A Li bị một bong bóng nước đen lạnh lẽo bọc lấy, an toàn xuyên qua đám lửa trên mặt hồ Đoạ Long trì nóng cháy đến cực điểm, chợt, nàng nhìn thấy một màn làm nàng cả đời khó quên.
Vân Dục Hưu ở bên dưới chờ nàng.
Toàn thân cao thấp, không có gì là không thấy. Bên nửa người trái còn hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng mà bên nửa người phải lại chỉ còn có một giá xương trắng —— một đường máu màu đỏ đậm từ trên trán kéo dài đến chỗ mà A Li ngượng ngùng không dám nhìn, phân thân thể hắn thành hai phần.
Cho đến bây giờ A Li cũng không dám tưởng tượng, cái thân thể nửa da thịt nửa xương cốt lại có thể xinh đẹp đến chí tà như vậy. Diện mạo Vân Dục Hưu vốn dĩ là xinh đẹp đến thập phần tà dị, giờ phút này một bên khuôn mặt biến thành xương trắng, chẳng những không tổn hao chút nào đến nhan sắc của hắn, ngược lại càng đem cái loại xinh đẹp tà ác này phát huy đến cực hạn.
Đường cong trên cơ thể hắn vô cùng lưu sướng, cơ bắp cùng xương cốt hoàn mỹ dung hợp vào nhau. A Li chỉ nhìn thoáng qua, liền hết hồn, cả bộ lông chíp bông đều cứng lại rồi.
Vân Dục Hưu vẫn không nhúc nhích, đứng trong một mảnh hào quang vàng rực rỡ, con mắt trái còn hoàn hảo và hốc mắt đỏ quặm bên phải đang âm u nhìn chằm chằm A Li.
“Pi... Pi?” Trái tim nhỏ của A Li điên cuồng nhảy lên.
Chỉ thấy xương tay phải của Vân Dục Hưu giơ lên, linh lực âm hàn kia đem A Li đến trong lòng bàn tay của hắn.
Cánh tay xương vừa thu lại, Vân Dục Hưu bắt lấy A Li, thân thể đang treo tại chỗ chợt bay vút lên không trung.
A Li khẩn trương dùng cái cánh nhỏ ôm lấy đầu của bản thân, đôi mắt tròn đen lay láy xuyên qua khe hở trên bàn tay xương của Vân Dục Hưu nhìn ra bên ngoài ——
Bên dưới mặt ao sùng sục ánh lửa vàng đỏ là một không gian cực kì rộng rãi.
Trên vách tường bốn phía chi chít khắc đầy nguyền rủa phù màu đen, hiển nhiên đây là phong ấn dùng để nhốt đoạ long thượng cổ. Trước mắt còn thấy được ánh sáng vàng đỏ chói mắt đến cực điểm, làm người đầu váng mắt hoa, phân không rõ cao thấp trái phải. Mặc dù có linh lực của Vân Dục Hưu hộ thân, nhưng A Li vẫn có thể ngửi được trong không khí mùi lưu huỳnh cực kỳ gay mũi.
A Li biết này mấy dòng khí màu vàng đỏ này đều là hơi thở của rồng mang theo độ ấm kinh người, nếu không phải Vân Dục Hưu dùng huyền thủy cuốn nàng, nàng sẽ trong nháy mắt biến thành một con chim xương trắng giống hệt như hắn rồi. Nhưng mà nàng là một bộ xương trắng đã chết hoàn chỉnh, chứ không phải nửa bên như hắn nha.
A Li mở to hai mắt tìm kiếm tung tích của đoạ long thượng cổ, tìm nửa ngày, trong tầm nhìn ngoại trừ màu vàng đỏ, thì cũng chính là màu vàng đỏ. Chuyện này không đúng a...
Nàng ngơ ngác ngẩng đầu nhỏ lên, ánh mắt lướt qua từng cái xương ngón tay của Vân Dục Hưu, nhìn tới phía trên, nhất thời cả kinh đến quên hô hấp.
