“Không sao cả.” Nụ cười của Vân Dục Hưu càng thêm nhu hòa, “Dù sao các ngươi đều phải chết. Một người cũng sẽ không lọt.”
Hơi thở nguy hiểm ập vào trước mặt làm A Ly lông tơ dựng ngược.
Trên tay Vân Dục Hưu chậm rãi toát ra làn sương đen, linh lực âm lãnh tới xương theo ngón tay thon dài tái nhợt của hắn thẳng tắp chui vào bả vai A Ly, giống như rắn độc bò về hướng trái tim nàng. Hắn không hề nhìn A Ly, cặp mắt xinh đẹp đến gần như yêu dị kia lúc này lại hờ hững nhìn về phía phương xa.
A Ly biết, trong lòng Vân Dục Hưu, chuyện có liên quan đến nàng đã kết thúc. Hắn chuẩn bị xuất phát về hướng mục tiêu kế tiếp, mà nàng, sắp tan thành tro bụi dưới tay hắn.
Không hổ là vai ác máu lạnh! Đổi lại là nam nhân bình thường, có thể đều sẽ suy xét mang nàng theo trên người, dọc theo đường đi lại diễn mấy tiết mục đùa giỡn õng ẹo, tương ái tương sát chứ đúng không? Hay là...... tại vì diện mạo của thân thể này xấu vô cùng?
Khéo miệng A Ly vừa kéo, không dám lại chần chờ nữa. Nàng dựa vào bản năng, điều động lên nguồn năng lượng cuồng bạo ẩn sâu trong cơ thể kia, trong nháy mắt, phảng phất như có núi lửa ở trong thân thể bạo phát, điên cuồng kích động lực lượng, ngay lập tức nhảy vào trong óc nàng. A Ly nghe được “Oanh” một tiếng vang lớn, trước mắt nổi lên từng luồng sáng chói loá.
Có chút hưng phấn, có chút sợ hãi, có chút mất khống chế.
Vân Dục Hưu nhận thấy nàng có biến hóa, đôi tay hơi hơi phát lực, thao túng linh lực bốn phía tràn đến muốn phá hư thân thể của nàng.
A Li ăn đau, cổ họng tràn ra một tiếng rên thảm thiết. Cơn đau nhức thình lình xảy ra làm cho nàng triệt để phá tan đi tia tỉnh táo cuối cùng trong tiềm thức —— A Li vốn chỉ là cái người thường, khi thân thể phát sinh dị biến đến sắp không khống chế được, tự nhiên theo bản năng bài xích sự thay đổi này. Nhưng Vân Dục Hưu bức bách làm cho nàng không thể không đập nồi dìm thuyền!
Ngay sau đó, A Li phát hiện bản thân vậy mà đã thoát khỏi ma trảo của Vân Dục Hưu!
Nàng không cần nghĩ ngợi, nhanh chóng thối lui về phía sau thối lui.
... Hả?
Cảm giác không trọng lượng quen thuộc đánh úp lại, thân thể của nàng tự nhiên rơi từ từ xuống phía dưới một cái.
“Pi —— “
Cái thanh âm gì vậy?!
Tầm mắt của nàng xẹt qua trước ngực cùng thắt lưng Vân Dục Hưu, ánh sáng trước mặt bỗng tối sầm lại, chỉ thấy hắn cúi người, chụp nàng trở về trong tay.
Một gương mặt tuấn tú được phóng đại lên vô số lần tiến đến trước mặt A Li.
A Li phát hiện cái lực lượng quái dị ban nãy trong thân thể đã không cánh mà bay, khi sinh vật đối mặt với nguy hiểm tử vong, phản ứng bản năng sẽ làm cho nàng đầu óc trống rỗng, nàng ngơ ngác nhìn Vân Dục Hưu, thấy hắn dùng một ngón tay vĩ đại chọt chọt vô trong cái bụng mềm mại của mình...
Nàng thấy ánh mắt hắn. Trong tròng trắng mắt của hắn có rất nhiều tơ máu, giống như mạng nhện tứ giăng, theo tròng trắng mắt lan tràn ra cả con ngươi, làm cho con mắt vốn dĩ tối đen con mắt trở nên yêu dị thị huyết.
'Người khác là dao thớt, ta là cá thịt.' A Li mờ mịt nghĩ.
Một giây sau, nàng nhìn thấy bản thân mình trong ánh mắt hắn.
Một con chim béo núc toàn thân đen sẫm, trên đỉnh đầu lại có một cọng lông ngốc đứng thẳng tắp, bụng là màu trắng, lông trên người thoạt nhìn đều thật nhuyễn mịn.
