Bên ngoài cửa cung!
Bầu trời đã tối đen!
Kỷ Vân Thư mang theo Vệ Dịch tới chỗ cửa Nam, dọc theo đường đi thật ra có tiểu thái giám mang theo đèn lồng, thắp sáng con đường dưới chân.
Xe ngựa Dung Vương phủ chờ ở bên ngoài, Lang Bạc cũng có mặt ở đó.
“Kỷ tiên sinh, cuối cùng ngài cũng ra tới.” Lang Bạc lo lắng.
Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng gật đầu.
Lang Bạc nhìn về phía Vệ Dịch, quan tâm hỏi, “Vệ công tử, công chúa có gây khó dễ với ngươi hay không?”
Vệ Dịch lắc đầu, mỉm cười rạng rỡ, “Không có!”
“Vậy là tốt rồi, trời đã không còn sớm nữa, hai vị lên xe ngựa trước đi, Vương gia chắc hẳn sẽ nhanh ra ngoài.”
Vệ Dịch thật ra không do dự chút nào đã chui vào trong xe ngựa, ăn uống no đủ, hắn tự nhiên có chút mệt mỏi.
Nhìn Vệ Dịch như vậy, Kỷ Vân Thư muốn cười, nhưng tâm tư nặng nề lại khiến nàng cười không nổi.
Lúc nàng đang chuẩn bị nhấc chân lên xe ngựa, nàng quay người lại nhìn thoáng nhìn đoàn người đang đi ra từ trong cung, thấy có ba người mang sắc mặt nghiêm túc, bước chân kiên định, ngẩng đầu mà bước.
Thì ra là Uất Trì Lâm và hai viên tướng nhỏ khác của hắn.
Thấy ba người đều mặc áo giáp, Kỷ Vân Thư nói một tiếng, “Ba người kia là người Khúc Khương? Lúc trước chính là vị tướng quân đã mang ba vạn binh mã để đến đấu với mười vạn binh mã?”
Lang Bạc nhìn lại, gật đầu, nhỏ giọng nói, “Đúng vậy, tiên sinh quả nhiên học thức uyên bác, lúc trước ở trong miếu đổ nát liếc mắt một cái đã nhìn thấu được đoàn người kia là người Hồ Ấp. Hiện tại ngài cũng chỉ nhìn thoáng qua, đã biết bọn họ là người Khúc Khương, thật sự bội phục.”
Những lời khen này, Kỷ Vân Thư căn bản không nghe lọt tai.
Ánh mắt nàng vẫn luôn chú ý ở trên người Uất Trì Lâm.
Một lúc thật lâu, nàng nghiêng đầu, nhíu nhíu mày, cảm thấy kỳ lạ!
“Tiên sinh? Có chuyện gì xảy ra với ngài vậy?” Lang Bạc hỏi.
Nàng lắc đầu, nhìn ba người kia bước lên xe ngựa rời đi.
Đúng lúc này, nàng quay đầu một cái, lập tức nhìn thấy Kỷ Lê và Kỷ Hoàn.
Nàng nhanh chóng cúi đầu, vội vã bước lên xe ngựa, duỗi tay xốc bức mành lên, trộm nhìn hai người kia càng lúc càng xa.
Trái tim treo cao cũng chậm rãi hạ xuống!
“Nên tới, luôn sẽ tới!” Nàng nhẹ giọng thầm thì một câu.
Danh hiệu “Kỷ tiên sinh” đã lan truyền như thế nào ở trong kinh thành, Kỷ Lê và Kỷ Hoàn không có lý do không biết, chờ sau khi xử lý xong chuyện Khúc Khương, chỉ sợ sẽ tìm tới nàng phiền toái.
Ngẫm lại đến lúc đó nàng phải lo lắng ứng phó thế nào, nàng bỗng cảm thấy đau đầu!
Khi nàng buông mành xuống, Vệ Dịch liền duỗi lưng và ngáp một cái.
“Thư nhi, ta rất mệt!”
Dứt lời, hắn liền ngả người, ghé vào trên đùi Kỷ Vân Thư, nhắm mắt lại ngủ.
Kỷ Vân Thư không đẩy hắn, ngược lại sủng nịch vuốt ve đầu hắn, hơi mỉm cười.
Hả?
“Vệ Dịch, trên cổ ngươi, từ khi nào có một cái bớt như vậy?” Kỷ Vân Thư chú ý tới cổ của hắn.
Vệ Dịch không ngạc nhiên, chỉ mơ mơ màng màng đáp một câu, “Ừ, nó vẫn luôn ở đó. Nương nói, từ khi ta sinh ra đã có nó, hôm nay Thư nhi là người thứ hai hỏi ta.”
“Người thứ hai?”
“......”
Vệ Dịch đã ngủ!
Kỷ Vân Thư chỉ nhẹ nhàng chạm vào cái bớt hình cánh hoa màu đỏ.
Không thể không nói, cái bớt này rất đẹp.
Đợi một hồi, nàng vẫn chưa thấy Cảnh Dung ra ngoài, có lẽ Kỳ Trinh Đế đã giữ lại mấy nhi tử, đóng cửa nghị sự.
Nhìn thấy Vệ Dịch ngủ rất ngon lành, Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng đẩy hắn ra, xoay người đứng dậy, đặt Vệ Dịch nằm ở trên ghế mềm, sau đó bước xuống xe ngựa.
Nàng nói với Lang Bạc, “Lang đại ca, phiền ngươi đưa Vệ Dịch trở về trước đi, xe ngựa chạy chậm một chút, đừng khiến hắn tỉnh giấc. Ta ở lại chờ Vương gia.”
“Nhưng......”
“Đừng nhưng, đây là đại môn hoàng cung, ta sẽ không xảy ra chuyện.”
