Chương 9: Huyền Vũ Tâm Kinh
“A thật nhàm chán! ! ! !
“Này...này...Như Băng tỷ tỷ, lúc nào chúng ta có thể tới Phú Vân Thành a, liên tục đi đường ta cũng sắp nhàm chán chết rồi.”
Hàn Như Băng nghe Mạnh Hiểu Dư nói, quay đầu nhìn Mạnh Hiểu Dư cưỡi Tiểu Khôi đi theo sau lưng các nàng. Buồn cười nghĩ đến tiểu gia hỏa lại sao đây? Không phải mới vừa rồi còn cưỡi Tiểu Khôi vừa cao hứng ca hát sao? Mặc dù giai điệu rất kỳ quái, nhưng nghe cũng không quá tệ, nghe nói là nhạc thiếu nhi ở quê nàng. Nghĩ tới đây Hàn Như Băng hỏi: “Sao nào? Mới vừa rồi còn thật cao hứng, sao giờ lại nhàm chán rồi?”
“Không sao cả a, chỉ là cảm giác rất nhàm chán.” Mạnh Hiểu Dư miễn cưỡng hồi đáp.
“A vậy sao không tiếp tục ca hát đây? Mà tiểu gia hỏa hát cũng không tệ lắm nha.” Hàn Như Băng sau khi nghe Mạnh Hiểu Dư trả lời, hỏi.
“Đó là đương nhiên, đúng là ta hát rất tốt nha. Không phải ta khoe khoang, ta còn từng cầm qua giải quán quân của cuộc thi ca hát toàn thành phố đấy. Mà ta lại còn.... ( phía dưới rút gọn mấy ngàn chữ )” Mạnh Hiểu Dư nghe thấy Hàn Như Băng khen nàng hát êm tai, lập tức thay đổi bộ dáng lười biếng vừa rồi. Trở nên sôi nổi mười phần, bắt đầu cùng Hàn Như Băng khoe khoang trước kia bản thân tham gia các loại ca hát tranh tài đoạt được giải thưởng.
Hàn Như Băng thấy tiểu gia hỏa nghe mình, bắt đầu trở nên có tinh thần. Lắc đầu cười cười, tiếp tục không ngừng bước đi về phía trước.
Rốt cục sau khi Mạnh Hiểu Dư nói liên miên không dừng, Hàn Như Băng tức thời nói tiếp: “Nói như vậy ngươi hát rất lợi hại đi? Hơn nữa còn biết hát rất nhiều bài? Vậy sao vừa rồi ngươi mới hát một hồi liền không hát nữa?”
“Vừa rồi lúc ta hát, tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ chỉ cúi đầu đi đường không có chú ý đến ta. Cho nên ta nghĩ các tỷ không muốn nghe a.” Mạnh Hiểu Dư nghe Hàn Như Băng tra hỏi, hồi đáp.
“Cho nên ngươi là bởi vì ta cùng Như Sương chỉ lo đi đường, không để ý tới ngươi. Cho nên ngươi mới cảm thấy nhàm chán?” Hàn Như Băng nghe Mạnh Hiểu Dư trả lời, buồn cười hỏi.
“Đúng vậy a, các tỷ đều không để ý ta. Ta một mình rất nhàm chán a.” Mạnh Hiểu Dư lẩm bẩm nói xong, nghĩ lại lại hỏi: “Ấy ấy, Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ thích nghe ta hát sao?”
“Ừm cũng có thể a.” Hàn Như Băng nhìn muội muội nhà mình hơi cong khóe miệng, hồi đáp.
“Vậy ta hát bài khác cho các tỷ nghe có được hay không?” Nghe thấy Hàn Như Băng trả lời, vui vẻ cười nói.
“Được, vậy tiểu gia hỏa muốn hát bài gì đây?” Nghe thấy Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng hỏi.
