Note: Những dấu cảm thán trong truyện này nó vốn có từ gốc như vậy, đôi khi muốn bỏ nhưng truyện này thật sự chỉ là truyện dịch, tôn trọng tác giả nên ta không bỏ đi. Giọng điệu văn nguyên gốc vốn cực kỳ cộc lốc, ta đã cố chèn chủ vị nhiều nhất có thể rồi, nếu bạn đọc nào cảm thấy khó chịu thì không cần đọc tiếp, vì ta không có ý định sửa đổi lối viết văn khô cứng vốn có của tác giả! (Thật ra ta cũng chẳng có hơi để sửa đổi, vẽ hoa lá cành hay trau chuốt từng câu từng từ như những người viết sách!)
***
轮椅上!Trên xe lăn!
男子头戴束发嵌宝银冠,身穿一袭水墨色的双袖长袍,齐眉勒着一抹温柔与空灵!Nam tử vấn tóc trên đầu bằng vương niệm khảm bạc, trên người mặc một bộ trường bào màu đen với hai ống tay áo rộng, lông mày thẳng toát lên vẻ nhẹ nhàng thanh tao!
那张俊俏的脸,更如雕刻过后般五官分明,一双眼光射寒星,却又温而如水,真可谓是鬓若刀裁,眉如墨画,面如桃瓣啊!Khuôn mặt tuấn tú, đường nét rõ ràng giống như được điêu khắc nên, một đôi mắt sáng như sao băng lạnh lùng, nhưng lại có một chút ấm áp, thật sự có thể nói giống như được gọt đẽo bởi một cây đao, mày đen như được vẽ bằng mực, da mặt như cánh hoa đào!
只是可惜,双腿残废!Đáng tiếc, hai chân tàn phế!
站立在一旁的随侍,手柄住轮把,将此人推了进来。Tuỳ hầu đứng thẳng ở một bên, tay cầm xe lăn, đẩy người vào trong.
*Tuỳ hầu (người hầu tuỳ thân, luôn đi theo bên người)
车轱辘”咕噜咕噜”的响了进来!Bánh xe “lộc cộc lộc cộc” vang lên tiến vào!
顿停,苏子洛袖中手微抬,示意身旁的随侍出去。Xe lăn dừng lại, Tô Tử Lạc khẽ nâng tay áo lên, ý bảo tùy hầu bên cạnh đi ra ngoài.
小路子见状,朝苏子洛鞠了一躬,唤了一声”苏先生”!Tiểu Lộ Tử thấy thế, chắp tay cúi đầu chào Tô Tử Lạc, gọi một tiếng “Tô tiên sinh”!
也紧随出去,将门关上。 Sau đó Tiểu Lộ Tử cũng theo sát đi ra ngoài, đóng cửa lại.
房间内只剩两人!Trong phòng chỉ còn lại hai người!
苏子洛看着李时言一副面如死灰的模样,勾唇,淡淡一笑。Tô Tử Lạc nhìn bộ mặt Lý Thời Ngôn xám như tro tàn, câu môi, nhẹ nhàng cười.
一手拘袖,一手捏起桌上的茶壶,斟了一杯。Hắn dùng một tay giữ ống tay áo, một tay nâng ấm trà trên bàn, rót ra một ly.
Tô Tử Lạc rũ mắt hỏi: “Thế tử đã chơi đủ chưa?”
Giọng nói nhẹ như tơ! Ôn nhu như ngọc!
Lý Thời Ngôn nắm tay thành nắm đấm, đấm trên đùi mình một đấm, nhìn về phía hắn.
Sau đó hỏi: “Là lệnh của cha ta?”
“Ừ!”
“Vậy ngươi hãy xem như chưa phát hiện ra ta, sau khi ta chơi đủ, tự ta sẽ trở về.”
Tô Tử Lạc không nói gì, bưng trà lên và nhấp một ngụm.
Lý Thời Ngôn nóng nảy: “Tử Lạc, ngươi và ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ngươi biết ta ghét nhất là bị người trông chừng cả ngày. Ở nhà, ra khỏi phủ đều là thị vệ cha ta, hiện tại thật vất vả mới chạy được tới đây, ngươi hãy cho ta chơi thêm mấy ngày nữa!”
“Ngươi ra ngoài đã ba tháng rồi, trời Nam đất Bắc, cũng nên đi đủ rồi.”
“Không đủ không đủ!” Lý Thời Ngôn vội nói, hiện lên bộ mặt suy sụp, bộ dáng đáng thương, nói: “Lần này ngươi tới kinh thành, khẳng định là phụng lệnh Đại vương, tới đây thương thảo việc của hai nước, đúng không? Nếu đã như vậy, ngươi cần gì phải quản tới ta?”
“Không được!”
Tô Tử Lạc chậm rãi nói, hạ chén trà trong tay xuống, nâng cặp mắt như lưỡi liềm lên: “Lần này trước khi đi tới Đại Lâm, Khang Định Hầu cố ý giao phó ta phải mang ngươi về Khúc Khương. Ta đã nhận sự ủy thác của người. Thế tử, vẫn nên theo ta trở về đi.”
