Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ

Chương 9: Chương 9: Phúc hắc




Truyện được cập nhật nhanh nhất tại bachgiatrang.com

Chương 7: Phúc hắc

Tiểu Sương sương a, muội nói xem tiểu gia hỏa kia đi đâu đây? Cũng gần một canh giờ rồi mà còn chưa có trở lại đây?

- Không biết.

- Ai! Không phải tỷ nói muội, mỗi ngày trưng ra khuôn mặt lạnh. Muội không cảm thấy buồn bực sao? Mỗi lần nói chuyện cùng muội đều cảm thấy thật nhàm chán.

- Lời này tỷ đã nói rất nhiều lần.

- ......

- Vẫn là tiểu gia hỏa chơi vui a, mới một hồi không thấy mà ta đã có chút nhớ nàng.

- .....

Ta trở về, nương theo lấy tiếng la hét, cửa phòng cũng bị đẩy ra.

Thật đúng là nói người người đến a, Hàn Như Băng vừa nói vừa cười đánh giá Mạnh Hiểu Dư đứng ở cửa ra vào. Bởi vì nàng trông thấy, bạch y lúc Mạnh Hiểu Dư ra ngoài đã không còn nữa. Lúc này Mạnh Hiểu Dư mặc một thân y sam màu hồng phấn, bên hông là một đai lưng màu tím đậm hơn. Chân đạp một đôi giày ống ngắn cùng màu với đai lưng. Tóc dùng sợi dây buộc tóc màu tím buộc thành đuôi ngựa, tóc con không cách nào buộc lên tản mát ở trên trán cùng hai bên mặt. Nổi bật khuôn mặt trái xoan không lớn của nàng càng thêm nhỏ hơn, nhưng đồng thời ngũ quan cũng càng thêm tinh sảo. Lúc này Mạnh Hiểu Dư nhìn tựa như một tinh linh xâm nhập hồng trần. Mỹ lệ nhưng không mất linh động, nhất là cặp mắt sạch sẽ không chút tỳ vết nào. Tỏ rõ cái chủ nhân của nó sạch sẽ cùng đơn thuần,. Trong mắt không có những tia vẫn đục nào khác, cũng không có các loại tang thương sau khi trải qua sự tẩy rửa của thế tục. Có chỉ là như trẻ con mới sinh ra, hiếu kỳ cùng ngây thơ đối với thế giới này. Chỉ là không biết đôi mắt ngây thơ này có thể bảo trì bao lâu? Hàn Như Băng nghĩ đến về sau chủ nhân đôi mắt này một ngày nào đó biết đến một mặt bẩn thỉu của thế giới này. Có thể bởi vì dơ bẩn của thế giới này khiến cho đôi mắt kia không còn hoàn toàn thuần khiết. Mà là giống với những người khác, trong mắt tràn đầy những cảm xúc bẩn thỉu. Hàn Như Băng vừa nghĩ tới khả năng này, trong lòng liền giống bị thứ gì lấp kín, trở nên phi thường không thoải mái. Bất quá Hàn Như Băng nghĩ lại, tiểu gia hỏa này hiện đang cùng mình một chỗ. Chỉ cần mình bảo vệ tốt, không cho tiểu gia hỏa có cơ hội tiếp xúc một mặt bẩn thỉu của thế giới này, không được sao. Hàn Như Băng vừa nghĩ như vậy vừa ở trong lòng quyết định, nhất định phải giữ tiểu gia hỏa này ở bên người hảo hảo mà bảo hộ.

Hàn Như Sương cũng đang đánh giá Mạnh Hiểu Dư lúc này đổi một bộ y phục liền như là biến thành người khác. Trong lòng cũng kinh ngạc một chút, không giống với lúc mặc y phục rườm rà không vừa vặn của nàng và Hàn Như Băng. Lúc này Mạnh Hiểu Dư mặc một thân y phục màu tím vừa người, so với trước đó càng có tinh thần cũng càng thêm đáng yêu xinh đẹp.