“Bài gì a, ta ngẫm lại đã.” Nghe thấy Hàn Như Băng hỏi, Mạnh Hiểu Dư cúi đầu suy nghĩ một chút. Hát cái gì đây? Nơi này là cổ đại, Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ là người cổ đại, cũng không phải giống như mình xuyên không tới. Nếu như hát những bài tình ca hiện đại được yêu thích, khẳng định các nàng không tiếp thụ được. Vậy ta phải hát cái gì đây? Mạnh Hiểu Dư cau mày lại nghĩ một lát, bỗng nhiên mắt của nàng liếc tới kiếm trong tay Hàn Như Băng. Linh quang lóe lên, dường như nghĩ đến cái gì, sau đó vỗ đầu một cái. Ta thật là đần a, ngoại trừ những ca khúc được yêu thích kia, không phải còn có thật nhiều ca khúc bên trong game online sao? Những ca khúc kia hát ở nơi giang hồ cổ đại như này, không phải rất vừa vặn sao? Ta thật sự là quá ngu ngốc. Sau khi nghĩ xong, Mạnh Hiểu Dư cũng không nhiều lời trực tiếp hát ra.
Mưa gió xoay vần ai là ai anh hùng
Ỷ Thiên nâng cốc cười hỏi cao xanh
Huy kiếm lăng không dẫu rằng tung hoành xuân thu
Khi nào trời cao biển rộng
Mưa gió xoay vần giang hồ nhiệt huyết luận anh hùng
Ỷ Thiên nâng cốc cười ngắm trời xanh vạn dặm
Huy kiếm lăng không tự do bay lượn giữa trời đất
Từ đó biển rộng trời cao
Trên đường nghĩa hiệp gặp gỡ cùng chung nhau một hồi anh dũng
Đốt cháy rực màn pháo hoa sinh mệnh
Bóng dáng nghĩa hiệp cỏ thơm lưu vết sinh tử cùng nhau
Ánh mắt giao thoa đượm ôn nhu
Kiếm ảnh như cầu vồng rạch vỡ khung trời
Qua mưa gió hoa đỏ khắp trời
Đất trời già cỗi vẫn bất diệt
Mưa gió xoay vần......
Ỷ Thiên Kiếm Vũ - Đổng Trinh (倚天劍雨 - 董貞)
Mạnh Hiểu Dư đằng sau cưỡi Tiểu Khôi hát vô cùng cao hứng, hai tỷ muội Hàn Như Băng đi phía trước nghe thấy liền kinh ngạc. Không phải giọng ca của Mạnh Hiểu Dư không dễ nghe, cũng không phải ca từ bài hát này viết không được hay. Mà là kinh ngạc thiếu nữ chưa bao giờ bước vào qua giang hồ như Mạnh Hiểu Dư lại có thể hát ra bài hát có khí thế như vậy. Nghe thấy ca từ liền biết, nếu như không phải võ lâm tông sư thân mang tuyệt học. Hoặc thế ngoại cao nhân trong mắt thiên hạ thì rất khó hát ra hồn cùng khí phách của bài hát này. Thế nhưng lúc Mạnh Hiểu Dư hát bài hát này, lại hoàn toàn không có một chút cảm giác không hài hòa. Ngược lại cho người ta một loại cảm giác bài này vốn nên được Mạnh Hiểu Dư hát ra.
Tình cảm dạt dào hát xong bài “Ỷ Thiên Kiếm Vũ” này, Mạnh Hiểu Dư liền hỏi hai tỷ muội Hàn Như Băng, nàng hát có hay không?
Nghe được Mạnh Hiểu Dư tra hỏi, Hàn Như Băng trả lời: “Tiểu gia hỏa hát không sai, rất êm tai.”
Sau khi nghe được Hàn Như Băng khích lệ, Mạnh Hiểu Dư cười vui vẻ. Sau khi cười xong Mạnh Hiểu Dư lại nghĩ tới một việc, cái kia chính là mặc dù nàng biết hai tỷ muội Hàn Như Băng muốn đi Phú Vân Thành. Nhưng mà lại không biết muốn đi Phú Vân Thành làm gì? Thế liền hỏi: “Như Băng tỷ tỷ, chúng ta đi Phú Vân Thành làm gì a?”
Nghe Mạnh Hiểu Dư hỏi, Hàn Như Băng sửng sốt một chút. Sau đó nghĩ lại, hình như mình cùng muội muội còn chưa nói cho nàng biết vì cái gì phải đi Phú Vân Thành đi. Nghĩ xong liền trả lời: “Ta cùng Như Sương đi Phú Vân Thành là vì tham gia đại hội anh hùng hai tháng sau tổ chức.”
“Đại hội anh hùng? Giống với cái loại đại hội võ lâm sao?” Nghe Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư sửng sốt một chút, sau đó vui vẻ mà hỏi.
