Trở lại trạm dịch!
Tô Tử Lạc đi vào, Uất Trì Lâm vẫn đang chờ hắn.
“Tướng quân!” Uất Trì Lâm gọi một tiếng.
Tô Tử Lạc gật đầu: “Tiến cung như thế nào?”
“Đã chiếu theo như lời tướng quân phân phó, tướng biên thành Lương Văn đã bị cách chức, hoàng đế Đại Lâm cũng đã đồng ý sẽ tuyển chọn giai nhân, hòa thân cùng với quốc gia chúng ta.”
Tô Tử Lạc gật đầu!
Uất Trì Lâm nhướng mày, bối rối: “Tướng quân, hoàng đế Đại Lâm rất đa nghi, chỉ sợ những gì hôm nay ta nói, hắn sẽ không hoàn toàn tin tưởng.”
“Ta chính là muốn hắn nghi ngờ!”
“Hả? Vì sao?”
Tô Tử Lạc bám hai tay vào trên bánh xe, di chuyển về phía trước nửa thước, khóe miệng câu lên một nụ cười thần bí.
Ngón tay thon của hắn dài nhẹ nhàng ấn nhẹ ở một bên tay cầm, phát ra từng tiếng giòn vang!
Sau đó hắn nói: “Đại vương có lệnh, nhất định phải tìm mọi cách chiếm lại hai thành trì mà 5 năm trước đã cắt cho Đại Lâm. Ba vạn binh mã của ta đã đột kích ở biên cương mấy tháng qua, còn không phải chỉ vì tiến vào kinh thành lúc này hay sao? Mặc dù nói cầu thân chỉ là một cái cớ, nhưng bước tiếp theo, cần phải tìm mọi cách hoàn thành nhiệm vụ mà Đại vương ủy thác.”
“Vâng!” Uất Trì Lâm nói giọng thâm hậu, hỏi tiếp một câu: “Hai tòa thành trì, không thể tấn công, và hoàng đế Đại Lâm cũng không giống như người hào phóng sẽ cho không hai thành.”
Đúng vậy!
Thiên hạ sài lang, phần lớn đều là hoàng đế!
Tô Tử Lạc không hề nóng nảy, nhìn thoáng qua về phía bên ngoài: “Trời cũng không còn sớm nữa, đều đi xuống nghỉ ngơi đi, việc này, hãy thảo luận sau.”
“Vâng.”
Uất Trì Lâm chắp tay, đi ra ngoài.
Trong phòng.
Trên cửa sổ bằng gỗ được chạm trổ khắc hoa, vừa lúc ánh trăng chiếu vào sáng trưng.
Mặt trăng mùa xuân tròn vành vạch, một vệ tinh cô độc treo ở trên bầu trời đen tối, cực kỳ đẹp mắt!
Tô Tử Lạc di chuyển xe lăn đến phía trước cửa sổ, ngước mắt nhìn lên, một bên gương mặt nhuộm vàng bởi ánh nến màu cam, toàn bộ cơ thể chứa đầy ưu thương, đau khổ.
Sau một lúc lâu, hắn lấy chiếc tua rua ra từ trong ống tay áo, đầu ngón tay nhẹ nhàng ma xát hạt ngọc ở trên tua rua, trơn bóng mượt mà!
“Tử Lạc, hiện giờ cuộc chiến đã sắp bùng nổ, cái tua rua này là nương con lưu lại, hiện giờ giao lại trên tay con. Con nhất định phải nhớ kỹ, nếu như vi phụ xảy ra chuyện, chết ở trên chiến trường, con nhất định phải nghĩ cách sống sót!”
“Cha!”
Trong miệng hắn gọi một tiếng.
Trong đầu, dần dần hiện lên hình ảnh đại chiến ở Thương Thủy vào 5 năm trước.
Ngọn lửa chiến tranh, khói kèn vang khắp bầu trời.
Âm thanh la hét, tiếng binh khí chém giết vang lên khắp nơi, đau nhức cả tai!
Toàn bộ đồi núi, áo giáp tướng sĩ tử vong vương vãi khắp mặt đất, trăm dặm đường mòn, máu tươi tạo thành dòng suối.
Khi ấy, Tô Tử Lạc bị vài tên lâm quân vây khốn, áo giáp dính đầy máu tươi, chỉ cách một thanh kiếm tàn nhẫn đâm về phía Tô Đại tướng quân vài mét.
“Cha!”