- Bộ y phục này của ngươi là vừa ra ngoài mua? Ngươi lấy tiền ở đâu? Ta nhớ lúc ngươi vừa gặp chúng ta đã từng nói trong người không có đồng nào đi. Chẳng lẽ là gạt chúng ta? Hàn Như Băng nhìn thấy nàng đi vào phòng, lúc này đang loay hoay với những thứ nàng vừa mua, nghi ngờ đến hỏi. Nghe được Hàn Như Băng, Hàn Như Sương cũng nghiêng đầu nhìn về phía người lúc này đang ngồi ở trên giường, mắt cũng lộ ra nghi hoặc.

- A, lúc ta vừa gặp được các ngươi đúng là trong người không có đồng nào a. Những vật này là ta dùng tiền vừa mới có được ở hiệu cầm đồ mua về. Mạnh Hiểu Dư nghe được Hàn Như Băng tra hỏi, nói ra.

- Hiệu cầm đồ? Nghe thấy Mạnh Hiểu Dư nói, hai tỷ muội Hàn Như Băng nghi ngờ hơn.

- Đúng vậy a, hiệu cầm đồ. Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy hai tỷ muội Hàn Như Băng nghi hoặc, thế là kể lại quá trình từ đầu tới đuôi mình ở hiệu cầm đồ cùng hai tỷ muội Hàn Như Băng.

- Tóm lại là ngươi cầm cố bức họa ngươi mang từ quê nhà tới? Mà bức họa này còn cầm được tám mươi tám vạn lượng bạc? Những vật này là ngươi dùng tiền đó mua? Hàn Như Băng nghe xong Mạnh Hiểu Dư, có chút không thể tin mà hỏi. Mặc dù tám mươi tám vạn lượng bạc, ở trong mắt một cung chủ như Hàn Như Băng mà nói cũng không phải là số lượng lớn. Nhưng ở trong mắt người bình thường là một con số vô cùng lớn, nhiều tiền như vậy cơ hồ là một nhà bình dân năm miệng ăn tiêu xài cả đời. Hơn nữa còn là loại bình dân gia cảnh tương đối tốt. Từ xưa đến nay kỳ trân dị bảo Hàn Như Băng cũng biết không ít, giá cả đạt tới mấy chục vạn cũng không ít, có một số đạt tới trăm vạn thậm chí ngàn vạn cũng có. Những thứ này nếu như không phải là tuyệt thế dược phẩm thì cũng là trân bảo hiếm thấy. Nhưng mà dạng một bức họa như Mạnh Hiểu Dư nói, lại bán được đến tám mươi tám vạn lượng bạc. Hàn Như Băng có thể nói nàng còn chưa từng nghe qua. Vậy rốt cuộc là một bức họa như thế nào a.

- Đúng vậy a, chưởng quỹ kia còn nói cả đời hắn còn chưa thấy qua bực họa thật như vậy. Đó không phải người đơn giản có thể họa ra, mà giống như là thân tiên chi thủ. Nói đến đây Mạnh Hiểu Dư dừng lại một chút mới nói tiếp. Kỳ thật hắn nói một điểm cũng không sai. Bức họa kia xác thực không phải người họa ra, mà là máy móc in ra.

- Máy móc in ra? Có ý gì? Hàn Như Băng hỏi.

- Chính là... Chính là.... Chính là... Mạnh Hiểu Dư chính là nửa ngày cũng không biết nên giải thích máy móc in ra là có ý gì.

- Được rồi, được rồi, không giải thích được thì thôi, ta chỉ là hiếu kỳ mà thôi. Hàn Như Băng nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư chính là nửa ngày, cũng nói không rõ ràng, còn gấp đến một đầu mồ hôi. Thế là cũng không hỏi nữa.

