Khi thấy rõ bộ dáng của người tới, Vu Sơn Tú thực sự hút một ngụm khí lạnh thật dài.
Hắn, đơn giản thật sự là... làm người thất kinh!
Hắn mặc một bộ bạch y, giờ phút này đã bị những vết máu nông nông sâu sâu nhuộm thành huyết y, cánh tay trái vặn vẹo quái dị, thoạt nhìn giống như từng bị người chặt đứt, sau đó lại mới chỉ băng bó qua loa. Trên trán có một vết kiếm thật sâu khắc vào xương cốt, máu còn dính đầy mặt, nhưng lại không chút nào tổn hao đến dung nhan tuấn mỹ tuyệt thế lạnh lùng như băng kia! Khí chất của hắn âm trầm lãnh liệt, nên máu tươi giống như dệt hoa trên gấm.
Hắn không giống người, lại giống như ác quỷ từ chỗ sâu nhất trong địa ngục bò ra ngoài.
Hồn xiêu phách lạc!
“Tiên quân đây tới tìm nguyên khí bản mạng sao?” Đại yêu ma nâng cằm trắng nõn như ngọc, nhẹ nhàng đạp lên mấy bậc thềm đá đã vỡ vụn, “Bổn tọa không ngại tâm sự bàn bạc chút điều kiện với người đâu.”
Bước chân lơ đãng, dưới lớp áo lụa đen mỏng dính lộ ra làn da trắng mini như ẩn như hiện.
Vân Dục Hưu không nói một lời, giơ tay chém một kiếm.
Vu Sơn Tú căn bản không để ý, cho đến khi ánh sáng của thanh kiếm bức đến trước mắt, nàng ta mới giựt mình khủng hoảng phát hiện cái chiêu kiếm này vậy mà khí thế như vạn quân! Kiếm ý vừa nặng lại vừa âm trầm, còn chưa chạm vào người đã làm cho người ta cảm giác như mình bị rơi vào trong Cửu U luyện ngục!
Tiếng quỷ dữ tu la khóc thét, trước mắt là đất cằn ngàn dặm.
Da đầu Vu Sơn Tú run lên, không cần nghĩ ngợi liền nhảy lên giữa không trung.
Người này, căn bản không có chút thương hương tiếc ngọc nào!
Vu Sơn Tú tuy rằng vô cùng mê nam sắc, nhưng cũng không phải loại người bị sắc mê hoặc tâm hồn. Nàng ta bay lên giữa không trung, không chút do dự thi triển ra Thần Ma thân toàn thịnh.
Liền thấy một con vật gì đó với cái đầu mãng xà khổng lồ đen bóng đang ngửa người ra sau rít lên, phía sau lưng nó xoè ra một đôi cánh thịt hồng hồng, thân thể to lớn trùng trùng cuộn lại, mùi hôi dày đặc nhất thời tràn ngập cả cung điện bạch ngọc này. Đôi cánh thịt của nó vỗ vào gió đêm, âm thanh vù vù nặng nề làm cho người ta trong lòng phát lạnh.
Còn phía bên dưới, khi Vu Sơn Tú lắc mình né, chiêu kiếm lúc nãy đã thẳng tắp lọt vào trong tẩm điện, A Li chỉ cảm thấy có một cơn lốc đập vào mặt, đỉnh đầu liền cảm thấy trống trải thoáng mát hẳn.
Mái cung điện tinh xảo hoa mỹ bị xốc lên, chỉ còn lại mấy bước tường xung quanh trụi lủi.
Ngay sau đó, Vân Dục Hưu lướt một cái qua, A Li lại một lần nữa bị hắn nắm vào trong lòng bàn tay.
Trái tim bé nhỏ của nàng không hiểu sao lại càng rạo rực.
Có lẽ là bởi vì mùi vị cùng độ ấm của hắn đã có vài phần quen thuộc. Người này thật là thơm, dù cho cả người hắn đang đẫm máu cũng đều không lấn át được mùi hơi thở thơm nhàn nhạt kia.
Nàng nghiêng đầu cọ cọ mỏ vào tay hắn.
Dưới ánh trăng, có thể thấy được trên ngón tay dính máu của Vân Dục Hưu bỗng có thêm một vệt nước nhỏ khá trong trẻo.
A Li: “...” Đây nhất định không phải là nước miếng đâu.
Phía sau bỗng vang lên một tiếng nổ lớn.
Tiếng đôi cánh thịt cực lớn kia xé gió ào ào lao xuống dưới.
