Vị Vinh hoàng hậu này có tên đầy đủ là Nam Môn Vinh.
Lúc Phượng Cửu Nhi còn rất nhỏ đã từng gặp nàng ta, nhưng bởi vì ký ức đã lâu nên nàng cũng không còn nhớ rõ dáng vẻ lúc ấy của nàng ta nữa.
Bây giờ gặp lại, mặc dù Vinh hoàng hậu bảo dưỡng rất tốt nhưng rõ ràng nàng ta đã già rồi.
Nhìn thấy Phượng Cửu Nhi đứng thẳng người trong chính điện, Vinh hoàng hậu hơi cau mày.
Tần ma ma thấy vậy, lập tức hét lên: Phượng Cửu Nhi to gan, nhìn thấy hoàng hậu nương nương mà còn không quỳ xuống!
Lúc này Phượng Cửu Nhi mới phản ứng lại, nhìn Vinh hoàng hậu rồi ngơ ngác quỳ xuống.
Hoàng hậu nương nương, người.. người đẹp quá đi! Cửu Nhi nhìn tới ngốc luôn rồi!
Đẹp quá đi?
Nghe nói, Phượng Cửu Nhi là một đứa ngốc, lời mà đứa ngốc nói cũng giống như lời của trẻ con vậy, cho nên đương nhiên đó là sự thật.
Vốn dĩ vẻ mặt của Vinh hoàng hậu đang rất không vui, vậy mà chỉ vì một câu nói tâm tình lại trở nên tốt lên không ít.
Thế nhưng, ai nói Phượng Cửu Nhi thông minh lanh lợi, một chút cũng không ngốc?
Ánh mắt sắc bén của hoàng hậu dừng trên người Tần ma ma, Tần ma ma hoảng sợ vội vàng nói:
Nàng.. lúc nãy nàng không phải như vậy!
Vinh hoàng hậu ngồi xuống chiếc ghế bằng ngọc, khẽ nhíu mày nhìn Phượng Cửu Nhi đang đứng phía dưới: Ngươi chính là Phượng gia Cửu tiểu thư?
Ừm ừm! Phượng Cửu Nhi dùng sức gật đầu, ngây thơ hồn nhiên nói: Hoàng hậu nương nương, Cửu Nhi hình như.. hình như đã gặp hoàng hậu nương nương người từ nhiều năm về trước.
Nàng vẫn còn nhớ rõ nàng ta?
Đáy mắt Vinh hoàng hậu lóe lên, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp.
Phượng Cửu Nhi lại nói: Đúng thế, nhất định ta đã gặp qua hoàng hậu nương nương rồi, lúc ở Phượng gia chúng ta đó, dáng vẻ của hoàng hậu nương nương một chút cũng không thay đổi, lúc đó Cửu Nhi nhìn thấy chính là hoàng hậu nương nương người!
Mười mấy năm mà dáng vẻ một chút cũng không thay đổi?
Có lời khen ngợi nào mà so sánh được với những lời dễ nghe này?
Vẻ lạnh lùng trong mắt Vinh hoàng hậu tan đi một chút, nàng chậm rãi vuốt ve những đầu ngón tay được sơn đỏ rực trên tay vịn chiếc ghế ngọc.
Nghe nói, ngươi muốn gả cho nhi tử của bổn cung, Thái tử điện hạ sao?
Phượng Cửu Nhi chớp chớp đôi mắt ngấn nước tựa như không hiểu những lời nàng ta nói: Thái tử điện hạ? Hắn là ai vậy?
To gan! Tần ma ma lập tức quát mắng.
Phượng Cửu Nhi bị nàng ta dọa sợ, không nhịn được co rúm lại: Hoàng hậu nương nương, Cửu Nhi không gả, Cửu Nhi không gả nữa. Cửu Nhi muốn về nhà, Cửu Nhi không gả cho Thái tử điện hạ nữa.
