May mắn Y Ngô Na ghét bỏ A Li bẩn, không có ăn tươi nuốt sống nàng ngay tại chỗ —— lớp màn nước màu đen mà Vân Dục Hưu bao lại ở trên người nàng còn chưa có biến mất, nàng lăn lộn trên đám cát này nửa ngày, lớp màng vẫn còn y nguyên không đổi, thoạt nhìn tương đối ảnh hưởng khẩu vị.
“Y Ngô Na đại nhân, để ta thay ngài chiếu cố con ấu tể này đi!” Nữ nhân mặc lụa mỏng xanh cười cười lấy lòng bước lên.
“Đi đi, đem đến đầm hồ ly một chuyến, ngươi bắt nó rửa cho sạch, dùng rượu hấp.”
“Dạ, đại nhân. Lục Lục nhất định tuân theo phân phó của ngài.”
A Li đến trong tay Lục Lục.
Con xà yêu này thoạt nhìn hàm hậu hơn rất nhiều, nàng ta đem A Li đặt trong túi ở phía dưới cổ, sau đó hiện ra Thần Ma thân, chui vào dưới mặt đất âm u tối tăm, trườn về hướng phương Bắc.
A Li tạm thời bảo vệ được mạng nhỏ.
Khi xà yêu Lục Lục một lần nữa theo địa đạo chui ra khỏi đường hầm trở lại chỗ cũ, sắc trời đã tối lại.
Xà vốn là loại thích âm không thích dương, trên vách động của Y Ngô Na được khảm đầy đá quý âm tính, nguyệt thạch màu xanh ngọc bích, hồ châu màu lam, Dạ trân nhũ trắng bệch.
Dù như vậy nhưng toàn bộ vách động cũng không thể nói rõ là sáng ngời hay là âm u, làm cho người ta thật không thoải mái.
Lục Lục hoá thành bộ dáng nữ tử mặc lụa xanh, mũi nàng ta hơi xẹp, môi dày, đôi mắt hạnh tròn tròn, bộ dáng không được xinh đẹp lắm.
Nàng ta nhìn A Li thở dài: “Ôi tên nhóc đáng thương, ngươi cũng giống như ta, còn tuổi nhỏ liền mất đi cha mẹ đúng không? Ấu tể mà mất đi cha mẹ đáng thương nhất còn gì.”
A Li đầy cõi lòng đề phòng, dùng đôi mắt đen nhỏ tròn tròn nhìn thẳng nàng ta.
“Ngày hôm qua ta vừa đúng nhặt được một con chim non đã chết.” Trên mặt của nàng ta lộ ra một nụ cười mệt mỏi, “Đang ướp lạnh, vốn nghĩ, ngày nào đó mà làm chuyện xấu không xong thì lấy ra hối lộ Y Ngô Na, hôm nay vừa vặn phát huy công dụng.”
“Pi?” A Li chần chờ chậm rãi nghiêng đầu, nhìn xà yêu. Chẳng lẽ...
Lục Lục lấy từ trong động ra một cái bình cổ cao còn toả hơi lạnh, đưa tay vào bên trong lắc lắc một chút, quả nhiên lấy ra một con chim non đã chết màu xám.
Nàng ta tay chân lanh lẹ, ngay trước mặt A Li đem con chim non đã chết kia vặt sạch lông, sau đó cẩn thận bỏ vào bên trong một cái bình bạc tinh xảo.
Một giọt rượu đậm đặc màu đỏ bắn ra từ nên trong bình, rơi xuống mu bàn tay của nàng ta, nàng ta vươn cái đầu lưỡi nhỏ, híp mắt lại liếm một chút. Chậc chậc lưỡi, Lục Lục lại đem cái bình bạc thả lại trên cái mâm tinh xảo, bỏ lại trên bàn Ngô Y Na, vỗ vỗ tay: “Được rồi!”
A Li rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng âm thầm thầm nghĩ, về sau nếu có cơ hội, nhất định phải nhớ báo đáp ân cứu mạng của vị xà yêu này.
Lục lục nhặt A Li lên, lắc mông đi ra ngoài. Ước chừng hai ba phút sau, đi vào một căn phòng nhỏ làm bằng trúc.
“Nhỏ như vậy, có cái gì ngon, đương nhiên phải nuôi lớn một chút mới ăn a!”
