A Li vẫy hai cái cánh nhỏ, huy huy hai cái vuốt chân, bỏ chạy về phía Tây.
Bên ngoài sơn cốc là một mảnh sa mạc kéo không dứt, cát vàng và núi đá khô cằn dưới ánh sáng mặt trời chói chang, toát ra một luồng khí trắng như có như không, chậm rãi bốc lên không trung, vặn vẹo đến vô cùng lợi hại. Không khí phảng phất như là vật sống, õng ẹo làm dáng ở nửa thước phía trước.
A Li đi phía trên cát đá, lại không cảm giác được độ nóng của mặt đất. Nàng thật sự muốn xem xem bàn chân của mình có phải đã nóng đến chín luôn rồi hay không, nhưng khổ nỗi bụng quá tròn, tầm mắt làm thế nào cũng không thể vòng xuống được.
Oán niệm của A Li sâu nặng —— vì sao gấu và hồ ly ở bên nhau lại sinh ra một con gà béo chứ?! Chuyện này không khoa học chút nào!
Nghĩ lại, thế giới này vốn cũng không khoa học rồi.
Động tĩnh ở bên kia sơn cốc đã dần dần bình ổn. A Li vùi đầu đi về phía trước, đi vào sâu trong sa mạc. Rừng xanh bao trùm vực Bắc cách nàng càng ngày càng xa, mắt thấy màu xanh sau lưng sắp dần dần biến mất hết.
Mặt đất bỗng nhiên chấn động lên.
A Li khẩn trương ngồi xổm xuống, hai cái cánh cũng theo bản năng xoè ra để giữ thăng bằng —— nàng rất béo, ngã sấp mặt xuống rồi lại đứng lên không được mất.
Bên người bỗng nhiên trồi lên một đống cát kỳ lạ! Đất đá từng luồng từng luồng đều thi nhau lăn xuống, đá lớn đá nhỏ đều không đầu không đuôi đổ xuống trên người A Li.
A Li vẫy cánh, lảo đảo chạy trối chết.
“Rào rào —— “
Có cái gì đó lại từ dưới đất mà chui ra, thanh âm sồn sột như vậy chắc chắc là một con gì hay cái gì đó rất lớn rồi.
A Li quyết đoán nhảy về phía trước một cái, đưa cánh che mắt, còn bản thân đều vùi vào trong đất...
' Không nhìn thấy ta... Không nhìn thấy ta...'
Bốn phía chấn động liên tục, sa mạc như phảng phất biến thành một nồi nước sôi, kịch liệt lay động, A Li bị lực đẩy vô hình từ trong đất bào ra, bắn lên không trung gần một thước.
“Oanh —— đùng —— “
Nàng len lén trộm nhìn, chỉ thấy có mấy con rắn khổng lồ năm mài cuốn lấy một cái ngũ thải ban lan cự xà cuốn lấy một con xuyên sơn giáp (con tê tê), con xuyên sơn giáp ôm tròn lấy thân thể mình thành một trái cầu màu nâu lớn, chỉ chừa lại cái đuôi to tướng như một cái cưa bằng kim loại lung tung quét ngang, quét dọc.
Ngay lập tức, trong lúc đó cát bay đá chạy, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, trong lớp cát bụi mơ hồ đó, một cụm bóng dáng vĩ đại đang quanh cuồng chung quanh, tiếng máu thịt bị xé rách, tiếng rống giận dữ, tiếng va chạm hỗn tạp cùng nhau, giống một cái lốc xoáy vĩ đại, đem hết thảy toàn bộ xung quanh mình thổi quét vào. A Li đáng thương, trên trời không đường xuống đất không cửa, chỉ có thể rút lại thành một khối nho nhỏ, run run.
Chung quanh vang lên một luồng thanh âm nhỏ vụn tất tất tác tác, trên mặt đất hở ra một cái lại một cái gò đất, vô số xuyên sơn giáp từ trong đó đi ra.
“Thật to gan! Dám giễu võ giương oai ở Tây Vực của ta! Có Ngưỡng Sơn gia gia ta là thủ hạ của Tây Thiên Ma ở đây, còn không thúc thủ chịu trói?!”
A Li trộm nhìn lại, chỉ thấy con xuyên sơn giáp cầm đầu kia hóa thành một người mặc cẩm bào hoạ tiết đồng tiền màu nâu, một tay xoa thắt lưng, một tay chỉ vào cái đám đang đánh nhau, lỗ mũi hướng lên trời, bộ dáng không coi ai ra gì. A Li nhất thời trợn tròn mắt, dùng sức vẫy vẫy đôi cánh nhỏ, trong lòng kêu to: 'Ê ê ê, Khuê nữ của vợ chồng Tây Thiên Ma ở đây này! Đem ta trở về, thăng quan phát tài nha, ê ê!'