Nghe thấy Hàn Như Băng không hỏi, Mạnh Hiểu Dư cũng nhẹ nhàng thở ra. Sau đó nói: “A đúng rồi. Ta cho cũng mua y phục các ngươi, các ngươi nhìn xem thế nào?” Nói liền đi tới bên giường, lấy y phục cho Hàn Như Băng hai tỷ muội ra. Sau đó nàng đưa một kiện y phục màu xanh lam, một kiện y phục màu tím đậm cho Hàn Như Sương, thuận tiện nói ngươi mặc hai loại y phục màu này nhất định nhìn rất đẹp.

Sau đó nàng lại đưa một kiện y phục màu đỏ thẫm, một kiện y phục màu tím nhạt cho Hàn Như Băng. Đồng thời nói, Như Băng tỷ tỷ mặc y phục hai màu này khẳng định cũng nhìn rất đẹp.

Hai tỷ muội Hàn Như Băng tiếp nhận y phục nhìn một chút, kiểu dáng bốn bộ y phục khác biệt không lớn, chỉ là màu sắc khác nhau thôi.

Nhìn thấy tiểu gia hỏa mua y phục cho mình, Hàn Như Băng cười hỏi: “Tiểu gia hỏa, vì cái gì mà ta mặc y phục màu đỏ thẫm cùng màu tím nhạt thì đẹp còn Tiểu Sương Sương thì mặc xanh lam cùng tím đậm thì đẹp đây? Chúng ta chính là song bào nha, mà dáng dấp cũng giống vậy a.” Hàn Như Sương nghe thấy tỷ tỷ tra hỏi, cũng nhìn về phía Mạnh Hiểu Dư.

- A, dáng dấp các ngươi rất giống. Nhưng tính cách và khí chất của các ngươi kém rất nhiều a. Tính cách Như Sương tỷ tỷ tương đối lạnh, cho nên ta nghĩ nàng mặc màu xanh lam cùng màu tím đậm khẳng định sẽ càng hợp với khí chất của nàng. Mặc dù màu trắng cũng rất hợp, nhưng mà cứ luôn mặc đồ trắng cảm giác sẽ rất ngột ngạt. Mà còn khiến cho người ta có cảm giác giống như mỗi ngày đều không thay y phục vậy.

Nghe xong Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Sương không nói chuyện, chỉ có hơi nhếch khóe môi lên. Trong lòng suy nghĩ luôn mặc đồ trắng sẽ rất nặng nề ngột ngạt sao? Có lẽ là hẳn là phải đổi màu khác một chút, Mạnh Hiểu Dư chọn hai loại màu này cũng không tệ.

Hàn Như Băng thấy được muội muội nhà mình hơi cong khóe miệng, trên mặt lại lộ ra nụ cười của hồ ly. Sau đó lại hỏi: “Ta thì sao? Ta ở trong lòng tiểu gia hỏa là tính cách và khí chất dạng gì nha?”

- Tính cách giống hồ ly cùng khí chất phúc hắc. Mạnh Hiểu Dư không hề nghĩ ngợi phản xạ có điều kiện liền nói ra lời nói thật, bất quá sau khi Mạnh Hiểu Dư nói xong liền hối hận không thể tát bản thân hai cái. Nhìn thấy Hàn Như Băng nghe xong lại cười như hồ ly, Mạnh Hiểu Dư vội vàng giải thích.

- Như Băng tỷ tỷ, tỷ đừng hiểu lầm, ta không phải mắng tỷ, cũng không phải nói tỷ là hồ ly.

- Ngươi không nói ta là hồ ly, ngươi nói giống mà thôi. Hàn Như Băng vẫn cười như hồ ly nói.

- Ta thật không phải ý tứ này, Như Băng tỷ tỷ. Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy Hàn Như Băng cười, sắp khóc.

- A, vậy thì có ý gì? Hàn Như Băng vẫn còn cười.

- Là ý khen ngợi nha, ở quê hương của ta, hồ ly được công nhận là động vật thông minh ưu nhã. Cho nên ở quê ta, lúc khen một người thông minh xinh đẹp ưu nhã liền dùng hồ ly để hình dung. Mạnh Hiểu Dư vội vàng nói bừa.