Lúc đó, tiếng gào rống của hắn đã chấn phá phía chân trời!
Và chủ nhân của thanh kiếm kia ——
“Kỷ Lê, ta muốn ngươi chôn cùng cha ta!”
......Edit & Dịch: Emily Ton....
Bên kia, Kỷ Vân Thư và Cảnh Dung đã về tới Dung Vương phủ.
Kỷ Vân Thư vốn định lập tức quay về Đông Uyển, nhưng bị Cảnh Dung kéo tới sân của hắn.
Sau đó, hắn sai người bưng tới một số điểm tâm ăn khuya.
“Ta cho rằng nàng cũng chưa ăn gì ở trong cung Tiêu Phi.”
Xem như hắn quan tâm.
Kỷ Vân Thư không từ chối vì bụng nàng đúng thật đang gào thét vì đói.
Nàng đơn giản bắt đầu ăn vài món điểm tâm.
Cảnh Dung đột ngột hỏi: “Nàng vẫn chưa nói cho ta biết, làm thế nào nàng biết được Uất Trì tướng quân không phải là tướng lĩnh chân chính của Khúc Khương?”
Kỷ Vân Thư nhìn hắn một cái, hít sâu một hơi, không nhanh không chậm bắt đầu giải thích, “Người nọ nhìn qua là một người mạnh mẽ, ra trận giết địch có thể là mãnh tướng. Nhưng, ta thấy hộp xương sọ và xương vai nối với cổ của hắn hơi cong. Tình trạng này, chắc hẳn là trong thời gian chiến tranh đã bị người đánh phía sau đầu khá nặng nên mới gây ra. Hơn nữa, ta thấy tay phải của hắn bị biến dạng, vì thế kết luận, chấn thương ở đầu của hắn xảy ra cùng lúc với cánh tay phải của hắn. Hậu quả của những chấn thương này sẽ xảy ra hai trường hợp: 1) biến thành một ngốc tử, 2) biến thành người có đầu óc kém linh hoạt. Một người như vậy, sao có thể dùng ba vạn tướng sĩ để gây áp lực với mười vạn quân binh? Vì vậy, tướng quân chân chính của Khúc Khương nhất định là một người khác!”
Trong một cái chớp mắt, mọi sự tình đều được hiện lên cực kỳ rõ ràng!
Cảnh Dung không thể không phục nàng, bản thân hắn ở trong điện nghiền ngẫm nửa ngày cũng không thể suy nghĩ cẩn thận rõ ràng. Kỷ Vân Thư chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền có thể phân tích thấu triệt như vậy, hắn không phục không được.
“Nàng thông minh như vậy, thật là đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc nàng là nữ tử.”
Kỷ Vân Thư lại trừng hắn một cái: “Nam hay nữ, người cổ đại các ngươi thật sự phân biệt đối xử, tư tưởng quá phong kiến!”
Người cổ đại?
Tư tưởng phong kiến?
Cảnh Dung co giật khóe miệng một chút, cảm thấy kỳ lạ nói: “Những lời nàng nói luôn rất kỳ lạ, mỗi lần đều khiến bổn vương phải nghiền ngẫm chúng. Tương lai nàng sống cùng ta, có lẽ mỗi ngày bổn vương đều phải suy đoán những gì nàng nói.”
Sống cùng nhau?
Bàn tay cầm điểm tâm của Kỷ Vân Thư chựng lại.
Nàng hắt bát nước lạnh về phía hắn: “Ai muốn sống cùng ngươi?”
“Sao vậy, hiện giờ nàng muốn chơi xấu hay sao?”
“Hả?”
Cảnh Dung trở nên nghiêm túc: “Nàng và ta đã hôn nhau, đã ngủ cùng nhau. Tương lai, nàng nhất định phải gả cho ta.”
Thật không biết xấu hổ!
Bàn tay của Kỷ Vân Thư run rẩy, đặt điểm tâm trở lại trên bàn, nàng cảm thấy ngột ngạt, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Sau đó, Kỷ Vân Thư cường điệu nói: “Những điều Vương gia vừa nói ta đều đã quên, ta cũng sẽ không bao giờ nhớ chúng.”
“Quên?” Cảnh Dung câu môi: “Không thể quên được, bổn vương muốn nàng phải chịu trách nhiệm.”
Thật sự là vô lại không biết xấu hổ!
Thôi! Thôi!
Nàng lười đáp lại.
Nhưng Cảnh Dung lại giống như một khối keo dán, muốn dính lấy nàng.