Tiếc là nàng bật nhảy nửa ngày cũng không bật được nửa thước, đem hết toàn lực hô to chỉ có thể phát ra âm thanh rất nhỏ —— pi, pi, pi...
Chỉ thấy lão nhân kia trùng trùng giậm chân một cái, tất cả xuyên sơn giáp bên cạnh cùng kêu lớn hét to, khí thế lên đến tận trời.
“Hừ.” Từ trong trận chiến truyền đến một tiếng hừ nhẹ, hơi nũng nịu mị hoặc, “Chúng bây, dừng tay.”
Đám quái vật đang lăn lộn với nhau chợt ngừng lại, một lát, một nữ tử người mặc lụa sa mỏng màu tím theo cát bụi đầy trời lười biếng đi ra. Theo sau lưng ả lại có thêm mấy nữ tử dáng người linh lung di động, sa mỏng che không được hoàn toàn thân thể, tăng thêm phong tình mê người dục cự còn nghênh.
Trên người các nàng ít nhiều gì cũng mang theo vết thương, máu đỏ sẫm thấm ra trên lớp da thịt trắng như tuyết, mấy con xuyên sơn giáp trẻ tuổi ánh mắt đều không dám nhìn thẳng.
Phía sau chúng nữ nhân, một người thanh niên mặc cẩm bào màu vàng sáng ôm đầu, sợ hãi rụt rè đi ra.
“Ngưỡng Sơn lão tổ...” Hắn co đầu rụt cổ kêu một tiếng.
Nữ tử đứng đầu y phục rực rỡ tiến lên trước một bước, mị nhãn như tơ đảo qua đám xuyên sơn giáp một vòng, ngón trỏ đè lên đôi môi đang chu ra, sẳng giọng: “Yêu ma Ngưỡng Sơn, uy phong thật lớn nha. Ta đây không phải cố ý xâm phạm, chỉ là, cái tên đồ tử đồ tôn này của ngài lừa gạt thân thể cùng tình cảm của Lục Lục nhà chúng ta, hiện tại hắn còn không chịu thu nàng về, ngươi nói làm sao bây giờ đây?”
“Làm sao bây giờ?” Lão nhân Ngưỡng Sơn khô cằn vẫn y một bộ lấy mũi nhìn trời, “Đám mị xà các ngươi chuyên hấp thụ ma nguyên của người khác, không đánh chết ngươi đã tính là tốt lắm rồi! Cút đi!”
“Đi ~” thanh âm của nữ tử y phục rực rỡ kéo thật dài, tựa như một dải lụa mềm, “Ta đi, ta đi còn không được sao!”
Nàng ta xoay động vòng ro không có xương, quay đầu bước đi.
A Li thở ra, nâng cánh lên lau trán.
Thanh niên mặc cẩm bào màu vàng sáng kia như trút được gánh nặng, vui vẻ liền đi về hướng trận doanh của xuyên sơn giáp.
Ai cũng không ngờ tới, ngay tại lúc hắn ta đi ngược chiều lướt qua bên cạnh nữ tử y phục rực rỡ kia, nàng ta bỗng nhiên cười lên quái dị một tiếng, cái cổ mảnh khảnh cấp tốc kéo dài, trong chớp mắt, cái gáy trắng mịn đã kéo ra hơn ba trượng, miệng xé rách thành hai mảng trên dưới rõ ràng, từ trên không trung lao xuống một cái, nuốt thanh niên xuyên sơn giáp kia nguyên lành vào trong cái miệng khổng lồ!
Biến cố xảy ra rất đột ngột, mọi người ở đây không ai có thể phản ứng kịp.
Đợi đến khi đám xuyên sơn giáp hít ngược một hơi khí lạnh, trong miệng của nữ tử y phục rực rỡ đã phát ra tiếng nuốt chửng cực kỳ khủng bố.
“Ư —— ực —— “
A Li lông tóc dựng đứng, xương cốt bủn rủn, vẫy vẫy cánh bước ra khỏi chỗ nấp cướp đường mà chạy.
Thật hiển nhiên, một trận ác chiến là không thể tránh được!
“A a a a a!” Lão nhân khô gầy rống giận, “Y Ngô Na! Ngươi chẳng lẽ không biết, ta là tôn tử của một trong tứ đại ma đứng đầu dưới trướng của Tây Thiên Ma, Ma Ô Lỗ Phổ sao!”
“Dọa chết người nha.” Nữ tử y phục rực rỡ Y Ngô Na vỗ vỗ bộ ngực đang bị áo yếm ép chặt đến cao cao, “Thiếp thân rất sợ hãi nha, nhưng lỡ đắc tội với ngươi rồi mà, đành phải giết người diệt khẩu thôi.”
“Cái gì?!” Xuyên sơn giáp giận dữ, ào ào xuất ra Thần ma thân, nhất thời, trên sa mạc ma khí lan rộng bốn phía, đại chiến hết sức căng thẳng.