Vân Dục Hưu không thu lại nguyên khí bản mạng, cũng không quay đầu lại, chỉ xoay tay ra phía sau lưng đãng ra một đường kiếm, loáng lên lao về phía trước.
A Li cảm giác được của hơi thở của hắn có chút hỗn loạn. Nàng mở to đôi mắt đen tròn như hạt đậu, láo liên lên xuống đánh giá những chỗ nàng có thể thấy được.
Chỉ thấy trước ngực Vân Dục Hưu toàn bộ dầy đặc vết kiếm, có chút vết máu sâu màu đỏ sậm, hẳn là bị tổn thương đến nội tạng. Chắc hẳn trận chiến cùng với Giang Thập Dật ấy cực kỳ thảm thiết.
Vân Dục Hưu không có ý muốn ngồi đây đánh bừa với Vu Sơn Tú, khóe môi hắn hơi hạ xuống, hai mắt híp lại thành một đường thẳng trong gió đêm, thân pháp linh động đến quỷ dị, chỉ vài cái lắc mình liền rời khỏi cung điện bạch ngọc của Vu Sơn Tú một khoảng xa. Hắn cũng không quay đầu lại, chỉ xoay tay phóng ra từng kiếm chiêu về phía sau lưng.
Thần Ma thân của Vu Sơn Tú phải cao đến mười lăm trượng, đôi cánh to lớn quăng xuống, bóng ma bao phủ lấy người đang bay vút phía dưới nó. Nhưng nàng ta không thể không sử dụng đôi cánh thịt đó để đối phó với kiếm chiêu sắc bén của Vân Dục Hưu. Mấy động tác tránh né này liền làm trở ngại cho cuộc truy kích, mắt thấy khoảng cách đôi bên càng lúc càng kéo xa.
Thân là kẻ đứng đầu Bắc Ma vực, Vu Sơn Tú sao có thể nào cam tâm thả cho con mồi ngon đưa đến bên miệng chạy thoát? Nàng ta ngưng tụ ma nguyên, há đến rách toạc cái miệng khổng lồ, đôi cánh thịt phía sau chấn động, trong miệng lại phát ra một âm thanh vô cùng sắc nhọn.
Sóng âm xé rách không khí, đánh úp thẳng về phía sau lưng của Vân Dục Hưu, thế công mạnh mẽ không thể chống đỡ.
'Thu hồi nguyên khí bản mạng lại đi! Bằng không cả hai đều chết!' A Li sốt ruột kêu to lên: “Pi —— pi —— pi —— “
Vân Dục Hưu chỉ cười lạnh một tiếng, vung tay lên, thu hồi thanh hắc kiếm. Ngón tay dính máu tươi nhợt nhạt bắt một pháp quyết kỳ quái, liền nhìn thấy phía sau hắn có một cái liềm được bao vây bởi luồng sương đen, trong gió tăng vọt tới hơn mười trượng, xẹt qua hư không, chém về phía làn sóng âm khủng khiếp đang ùn ùn dâng đến, cùng với Thần Ma thân của Vu Sơn Tú theo sát sau đó!
Đồng thời, năm ngón tay của Vân Dục Hưu nắm lại, bao bọc toàn bộ A Li vào lòng bàn tay.
Sau một thoáng yên tĩnh quỷ dị đến cực điểm, một âm thanh nổ lớn đến khủng bố, ầm vang nghiền qua khắp thiên địa, sóng dư chấn đãng ra trong chớp mắt, đánh trúng phía sau lưng Vân Dục Hưu, hắn miệng phun huyết, lại nương theo lực đạo này, ngay lập tức lướt ra gần ngàn lí!
Ngay cả A Li có nguyên khí bản mạng hộ thân, A Li vẫn bị chấn động đến thất điên bát đảo.
Nàng cuộn tròn ở trong lòng bàn tay của Vân Dục Hưu, cảm giác được tay hắn không khống chế được mà nhẹ nhàng run run.
Trong lòng nàng rất rõ ràng, nếu Vân Dục Hưu thu lại nguyên khí bản mạng của hắn, vậy một oanh kích mãnh liệt đáng sợ lúc này tuyệt đối lấy được mạng nhỏ của nàng.
Hắn đang bảo hộ nàng? Không để ý tánh mạng mình đi bảo hộ nàng?
Thân thể A Li cứng ngắc, hốc mắt chậm rãi hơi ươn ướt.
Không biết qua bao lâu, thân thể Vân Dục Hưu mới trùng trùng đập xuống trên mặt đất. Năm ngón tay lỏng, A Li lại nhìn thấy được ánh nắng sáng ngời.
