Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung

Chương 23: Chương 23: Tuyệt sắc




Vân Dục Hưu liếc mắt một cái, xong không thèm nhìn A Li thêm nữa.

Hắn vươn bàn tay xương xẩu ra, hướng về phía trước nắm chặt.

Chỉ thấy kia thanh gỗ đen nhánh kia chậm rãi từ từ rút ra khỏi bức tường khắc đầy nguyền rủa phù, hóa thành một chùm sương đen, theo khớp xương dũng mãnh hút vào trong thân thể hắn.

Giữa những đường gân máu, da thịt bên trái của hắn bắt đầu mấp máy, trườn lên bao lấy bộ xương trắng bên phải, chỉ trong vài hơi thở, cả thân hình đã quay trở lại hoàn hảo.

Khi Vân Dục Hưu quay người lại, khuôn mặt tuấn mỹ như thiên nhân càng thêm trắng bệch, hai con ngươi màu đỏ lự ban nãy giờ đã biến thành màu vàng, dung nhan càng thêm nhiếp hồn đoạt phách. Hắn bắt lấy cổ áo phía sau của A Li, mang theo nàng, đi nhanh về hướng ngực của con rồng khổng lồ, đạp lên đầu nó, sau đó tùy ý đá một cái mượn lực, thân thể bay vút lên không trung.

Xác chết khổng lồ của đoạ long mềm nhũn rơi xuống phía dưới, thỉnh thoảng còn tự phát co rúm vài cái, trong quá trình rơi xuống, thân hình thật dài không ngừng cuốn vào lại buông ra, giống như không xương cốt.

Nhìn nó rơi vào vực sâu vô tận xong, thân thể Vân Dục Hưu hóa thành một luồng tàn ảnh, thẳng tắp hướng về phía trước, xông qua lớp mặt ao còn đang quay cuồng sôi trào hơi thở rồng kia, rơi xuống chính giữa đại điện.

A Li đầu váng mắt hoa, cảm giác không đến nơi đến chốn làm hai chân nàng mềm nhũn, suýt chút ngồi phịch xuống trên đất.

“Lão đại, “ nàng nghe được bên cạnh vang lên một thanh âm ngả ngớn, “Ngươi làm gì với bé rồng bên dưới rồi? A a a! Ô con chim bé bỏng lại là một mỹ nhân à! Khó trách ngươi cố ý muốn đưa xuống phía dưới chơi, hơi thở rồng còn có tác dụng trợ hứng sao? Chậc chậc, lão đại thật là biết chơi quá nga! Cố ý dụ Mẫn Phong đi chỉ để làm chuyện này a! Vừa rồi lại có người đến hỏi, ta nói cho bọn họ biết là ta ném con chim đó xuống phía dưới thôi, không cần gia cố phong ấn —— hắc hắc, nếu bỏ thêm phong ấn, lão đại làm sao có thể ra được! Lão đại, chuyện này ta làm quá tốt đúng không?”

A Li lắc lắc đầu, mơ màng mở mắt ra.

Chỉ thấy trên mặt Ám Thuỷ là một nụ cười quyến rũ, hắn đang nhảy lên nhảy xuống bên cạnh Vân Dục Hưu, còn kém mỗi xoè đuôi ra luôn. A Li trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nhìn vị Chấp thị này.

“A a, tiểu mỹ nhân, nhìn ta đến choáng váng sao? Ca ca có đẹp đẽ như vậy không? Ngươi đừng mang thù với ta, là lão đại phân phó ta đưa ngươi xuống đó, có cơ hội ta mời ngươi uống rượu nha!” Ám Thuỷ cợt nhả.

Vân Dục Hưu nhìn hắn một cái: “Cút.”

“Dạ!” Liền thấy Ám Thuỷ hai tay bưng lấy đầu, cút đi thật nhanh.

Đến cửa đại điện, mặt hắn lại ló ra bên dưới hai cánh tay, nói: “Lão đại lão đại, Ngọc Li Hành kia để ở chỗ ta trước đi, Mẫn Phong sợ là sắp trở về rồi, lão nhân gia ngươi muốn làm cái gì thì làm nhanh một chút, bằng không đến lúc đó hắn tìm ta đòi người, ta cũng rất khó xử nga.”

Vân Dục Hưu quỷ dị cười cười: “Yên tâm, chuyện này không cần ngươi bận tâm.”