Lúc này, không biết nơi đâu truyền đến một tiếng thở dài.
Một luồng ma tức (*) nồng đậm gấp trăm ngàn lần đem toàn bộ ma khí đang bốc lên tại chỗ này cuốn đi đến không còn một mảnh, mặt trời chói chang vẫn chói mắt như trước, nhưng độ ấm lại hoàn toàn biến mất.
(*) Ma tức: Hơi thở ma.
“Điều Tể đại nhân...” Đám xuyên sơn giáp còn chưa kịp kinh ngạc, liền bị luồng ma tức màu đen tủa ra xúc tu thăm dò đi vào trong ngực, đào mất ma tâm.
Mất đi ma tâm, vẻ mặt xuyên sơn giáp vĩ đại dần dần trắng bệch, biến thành một pho tượng điêu khắc không hề có sự sống, rất nhanh, cơn gió lớn của sa mạc thổi qua, chúng nó hóa thành bụi xám đầy trời, tất cả khiếp sợ cùng không cam lòng đều theo gió cuốn về hướng phương xa không ai biết rõ.
Ma tức rút lại, một nam nhân mặc áo bào đen cao lớn liền xuất hiện đứng bên cạnh nữ tử y phục rực rỡ.
“Y Ngô Na, ngươi làm rất khá.”
Y Ngô Na mặt ửng hồng ẩn tình, tựa người lên lòng ngực cường tráng của hắn: “Ma quỷ hà, cũng không biết người cho đại nhân Bắc Thiên Ma của chúng ta uống canh mê hồn gì, sao ngài ấy lại đáp ứng giúp người đoạt vị Tây Thiên Ma chứ? Nhưng mà, thiếp thân thật sự không rõ, giết chết cái đám cá tôm nhãi nhép này thì gây ra được tổn hại gì cho vợ chồng Tây Thiên Ma chứ?”
Điều Tể đưa tay nhéo nhéo hai cái ở trên người nàng ta, cười nói: “Thời điểm nên biết, ngươi tự nhiên sẽ biết thôi. Y Ngô Na, tò mò hại chết xà.”
“Hừ, biết rồi. Mục tiêu kế tiếp là ai?”
Ánh mắt Điều Tể lóe lên: “Xảy ra mấy chuyện ngoài ý muốn, phái mấy con nam hồ ly đi dụ dỗ nữ hầu Lệ Châu Phi bên cạnh A Ngọc trước đã.”
Y Ngô Na mân mê đôi môi đỏ: “Thiếp thân không muốn cùng mấy thứ xú nam nhân đó giao tiếp, thiếp thân chỉ nghĩ cùng với người...”
“Sau khi xong chuyện, ngươi sẽ là phu nhân của ta! Đợi đến ngày ta thống nhất Ma giới, ngươi liền trở thành Tôn Hậu của ta!”
“Ha ha ha ha ——” một nam một nữ cùng cất tiếng cười vang.
A Li nhanh chóng đem thân thể tròn vo có gắng nấp vào sau lưng một cụm đất đá.
Tổn thọ rồi!
Nghe được bí mật kiểu này, là sẽ bị diệt khẩu nha!
Nàng chỉ là một con chim, đi ngang qua, con chim đi ngang qua sẽ không nói nhiều...
Đỉnh đầu bỗng nhiên bị bóng ma bao phủ.
Hai cái đùi sáng choang xuất hiện trong tầm mắt của A Li.
Xà yêu Y Ngô Na nhặt nàng lên.
“Ô, con ấu tể đáng yêu nha!”
A Li: “...”
“Nha, trên người lấm lem đen tuyền hết rồi, quay về ta rửa sạch cho ngươi!” Gương mặt xinh đẹp của con xà yêu tiến đến trước mặt A Li.
A Li phát hiện con ngươi của nàng ta màu vàng dựng thẳng đứng, đang nhìn chằm chằm vào nàng mà thầm bi thương.
“... Pi.”
Y Ngô Na quay đầu hướng về phía Điều Tể cười duyên: “Vậy thiếp thân đi về trước nha, thời gian này thiếp thân hối hả ngược xuôi lo việc cho người, không biết có bao nhiêu lâu rồi không hưởng qua mùi vị của ấu tể. Người có biết ta thích nhất dùng răng nanh chậm rãi cắn lên xương cốt giòn giòn mềm mềm lại thơm ngon của chúng nó, đem đi hấp còn giữ được tuỷ xương thuần tuý nha...”
Điều Tể thoạt nhìn hơi không kiên nhẫn, vẫy vẫy tay biến mất trong ma khí.
A Li bĩu miệng: “Pi!”
Vân Dục Hưu ở nơi nào? Giang Nhật Dật ở nơi nào? Ai còn sống thì tới cứu cứu nàng với! Ai cũng được, nàng tuyệt đối không kén chọn!