Nàng chui từ trong tay hắn ra, phát hiện hắn đàn nằm bên cạnh một dòng suối nhỏ, dưới thân là thảm cỏ màu nâu, hai bên dòng suối nhỏ hai mọc đầy cây to màu lam. Thân cây, nhánh cây, lá cây, tất cả đều là màu lam, chỉ là đậm nhạt hơn nhau một chút.
Trong không khí còn có đám sương mờ màu vàng nhạt phiêu đãng.
Như là đang ở trong tiên cảnh.
A Li vẫy cánh đi đến bên người Vân Dục Hưu, thấy ngực của hắn hơi hơi phập phồng, ánh mắt nửa mở nửa khép, không khỏi lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Pi...”
Nàng giơ chân nhỏ chạy lúp xúp đến trước mặt hắn, ý bảo hắn thu lại nguyên khí bản mạng đi.
Lần này Vân Dục Hưu không khách khí với nàng nữa.
Lớp màn nước đen đen khỏi đi thân thể của nàng, thấm trở về trong thân thể Vân Dục Hưu, A Li sửng sốt, lông tóc cả người thoáng chốc cùng nhau dựng đứng lên!
Lạnh, lạnh, lạnh, lạnh ——
Cái tiên cảnh chó má gì chứ, đây là cái hầm băng khổng lồ thì có!
Cái đám sương màu vàng nhạt kia rõ ràng chính là khí lạnh, khí lạnh nha!
Lòng ngực Vân Dục Hưu khẽ run lên, khóe miệng nhướng cao, phát ra tiếng cười trầm thấp.
Hắn dùng một bàn tay chống lấy thân, cuộn tròn một chân ngồi bên dòng suối, bắt A Li lại, nắm ở trong lòng bàn tay.
“Ngươi là của ta, “ hắn tiến đến trước mặt nàng, đôi mắt đỏ đậm khóa chặt nàng lại, “Chỉ ta có thể giết.”
A Li chớp chớp mắt.
Hoá ra đại nhân vật phản diện liều mình cứu nàng chỉ là vì muốn đích thân động thủ. Vậy mà hại nàng cảm động một hồi.
“Ta hiểu rồi.” Vân Dục Hưu thở hổn hển nhưng khẩu khí vẫn lạnh lùng, khóe môi lộ ra một chút ý cười tàn nhẫn, “Giang Nhật Dật di tình biệt luyến, ngươi không chiếm được, cho nên muốn hủy hắn? Khó trách hư tình giả nghĩa đầu nhập vào phe ta.”
“... Pi!” A Li kháng nghị.
“Không sao. Dù sao các ngươi đều phải chết. Một người cũng không thoát.” Ánh mắt hắn chớp động, nụ cười tràn đầy lạnh lẽo.
A Li không tiếng động thở dài —— đã suy yếu thành như vậy mà vẫn còn tràn đầy bản sắc nhân vật phản diện.
Vân Dục Hưu yên lặng trành ánh mắt nàng, bỗng nhiên năm ngón tay thu lại, nắm lấy thân thể tròn vo của nàng, vóc một ngụm nước suối to định ấn đầu nàng vào!
“Pi —— ư!”
A Li hoảng sợ dùng cái chân nhỏ cào loạn lên bàn tay của hắn, muốn tránh thoát khỏi vốc nước kia.
Hắn muốn tra tấn nàng, vẫn là trực tiếp dìm nàng chết đuối vậy?
Quẫy đạp một lát, A Li phát hiện màn ngộp nước như trong tưởng tượng cũng không có xảy ra.
“Hử?”
Vân Dục Hưu vươn tay kia, dùng hai ngón tay bóp mở cái mỏ của A Li uế, đưa vốc nước suối lên, sau đó nâng lên đầu nàng, run lên vài cái, làm cho mấy giọt nước suối nhỏ li ti chậm rãi rơi vào trong cái mỏ nhỏ, tiến xuống yết hầu của nàng.
“Pi... Khụ khụ khụ!”
Hắn nhướng một bên lông mày, ghét bỏ nhìn nàng: “Cái con chim ngốc này, uống nước cũng phải chờ người dạy.”
A Li: “...” Ai nói nàng muốn uống nước chứ?!
Vân Dục Hưu lại tiếp tục nhỏ nước vào trong mỏ nàng, cứ vốc lên lại đút, vốc lên lại đút. Cho đến khi nàng quẫy quẫy chân nhỏ, cái bụng tròn tròn phát ra âm thanh “ọc” một cái, hắn mới dừng ma trảo lại.
Vết thương trên người hắn đang dần dần khép lại, nhưng động tác đứng lên vẫn còn có chút cố hết sức.