Hoá ra, cái con đoạ long thượng cổ này thật sự là quá to lớn! Chỉ có thể đứng ở một khoảng cách thật xa mới mơ hồ nhìn được người của nó. Mấy phiến vàng đỏ chói mắt trước mặt A Li nãy giờ, kỳ thực chỉ là một cái vảy trên người con rồng khổng lồ này mà thôi.
A Li rung động không thôi, liều mạng ngửa đầu nhỏ của bản thân ra đằng sau, muốn nhìn xem cái đầu con rồng có bộ dáng gì. Sau khi tầm mắt chuyển qua nửa thân của con rồng, nàng bị cảnh tượng lọt vào trong mắt của bản thân làm kinh ngạc đến hít một hơi khí lạnh nho nhỏ.
Chỉ thấy một cây gỗ khổng lồ màu đen đã xuyên qua thân thể của con rồng này, đóng chặt gáy của nó vào trên vách tường đầy nguyền rủa phù màu đen! Trong cả thế giới ánh lên màu vàng đỏ này, màu đen thuần tuý cùng sát ý nồng đậm làm người ta cảm thấy thật ghê người.
Dòng máu màu vàng đỏ của con rồng như thác nước, chảy thẳng xuống dưới, độ nóng của máu rồng thật quá cao, vượt xa ra khỏi nhận thức của A Li. Khi không khí tiếp xúc đến dòng máu này, trong nháy mắt liền bị đốt đến bốc hơi thành một chùm không khí trắng đục vặn vẹo, chậm rãi di chuyển lên phía trên. Sau khi bay tới chỗ cao, những chùm sương trắng đông lại, bị biến thành như những ngọn lửa vàng đỏ mãnh liệt.
Tít xa phía trên là một mảnh trong suốt màu vàng lớn cỡ một bàn tay, đó chính là mặt ao Đoạ Long Trì thì phải.
Con rồng khổng lồ đã hấp hối, trong lỗ mũi khổng lồ vừa phun ra hơi thở rồng màu vàng thoang thoảng, vừa có máu màu vàng đỏ ào ào chảy xuống, giống từng dòng nham thạch nóng chảy đang từ độ cao nghìn trượng, ầm ầm chảy xuống.
A Li dời tầm mắt xuống, liền thấy trên thanh gỗ màu đen to lớn bên dưới, thân rồng đã bị xé ra, lộ ra một góc của trái tim rồng màu vàng không trọn vẹn.
Con rồng khổng lồ dù sắp chết nhưng vẫn giãy dụa, thỉnh thoảng, từ dưới vực sâu nhìn không thấy đáy dưới chân vẫn còn vọng lại âm thanh gầm thét, mấy dãy núi bên xung quanh nay đã chằng chịt thông đạo, bị đuôi rồng càng quét qua lại, sắp mở rộng thành một đường hầm lớn.
Tuy rằng nó đã không còn có thể tức giận làm được gì nữa, nhưng hình thể hiện tại của nó rất khổng lồ, mỗi khi đuôi rồng vĩ đại cuốn qua, đều sẽ kích lên một âm thanh lớn trầm thấp.
Thân ảnh Vân Dục Hưu giống như quỷ mị, cao thấp lướt qua lướt lại, tận tình đùa giỡn con đoạ long thượng cổ đang gần chết này.
Như là một thợ săn lạnh lùng tàn nhẫn nhất.
Cổ họng của đoạ long bị đâm thủng, toét ra một cái lỗ lớn, thân thể thỉnh thoảng lại run rẩy lên, nó phẫn nộ đến cực điểm, thống khổ đến cực điểm, lại không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái chết đang từng bước tới gần.
Vân Dục Hưu giơ cái tay còn hoàn hảo kia lên, lưu loát nắm chặt một cái vào hư không.