Lục Lục ném A Li vào một cái lồng to được đan từ nhiều nan trúc mỏng ở phía sau cửa, lại lấy từ bên cạnh ra một cái bình, trút ra một đống lớn sâu, đâu đầu đổ đi vào trong cái lồng kia. Đám sâu này chật vật thoát ra khỏi bình, nhất thời bò loạn xạ đi bốn phía ở bên cạnh A Li. Có con thì vung chi trước cứng cáp, có con lại mấp máy thân hình mềm rục nằm sát dưới đáy lồng.
A Li: “...” Sao nàng có thể ngây thơ cho rằng thế gian này còn có con rắn nào thiện lương?!
“Con chim nhỏ ngoan ngoãn của ta, nhất định phải mau mau lớn lên nha!” Ngữ khí của xà yêu vừa hàm hậu lại âm trầm.
“...” A Li ngẩng đầu, nhìn thấy con ngươi nàng ta cũng là một sợi dây đỏ đậm dựng đứng.
“Mau ăn đi, sao lại không ăn? Ngươi không ăn chúng nó là ta phải ngươi liền bây giờ...” Lục Lục vươn đầu lưỡi nhỏ, liếm liếm đôi môi thật dày.
A Li gục đầu xuống, nhìn thấy đám sâu đang bò lỏm ngỏm bên người của nàng, trán ứa ra một tầng mồ hôi lạnh.
Loại thời điểm này có phải nên cúi đầu mổ đại hay không?
May mắn, bên ngoài kịp thời truyền đến một giọng nói mỹ miều: “Lục Lục ngươi đang làm gì đấy? Y Ngô Na đại nhân đã trở lại, muốn ngươi lập tức đi qua!”
Lục Lục đi rồi.
A Li dạng cẳng chân, đập cánh, nhảy nhảy thật lâu.
Nhưng chỉ có thể chuyển động trong cái lồng này.
Nàng lui đến một góc, cuộn thành một trái cầu lông xù xù.
May mắn là lớp màn nước Vân Dục Hưu phủ ở trên người nàng còn biến mất, mấy con sâu bò loạn xạ chung quanh cũng không dám đụng vào nàng.
Nhưng an ổn chỉ là nhất thời, nếu không trốn thoát được, A Li khó có thể tưởng tượng tương lai bản thân thê thảm đến mức nào.
...
Trong động của Y Ngô Na.
Nữ xà yêu đem nhiều lớp màu lụa mỏng đắp lên đến đùi, lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên sạp đá, một ngón tay dài nhỏ khều khều cái bình bạc, ánh mắt mị thành một đường dài, nhìn xuống Lục Lục đang quỳ trên mặt đất.
“Lần này ngươi làm rất khá, muốn ban thưởng gì không?” Y Ngô Na không chút để ý đưa miệng bình đến trước lỗ mũi, ngửi ngửi, “Ô... Sao lại có bị hơi thối thối nhỉ.......”
Hai bên quai hàm Lục Lục hiện lên lớp da gà tinh mịn, nàng ta lén lút nhìn nhìn Y Ngô Na, khẩn trương nói: “Có thể, có thể là do thuộc hạ không rửa, bằng không đại nhân, đại nhân cứ ban nó cho thuộc hạ đi, công, ưu khuyết điểm bù trừ lại.”
“Hừ!” Y Ngô Na buông bình bạc xuống, vén lớp lụa mỏng trên người lên, hất chân đá thật mạnh vào trên mặt Lục Lục.
Lục Lục bị đá văng về sau liên tục bảy tám cái, phanh một tiếng đập người vào trên vách đá.
Y Ngô Na từ trên sạp đá đứng lên, tay trái vịn vòng eo, ngón tay phải chỉ thẳng chóp mũi Lục Lục: “Tiểu tiện nhân, ngươi cho là ta rất ngu xuẩn sao! Ngươi cho là, ta thật không hay biết gì về chuyện tốt ngươi đã làm sao?!”
Lục Lục che gò má đỏ ửng cao cao, sợ tới mức run cả người.