Nàng căn bản chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phải gả cho Chiến Dục Hành, chung quy thì Chiến Dục Hành đã không còn quan tâm tới Phượng Cửu Nhi chân chính nữa rồi.
Nàng chẳng qua chỉ là người qua đường mà thôi.
Nàng không gả nữa?
Vinh hoàng hậu lại chau mày, không ngờ rằng Phượng Cửu Nhi lại dễ dàng đáp ứng chuyện từ hôn nhanh như vậy.
Vốn dĩ đã nghĩ ra rất nhiều phương pháp, nhưng hiện tại hình như không cần dùng đến cái nào nữa?
Tần ma ma. Vinh hoàng hậu nhàn nhạt kêu một tiếng.
Tần ma ma lập tức khom người ghé sát vào người nàng ta: Nương nương, hôn ước kia là trong lúc tiên hoàng vui đùa mà nói ra. Tuy là vui đùa nhưng cũng có nhắc tới một cách đơn giản.
Tiểu thư Phượng gia từ hôn, việc này nàng còn phải tự mình nói một câu trước mặt thánh thượng mới có thể xác nhận được.
Vinh hoàng hậu gật gật đầu, vốn dĩ định uy hiếp Phượng Cửu Nhi bảo nàng đi bái kiến hoàng thượng nói chính mình sẽ không gả.
Nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của nàng thì chính nàng đã đáp ứng rồi.
Vậy..
Nương nương, chuyện này không ổn. Tần ma ma ghé vào tai Vinh hoàng hậu nhẹ giọng đến mức dường như chính mình cũng khó có thể nghe được nói: Chỉ sợ.. nàng đang giả ngốc.
Phượng Cửu Nhi tôi luyện nhiều năm đã nghe được lời này.
Vốn dĩ còn muốn nói gì đó, nhưng trong một giây tiếp theo, mùi hương trên người Vinh hoàng hậu làm nàng giật mình.
Trên người nàng ta sao lại có mùi hương còn nồng đậm hơn nhiều so với mùi của mạn đà la kia?
Vinh hoàng hậu này có tên đầy đủ là Nam Môn Vinh.
Lúc Phượng Cửu Nhi còn rất nhỏ đã từng gặp nàng ta, nhưng bởi vì ký ức đã lâu nên nàng cũng không còn nhớ rõ dáng vẻ lúc ấy của nàng ta nữa.
Bây giờ gặp lại, mặc dù Vinh hoàng hậu bảo dưỡng rất tốt nhưng rõ ràng nàng ta đã già rồi.
Nhìn thấy Phượng Cửu Nhi đứng thẳng người trong chính điện, Vinh hoàng hậu hơi cau mày.
Tần ma ma thấy vậy, lập tức hét lên: Phượng Cửu Nhi to gan, nhìn thấy hoàng hậu nương nương mà còn không quỳ xuống!
Lúc này Phượng Cửu Nhi mới phản ứng lại, nhìn Vinh hoàng hậu rồi ngơ ngác quỳ xuống.
Hoàng hậu nương nương, người.. người đẹp quá đi! Cửu Nhi nhìn tới ngốc luôn rồi!
Đẹp quá đi?
Nghe nói, Phượng Cửu Nhi là một đứa ngốc, lời mà đứa ngốc nói cũng giống như lời của trẻ con vậy, cho nên đương nhiên đó là sự thật.
Vốn dĩ vẻ mặt của Vinh hoàng hậu đang rất không vui, vậy mà chỉ vì một câu nói tâm tình lại trở nên tốt lên không ít.
Thế nhưng, ai nói Phượng Cửu Nhi thông minh lanh lợi, một chút cũng không ngốc?
Ánh mắt sắc bén của hoàng hậu dừng trên người Tần ma ma, Tần ma ma hoảng sợ vội vàng nói:
Nàng.. lúc nãy nàng không phải như vậy!
Vinh hoàng hậu ngồi xuống chiếc ghế bằng ngọc, khẽ nhíu mày nhìn Phượng Cửu Nhi đang đứng phía dưới: Ngươi chính là Phượng gia Cửu tiểu thư?