Nàng khó có thể tin, cúi đầu.
Phía dưới đầu quả nhiên là một cái bụng trắng cuồn cuộn một vòng tròn, theo động tác hô hấp của nàng, cái bụng lông nhung mềm mại nhẹ nhàng phập phồng. Chỗ bị Vân Dục Hưu chỉ vào, lớp lông nhung lại lõm xuống một lỗ.
...
...
Thần Ma thân?!
Hình thái chiến đấu mạnh mẽ của Yêu ma tộc —— Thần Ma thân?!
A Li phát ra tiếng tiếc rẻ: “Pi...”
#¥%#¥%¥@#¥
Nàng phí công vẫy vẫy cánh vài cái.
Đây là một đôi cánh thịt nhỏ xíu, còn chưa mọc ra được mấy cọng lông, mặt trên cái cánh phủ đầy lông nhung màu đen, độ dài... chắc chừng tương đương với một phần trăm cái bụng hiện giờ của nàng.
“Ha ha ha ha ha ha —— “
Đại ma đầu Vân Dục Hưu phá ra một tràng cười đặc sắc đầy màu sắc phản diện.
Hắn cười đến hơi hơi cúi gập người xuống, nhìn chằm chằm nàng một hồi, vươn một ngón tay của mình tới trước, trùng trùng hất cái đầu của nàng đến một bên.
A Li phẫn nộ thẳng cổ quay trở về —— nếu như tính là nàng có cổ.
Vân Dục Hưu cười đến khóe mắt hơi phiếm nước mắt, hắn tùy tiện ngồi xuống, dùng ngón tay vịn lấy cái ngực mập mạp của nàng, sau đó đẩy nàng một cái té ngã ngửa.
A Li vẫy vẫy hai cái cánh nhỏ, hì hục nửa ngày cũng chưa đứng lên được.
Nàng tức muốn khóc.
“Tất —— tất —— pi tất —— “
Sau đó nàng bị cái thanh âm này của bản thân một lần nữa chọc cho phát khóc.
Thấy nàng nửa ngày không đứng lên được, Vân Dục Hưu hảo tâm dùng hai ngón tay kẹp lấy cái cánh của nàng, nhấc nàng lên, sau đó lại đẩy ngã. Nhấc lên, lại đẩy ngã.
A Li không có chút nào có hy vọng phản kháng. Mấy cọng lông nhung của nàng vữa nhuyễn lại vừa mịn, chạm vào trên ngón tay hắn tựa như đang làm nũng.
Tới tới lui lui bị chọc ghẹo nửa ngày, A Li cũng lười phản kháng.
Nàng thử cố gắng khôi phục hình người, nhưng bên trong thân thể cảm thấy rỗng tuếch, không cảm giác được chút xíu dao động của năng lượng nào.
“Có chút thú vị nha.” Vân Dục Hưu hứng thú dạt dào, kéo cánh cho nàng đứng thẳng lên,sau đó hân vươn một ngón tay to ra đè ép cái dúm lông ngốc trên đỉnh đầu của nàng.
Hắn chớp mắt, nhìn chằm chằm dúm lông xù xù ngớ ngẩn kia đang chậm rãi phồng lên khôi phục trạng thái cũ, sau đó lại tiếp tục đè bẹp nó xuống.
Tới tới lui lui lại quậy phá nửa ngày.
“Chơi chán gì giết chết cũng không muộn.” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cằm, lầm bầm lầu bầu.
“Vân Dục Hưu!” Một tiếng gầm lên từ xa vang đến.
Đại ma đầu vừa thu lại năm ngón tay, kịp thời đem toàn bộ A Li nắm vào trong lòng bàn tay, cánh tay xuôi xuống bên người, vân vê hạ gấu tay áo xuống, bao nàng lại.
Năm ngón tay hắn thu lại thật sự nhanh, hắn cũng không hề yêu thương hay luyến tiếc gì mà nhẹ nhàng với thân thể của nàng, chỉ phòng nàng đào thoát thôi.
A Li bị hắn nắm trong tay đến thở không nổi. Nàng liều mạng giãy dụa, nhưng mà mấy ngón tay quanh thân cũng không lơi lỏng phần nào. So sánh với thân thể mềm mại của nàng, bàn tay cùng năm ngón tay của hắn thật sự cứng rắn như sắt thép.
“Giang huynh, sao đi rồi mà còn quay lại?” Vân Dục Hưu lười biếng hỏi.