A Li cư nhiên hiểu lời ngầm của hắn —— ngươi cứ chuẩn bị lo cho chính ngươi trước đi, cái chết của đoạ long thượng cổ không giấu được lâu lắm đâu, đến lúc đó tra một phát biết ngay là Ám Thuỷ ngươi có táy máy tay chân bên trong ngay.

Ám Thuỷ còn không biết bản thân đang rơi vào cái hố to, vô cùng cao hứng liền lăn ra ngoài.

Ôi thằng nhóc đáng thương.

Vân Dục Hưu dùng một tờ Liễm thần phù che giấu hơi thở, rồi mang theo A Li lướt ra khỏi thánh cung.

Ngực A Li rầu rĩ rất khó chịu. Ma tâm của đoạ long cứ ngăn ngăn trong bụng của nàng, toả ra từng đợt từng đợt năng lượng kỳ dị, thẳng một đường tiến vào sâu trong cốt tuỷ của nàng, tốc độ rất chậm, nếu muốn tiêu hóa hết toàn bộ phỏng chừng ít nhất cũng phải hai ba ngày. Trong bụng giống như đang có đặt một khối đá lớn, nặng nề ghị xuống.

Mãi khi lên đến mấy tầng mây, nàng liền có chút muốn phun ra.

Vân Dục Hưu phát hiện nàng có biểu hiện dị thường, tốt bụng không nắm lấy cổ áo phía sau của nàng nữa, mà nắm lấy vạt áo trước của nàng, làm cho nàng mặt hướng lên trời.

“Không cho phun.” Hắn nói.

A Li bi phẫn cắn môi.

Hai người lọt vào một khu rừng trúc nhỏ.

Vân Dục Hưu tiện tay đẩy A Li sang một bên, lạnh lùng cười nói: “Khó trách ngày ấy khi ta đánh nhau với Giang Nhật Dật, phát hiện hắn đã mất Mộc tinh nguyên, trong linh lực lại còn mang theo một chút ma khí. A, quả nhiên là không kiêng kị gì cả! Ngay cả yêu ma như ngươi cũng hạ mồm được!”

A Li chỉ cảm thấy một tia sét sáng loé đánh vào trong óc, đem đám manh mối mơ hồ kia liên kết lại với nhau!

Nàng hơi hơi mở to mắt, không kịp châm chọc Vân Dục Hưu mới vừa rồi lỡ lời, trong óc nhớ lại từng chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay.

Sát ý trong mắt Vân Dục Hưu nhoáng lên một cái, âm thanh lạnh lùng nói: “Thế nào, thất thân với ta, không còn mặt mũi nhìn Giang sư ca của ngươi? Muốn đi tìm chết?”

A Li mạnh mẽ lắc lắc đầu, xông lên phía trước bắt được tay áo của hắn, vội vàng nói: “Không phải là ta, là Vu Sơn Tú!”

“Cái gì?” Vân Dục Hưu nhăn lại đôi lông mày xinh đẹp.

A Li nói: “Ngày đó ngươi cùng Giang Nhật Dật đánh nhau, ngươi tiện tay ném ta ra ngoài. Ta không cẩn thận nhìn thấy con mị xà thủ hạ của Vu Sơn Tú cùng với Điều Tể cấu kết với nhau, âm mưu soán vị Tây Thiên Ma. Sau này ta lại rơi vào tay Vu Sơn Tú, ta nghe nàng ta nói, nếu lấy bản mạng huyền thủy của ngươi luyện hóa, vừa vặn có giúp cho Mộc Tinh Nguyên của nàng ta! Lúc đó ta cứ cho rằng nàng ta là một cây cổ thụ tinh, liền không nghĩ nhiều lắm. Nhưng khi ngươi cứu ta, nàng ta hiện ra thần ma thân lại là một con rắn, lúc đó ta mơ hồ liền cảm thấy có chút không đúng, nhưng nguy cơ sinh tử luôn luôn không ngừng kéo tới, ta không có thời gian suy nghĩ cẩn thận.”

Vân Dục Hưu nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt vẫn hung ác như trước, khóe miệng lại không tự chủ được nhu hoà hơn một chút: “Ý của ngươi là, ở cùng với ta lúc nào cũng cần lo lắng đề phòng, sợ khó giữ được cái mạng nhỏ này? Ta làm ngươi không có thời gian suy nghĩ?”