Ừm ừm! Phượng Cửu Nhi dùng sức gật đầu, ngây thơ hồn nhiên nói: Hoàng hậu nương nương, Cửu Nhi hình như.. hình như đã gặp hoàng hậu nương nương người từ nhiều năm về trước.
Nàng vẫn còn nhớ rõ nàng ta?
Đáy mắt Vinh hoàng hậu lóe lên, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp.
Phượng Cửu Nhi lại nói: Đúng thế, nhất định ta đã gặp qua hoàng hậu nương nương rồi, lúc ở Phượng gia chúng ta đó, dáng vẻ của hoàng hậu nương nương một chút cũng không thay đổi, lúc đó Cửu Nhi nhìn thấy chính là hoàng hậu nương nương người!
Mười mấy năm mà dáng vẻ một chút cũng không thay đổi?
Có lời khen ngợi nào mà so sánh được với những lời dễ nghe này?
Vẻ lạnh lùng trong mắt Vinh hoàng hậu tan đi một chút, nàng chậm rãi vuốt ve những đầu ngón tay được sơn đỏ rực trên tay vịn chiếc ghế ngọc.
Nghe nói, ngươi muốn gả cho nhi tử của bổn cung, Thái tử điện hạ sao?
Phượng Cửu Nhi chớp chớp đôi mắt ngấn nước tựa như không hiểu những lời nàng ta nói: Thái tử điện hạ? Hắn là ai vậy?
To gan! Tần ma ma lập tức quát mắng.
Phượng Cửu Nhi bị nàng ta dọa sợ, không nhịn được co rúm lại: Hoàng hậu nương nương, Cửu Nhi không gả, Cửu Nhi không gả nữa. Cửu Nhi muốn về nhà, Cửu Nhi không gả cho Thái tử điện hạ nữa.
Nàng căn bản chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phải gả cho Chiến Dục Hành, chung quy thì Chiến Dục Hành đã không còn quan tâm tới Phượng Cửu Nhi chân chính nữa rồi.
Nàng chẳng qua chỉ là người qua đường mà thôi.
Nàng không gả nữa?
Vinh hoàng hậu lại chau mày, không ngờ rằng Phượng Cửu Nhi lại dễ dàng đáp ứng chuyện từ hôn nhanh như vậy.
Vốn dĩ đã nghĩ ra rất nhiều phương pháp, nhưng hiện tại hình như không cần dùng đến cái nào nữa?
Tần ma ma. Vinh hoàng hậu nhàn nhạt kêu một tiếng.
Tần ma ma lập tức khom người ghé sát vào người nàng ta: Nương nương, hôn ước kia là trong lúc tiên hoàng vui đùa mà nói ra. Tuy là vui đùa nhưng cũng có nhắc tới một cách đơn giản.
Tiểu thư Phượng gia từ hôn, việc này nàng còn phải tự mình nói một câu trước mặt thánh thượng mới có thể xác nhận được.
Vinh hoàng hậu gật gật đầu, vốn dĩ định uy hiếp Phượng Cửu Nhi bảo nàng đi bái kiến hoàng thượng nói chính mình sẽ không gả.
Nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của nàng thì chính nàng đã đáp ứng rồi.
Vậy..
Nương nương, chuyện này không ổn. Tần ma ma ghé vào tai Vinh hoàng hậu nhẹ giọng đến mức dường như chính mình cũng khó có thể nghe được nói: Chỉ sợ.. nàng đang giả ngốc.
Phượng Cửu Nhi tôi luyện nhiều năm đã nghe được lời này.
Vốn dĩ còn muốn nói gì đó, nhưng trong một giây tiếp theo, mùi hương trên người Vinh hoàng hậu làm nàng giật mình.
Trên người nàng ta sao lại có mùi hương còn nồng đậm hơn nhiều so với mùi của mạn đà la kia?