Thanh âm của Giang Nhật Dật còn mang theo bi phẫn nồng đậm: “A Li đâu?! Vân Dục Hưu, ngươi giết nàng?!”
“A, “ Vân Dục Hưu nhẹ nhàng hoạt động nắm tay đang nắm chặt, “Rơi vào lòng bàn tay của ta... Ngươi nói xem?”
“Ngươi!” Giang Nhật Dật tức giận cười ra tiếng, “Tốt lắm, Vân Dục Hưu, đây là hành động mà người muốn chứng minh cho ta ngươi chính là Ma tôn chuyển thế kia sao l! Ngươi cho là giết A Li rồi sẽ không còn ai có thể chỉ chứng ngươi sao!”
“Giang Nhật Dật.” Vân Dục Hưu vẫn không chút để ý, “Ngươi có thể làm khó dễ được ta?”
A Li giãy dụa trối chết, đám lông nhung mềm mại bị cọ rớt không ít, rốt cục cũng nhét được cái cánh nhỏ của mình qua một khe hở giữa hai ngón tay hắn, trượt nó ra ngoài.
Sau khi tự nới ra được một không gian nho nhỏ, cuối cùng có thể thuận lợi thở rồi.
Nàng mệt mỏi muốn kiệt sức, cái đầu mềm yếu thả lên bên cạnh ngón tay của hắn.
Tay hắn nhẹ nhàng run lên, từ bi buông lỏng ra một chút.
A Li đem giẫy dụa thoát được hai cái cánh ra khỏi lòng bàn tay hắn, phủ lên trên ngón trỏ cùng ngón cái của hắn.
Nàng nghe được tiếng Giang Nhật Dật hít vào một hơi, thanh âm trở nên vô cùng táo bạo: “Vân Dục Hưu! Ngươi dám làm gì nàng rồi??! Ngươi đúng là đồ súc sinh!”
A Li mờ mịt đảo đảo đôi mắt đen như hạt châu, bỗng nhiên nhìn thấy dưới chân Vân Dục Hưu có một bộ xiêm y của nữ tử.
Lúc nào hiện ra Thần Ma thân, xiêm y quá lớn nên đã rơi xuống.
“Ha ha ha ha.” Tiếng cười của Vân Dục Hưu càng thêm vui vẻ, cũng không phủ nhận, “Ngươi cảm thấy sao?”
A Li cắn hắn một ngụm chả nhằm nhò gì.
Linh lực xung quanh nàng bỗng nhiên trở nên cuồng bạo.
Thanh âm Giang Nhật Dật càng ngày càng cao: “Chịu chết đi!”
Trong lòng A Li cực kỳ buồn bực —— Giang Nhật Dật rõ ràng đã muốn nàng chết, sao ngay lúc này lại làm ra vẻ như hắn là người nhà của người bị hại, muốn đòi lại công đạo cho nàng vậy?
Hắn giết được, người khác không thể?
Không hổ là nam chính mà.
Trong lúc nàng đang miên man suy nghĩ, thân hình Vân Dục Hưu cũng đồng thời cất cao lên, sau lưng hắn xoè ra một đôi cánh chim màu đen to cỡ thân người, ẩn ẩn như có thể che hết trời đất vậy.
Một tầng màn nước thuần đen bao lại quanh thân A Li, nàng cẩn thận dùng mỏ huých huých chạm vào, cảm giác được bên trong lớp màn chứa quá nhiều linh lực nồng đậm.
Đây là đang bảo hộ nàng?
“Ô ông —— oanh —— “
A Li nhìn không thấy tình hình chiến đấu ở bên ngoài, nhưng nàng có thể cảm giác được dường như có hai luồng linh lực giống như sóng thần bổ thẳng về hướng đối phương, ầm ầm va chạm giữa hai người, sau đó đổ ập xuống, lan tràn ra bốn phương tám hướng. Một chút linh lực còn sót lại vẫn lợi hại hơn cả mũi kiếm, nơi mà nó đi qua, vách đá đều phát ra tiếng “Xuy xuy” của đậu hủ bị cắt ra “Xuy xuy”, từng khối từng khối đá to đá nhỏ va chạm ngã nhào vào đáy cốc.
A Li cảm thấy bản thân giống như là một con thuyền nhỏ lạc trong trung tâm gió lốc, hoàn cảnh hiểm nghèo đến mức có thể lật thuyền bất cứ lúc nào.
Sau mấy hồi kịch liệt chiến đấu, trong không khí nổi lên tràn ngập mùi máu tươi.
Không biết là người nào bị thương.