“Sao ngươi vẫn luôn ngoan cố như vậy?!”
Lý Thời Ngôn tức giận gầm lên!
Tô Tử Lạc vẫn bình tâm tĩnh khí, khuỷu tay đặt ở phía trên tay vịn xe lăn, hai tay nắm chặt vào nhau, cười nhẹ nhàng.
Tô Tử Lạc được ca ngợi là có phong thái lộng lẫy như lan, nụ cười rạng rỡ giống như trăng rằm!
Hắn nói: “Ngươi phải biết rằng, tước vị hầu gia tương lai nhất định do ngươi kế thừa, ngươi sớm muộn gì cũng phải thâm nhập vào trong chính sự, vậy vì sao hiện tại không ổn định tâm tính, tu văn, soạn thư trị binh.”
“Ngươi nói ra thật sự nhẹ nhàng, nhưng ta không phải là ngươi! Tu văn cái gì, thuật binh thư cái gì, tước vị cái gì, ta không có hứng thú với tất cả những thứ đó.” Lý Thời Ngôn xua xua tay, cực kỳ ghét bỏ!
“Thời Ngôn!”
Tô Tử Lạc nghiêm túc gọi hắn một tiếng.
“Chuyện gì?”
“Ngươi chung quy vẫn là thế tử, hầu gia cũng chỉ có một nhi tử duy nhất là ngươi, nếu ngươi ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, hầu gia làm sao có thể sống yên ổn được?”
Lý Thời Ngôn không cãi nữa, bĩu bĩu môi, đứng dậy, vung hai ống tay áo lên, mở quạt xếp trong tay ra lần nữa, đắc ý nói: “Ta đã xảy ra chuyện gì đâu? Cho dù võ công của ta không bằng người, nhưng có quạt xếp mà ngươi tặng ta trong tay, tất nhiên không ai có thể tới gần người ta.”
Chiếc quạt hình bông tuyết này, là do Tô Tử Lạc tự mình chế tạo ra, bên trong có thiết kế cơ quan, thật ra có thể dùng làm vũ khí phòng người. Nửa năm trước, lúc Lý Thời Ngôn tới quấy rầy Tô Tử Lạc, Tô Tử Lạc liền đưa tặng cho Lý Thời Ngôn.
Mọi người đều biết Khúc Khương quốc có một tay thợ thủ công rất khéo, đã chế tạo ra rất nhiều thứ, mọi thứ đều là tinh phẩm, thủ công tuyệt diệu không nói, bên trong còn dấu diếm cơ quan.
Thậm chí nhỏ như trâm bạc hay cúc áo, đều có thể dùng làm binh khí!
Những phát minh của người này đều được nhân sỹ khắp nơi kiệt lực tìm kiếm, nhưng đều không dễ có được một thứ.
Nghe nói, người này chỉ làm ám khí cho hai loại người, một là loại người đã từng chết một lần, và loại người còn lại là sống không bằng chết.
Và tay thợ thủ công khéo léo đó, chính là vị đang ngồi ở trên xe lăn trước mắt - Tô Tử Lạc!
Ngay cả xe lăn mà hắn đang ngồi, hắn càng đặc biệt tỉ mỉ thiết kế ra. Mặc dù không dùng ngọc điêu khắc, không nạm vàng, không nạm bạc, liếc mắt nhìn qua một cái thì không khác gì xe lăn bình thường, nhưng tất cả những chỗ như hai tay và hai chân, đều có ẩn dấu các nút cơ quan.
Bất cứ lúc nào có kẻ tập kích, cho dù ở ngoài trăm mét, cơ quan vừa động, ngân châm vừa ra, đối phương chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Thấy Lý Thời Ngôn đắc ý như vậy, Tô Tử Lạc nói: “Mới vừa rồi nếu như ngân châm trong tay ta không nghiêng không lệch, chỉ sợ ngươi đã chết.”
Lý Thời Ngôn lập tức héo rũ, nhưng nhanh chóng nói: “Ta so với ngươi, đương nhiên còn kém xa.”
“Ngươi đừng tiếp tục cãi nhau với ta. Tóm lại, trong khoảng thời gian này, ngươi tạm thời đừng đi đâu, ngoan ngoãn lưu lại kinh thành, chờ ta xong việc của hai nước, ngươi hãy quay về Khúc Khương cùng ta.”
“Tử Lạc......”
“Việc này đã định, thế tử không cần chơi trò trẻ con.” Tô Tử Lạc dùng thái độ kiên quyết nói.
Lý Thời Ngôn biết tính của Tô Tử Lạc, từ trước đến nay luôn nói một không nói hai. Lúc này, bản thân hắn chỉ sợ là chạy không thoát, đơn giản đặt mông ngồi xuống.
“Ta phải nói rằng, ngươi cũng chấp nhận rủi ro đáng kể, hai chân không tiện, ngươi vốn nên chờ đợi ở tướng quân phủ, nhưng nhất định phải tới Đại Lâm để xem náo nhiệt, quả thực giống đúc như Tô bá phụ.”