“Ngươi vậy mà lại đi động tình với cái tên xuyên sơn giáp kia?! Vì sao không thèm đụng đến ma nguyên của hắn? Hả?! Đánh lên mới phát hiện hắn ta vẫn còn thực lực toàn thịnh, hại các cô nương thủ hạ của ta đều bị thương! Sao? Ngươi muốn làm gì? Hả?!”
Lục Lục sửng sốt. À, ra là chuyện này.
“Đại nhân xin nghe ta giải thích a, là như vậy, “ Lục Lục nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lại lóng lánh nước, “Cái tên yêu ma thấp kém kia, hóa hình người còn giữ lại tập tính của yêu thân! Lúc làm chuyện đó cứ nằng nặc bắt ra nằm nghiêng, còn làm cho ta biến thành cái hình dạng kỳ kỳ quái quái, còn le lưỡi, liếm cho ta đầy mặt và đầu cổ đều là nước miếng, làm sao mà thi ra mị thuật gì được a... Hu hu hu hu...”
Y Ngô Na trố mắt một lát, trên khuôn mặt kiều diễm hiện lên biểu cảm ghét bỏ.
“Gớm ~ thôi được rồi, không truy cứu sai lầm của ngươi nữa. Đứng lên đi. Đánh đau không?”
Lục Lục vội vàng cười quyến rũ: “Không có đau, không có đâu, tay đại nhân không đau là tốt rồi!”
“Còn có chuyện này nữa...” Y Ngô Na không nhanh không chậm giơ ngón tay gõ vào trong cái bình bạc, “Ngươi giấu con ấu tể thơm ngon của ta đi đâu rồi?”
Lục Lục vừa đứng lên, sợ tới mức một cái lảo đảo lại ngồi trở lại mặt đất.
“Ta, ta...”
Y Ngô Na hung hiểm nheo ánh mắt dài nhỏ lại: “Coi như mạng ngươi lớn. Lí Chương đại nhân đang trên đường tới đây, ta nhớ rất rõ sở thích của hắn. Đi, đem con ấu tể ngươi đút no rồi lại đây.”
Môi Lục Lục khẽ run, da đầu cũng run lên. Lí Chương trước đây là tình nhân của Y Ngô Na, sau này bị Bắc Thiên Ma Vu Sơn Tú nhìn trúng, một bước lên trời làm nam sủng. Y Ngô Na chẳng những không dám oán hận, còn phải cung kính kêu hắn một tiếng “Đại nhân“.
Lí Chương cũng rất thích ăn ấu tể, đặc biệt là thích ấu tể chim vừa ăn no một đống sâu.
Hắn nói đây là “Bánh có nhân“.
...
A Li bị người mang nguyên cả cái lồng của nàng đi vào trong hang động Y Ngô Na.
Mấy viên đá quý âm tính khảm ở trên đỉnh cùng trên vách động phát ra ẩn ẩn ánh sáng mờ nhạt, chiếu lên trên những con sâu đen, trắng, vàng, xanh kia, càng quỷ dị lại khủng bố. A Li co rúm người lại ở trong lồng, cảm thấy tu la địa ngục cũng không hơn gì cái này.
Kỳ quái là Y Ngô Na không có trừng phạt Lục Lục, cũng không có động chạm vào A Ly.
Cái con xà yêu này giống như thật phiền chán, cứ thong thả đi đi lại lại gần chỗ cửa động.
Theo góc độ của A Li nhìn ra ngoài, chỉ có thể nhìn đến nửa thân thể trên màu xanh của bóng dáng trắng trắng của nàng ta. Vòng vo nửa ngày, bỗng nhiên nghe được ngoài động truyền đến tiếng bước chân. Xà yêu hất vạt lụa mỏng lên bờ vai, để lộ lớp lót đến bắp đùi, không tình nguyện khom mình hành lễ.
“Lí Chương đại nhân.”
“Y Ngô Na, chúng ta không cần xa lạ như thế.”
“A, không xa lạ thì mạng nhỏ của ta làm thế nào giữ được chứ? Lí Chương đại nhân hiện thời đã là người trên đầu quả tim của Bắc Ma Thiên đại nhân còn gì!” Thanh âm Y Ngô Na mang theo ba phần lạnh lùng.
“Na Na, “ nam nhân láu cá nói, “Ngươi cũng biết ta là thân bất do kỷ, nếu ta dám cự tuyệt Vu Sơn Tú, người đầu tiên nàng ta không bỏ qua chính là ngươi nha!”