Chỉ thấy thanh gỗ khổng lồ đang đính trên yết hầu con rồng bắt đầu chấn động, dứt khoát vô tình lấy đi sinh mệnh của đoạ long.
Đoạ long không tự chủ được căng cứng người, đuôi rồng thẳng một đường rơi xuống.
Vân Dục Hưu cười lạnh một tiếng, thân hình lướt đi, rơi xuống chỗ trái tim trong thân thể con rồng khổng lồ đang nằm thẳng đơ không còn sức sống.
Hắn dang tay nắm lấy A Li, khom người, như một con dã thú đã đói khát nhiều ngày, há miệng cắn vào trái tim rồng, từng ngụm từng ngụm ăn!
Đến khi thuần huyết trong trái tim bắn mạnh ra, hắn há miệng tiếp được, thoải mái uống đến sảng khoái.
A Li cũng không biết bản thân nên vui hay nên buồn.
Vân Dục Hưu đầu tiên là một chưởng bóp chết con chim Thực Tử yêu, thú cưng cũng là chiến đấu sủng tương lai của Diêu Khanh Khanh, hôm nay lại ăn mất con đoạ long thượng cổ thú cưỡi tương lai của nàng ta... Nhìn tất cả mọi chuyện hiện thời hắn gây nên, quả thực còn phản diện hơn cả nhân vật phản diện trong sách! Như thế này rồi đội nhóm của nữ chính trong tương lai làm sao đấu lại...
Trái tim rồng màu vàng lớn chừng mấy lần Vân Dục Hưu, mỗi khi hắn cắn một ngụm, thân thể con rồng khổng lồ đều sẽ phát ra một cơn rung động khủng bố.
Bàn tay xương đang nắm giữ A Li kia lại không chút sứt mẻ, nếu không phải A Li nhìn xuyên qua mấy khe hở của ngón tay hắn, tận mắt nhìn thấy tất cả những chuyện đang xảy ra, dựa vào cảm giác của cơ thể, nàng chỉ sợ sẽ cho rằng Vân Dục Hưu chỉ đang nắm nàng trong bàn tay bắt nàng ngủ ngon thôi.
Bỗng nhiên động tác có hơi lớn, A Li vừa đúng lúc có thể thấy gương mặt hắn.
Con ngươi của hắn đã nổi lên màu vàng, máu rồng dính lên vành tai của hắn, hắn đang nhe răng cắn rách gân rồng, thoạt nhìn giống một con thú hung tàn thô bạo. Bên phần mặt xương trắng, dòng máu vàng đỏ của rồng đã vẽ giùm cho hắn một cái mồm to đầy máu, trong hốc mắt bên đó là một con ngươi tỏa sáng, quả nhiên là tà dị đến khó có thể hình dung.
Dần dần, chấn động của cơ thể con rồng khổng lồ càng lúc càng yếu, cho đến khi tiêu biến mất. Thoáng chốc, những ngọn lửa mãnh liệt màu vàng đỏ quanh mình trong nháy mắt như bị đông lại, biến thành những màn sương mang theo bông tuyết màu trắng, chậm rãi rơi xuống phía dưới.
Vân Dục Hưu không hề bị ngoại vật quấy nhiễu, chỉ lo vùi đầu ăn và ăn.
Rốt cục, một viên màu đen xuất hiện trong tầm mắt.
Ma tâm.
Vân Dục Hưu bắt nó lại, thả lỏng bàn tay xương ra, quỷ dị nhìn A Li liếc mắt một cái, sau đó không nói một lời, đem viên ma tâm kia nhét vào cái mỏ nhỏ của A Li, nhẹ nhàng đẩy một cái, ma tâm lọt xuống bụng.
“Pii —— “
Hắn cười cười, cái miệng bên phía phần mặt tuấn tú hơi cong lên: “Thử xem huyết mạch thượng cổ này có thể làm cho ngươi phản tổ hay không.”
“...”
