Phượng Cửu Nhi đã sớm biết bản thân tiến cung chắc chắn sẽ gặp phiền toái.
Nhưng, hoàng hậu nương nương đã tuyên nàng vào cung, nếu không nghe theo thì toàn Phượng gia sẽ gặp phiền phức.
Chỉ là nàng không ngờ tới, phiền toái này lại tới một cách đột ngột như vậy!
“Dám hỏi, vì sao Tần ma ma lại đối xử với ta như vậy?” Nàng bị thị vệ của hoàng cung vây ở giữa, ánh mắt thẳng thắn nhìn vào Tần ma ma.
Tần ma ma cười lạnh nói: “Ngươi đã vào cửa cung rồi mà vẫn ta này ta kia, lẽ nào ngươi không biết tiến cung thì phải tuân thủ quy củ?”
“Chắc Tần ma ma nghe lầm rồi phải không? Dân nữ có lúc nào không tuân thủ quy củ chứ?” Phượng Cửu Nhi cười nhẹ đáp.
“Ngươi..” Tần ma ma không ngờ nha đầu này lại đổi miệng nhanh như vậy.
Chỉ là, nghe đồn Phượng Cửu Nhi là một đứa ngốc nghếch xấu xí, bây giờ nhìn thấy, xấu thì đúng là xấu thật, nhưng ngốc nghếch?
Một đứa ngốc có thể phản ứng nhanh như vậy sao? Cái đầu này không cần tốt thế chứ!
Tần ma ma tức giận nói: “Đây chỉ là chuyện nhỏ! Phượng Cửu Nhi, ngươi đã phạm phải tội lớn, ta đây sẽ mang ngươi đi gặp hoàng hậu nương nương!”
“Không biết là dân nữ đã phạm phải tội gì?” Phượng Cửu Nhi đề phòng mấy tên thị vệ của hoàng cung ở xung quanh, cũng đang âm thầm quan sát bước đi của bọn họ.
Thân thủ của mấy người này cũng không lợi hại gì, nàng muốn thuận lợi chạy thoát cũng không phải là không có khả năng.
Tần ma ma thấy thế, lại cười nói: “Phượng Cửu Nhi, ngươi còn muốn làm trái ý của hoàng hậu nương nương sao?”
Nghe vậy, sức mạnh tích tụ trong lòng bàn tay của Phượng Cửu Nhi tan đi trong nháy mắt.
Nơi này là hoàng cung cổ đại, uy nghiêm của thiên đình là bất khả xâm phạm!
Nàng mới không thèm quan tâm đến cái gì hoàng hậu cái gì nương nương này, nếu như nàng chỉ có một mình, hôm nay xông ra ngoài thì đi cũng đi rồi thôi.
Nhưng mà sau lưng nàng còn có toàn Phượng gia!
Gia gia đã nói để nàng đồng ý từ hôn, đó là gia gia quan tâm nàng.
Nhưng gia gia lại không biết, bây giờ xem ra hoàng hậu nương nương căn bản không phải là chỉ muốn nàng từ hôn thôi đâu.
Trong lúc suy tư, thị vệ đã bước nhanh tới một phen bắt lấy hai tay nàng.
Phượng Cửu Nhi muốn phản kháng theo bản năng, lại nghe Tần ma ma nói: “Nếu như ngươi muốn làm liên luỵ đến toàn Phượng gia thì thử phản kháng xem!”
Phượng Cửu Nhi cắn môi, cứ như vậy bị bọn họ giữ chặt tiến vào chỗ của Vinh hoàng hậu.
Chính điện của điện Tuyên Hoa đến một bóng người cũng không có, im ắng tĩnh mịch.
Phượng Cửu Nhi bị trói, đứng giữa chính điện của điện Tuyên Hoa.
Vốn dĩ Tần ma ma muốn nàng quỳ xuống, nhưng không nghĩ tới nha đầu ngang bướng này lại không muốn quỳ, cho dù bị thị vệ đạp cho mấy phát thì nàng vẫn đứng thẳng tắp.
Tần ma ma rất tức giận, nhưng rồi cũng không thèm để ý đến nàng, đi vào mời hoàng hậu nương nương ra.
Nha đầu này càng bướng bỉnh thì càng có lợi cho bọn họ.
Bất kính với hoàng hậu nương nương, người của hoàng gia sao có thể muốn một nữ tử như vậy được?
Phượng Cửu Nhi cứ như vậy đứng trong chính điện, từ sáng đến chiều rồi lại đến tối.
Toàn bộ chính điện chỉ có mấy tên thị vệ nhìn nàng chằm chằm, trừ những người này ra thì nàng căn bản không gặp được những người khác.
Bọn họ muốn làm khó nàng, Tần ma ma nói muốn đi mời Vinh hoàng hậu, cũng không biết đến bao giờ thì mới có thể đem người “mời” đến đây.
Cổ tay Cửu Nhi hơi hơi chuyển động, ngân châm liền xuất hiện ở giữa các ngón tay, muốn mở dây thừng ra cũng không phải việc gì khó.
Nhưng trong lòng nàng rất rõ ràng, nếu bản thân cứ như vậy xông ra ngoài thì sẽ đúng với ý muốn của bọn họ.
Vinh hoàng hậu kia nhất định sẽ làm ầm ĩ chuyện này, nói nàng bất kính với hoàng gia.
Cuối cùng sau khi trời tối, giọng nói làm người ta chán ghét của Tần ma ma vang lên: “Hoàng hậu nương nương giá đáo!”
Mọi người trong điện Tuyên Hoa ngoại trừ Phượng Cửu Nhi thì đều quỳ xuống.
“Cung nghênh hoàng hậu nương nương!”
Phượng Cửu Nhi đến từ thế kỷ 21 lần đầu tiên nhìn thấy bái phỏng phô trương như vậy.