A Li mò không ra hắn có ý tứ gì, đành phải vuốt lông hắn một chút, nói: “Ngươi đem bản mạng huyền thủy cho ta mới bị thương, nếu không ngươi mạnh như vậy, ai có thể làm ngươi bị thương được chứ? Cái mạng này của ta vốn chính là do ngươi cứu, ngươi muốn thu hồi lại ta cũng không thể nói gì hơn, nhưng mà ta càng hi vọng ngươi cho ta cơ hội trả nhân tình lại cho ngươi.”

Ánh mắt Vân Dục Hưu chợt lóe, quay lưng lại, ngữ điệu vẫn bình tĩnh nói: “Tiếp tục.”

Trong lòng A Li vui vẻ, nói tiếp: “Sau này ta liền cảm thấy không thích hợp. Điều Tể chỉ là một con yêu ma, cho dù hắn liên thủ với Vu Sơn Tú, thì hai người đó cũng không phải là đối thủ của cha mẹ ta, huống chi thực lực của Tây ma vực mạnh hơn Bắc ma vực quá nhiều, thực sự đánh nhau chỉ sợ ổ của Vu Sơn Tú ổ cũng bị đạp nát. Như vậy Điều Tể dựa vào cái gì tự tin cho rằng có thể thay thế được cha mẹ ta như vậy? Hơn nữa hắn còn đích thân chạy tới giết chết hết cả bộ tộc Xuyên Sơn Giáp nho nhỏ, chuyện này có lợi ích gì cho chuyện soán vị?”

Trong thanh âm của Vân Dục Hưu mang theo trào phúng nồng đậm: “Nếu Điều Đồ và A Ngọc đã chết thì liền có thể.”

“Đúng vậy!” A Li thở dài, “Nếu Giang Nhật Dật bày mưu tính kế thành công, ngươi cùng cha mẹ ta đồng quy vu tận...”

Vân Dục Hưu lãnh đạm nói: “Không có khả năng.”

A Li vội vàng thuận theo: “À đúng đúng, ngươi đả thương cha mẹ ta, mà hai người Giang, Diêu lại lợi dụng trận pháp Vạn Pháp Hoàn Nhất bày ở trong sơn cốc giết chết cha mẹ ta, Điều Tể chính là người có khả năng cao nhất được lựa chọn cho vị trí Tây Thiên Ma, nếu lại có sự ủng hộ của Vu Sơn Tú, vậy thật đúng là vạn vô nhất thất! Lúc đó ta chỉ cảm thấy kỳ quái, tứ Thiên Ma trước nay nước sông không phạm nước giếng, Vu Sơn Tú sao lại bỗng nhiên muốn nhúng tay vào chuyện của Tây ma vực? Cho đến khi mới vừa rồi nghe ngươi nói nguyên dương của Giang Nhật Dật đã mất, trong linh lực còn có ma khí, ta mới bừng tỉnh đại ngộ!”

A Li thong thả đi hai bước, nói: “Nếu như Giang Nhật Dật cùng Vu Sơn Tú thông đồng ở bên nhau, cùng bày mưu tính kế ra chuyện này, vậy cái gì cũng có thể giải thích được rồi. Điều Tể mượn lực của Vu Sơn Tú trở thành Tây Thiên Ma mới, toàn bộ Tây ma vực có thể nói là rơi vào lòng bàn tay của Vu Sơn Tú, đối với nàng ta trăm lợi không một hại. Nếu như sự tình thất bại, vợ chồng Điều Đồ A Ngọc chỉ sẽ cho rằng đó là âm mưu của Tiên tộc, bất kể như thế nào cũng không nghĩ đến có dính dáng tới Vu Sơn Tú cùng Điều Tể. Mà Giang Nhật Dật thì sao, có thể lập được một công lao lớn, trừ được cái đinh có năng lực trong mắt là ngươi, còn đem một mỹ nhân tuyệt sắc như Vu Sơn Tú bỏ vào trong túi, thế nào cũng có lợi!”

Vân Dục Hưu xoay người lại, quái dị nhìn nàng một cái: “Tuyệt sắc? Vu Sơn Tú?”

“Ờ.” A Li nghiêng đầu, không hiểu nhìn hắn.

Tầm mắt Vân Dục Hưu lướt một vòng qua khuôn mặt nhỏ nhắn hại nước hại dân của nàng, xuy cười một tiếng, lắc lắc đầu: “Mèo khen mèo dài đuôi.”