Tổn thọ rồi! Vừa đút nàng ăn thần sủng của nữ chính, lại đút nàng ăn thú cưỡi của nữ chính??
Vân Dục Hưu thật là ma quỷ a!
A Li biết phân lượng của bản thân, ăn một viên ma tâm đều có thể khó chịu nửa ngày, cái con rồng khổng lồ này chỉ tính hình thể thôi cũng đã vượt xa qua cấp bậc Thiên Ma, xem ra mạng nhỏ này cũng nàng phải giao ra tại chỗ luôn rồi.
“Piii...” A Li ủy khuất.
Vân Dục Hưu phảng phất nhìn thấu ý nghĩ của nàng, lạnh lùng cười nói: “Đoạ long thượng cổ không phải yêu ma. Ta lấy Tử Liêm (thanh gỗ đen ban đầu cắm xuyên qua con rồng) làm dẫn, lại bắt nó nếm trải nỗi đau thấu tim khi còn sống, bức nó nhập ma. Yên tâm, còn chưa giết chết được ngươi đâu —— ngươi hiện tại còn chỗ dùng mà.”
Nói xong, vẻ mặt của hắn trở nên quỷ dị cực kỳ, ánh mắt dừng trên người con chim A Li, không ngừng đánh giá.
A Li hoảng sợ phát hiện, trong con ngươi đỏ lừ của Vân Dục Hưu hiện lên một chút gì đó làm cho nàng cảm thấy sợ hãi phát ra từ nội tâm. . Truyện Truyện Teen
Hắn nhìn chằm chằm nàng, bỗng nhiên thở hổn hển một ngụm khí thật thô, bên mặt bộ xương kia toát ra hơi thở rồng màu vàng.
Màu đỏ trong con ngươi của hắn ngày càng đậm, dần dần biến thành đỏ sậm, như là vết máu đọng lại lâu ngày.
Trực giác A Li thấy không tốt, vừa huy huy cánh nhỏ muốn chạy trốn, liền bị hắn bắt được vào trong lòng bàn tay, đè cái cọng lông ngốc trên đỉnh đầu lại.
Một dòng linh lực âm hàn quen thuộc dũng mãnh tuôn trào vào thân thể của nàng.
Thân thể A Li đã, khôi phục hình người!
Mà nàng trong hình người, thì cũng không có xiêm y gì!
Còn chưa kịp hoảng sợ, Vân Dục Hưu đã cúi người đè nặng lên như một ngọn núi.
Lưng A Li bị ném về phía trái tim rồng hắn mới ăn một nửa. Có lẽ là do đã nuốt vào ma tâm của đoạ long, A Li tuy cảm giác được một làn sóng nhiệt thổi quét quanh thân, nhưng cũng không đến mức không thể chịu nổi.
Nàng theo bản năng chạy trốn, bị Vân Dục Hưu bắt lấy, ghìm hai cái cánh tay nàng lên trên đỉnh đầu.
A Li hoảng sợ nhìn hắn, thấy trong con ngươi của hắn một mảnh cuồng loạn, thân thể mạnh mẽ áp xuống.
Thân thể năng động bên trái vô cùng nóng hổi, còn nửa bộ xương bên phải vẫn âm hàn như trước. Cực lạnh cùng cực nóng đan vào nhau, đầu quả tim A Li run run, đầu óc trống rỗng.
Vân Dục Hưu đưa tay kềm chế nàng, không khống chế được hai con ngươi đỏ lừ tham lam nhìn lướt qua, sau đó không lưu tình chút nào rướn thân thể lên, động tác trở nên cực kỳ mãnh liệt cuồng bạo!
A Li sợ hãi đến hồn phách cũng muốn văng ra ba thước!
Nàng biết rồng tính dâm, cũng có thể nghĩ đến tình huống ăn hơn một nửa trái tim rồng màu vàng ấy rồi, khẳng định Vân Dục Hưu sẽ ít nhiều bị ảnh hưởng không tốt, lại không nghĩ rằng hắn ta vậy mà triệt để không khống chế được!