- Thật sao? Vậy thì phúc hắc là có ý gì? Hàn Như Băng vẫn còn đang cười, bất quá không có khủng bố như vậy.

- Phúc hắc cũng là khen người, Mạnh Hiểu Dư vội vàng nói.

- Thật sao? Ngữ khí Hàn Như Băng giống như cũng không thể nào tin được.

- Phải phải, ta thề. Mạnh Hiểu Dư vội vàng nói.

- Nhìn thấy dáng vẻ Mạnh Hiểu Dư bị dọa sợ đến nhấc tay thề, Hàn Như Băng lại cười. Trong lòng suy nghĩ tiểu gia hỏa chơi thật vui, bất quá đùa nàng một chút mà thôi, nàng lại sợ thành như thế. Bất quá trừng phạt một chút vẫn cần phải có, dám nói nàng giống hồ ly, thật sự là thích ăn đòn. Ở trong lòng quyết định xong, Hàn Như Băng nói: “Được rồi, đừng lộn xộn, thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên thu dọn lên đường. Như vậy đi, ta cùng Như Sương đi xuống trước tìm chưởng quỹ trả phòng, ngươi đây thu dọn y phục mang xuống lầu chờ chúng ta là được. Nói xong cũng cười với Mạnh Hiểu Dư, nói tiếp: “Không có vấn đề a?” Giống như đang hỏi ý kiến của Mạnh Hiểu Dư, nhưng nụ cười này lại cho người ta một loại cảm giác ngươi dám có vấn đề thử xem?

- Không có vấn đề, không có vấn đề. Mạnh Hiểu Dư nghe Hàn Như Băng nói liền vội vàng trả lời, sợ chậm trễ thì Hàn Như Băng lại gia tăng lượng công việc cho mình.

- Đã không có vấn đề, vậy chúng ta xuống lầu trước, ngươi phải nhanh lên một chút nha. Hàn Như Băng nói xong cũng kéo muội muội nhà mình ra ngoài.

- Nhìn Hàn Như Băng kéo Hàn Như Sương xuống lầu, Mạnh Hiểu Dư bĩu môi nói một câu: “Hàn Như Băng ngươi chính là hồ ly lại thêm phúc hắc“. Chỉ bất quá không dám nói lên tiếng mà thôi. Sau đó nhìn một đống đồ vật trên giường mình vừa mua, thở dài thu thập. Đợi đến Mạnh Hiểu Dư thu thập đóng gói tốt đồ vật của mình, lại bắt đầu sắp xếp y phục hôm qua để điếm tiểu nhị kêu người khác giặt. Thu dọn xong căn phòng, lại đến phòng của Hàn Như Sương thu dọn một chút. Lúc này mới xách theo mấy bao y phục, cùng một cái ô xuống lầu.

- Dưới lầu trong đại sảnh, hai tỷ muội Hàn Như Băng đã trả xong phòng đang đứng chờ Mạnh Hiểu Dư, nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư xách theo mấy bao y phục, trong tay còn ôm một cái ô, bộ dáng có chút vất vả i xuống lầu. Hàn Như Sương nhìn dáng vẻ Mạnh Hiểu Dư, có chút không đành lòng. Thế là sau khi Mạnh Hiểu Dư xuống tới, từ trong tay nàng nhận lấy hai bao y phục.

- Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy Hàn Như Sương giúp mình cầm hai bao y phục, nhìn Hàn Như Sương trưng ra một nụ cười xán lạn nói ỏam ơn.

Đúng lúc này, điếm tiểu nhị thấy được Mạnh Hiểu Dư. Đi về phía Mạnh Hiểu Dư nói: “Khách quan, chuyện lúc trước ngài giao tiểu nhân đã làm xong, hiện tại vật kia đang ở trong chuồng ngựa hậu viện.”

===========================================

Nhìn vote chả muốn up chương mới tẹo nào :))

Kỷ lục 3 ngày 29 vote

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.