“Ha ha đúng vậy a, lần này tổ chức Đại hội anh hùng chính là vì tuyển ra một người võ công cao cường đảm nhiệm Võ Lâm Minh Chủ.”
“Võ Lâm Minh Chủ?”
“Ừ”
“Chẳng lẽ trước kia không có Võ Lâm Minh Chủ sao?”
“Có, bất quá đã mất tích hơn mười năm.”
“Vậy tại sao không sớm một chút tổ chức Đại hội anh hùng đây? Mà phải hơn mười năm sau mới tổ chức?”
“Ha ha, rất nhiều người đều muốn tổ chức sớm một chút, chỉ là tín vật đại biểu Võ Lâm Minh Chủ “Huyền Phong Lệnh” cũng cùng Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm biến mất. Mãi đến hơn một tháng trước, trên giang hồ truyền ra Nhị trang chủ của “Linh Vũ sơn trang” ở trong nhà một nông hộ sơn thôn nhỏ xa xôi tìm được “Huyền Phong Lệnh” mà ta cùng muội muội thì không được mấy ngày sau đó liền nhận được anh hùng thiếp do trang chủ “Linh Vũ sơn trang” phát.”
“A, thì ra là vậy, vậy có phải chỉ cần người có võ công đều có thể tham gia hay không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cho dù là tà giáo cũng có thể sao?”
“Đúng vậy, cho nên mấy tháng này “Phú Vân Thành” sẽ tụ tập rất nhiều người trong võ lâm, trong đó đương nhiên cũng không thiếu người bên trong tà giáo.”
“A, ra vậy, Võ Lâm Minh Chủ có tốt như vậy sao?”
“Ha ha Võ Lâm Minh Chủ chi vị, đương nhiên là có rất nhiều người muốn, bất quá nhiều người muốn chính là “Huyền Phong Lệnh” đi!”
“Chẳng lẽ bên trong “Huyền Phong Lệnh” có tàng bảo đồ? Hay là bên trong có bí tịch võ công?”
“Tiểu gia hỏa thật thông minh, không sai, bên trong “Huyền Phong Lệnh” có một bộ tâm pháp nội công tên là “Huyền Vũ Tâm Kinh“.
“Huyền Vũ Tâm Kinh? Rất lợi hại sao?”
“ “Huyền Vũ Tâm Kinh” là do một vị kỳ nhân hơn một trăm năm trước trên giang hồ sáng lập. Nghe nói người này kỳ tài ngút trời, là kỳ tài tập võ trăm năm khó gặp một lần. Năm gần mười sáu tuổi hắn liền tập được võ công Bách gia (trăm loại võ công), trong giang hồ ít có địch thủ. Đến hai mươi bốn tuổi tu vi võ công đã đạt đến cảnh giới siêu phàm, là tồn tại mà toàn bộ người trong giang hồ khó mà theo kịp.”
“Nhưng mà khi hắn đã thành võ lâm thần thoại, lúc hai mươi lăm tuổi liền rời khỏi giang hồ ẩn cư sơn cốc.”
“Oa, quả thực là “Độc cô cầu bại” thời đại này a!”Mạnh Hiểu Dư nghe xong Hàn Như Băng, cảm thán một chút lại hỏi: “Vậy “Huyền Vũ Tâm Kinh” thì sao?”
“Nghe nói “Huyền Vũ Tâm Kinh” là một loại tâm pháp nội công vị võ lâm tiền bối kia sau khi ẩn cư bỏ ra mười ba năm sáng lập.”
“Vậy “Huyền Vũ Tâm Kinh” nhất định rất lợi hại đi. Nếu không làm sao lại có nhiều người đều muốn như vậy?”
“Cái này... Hẳn là vậy đi, dù sao cũng là công pháp vị võ lâm thần thoại kia sáng lập.”
“Hẳn là? Chẳng lẽ các tỷ cũng không biết?”
“Đúng vậy a, dù sao chúng ta đều không có thực sự được gặp tâm pháp nội công kia.”
“Ai..... Chẳng lẽ thật sự không ai thấy qua bộ nội công tâm pháp kia sao? Võ Lâm Minh Chủ trước kia cũng không biết sao? Mà các ngươi cũng không biết “Huyền Vũ Tâm Kinh” kia có lợi hại hay không, làm gì còn muốn đi đoạt đây?”