Không lẽ là vì thân còn mang thương tích mà hắn lại dám bỏ sức triệu ra Tử Liêm bằng thực chất hay sao?!
Ngay cả máu thịt trên người cũng chỉ còn một nửa, tinh thần lực tất nhiên cũng sẽ suy yếu rất nhiều!
Xong rồi, xong rồi! Người này vốn đã máu lạnh vô tình, bây giờ lại thần trí không rõ, mạng nhỏ của bản thân nàng thật khó bảo toàn!
Ngắn ngủn trong nháy mắt, trong óc A Li xẹt qua vô số ý niệm hỗn độn.
Đợi chút...
Hình như có chỗ nào đó không đúng...
Hình như nàng cũng không có bị xâm phạm nha...
Thần trí A Li chậm rãi quay trở lại, nàng mờ mịt nhìn nhìn một nửa khuôn mặt tuấn tú cơ hồ đang dán chặt lên trên mặt nàng.
Chỉ thấy ánh mắt hắn vẫn cuồng loạn như lúc nãy, khoé môi tinh xảo vô song lại nhe răng lộ nụ cười, thân thể vẫn phập phồng lên xuống.
Môi A Li khẽ run, hung hăng nuốt trở lại một câu nói đang di động đến trên môi.
'Đó là chân nga.'
Đại ma đầu hắn, hắn, hắn...
Hắn không!
Hắn vậy mà không!
Không biết làm!
A Li rối rắm nhìn hắn, nhìn thật lâu thật lâu, một cử động cũng không dám, sợ chỉ cần không cẩn thận một cái để đại ma đầu phát hiện ra hành động xxx của hắn đang không đúng. Trái tim nhỏ bé của nàng đập loạn xạ, trong óc lại ong ong cả lên, thân thể cương cứng đến không được.
Rốt cục, khoé môi đại ma đầu hiện lên một tia cười thoả mãn, trong đôi mắt đã khôi phục lại thanh minh, quyết đoán đứng dậy, triệu ra một bộ áo choàng màu trắng, hất tay phủ lên người. Lập tức, trong mắt mang theo một tia thương hại bố thí, đem một bộ áo choàng khác ném tới trên người A Li.
A Li cắn môi, vội vàng mặc bộ áo bào rộng rãi kia vào, dè dặt cẩn trọng đứng ở một chỗ cách Vân Dục Hưu không xa không gần.
Hắn bỗng nhiên hình như nghĩ tới cái gì, cúi đầu nhìn nhìn chỗ phía sau người nàng lúc nãy.
Áp suất trong không khí bỗng dưng nặng nề.
Hắn chậm rãi xoay phần khuôn mặt xương xẩu về hướng A Li, ngữ điệu nhàn nhạt nói: “Hoá ra, ngươi cùng Giang Thập Dật sớm đã làm việc cẩu thả, khó trách lại không bỏ hắn được.”
“Pi?” A Li làm chim mấy ngày, nhất thời chưa chuyển qua chế độ làm người được.
Vân Dục Hưu nở nụ cười: “Thôi, nữ nhân của ta nhiều vô số kể, hôm nay chỉ là vừa vặn dùng ngươi một chút, xuỳ.”
Tiếng A Li trong gió hỗn độn: “Ta và Giang Thập Dật ngay cả tay còn chưa nắm. Là do ngươi...”
A Li mạnh cắn môi, nuốt trở lại hai chữ “Không được“.
Nàng để tay lên ngực tự hỏi, nếu bản thân mình là Vân Dục Hưu, ở trước mặt kẻ thù lại đánh mất mặt mũi đến như vậy, trăm phần trăm sẽ chọn cách giết người diệt khẩu! Không thương lượng!
“Dù sao ta và Giang Thập Dật không có gì cả.” A Li lại giải thích một lần.
Muốn tin hay không thì tuỳ!