cho nàng thành người! Nàng muốn mắng cho đồ quy tôn tử Giang Nhật Dật này một trận!
A Li từ trước cho tới bây giờ cũng chưa có mắng ai quá nhiều, nhưng Giang Nhật Dật thật sự đáng giá cho nàng dành một ngoại lệ! Đúng! Hắn đáng giá!
Vân Dục Hưu tận lực che giấu dung mạo, giống như một cái bóng đứng sau lưng Điều Đồ, cho nên Giang Nhật Dật cũng không nhận ra hắn ở đây.
Giờ phút này Giang Nhật Dật cũng chỉ có chấn kinh thôi.
Vân Dục Hưu cúi đầu cười lạnh hai tiếng, một tay nắm chặt A Li vào lòng bàn tay, một tay đưa vào túi càn khôn lấy ra một bộ xiêm y gắn vào thân thể của nàng, sau đó đưa tay vịn lên đầu nàng, biến nàng trở về hình người.
“Đi đi, ôn chút chuyện với tình nhân cũ.” Trên mặt hắn mang theo ác ý cười, nhưng ngữ khí lại lạnh đến kết sương.
Lúc này, phẫn nộ mà Giang Nhật Dật gây ra cho A Li đã vượt xa khỏi sự sợ hãi mà Vân Dục Hưu gây ra cho nàng, nàng không còn lo lắng để ý tới thâm ý trong lời nói của Vân Dục Hưu, tùy tiện phủi phủi tay áo, xắn phần tay áo dài phía dưới lên đến khuỷu tay, chân nhảy bật đến phía trước.
“Ta không chết ngươi thật thất vọng nga, Giang Nhật Dật?” A Li tuy rằng biến trở về hình người rồi, nhưng vẫn tức đến dựng lông như trước, “Ta sống hai đời, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy đồ vô liêm sỉ như ngươi! Ta thấy ngươi ra cửa đánh nhau cũng không cần mang khiên đâu, da mặt ngươi dày như vậy có gì mà xuyên qua nổi!”
A Li không quen mắng chửi người, nên lời nói có vẻ hơi ngây ngốc.
Giang Nhật Dật ngơ ngác nhìn nàng, ánh mắt chớp động kịch liệt.
A Li phát hiện khí thế của bản thân không đủ, vì thế xoa xoa eo nhỏ, ưỡn ngực oai hùng nói: “Lần trước ta từng nói với ngươi cái gì, nhanh như vậy ngươi đã quên rồi à?! Ngươi mọc ra cái đầu chỉ là để mình thoạt nhìn có vẻ cao hơn thôi sao? Vốn đang muốn giữ chút mặt mũi cho ngươi, ai biết ngươi chính là một tên lỗ tai cây, lột hết tầng này tới tầng khác cũng không biến lại thành lỗ tai người bình thường được! Nghe cho rõ đây Giang Nhật Dật, ta, A Li, cho tới bây giờ chưa bao giờ thích ngươi, không muốn gả cho ngươi một chút nào, thấy ngươi liền ghê tởm! Còn muốn nghe thêm mấy lần? Nói!”
Khoé miệng Giang Nhật Dật run rẩy, cả người như là bị sét đánh trúng. A Li... một khuôn mặt nho nhỏ như vậy, ánh mắt to đen lại sáng lên như minh châu, hai cánh môi đo đỏ cứ liên tiếp chạm vào nhau, chạm liền tuông ra từng lời réo rắt đầy sức sống, bàn tay nhỏ bé đặt lên vòng eo chỉ cần dùng hai bàn tay cũng ôm trọn, chân nhảy lên, chẳng những không có chút thô tục nào, ngược lại còn xinh đẹp đáng yêu đến cực điểm.
Giống như là...khuôn mặt thần nữ mơ hồ đã từng một lần đi đến trong ảo mộng của hắn.
Nàng vậy mà... không từng thích hắn? Cho tới bây giờ cũng không có? Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Nhất định là khẩu thị tâm phi, không sai!
Sắc mặt Vu Sơn Tú còn khó coi hơn cả sắc mặt của hắn, nàng ta lắc lắc vòng eo, dán vào trên người Giang Nhật Dật: “Lang quân, thời gian không còn nhiều! Nếu vẫn không động thủ... Ta thật ra cũng không có gì, nhưng mà chàng sẽ có phiền toái lớn nha.”
Giang Nhật Dật liếc Vu Sơn Tú một cái, chỉ cảm thấy gương mặt bình thường như toả ánh sáng khắp bốn phương này, hiện tại thấy thế nào lại có vẻ thường thường vô kì. Nhưng mà, Vu Sơn Tú nói cũng rất đúng, giải quyết chuyện ở chỗ này xong, sau đó mang A Li về, còn không phải mặc cho mình vo tròn bóp dẹp hay sao?
Hắn thở nhẹ một hơi, bình tĩnh lại: “Ta có chừng mực. Ngươi đi tìm Ấn vực chủ trước đo.”
Vu Sơn Tú hung hăng trừng mắt nhìn A Li một cái, nhịn không được lại nói: “Lang quân, nàng ta có cái gì tốt chứ? Nữ nhân như vậy, cũng đáng cho chàng nhớ mãi không quên? Chàng muốn quên thiếp thân thật sao?”
Vừa nói, vừa dùng một bàn tay nhỏ bé theo thắt lưng Giang Nhật Dật chậm rãi mò xuống phía dưới, rơi xuống chỗ mà người khác không nhìn thấy, ép nhẹ một chút, lại ấn một chút.
Giang Nhật Dật đưa tay bắt được móng vuốt của Vu Sơn Tú đang làm xằng làm bậy trên người hắn, mạnh mẽ vứt qua một bên.
“Vu Sơn Tú, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, có chừng có mực.”
Ánh mắt âm lãnh, mang theo cảnh cáo.