A Li sắp bị hai hàm răng nhọn của Lí Chương nghiền nát.
Giờ khắc này, thời gian thật giống như là một tia đường mạch nha, có thể kéo ra dài rất dài rất dài...
A Li cảm thấy tất cả dây thần kinh đau đớn của bản thân đều chạy ra tới trên da, nhất là những vị trí mà hai hàm răng sắc nhọn kia sắp chạm vào. Tuy rằng vẫn chưa bị cắn trúng, nhưng nàng phảng phất đã cảm giác được đau đớn khó có thể chịu nổi.
“Pi!”
Hàng loạt răng nanh sắc nhọn đang từ từ khép lại!
“Hả?”
Lí Chương kỳ quái kéo A Li từ trong miệng ra, nhìn nhìn mấy cái, lại bỏ vào, há mồm cắn xuống.
“Cắc...”
Đi một cái răng.
Hắn nổi cơn thịnh nộ rồi, trên khuôn mặt âm nhu tuấn tú đột ngột nổi lên gân xanh. Hắn quay đầu nhìn về Y Ngô Na trên mặt đất quát: “Đồ đàn bà thối, dám tính kế ta?!”
Vừa kêu vừa khép năm ngón tay lại, muốn thật sự bóp nát A Li.
Nhưng bóp không được.
Cho đến lúc này, hắn mới phát hiện cái lớp màn nước quanh thân A Li kia tuy rằng xúc cảm mềm mại, nhưng trên thực tế lại vô cùng cứng rắn. Nếu như sử dụng sức mạnh, toàn bộ lực đạo đó sẽ bắn ngược về trên bản thân hắn.
“Y Ngô Na!” Lí Chương rống giận, ném A Li trúng sau ót của nữ xà yêu.
A Li nhanh chóng nhắm tịt mắt, nghe được bên tai có tiếng gió gào thét thổi qua.
“Phanh!”
Y Ngô Na bị đạp một cái ngã lộn nhào.
A Li văng lên trên đất, lăn mấy vòng, lông tóc không tổn hao gì.
Tuy rằng chuyện chỉ xảy ra trong vòng nửa khắc, nhưng giờ phút này tâm tình A Li vô cùng nhảy nhót, hận không thể xoè cánh đảo vòng vòng trên mặt đất! Không nghĩ tới, Vân Dục Hưu chụp cho nàng cái màn nước hộ thân này vậy mà dùng được ghê nha! Sớm biết hắn tốt như vậy, nàng đã thật tình chúc phúc hắn đánh thắng Giang Thập Dật rồi.
Y Ngô Na hét lên một tiếng, vòng eo như không có xương chợt nhấc lên nhằm về phía Lí Chương, hai người không mặc quần áo nhất thời trơn trượt quấn vào nhau thành một đoàn, thù mới hận cũ gì cũng phun ra, đều ra sức xuống tay về phía bộ phận yếu hại của đối phương.
Hai con yêu đánh cho kịch liệt, không lưu ý đến một bóng ma lớn đang quỷ dị bao lấy toàn bộ động phủ.
“A... Ha ha... Ha ha a...” Tiếng cười kiêu ngạo mị nhân không biết từ nơi nào vang lên, như gần như xa.
Mặt Lí Chương cùng Y Ngô Na đồng loạt tái xanh.
Hai người không kịp mặc xiêm y, vội vàng tách nhau ra, trần trụi phủ phục trên mặt đất, thân thể run run lên không ngừng.
A Li quẫy đạp một hồi, cuối cùng dùng cánh chống lấy thân thể, điều chỉnh thành tư thế nằm nghiêng, sau đó dậm dậm cái chân nhỏ, đầu dựa vào một khối bích nguyệt thạch màu xanh lấy thế, cố hết sức đứng lên.
Nàng ngẩng đầu, thấy một nữ nhân gầy cao mặc lụa mỏng màu đen lấp lánh chậm rãi đi vào trong động.
Giơ tay nhấc chân, toàn là mị ý cao quý.
Nàng ta không có mang giày, khi đi lại, ngón chân trắng như tuyết nhẹ nhàng cuộn tròn động đậy, mỗi một chi tiết đều vô cùng mị hoặc. Đôi mắt câu hồn đoạt phách, môi hơi run rẩy, tiếng cười tuy không ngừng nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng đến cực điểm.
“Bắc Thiên Ma đại nhân!”
A Li chớp chớp hai con mắt đen láy, nhìn thẳng người đi tới.