A Li không hiểu ra sao, nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, sửng sốt hai giây, nhún nhún vai, nghĩ không nên đi so đo với cái tên bệnh thần kinh làm gì, liền nói tiếp: “Cho nên, Vu Sơn Tú mới có được Mộc tinh nguyên của Giang Nhật Dật, mà Giang Nhật Dật cũng không tránh khỏi nhiễm ma khí của nàng ta. Nếu là...”

Đôi mắt nàng sáng lên, vỗ tay nói: “Ta hiểu ra hết rồi! Cái tên Xuyên Sơn Giáp bị xà tộc đuổi giết kia có quan hệ thân mật với một con mị xà. Hẳn là hắn ta không cẩn thận gặp được Giang Nhật Dật cùng Vu Sơn Tú hẹn hò, cho nên bọn họ mới muốn giết hắn ta diệt khẩu! Vì đề phòng tên Xuyên Sơn Giáp này đem sự tình nói cho người khác, bọn họ cố ý đuổi theo đến tận hang ổ của tộc Xuyên Sơn Giáp, giết chết hết cả tộc để đề phòng hậu hoạn!”

Vân Dục Hưu quay sang, ánh mắt phức tạp nhìn nàng liếc mắt một cái: “Vì sao chuyện của Giang Nhật Dật cùng với Vu Sơn Tú lại không thể truyền đến Tây ma vực? Là vì người của Tây ma vực từng nhìn thấy ngươi cùng với Giang Nhật Dật đúng không?”

A Li chỉ có thể thở dài: “Đúng vậy, khi hắn bảo ta tính kế ngươi cùng cha mẹ ta, nói không chừng có người đã thấy hắn. Hiện thời cha mẹ ta không biết vì sao chạy tới tấn công Tiên vực của Tiên tộc, ta thật lo lắng lại là âm mưu của Vu Sơn Tú...”

Vân Dục Hưu nhìn nàng một cái, hơi cong khóe môi, lộ ra nụ cười châm chọc.

A Li nháy mắt đã hiểu ý của hắn, thở dài, lại một lần nữa giải thích: “Ta và Giang Nhật Dật thật sự không có cái gì hết mà, trên thế gian này người cùng ta thân cận nhất là ngươi, tuy rằng không phải do ta tự nguyện...”

Thấy thần sắc hắn thay đổi, A Li ảo não vỗ vỗ cái trán, “Ý của ta không phải là ta không muốn...”

“Hử?” Vân Dục Hưu chau mày.

A Li đành phải chọn câu lời thật nói: “Ta nói, ngươi cũng không phải là ép buộc ta cùng ngươi làm... loại chuyện này, thật sự!”

Tuy rằng nàng không nhìn thấy mặt mình, nhưng cũng có thể cảm giác được gương mặt mình đang dần dần nóng lên.

Mặt Vân Dục Hưu không có biểu cảm gì, nhưng dái tai lại lặng lẽ đỏ một chút.

Trong rừng trúc truyền ra động tĩnh, hắn không kiên nhẫn nhíu mày, đi lên phía trước, giơ tay lên vịn vào đầu A Li.

... Pốc!

A Li lại biến trở về thành con chim béo.

Nàng cảm thấy Vân Dục Hưu căn bản không phải vì đề phòng người khác, mà là không biết nên đối mặt nàng như thế nào đi!

Nàng gục cái đầu lông xù xù của mình xuống, dụi cái mỏ nhỏ xíu vào trong bộ lông nhung trước ngực.

Vân Dục Hưu lại chộp lấy nàng giấu toàn bộ vào trong lòng bàn tay. Không biết vì sao, lúc này khi móng vuốt của nàng vừa chạm vào đến lòng bàn tay hắn, nàng liền cảm thấy cả người đều không được tự nhiên, giống như nàng đang cố ý ở cào cào chọc ghẹo hắn vậy.

Hiển nhiên, Vân Dục Hưu cũng cảm giác tương tự.

Hắn đổi tay, nắm lấy cái bụng tròn vo của A Li, làm cho nàng xoay hai móng vuốt trên hai cẳng chân khẳng khiu ra bên ngoài.

Từ trong rừng trúc, một nữ nhân chạy đến.

“Thật là chàng! Vân Dục Hưu! Ta biết chàng nhất định sẽ đến!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.