“Nàng hãy nói câu gì đi!”
“Miệng đau, không muốn nói.” Kỷ Vân Thư nói chuyện không mang theo khe hở, khiến cho sắc mặt Cảnh Dung trở nên chua chát.
Trong lòng hắn không vui, vì thế càng dịch gần tới bên cạnh nàng một chút, nói: “Thôi, miệng nàng đau không muốn nói, vậy bổn vương nói với nàng.”
“......”
“Nàng chỉ cần nghe là được, bổn vương muốn nói chuyện quan trọng với nàng.”
Chuyện quan trọng?
Sắc mặt Kỷ Vân Thư vẫn luôn bình tĩnh, khó có thể nhận biết được nàng cảm thấy hứng thú hay không. Nàng chỉ yên lặng không nói lời nào.
Trong lòng nàng có lẽ cũng muốn nghe xem sao.
Cảnh Dung hắng giọng, nghiêm túc hỏi: “Ta nghĩ nàng cũng biết về cô nương Khổng Ngu, đúng không?”
Nàng gật đầu!
“Ta và Khổng Ngu cùng nhau lớn lên từ nhỏ, quan hệ cũng coi như rất tốt. Mặc dù nàng ấy vẫn luôn nói rằng phải trở thành Dung Vương phi của ta, nhưng chuyện tình cảm, dù sao cũng phải xuất phát từ trái tim mỗi người. Trong lòng ta, ta chỉ xem nàng ấy giống như trưởng tỷ, tuyệt đối không có chút tình yêu nam nữ. Tuy nhiên, đó là lỗi của ta vì mơ hồ không rõ, không nói rõ ràng với nàng ấy, hiện giờ chuyện liên quan tới nàng ấy, cũng không phải là ý nguyện của ta. Nàng có thể hiểu không?”
Hắn thật sự lo lắng!
Nhưng những lời này, nói ra cũng thật kỳ quái.
Kỷ Vân Thư nheo mắt liếc nhìn hắn một cái, trán hơi nhăn lại: “Đây là chuyện quan trọng?”
Vương gia, ngươi đang đùa ta sao?!
Cảnh Dung giống như bị gõ một gậy, nhưng hắn không giận không vội, thái độ nghiêm túc, miệng lưỡi nói ra những lời thuyết phục.
“Ta nói những lời này với nàng chính là hy vọng nàng có thể hiểu rõ, người trong lòng bổn vương, chỉ có một mình nàng, tuyệt đối không dung nữ tử khác.”
Lời này, hắn nói ra rất lộ liễu, cũng lười khiến cho Kỷ Vân Thư phải phán đoán, đơn giản trực tiếp nói rõ.
Thật không may, những lời này Kỷ Vân Thư đã nghe nhiều rồi, trong lòng cũng bắt đầu có cảm giác miễn dịch. Mặc dù như thế, mỗi lần vừa nghe tới, trái tim nàng vẫn cảm thấy hoảng loạn không thể hiểu được!
Nàng lập tức dịch ra, nghiêng người, hai tay túm chặt quần áo, nói trở về một câu: “Trong lòng Vương gia có ai, nói đến cùng không liên quan tới ta, ta cũng......”
Lời nàng còn nói chưa dứt, cánh tay đã bị một lực lượng mạnh mẽ túm chặt, kéo nàng lên, buộc nàng phải xoay người lại, thuận thế chìm vào trong lòng ngực Cảnh Dung.
Nàng đáp xuống ở ngay trên đùi hắn!
Tư thế cực kỳ ái muội.
“Buông ta ra!” Đôi tay Kỷ Vân Thư để ở trước ngực hắn, giận dữ dựng lên.
Nhưng sức lực nàng quá yếu, bị giữ chặt trong vòng tay của hắn.
“Yên tĩnh một chút, nếu như nàng khiến người bên ngoài nghe được động tĩnh, tiến vào đây nhìn thấy, nàng và ta sẽ không thể giải thích rõ ràng được.”
Mẹ nó, hiện tại cũng đã không thể giải thích được rồi!
Con ngươi Kỷ Vân Thư hung hăng trừng hắn, cũng không biết khuôn mặt ửng đỏ là bởi vì tức giận hay là do trái tim đập mạnh.
Nàng lạnh mặt, nói một câu.
“Vương gia không nên quên một câu, từ xưa tới nay anh hùng đều chết trong tay mỹ nhân!”