Hoá ra vị này chính là Bắc Thiên Ma Vu Sơn Tú, quả nhiên là một vưu vật tuyệt thế. Theo như trong sách miêu tả, phàm là sinh vật giống đực có bộ dạng xinh đẹp hoặc là thực lực cao siêu, cơ hồ không có một ai có thể thoát được khỏi lòng bàn tay Vu Sơn Tú, ngay cả như Điều Đồ sợ nhất là vợ mình cũng từng có một quá khứ cùng Vu Sơn Tú.
Có nghĩa là, khi tác giả viết cái tiểu thuyết “Khanh Khanh tu tiên truyện” này, đã vô cùng hưng phấn tưởng tượng cho đại ma đầu Vân Dục Hưu này thành bộ dạng vô cùng khủng bố, cho nên từ đầu tới đuôi chưa kịp an bày cho hắn bất cứ chuyện tình gì. Chứ bằng không, chỉ bằng khuôn mặt yêu nghiệt của của hắn thôi, Vu Sơn Tú cũng sớm vác mông lên đi tìm hắn, nuốt hết cả da lẫn xương rồi.
Trong lòng A Li chợt dâng lên một cảm khoái chí cổ quái, giống như phát hiện một bảo tàng không ai biết vậy.
“Lí Chương. Thì ra là do ta ép buộc ngươi. Thật sự là ủy khuất ngươi rồi.” Vu Sơn Tú mở miệng, trong động nhất thời vẫn nghe dư âm lượn lờ.
Quả nhiên không thẹn với cái danh vưu vật tuyệt thế, ngay cả giọng nói cũng mị hoặc lực mười phần.
A Li nhớ mang máng, Vu Sơn Tú cuối cùng chết trên tay nam nữ chủ. Thấy chưa, cho dù có tuyệt sắc gì đi nữa, cũng không có khả năng địch nổi hào quang Mary Sue nha.
Lí Chương lếch tới trước mấy bước, ôm lấy mắt cá chân của Vu Sơn Tú.
“Tú nhi nàng nghe ta giải thích, Tú nhi... Tất cả là do con mị xà này hạ mị dược cho ta, ta không bao giờ có ý nghĩ phản bội nàng! Tú nhi, nàng lúc nãy có nghe được hay không, ta đang quát mắng ả ta, ta còn đánh ả ta, ta...”
“Cút ngay.” Vu Sơn Tú một cước đá bay hắn, vươn vai giãn thân thể thon dài một chút, lướt về hướng trong góc động, nhặt A Li trảo lên.
A Li: “...” Vì sao người người đều cảm thấy hứng thú với nàng như vậy? Bộ dạng béo phì này là do nàng sai sao?
“Nguyên khí bản mạng của Tiên tộc?” Vu Sơn Tú nheo mắt lại, ánh sáng loé lên trong khoé mắt quyến rũ, “Nhặt được ấu tể này ở đâu?!”
Lí Chương cùng Y Ngô Na hoảng sợ liếc nhau.
“Bẩm đại nhân, là có thuộc hạ nhặt được ở Tây ma vực ạ.” Y Ngô Na nơm nớp lo sợ đáp, “Lúc đó Điều Tể cũng có mặt, khi đó ở xung quanh cũng không có người của Tiên tộc. Cái này,... nguyên khí bản mạng của Tiên tộc làm sao có thể ở trên người một ấu tể của yêu ma được chứ?”
A Li chậm rãi trợn tròn ánh mắt. Nguyên khí bản mạng?!
Đối với Tiên tộc mà nói, độ quan trọng của nguyên khí bản mạnh cơ hồ tương đương ma tâm đối với Ma tộc! Yêu ma mất đi ma tâm sẽ chết, mà Tiên tộc nếu không có nguyên khí bản mạng, sẽ mất đi năng lực phòng ngự vốn có, bất cứ một công kích nào dù ở trình độ gì, chỉ cần đánh trúng chỗ yếu hại đều đủ để lấy mạng. Thêm nữa, nguyên khí bản mạnh cũng như là cái cầu khơi thông linh lực của thiên địa với bản thể Tiên tộc, không như không có nguyên khí bản mạng, sẽ không có cách nào điều động linh khí trong thiên địa, linh lực trong tự nhiên để hoà nhập với bản thân mình, nên chiến lực ít nhất phải hao hết một nửa!
Vào trận chiến đấu cuối cùng của nữ chủ và nam chủ với đại ma đầu Vân Dục Hưu, khi đó nam chủ Giang Nhật Dật đúng là đã dùng nguyên khí bản mạng của chính hắn làm một bức tường phòng hộ mãnh mẽ nhất cho nữ chí, mà bản thân hắn lại suýt nữa tang mệnh trong trận chiến ấy.