“Vì sao lại nhắc tới cha ta?”
“Năm năm trước Đại Lâm và Khúc Khương xảy ra trận chiến, sau khi Tô bá phụ dùng thân mình hi sinh cho tổ quốc, hai chân ngươi cũng bị tàn phế. Trời cao thật sự thích trêu người, người thông minh như ngươi như vậy, nên ra trận giết địch, áo giáp trên thân mới đúng. Tuy nhiên, ngươi chỉ có thể làm người phía sau rèm, hiện tại còn thay cha ta tìm người.”
“......”
“Đúng rồi, ai đã phế chân ngươi? Cho dù ta hỏi ngươi bao nhiều lần, nhưng ngươi vẫn không bao giờ nói.”
Thần sắc Tô Tử Lạc không có gì thay đổi, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Chuyện cũ năm xưa, có đề cập tới cũng thế.”
Lý Thời Ngôn vốn là người hay lảm nhảm, nhất thời không thể ngăn được, tiến tới trước mặt Tô Tử Lạc, bắt đầu lải nhải nói.
“Tử Lạc, ngươi hãy nói thật đi, lần này các ngươi tới kinh thành, rốt cuộc là vì chuyện gì?”
“Ngươi muốn biết?”
“Đương nhiên!”
“Cầu thân, Đại vương muốn cầu thân.”
Lý Thời Ngôn híp híp mắt, hừ một tiếng: “Muốn lừa tiểu hài tử hay sao? Đại vương yêu chiều một mình vương hậu, sao sẽ sai ngươi mang theo ba vạn tinh binh tiến đến, còn muốn cầu thân? Ngươi mau nói cho ta biết, trong đó, có phải còn mục đích gì khác hay không?”
Sắc mặt Tô Tử Lạc vẫn luôn bình tĩnh, đôi tay di chuyển xe lăn tới phía trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào mặt trăng tròn!
Thật lâu sau, Tô Tử Lạc mới nói: “Trong trận chiến năm năm trước, hiền sĩ tướng lãnh Khúc Khương đều chết hết, bọn họ đều bị thương hoặc ngã xuống mà chết. Khi binh lính rút lui chỉ còn lại ba ngàn người, hoàng đế Đại Lâm lòng dạ hẹp hòi, không biết tích đức, tác phong hành sự không chừa lối thoát, chỉ biết giết giết, chém chém, hoàn toàn không phải là nhành vi của một người quân tử, dùng người đa nghi, không được xem là minh quân.”
Sau lưng, Lý Thời Ngôn cảm thấy mơ hồ, truy vấn: “Điều này thì có liên quan gì tới việc các ngươi đi tới kinh thành?”
Tô Tử Lạc chậm rãi di chuyển xe lăn, thụt lùi khỏi cửa sổ, đối mặt với Lý Thời Ngôn, đôi mắt vụt ra một sát ý sắc bén lạnh lẽo.
Sau đó Tô Tử Lạc nói: “Quân vương như vậy, sao có thể thống trị thiên hạ?”
“A?” Lý Thời Ngôn thất thần.
Tô Tử Lạc nhíu nhíu ấn đường: “Thôi, sau này ngươi sẽ tự hiểu ra.”
Lý Thời Ngôn nhún vai, nghe không hiểu không nói, ngược lại, hắn bỗng nghĩ tới chuyện gì, nói: “Vậy ngươi đoán xem, vì sao ta lại tới kinh thành?”
“Du sơn ngoạn thủy?”
“Không phải, là vì một cô nương. Tính tình của cô nương kia quả thực rất giống với ngươi, hơn nữa cũng cực kỳ thông minh. Nàng là một Ngỗ tác, phá án rất giỏi.”
Tô Tử Lạc chỉ lắng nghe, không hề ngắt lời hắn.
“Ngươi lấy chiếc tua rua của ngươi ra đây.”
Tô Tử Lạc mắt lạnh nhìn hắn: “Ngươi muốn tua rua của ta làm gì?”
“Vì cô nương kia cũng có một cái tua rua giống đúc như cái của ngươi! Ngươi đã làm mất nó rồi?”
Tô Tử Lạc không mặn không nhạt, liếc mắt nhìn hắn: “Ta không có thời gian lãng phí với ngươi, ngươi ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, chớ nên nghĩ tới việc đào tẩu.”
“Ta......”
Không đợi Lý Thời Ngôn nói xong, Tô Tử Lạc đã rời đi!
Tùy hầu đẩy hắn rời khỏi khách điếm, bầu trời đã bắt đầu tối, trên đường cũng không có nhiều người qua lại.
Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến người rùng mình một trận.
Gương mặt Tô Tử Lạc có vẻ không mấy bận tâm, chậm rãi nhíu mày lại, mang theo một chút ưu thương.
Trong ống tay áo!
Những ngón tay với khớp xương rõ ràng, đang nắm chặt chiếc tua rua kia.