“Nực cười, Bắc Thiên Ma đại nhân nam sủng vô số, làm sao còn có thể nhìn chằm chằm ngươi không tha? Ngươi được mấy cân mấy lượng, ta còn chưa thử qua hay sao?”
A Li gục mỏ, dùng cánh nhỏ ôm lấy đầu —— nàng tuyệt đói không muốn nghe thêm mấy cái bí mật của yêu ma nữa đâu! Thân là người phối diễn nên có giác ngộ của người phối diễn, biết được càng nhiều, nhất định sẽ bị chết càng nhanh!
“Y Ngô Na, đủ rồi.”Thanh âm của Lí Chương mang theo vài phần không vui, “Chuyện của ngươi và Điều Tể, Vu Sơn Tú cũng đã nói toàn bộ với ta! Ta không nói không có nghĩa là ta không để ý!”
Đánh một gậy xong, Lí Chương lập tức đưa lên quả táo, hắn ngưng lại một chút, ám muội lưu luyến nói: “Ta biết ngươi có nỗi khổ bất đắc dĩ, thân phận như chúng ta đây không chấp nhận cũng phải chấp nhận mà thôi. Na Na, ngươi có biết trong lòng ta duy nhất chỉ yêu một mình ngươi, mỗi lần cùng Vu Sơn Tú mây mưa, ta đều phải tưởng tượng đến mặt của ngươi, giữ vững trong đầu mới có thể có hứng làm...”
Y Ngô Na ưm một tiếng đổ vào trong lòng Lí Chương.
Cách cái lồng, A Li nghe xong một tuồng ừ ừ a a.
Ước chừng qua khoảng mười phút, thanh âm Y Ngô Na trở nên vô cùng mềm mại: “Lí lang... Ta hiểu tâm ý của chàng! Chàng cho là ta thật có thể quên chàng rồi hay sao? Ta đã chuẩn bị sẵn cho chàng một món điểm tâm rồi, nhạ, ngay ở bên kia.”
A Li tuy rằng nhìn không thấy phương hướng ngón tay nàng ta, nhưng cảm giác nguy cơ mãnh liệt bỗng chốc tràn vào trong đầu nàng, cảm giác được cả bộ lông nhung mềm mại trên người bản thân cũng giật “Tăng” lên một tiếng!
Phía bên ngoài lồng truyền đến tiếng mũi hít hít ngửi ngửi.
“Na Na ngoan của ta, quả nhiên là món ấu tể chim với một bùng sâu trùng nha! Chậc chậc, cảm giác lúc nhúc đầy miệng, chất lỏng thơm trào ra, một ngụm nuốt vào một con ấu tể đẹp như thế, thật sự là không cần bày trí phô trương làm gì!”
A Li run run.
Y Ngô Na lười biếng nói: “Tận tình hưởng dụng đi, hảo lang quân của ta.”
Trên đỉnh lồng xuất hiện một khuôn mặt nam nhân gầy gò.
Hắn vươn tay, bắt A Li đem ra ngoài.
“Béo thì cũng béo đó, nhưng sao lại bẩn như vậy?”
A Li dùng cánh ôm lấy thân thể, oán hận trừng mắt nhìn hắn —— ngại bẩn thì ngươi đừng ăn a!
Bộ dạng Lí Chương cực kì âm nhu, xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt tinh tế thật dài, mũi rất cao, môi mỏng tinh xảo.
Hắn vươn đầu lưỡi khé lướt qua liếm liếm môi, ùng ục nuốt nước miếng vào, nói, “Bẩn thì bẩn thôi, Na Na thật sự là tốn không ít tâm sức, phải nếm thử mỹ vị của nàng, nếu không đến nơi đến chốn thế nào nàng cũng không cho lần thứ hai!”
A Li trơ mắt nhìn hắn mở cái miệng to tướng, đưa tay nắm lấy nàng, cho vào miệng.
Nàng liều mạng vỗ cánh, liều mạng đá đạp lung tung cái chân nhỏ, cổ họng lên kêu sợ hãi: “Pi tất —— pi —— tất —— “
Hai hàng răng nanh trùng trùng muốn cắn lại.
Cả người A Li cứng ngắc, nhanh chóng nhắm chặt mắt lại.