A Li sững sờ đến mở cái mỏ thật nhỏ ra —— lớp màn nước đen bao bọc trên người nàng vậy mà lại là nguyên khí bản mạng của Vân Dục Hưu sao?!
Không có nguyên khí bản mạng, hắn sao có thể đánh lại Giang Nhật Dật chứ?
A Li nhớ rất rõ ràng, Vân Dục Hưu căn bản không hề tránh né công kích của Giang Nhật Dật, từ đầu đến cuối hắn đều cứng đối cứng với đối phương. Nếu như là tình huống bình thường thì cũng thôi đi, nhưng hắn đã đem nguyên khí bản mạng giao cho A Li, thật giống như... hắn là một quả trứng gà cầm cây kiếm sắt, lai dám không tránh không nhường, đối địch với người sắt người ta.
Có bao nhiêu tự phụ, bao nhiêu cuồng ngạo, bao nhiêu không muốn sống!
Ý nghĩa của đại nhân vật phản diện quả nhiên không thể hiểu nổi mà.
“Ha ha a...” Vu Sơn Tú nở nụ cười.
Nàng ta cười lúc mới ngưng lại, trên mặt phảng phất như bao phủ bởi một tầng sương mù màu đen, khuôn mặt trắng nõn cùng dung nhan mỹ lệ như ẩn như hiện phía sau, làm cho lòng người ngứa ngáy, nhịn không được muốn tiến lên tìm tòi nghiên cứu.
“Ta nhìn thấy cái gì đây này? Đây đúng là huyền thủy.” Nàng ta nâng A Li lên, cách lớp màn nước đó mà hôn hôn đầu của A Li, “Thủy sinh Mộc, luyện hóa ngươi là vừa vặn có giúp cho Mộc tinh nguyên của ta...”
Đuôi mắt bỗng hơi nhíu lại, xẹt qua hai con yêu đang phủ phục trên mặt đất, cũng không nhìn rõ động tác của nàng ta như thế nào, chỉ thấy hai thân thể trần trụi kia đồng loạt run lên, hóa thành hai đống tro tàn.
Ngón tay nàng ta ôn nhu vỗ về A Li.
“Thật là một vật nhỏ đáng yêu. Nếu như ngươi có bản lĩnh chui từ bên trong ra đây, ta đây có thể thả cho ngươi một con đường sống, dưỡng ngươi ở bên cạnh làm tiểu sủng vật nga.”
A Li không nói hai lời, vẫy vẫy cánh nhỏ, dùng mỏ đi mổ mổ lớp màn nước quanh thân, đưa đầu mỏ nhòn nhọn chui ra bên ngoài.
“A, vật nhỏ này có thể nghe hiểu tiếng người nga. Được rồi, ta chầm chậm đi về, “ nàng ta dùng ngón tay chỉ chỉ mỏ A Li, “Nếu như ra không được, đừng trách tỷ tỷ tâm ngoan thủ lạt. Tư vị bị chôn sống để luyện hóa hẳn là không dễ chịu chút nào đâu.”
Vu Sơn Tú chậm rãi rời khỏi động phủ của Y Ngô Na.
Trên màn trời đen kịt là một vầng trăng non cô đơn cúi đầu nhìn xuống. Dưới ánh trăng, Vu Sơn Tú quả thực từng bước đi về hướng Bắc.
Cấp bậc yêu ma cỡ như nàng ta, muốn đi xa cũng chỉ cần một bước nhỏ thôi cũng có thể lướt từ đầu ngọn núi này đến đầu ngọn núi kế bên rồi.
Ngắn ngủn sau hơn một nén nhang, tận cùng tầm mắt xuất hiện một cái đỉnh điện đang toả ra ánh sáng vàng óng ánh, đi thêm vài bước nữa, Vu Sơn Tú liền lọt vào bên trong cung điện, bước lên từng bậc thang bạch ngọc mà vào một gian tẩm điện hoa lệ đến cực điểm.
Trong điện là màn trướng lụa mỏng rũ xuống, những viên dạ minh châu cực lớn cùng với đá quý ngũ sắc bị tơ vàng xuyên qua, treo lở lửng giữa các tấm màn, có cơn gió vừa thổi đến, lập tức khắp nơi đều rung động nên một màn đầy huyễn lệ.