Lang Bạc suy nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý. Hắn mang theo Vệ Dịch trở về trước.
Kỷ Vân Thư đợi ở ngoài cửa cung hồi lâu, nhìn màn đêm buông xuống, đôi mắt hạnh nhân hơi nheo lại, lâm vào trong trầm tư.
.....Edit & Dịch: Emily Ton......
Không biết đã qua bao lâu ——
“Nàng đang đợi bổn vương sao?”
Giọng nói của Cảnh Dung đột nhiên vang lên ở bên tai nàng.
Nàng vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy gương mặt tuấn tú chợt phóng đại ở trước mặt mình, theo bản năng thối lui ra sau, nhưng không ngờ hai chân mềm nhũn, thân mình loạng choạng ngã về phía sau.
Cảnh Dung ngay lập tức ôm lấy nàng.
Tay vòng bên eo nàng, dùng hết sức kéo nàng vào lòng. Nàng chỉ nghe Cảnh Dung xấu xa nói, “Tiểu gia hỏa, sao lúc nào cũng muốn bổn vương ôm nàng?”
Ách!
Bên tai Kỷ Vân Thư đỏ lên, lập tức thoát ra, nhanh chóng xoay người đi.
Không nói câu nào!
Cảnh Dung nhìn thấy nàng như vậy, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu hơn, không chọc phá nàng thêm nữa, hắn hướng về phía sau búng tay một cái.
“Đi kéo chiếc xe ngựa lại đây.”
“Vâng!” Thị vệ phía sau lập tức nhận lệnh.
Cảnh Dung tiến đến bên tai nàng, “Nếu nàng đi theo tiểu tử Vệ Dịch hồi phủ trước, bổn vương sẽ không trách nàng.”
Kỷ Vân Thư kỳ quái nhìn về phía hắn, “Sao ngươi biết Vệ Dịch cũng tiến cung?”
“Bổn vương không phải đã nói rồi sao? Ta sớm đã an bài mấy tiểu thái giám ở bên ngoài cung Tiêu Phi, bổn vương vừa ra khỏi điện thảo luận chính sự, lập tức biết hết toàn bộ.”
“......”
Giống như có một luồng gió lạnh!
Khiến xương cốt của nàng run lên.
Xe ngựa được kéo tới, hai người nhanh chóng bước lên, quay về Dung Vương phủ.
..........
Bên trong xe ngựa!
Cảnh Dung liếc mắt nhìn nàng một cái, duỗi tay chạm chạm vào nàng, “Nàng có muốn biết kết quả nghị sự lần này?”
Nàng ngước mắt, lắc đầu, “Không muốn!”
“Bổn vương càng muốn nói, lần này Khúc Khương đến đây, là vì Khúc Khương Vương muốn cầu thân.”
“Ồ!” Nàng không có hứng thú chút nào, ngược lại nói, “Lúc nãy ta ở cửa cung, cũng nhìn thấy được vị tướng lãnh Khúc Khương kia.”
Cảnh Dung nghe ra được ý trong lời nàng nói, nhíu mày, hỏi, “Hay là, nàng đã nhận ra được điều gì?”
“Nghe Vương gia nói vậy, dường như cũng đã nhận ra.”
“Nàng nói trước.”
Kỷ Vân Thư nhíu mày, “Ta cảm thấy...... người này không giống như người có thể dùng ba vạn binh mã, chiến đấu với mười vạn binh mã.”
Lời này vừa nói ra, trong lòng Cảnh Dung cả kinh. Hắn nhìn nữ tử trước mặt, cẩn thận xem xét kỹ.
Sau đó hắn nghiêm túc nói.
“Suy nghĩ của nàng cũng giống với bổn vương!”
.......
Trong khách điếm.
Lý Thời Ngôn lúc này đang chống cằm ngồi ở bên cạnh bàn, duỗi tay khiêu khích đèn dầu trước mặt.
Rất có tâm tư!
Tiểu Lộ Tử vừa thu dọn những thứ xung quanh, vừa hỏi, “Thế tử, chúng ta thật sự phải rời khỏi kinh thành sao?”
“Nếu bây giờ không đi sẽ không thể đi được nữa, nhanh chóng thu dọn đồ đi!”
“Vâng vâng!” Động tác của Tiểu Lộ Tử nhanh hơn một chút.
Lý Thời Ngôn liếc mắt xem xét hắn một cái, khi vừa mới chuẩn bị đứng dậy.
Uy —
Một cây ngân châm đột nhiên xuyên qua khe cửa nhỏ bắn vào.
Cũng may Lý Thời Ngôn phản ứng rất nhanh, vọt người một cái đã trốn thoát khỏi nó.
“Thế tử cẩn thận!” Tiểu Lộ Tử hét lên một tiếng.
Ngay sau đó mấy cây ngân châm liên tiếp được bắn vào.
Lý Thời Ngôn bỗng nhiên mở chiếc quạt xếp luôn mang theo bên mình, vẫy vẫy, chắn mấy cây ngân châm, chúng vòng qua người hắn, bắn ở trên giường gỗ đỏ.
May mắn may mắn!
Nhưng mấy cây ngân châm này, không hề mang theo sát ý.
“Kẽo kẹt” một tiếng!
Cửa phòng mở ra.
Khi Lý Thời Ngôn nhìn thấy người ngoài cửa phòng, căn bản không hề kinh ngạc, ngược lại vẻ mặt giống như tro tàn, thu quạt xếp trong tay.
Hắn thở dài một tiếng, ngồi xuống, oán giận nói.
“Ta biết ngươi sẽ tìm tới đây.”
Lúc này ở ngoài cửa có hai người.
Một người đứng!
Một người ngồi ở trên xe lăn!