Đút nàng một bụng nước xong, tiếng hít thở của hắn cũng nặng nề hơn.
Hắn đặt A Li ở bên người, hai tay gối lên sau đầu, miễn cưỡng nằm xuống đất.
A Li đưa mắt theo dõi hắn trong chốc lát, thấy mắt hắn chậm rãi nhắm lại, thân thể cũng không nhúc nhích, sắc mặt vốn dĩ đã tái nhợt như một bức tượng ngọc, hiện tại càng thêm một tia không khí sôi động cũng không có, nếu không phải là ngực hắn còn đang hơi hơi phập phồng, ai cũng sẽ cho rằng đây nhất định là người chết. Hắn hoàn toàn không có phòng ngự gì, sau khi cùng Giang Thập Dật đại chiến một hồi, lại kéo lê thân thể trọng thương đánh bừa mấy chiêu cùng Vu Sơn Tú, dùng thân thể nhận hết lực phản chấn khủng bố kia, lấy hết hơi tàn đào thoát. Hiện tại, chỉ sợ hắn đã suy yếu tới cực điểm rồi?
A Li nhịn không được bước cái chân nhỏ ra, lặng lẽ bước mấy bước về phía sau.
Nếu bây giờ không chạy, cho dù hắn nổi lòng từ bi tạm thời không giết nàng, chỉ sợ qua dăm ba ngày nữa, cũng phải bị hắn nuôi dưỡng đến chết!
Nàng theo dòng suối thối lui đến bên cạnh mảnh rừng màu lam, Vân Dục Hưu vẫn không nhúc nhích.
A Li không dám lơi lỏng, khẽ giơ đôi cánh nhỏ, từng bước một dè dặt, cẩn trọng, lui lại. Khi đi lại còn phải đề phòng cái bụng căn tròn óc ách kia kêu ra tiếng “ọc” một phát.
Nàng cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy mảnh bụng trắng như tuyết bị ám thành màu lam.
“Pi?” A Li hơi hơi nghi ngờ, nàng vừa nãy có quay đầu liếc mắt qua một cái, nhìn thấy muốn đến được trong mảng rừng rậm rạp màu lam còn phải di chuyển thêm ít nhất hai mươi bước nữa.
Không nhanh như vậy chứ?
Nàng vừa vô cùng khẩn trương nhìn chằm chằm về hướng Vân Dục Hưu, vừa cẩn thận quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Mấy thân thực vật ngoài cùng ngay ven khu rừng rậm rạp kia vẫn cao cao đứng thẳng, thân cây cách nàng vẫn khoảng hai mươi bước như trước.
Vậy tại sao cái bụng trắng của nàng lại biến thành màu lam?!
Trong nháy mắt, trong đầu A Li xẹt qua một ý niệm đáng sợ —— màu lam này là độc, bản thân mình đã trúng độc!
A Li vội vàng vẫy vẫy cánh nhỏ muốn trốn khỏi chỗ đứng hiện tại.
Không biết đại ma đầu còn có thể cứu nàng một mạng nữa hay không?
Trước mắt bỗng dưng tối sầm lại!
A Li trơ mắt nhìn cái bụng đang nhiễm màu xanh nhạt của bản thân từ từ biến thành màu lam đậm, ngay sau đó, lại một luồng sáng màu lam âm u từ trên trời giáng xuống, nuốt chửng toàn bộ bản thán nàng vào bên trong.
“... Pi!”
Nàng bị cái gì bao vây lấy, giống một cái túi màu lam hơi đen, nó đâu đầu ngậm một phát, sau đó liền lật lại một cái, làm chân nàng chổng lên trời. A Li choáng váng, không rõ trước mắt đang là tình huống gì. Khi đang buồn bực, bỗng nhiên phát hiện trên “vách tường” bốn phía của cái túi đang bao lấy nàng bỗng nhiên chảy ra một chất lỏng màu lam đậm cổ xưa có mùi kỳ lạ.
... Hoa ăn thịt người!!!
A Li hiểu rồi. Đám cây cối ở bên ven rừng rậm kia chính là một đám cây ăn thịt người. Phát hiện nàng tới gần, hoa ăn thịt người này thực liền lặng lẽ bò qua phía sau đầu của nàng. Chỉ là do vóc người của nàng hơi bị quá nhỏ, nên nó lần quần trên đầu nàng hai vòng cũng chưa biết tấn công từ chỗ nào l.
Chất nhầy màu lam đậm rất nhanh đã phủ quanh A Li.
“Pi... Pi...”
Thế giới này thật nguy hiểm...