“Ra không được đâu, thật tiếc quá.” Vu Sơn Tú thở dài, ngồi xuống trên án bàn bằng bạch ngọc, mở nắp vung của một cái đỉnh nhỏ màu vàng rỗng ruột, đem A Li thả vào, sau đó lại nghiêm túc đặt tay lên đầu gối, một luồng ma tức đỏ như máu theo trán nàng ta thấm ra, uốn lượn giữa không trung như rắn lần mò xuống bên dưới cái đỉnh vàng m.
A Li rất cũng nhanh chóng cảm giác được một hơi nóng lạnh đến chí âm.
Loại cảm giác này thật rất khó hình dung.
Lãnh hoả đỏ như máu đang hừng hực thiêu đốt dưới cái đỉnh, ngay cả khi nguyên khí bản mạng của Vân Dục Hưu đã đỡ cho nàng phần lớn những tổn thương rồi, nhưng vẫn có một ít ma tức li ti lọt vào bên trong để luyện hoá.
A Li khó chịu cực kỳ. Nàng có thể cảm giác rõ ràng được là hai mắt mình đang nhanh chóng mất đi hơi nước, chẳng mấy chốc sẽ bị hong khô khốc.
Nàng thử theo mấy khe rỗng chạm trổ trên cái đỉnh này lách ra ngoài, nhưng mấy cái khe này thật quá nhỏ, chỉ có thể lọt ra được cái mỏ nhỏ xíu của nàng. Sau khi phát hiện ý đồ của nàng, lãnh hỏa ma tức trong nháy mắt liền tấn công, nảy lên hai bên vách của cái đỉnh, làm bốc lên một trận đau nhức.
“Pi —— “
Phảng phất như đáp lại với tiếng gọi tuyệt vọng bi thống của nàng, phía bên ngoài điện bỗng có một viên sao băng rơi xuống.
“Oanh —— “
Cung điện của Vu Sơn Tú là lấy bạch ngọc làm nguyên liệu chính để xây dựng, khi tiếng vang này xuất hiện, gần như cùng một lúc, mảnh ngọc vỡ, bột ngọc, viên ngọc đều hóa thành từng trận đao ảnh sắc bén, theo trận gió lốc kia đột nhiên cuốn tròn lên, quét ngang dọc khắp nơi.
Tẩm điện tinh xảo của Vu Sơn Tú cũng gặp tai ương, những dải lụa mỏng đứt từng khúc rơi lã chã, minh châu hạt lớn hạt nhỏ đều lăn lông lốc trên đất.
“Lớn mật!” Vu Sơn Tú không thể không ngừng luyện hoá lại, thu lại ma tức bên dưới đỉnh vàng vào trong cơ thể.
Nàng ta vỗ án bàn, thân thể hóa thành một luồng sương đen như ẩn như hiện, phóng về hướng ngoài điện.
Trong khoảnh khắc này, chấn động trên mặt đất đã được bình ổn.
A Li sống sót sau tai nạn, dùng cái cánh nho nhỏ cùng cái vuốt dưới chân chống đỡ đứng lên phía trong đỉnh vàng, cố hết sức di chuyển về phía trên cái đỉnh, ngẩng đầu lên, mỏ đẩy đẩy nắp đỉnh.
“Đùng.” Cái nắp nhỏ màu vàng bị nàng gõ văng qua một bên.
A Li mồm to thở phì phò, đưa đầu ra thăm dò, đem dùng cằm hất lên trên mép đỉnh, mượn lực định nhảy ra bên ngoài.
Giằng co nửa ngày, rốt cục cũng đưa được bộ ngực nhỏ tròn tròn thò ra bên ngoài đỉnh. Nàng không ngừng cố gắng, vừa duỗi chân lại vừa vẫy cánh, cuối cùng từ trên miệng đỉnh vàng ngã văng ra ngoài. Khi đầu óc còn đang quay cuồng trên cái án bàn bạch ngọc, mơ mơ hồ hồ liếc qua một cái, tầm mắt liền bay đến cảnh tượng bên ngoài điện.
A Li nhất thời ngẩn ra.
Cái trần phòng bằng bạch ngọc đã bị rơi xuống, ngoài điện xuất hiện một cái hố vĩ đại, đứng một hố đó là một người.
Chỉ thấy cả người hắn đẫm máu, linh khí màu đen trong tay hắn đang trào ra ngập kiếm, đôi mắt đỏ đậm, tầm mắt lướt qua đứng Vu Sơn Tú ở cửa đại điện, thẳng tắp dừng lại trên người của A Li.
A Li theo bản năng rùng mình, rụt lui đầu.
Không biết tại sao, nàng có một chút chột dạ, có một chút sợ hãi, còn có một chút muốn khóc.