Ủa vậy là... Hiện tại nam chính cùng đại ma đầu là ở vì nàng mà chiến đấu? A Li thở dài, lấy hai cánh bó tròn người lại.
“Vân Dục Hưu, “ Thanh âm Giang Nhật Dật uy nghiêm hơn rất nhiều, “Tay phải bị thương sao? Còn không xuất ra bản lãnh thật sự à, vậy đừng vội trách ta lợi dụng lúc người gặp khó khăn!”
Vân Dục Hưu cười lạnh không nói.
Bị nắm chặt bên trong bàn tay phải của hắn, A Li nhịn không được lại thở dài.
Một người một chim đều không nghĩ tới là, Giang Nhật Dật nói lợi dụng lúc người gặp khó khăn, cũng không chỉ là muốn nói khích một chút mà thôi.
Hắn bắt đầu công kích vào tay phải của Vân Dục Hưu.
Tầng màng nước bảo vệ A Li kia kịch liệt nổi lên sóng gió, A Li có thể rõ ràng cảm giác được một trận gió quá sức sắc bén xẹt qua sát thân thể của nàng!
“Với trình độ ấy sao? Không đủ, tiếp đi.” Giọng Vân Dục Hưu mang theo trêu tức.
A Li trong nháy mắt hiểu rõ ý đồ của hắn.
Giang Nhật Dật chỉ cần công phá được tầng phòng ngự này, sẽ giết chết A Li. Giang Nhật Dật không phải muốn báo thù cho A Li sao? Vậy để cho hắn ngay ở thời điểm tự cho là sắp đạt được mục đích, nhìn thấy chân tướng, rơi vào vực sâu tuyệt vọng cùng thống khổ.
Vân Dục Hưu quả nhiên là ác ma thích đùa bỡn nhân tâm mà.
A Li gắt gao cố gắng trụ vững, trong lòng bi phẫn không thôi.
Nhưng nàng không nghĩ tới, vừa dứt lời, Vân Dục Hưu liền xoay tay ra sau quăng thẳng nàng ra ngoài!
Lúc này hai người đều đã hiện ra Pháp tướng bay trên cao hơn mười trượng, chiến trường linh lực dâng một mảnh hỗn loạn, Giang Nhật Dật căn bản lưu ý không đến cái trái cầu bằng nước đen to cỡ một bàn tay này.
“Pi?”
A Li thực sự lại thể nghiệm cảm giác rơi từ trên trời xuống một phen.
Không biết là có phải ảo giác hay không, nàng tựa hồ cảm giác được ác ma quay đầu lại, con ngươi đỏ đậm bình tĩnh nhìn nàng một cái.
Hai người kia thật sự ở rất cao, A Li ngẩng lên muốn đứt cổ cũng không nhìn tới khuôn mặt bọn họ.
Nhưng mà đúng như trong sách miêu tả, pháp tướng Giang Thập Dật tản ra ánh sáng xanh lượn lờ, trong hư không có vô số hư ảnh của tiên hạc, vờn quanh bên cạnh vị tiên nhân mặc áo bào trắng bạch, quả nhiên là giống như thiên thần hạ phàm.
Pi —— phanh!
A Li rơi xuống trong một cái hố đất nhỏ, lăn tròn cun cút mấy vòng mới dừng lại, bất động.
Lông tóc vô thương.
Nàng vẫy vẫy cánh bò lên, phát hiện cái lớp nước đen bao bọc quanh người kia vẫn trung thực cứng rắn che chở nàng. Nàng động, nó liền động theo nàng.
Nơi này cách trung tâm chiến đấu đã rất xa, hai bóng người mơ hồ không nhìn thấy rõ, chỉ có một tiếng lại một tiếng nổ vang trời đang không ngừng truyền đến.
A Li vui vẻ thở dài.
Tuy rằng quá trình hơi lộn xộn một chút, nhưng mục đích của mình đã được đạt tới một cách kỳ tích!
Nàng dùng sức vẫy cánh, bật nhảy lên hướng xa xa bỏ chạy.
Việc cấp bách là phải khôi phục lại được hình người, nghĩ cách trở lại bên cạnh Điều Đồ cùng A Ngọc. Nếu như không được, cũng có thể tìm một trấn phàm nhân nhỏ để đứng thở một chút đã...
Trong lòng A Li đã định ra chủ ý, nhìn theo vị trí của mặt trời, bật nhảy về hướng Tây.
Về phần Vân Dục Hưu cùng Giang Thập Dật... Ai chết cũng được! Nàng không kén chọn!