“Cái này.... Nói thật theo ta được biết cũng không có người thực sự thấy qua bộ “Huyền Vũ Tâm Pháp” kia, hơn nữa coi như đánh bại quần hùng trở thành Võ Lâm Minh Chủ, đạt được “Huyền Phong Lệnh” cũng rất khó phá giải bí mật bên trong “Huyền Phong Lệnh“. Theo ta được biết, lịch đại Võ Lâm Minh Chủ cũng không có ai có thể phá giải cơ quan bên trong “Huyền Phong Lệnh”, mở ra “Huyền Phong Lệnh” lấy ra “Huyền Vũ Tâm Pháp” bên trong. Còn có chính là, “Huyền Vũ Tâm Kinh” nói thế nào đều là nội công tâm pháp do vị nhân vật trong truyền thuyết kia bỏ ra mười ba năm sáng lập ra. Coi như không có người thực sự được gặp uy lực của nó, chỉ dựa vào vị nhân vật thần thoại kia sáng lập ra liền có thể cho tất cả người trong võ lâm chạy theo như vịt .
“Ai! Vậy đại khái chính là “Hiệu ứng minh tinh” mọi người thường nói đi.” Nghe Hàn Như Băng nói xong, Mạnh Hiểu Dư cảm thán một tiếng. Nhưng cùng lúc nàng cũng không nhịn được ở trong lòng đậu đen rau muống: “Rõ ràng cũng không biết “Huyền Vũ Tâm Kinh” kia đến cùng có phải võ công rất lợi hại hay không mà còn muốn đi đoạt “Huyền Phong Lệnh “ kia, hơn nữa coi như cướp được cũng không nhất định có thể phá giải cơ quan bên trong đó. Dù sao vừa rồi cũng nghe Như Băng tỷ tỷ nói, từ trước đến giờ còn chưa có người có thể phá giải cơ quan bên trong đó. Còn có còn có coi như có bàn tay vàng, gặp vận may phá giải cơ quan bên trong đó. Mở ra “Huyền Phong Lệnh” lấy ra “Huyền Vũ Tâm Kinh” ngươi làm sao có thể cam đoan, đây không phải là một cái bẫy đây? Không biết cái đó có phải là của võ lâm thần thoại, hay chỉ là một cái bẫy đây? Hoặc nàng có thể cố ý viết một võ công tâm pháp gì đó, lại cố ý tạo ra một cái gọi là “Huyền Phong Lệnh” ra giả võ công tâm pháp kia. Sau đó giả vờ không cẩn thận lọt vào trong giang hồ. Sau đó mấy tên đầu đất thiên tân vạn khổ đạt được võ công tâm pháp kia. Kết quả mở ra xem, thật là một bản bí tịch võ công phi thường phổ thông thì sao? Lại giả thiết bộ “Huyền Vũ Tâm Kinh” kia nó là nội công tâm pháp loại phi thường cao thâm, phi thường lợi hại. Không phải có rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp đều viết sao, võ công càng cao thâm càng khó luyện mà cũng càng dễ dàng tẩu hỏa nhập ma. Lỡ không cẩn thận tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì biến thành Âu Dương Phong thứ hai. Nghiêm trọng liền trực tiếp lên gặp thượng đế. Sau đó lại giả thiết “Huyền Vũ Tâm Kinh” kia cũng không khó luyện mà lại cũng không dễ dàng tẩu hỏa nhập ma. Nhưng mà loại phi thường cao thâm lại phi thường lợi hại, hơn nữa còn không dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, khẳng định có điều kiện cùng di chứng gì kèm theo. Nói thí dụ như “Tịch tà kiếm phổ“. Muốn luyện võ công này, điều kiện trước phải tự cung (thiến). Lại hoặc giống Đông Phương Bất Bại luyện “Quỳ hoa bảo điển”, ngay cả tự cung đều miễn đi, trực tiếp biến thành yêu quái.”
Cho nên từ trên tổng hợp lại, những tên kia ngay cả “Huyền Vũ Tâm Kinh” đến cùng là dạng nội công tâm pháp gì cũng không biết. Liền không đầu không đuôi đi đoạt người, không phải ăn no rửng mỡ không có chuyện làm, hay là đầu óc bị lừa đá.
=========================================
Mỗi lần edit tới chỗ bạn Dư phun tào là muốn xỉu...gì đâu mà dài kinh T_T