Bàn tay đưa về phía Chiến Dục Hành vẫn trắng nõn mềm mại như vậy.
Chiến Dục Hành nhìn tay nàng, trong đầu dần hiện ra những hồi ức bị chôn giấu trong đáy lòng.
Hài đồng đi giữa cánh đồng hoa, hồ điệp đậu trên vai nàng, khả ái động lòng người.
Ý cười nơi đáy mắt nàng đẹp đến mức thiên địa thất sắc, đôi mắt to tròn linh động, nghịch ngợm đơn thuần.
Nàng tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến mức khiến người khác không nhịn được thương tiếc..
Cuối cùng bàn tay của Chiến Dục Hành cũng đưa ra, muốn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Ánh mắt hắn chạm phải nàng, khoảnh khắc ấy, hắn tựa hồ thấy được nữ tử ẩn sâu trong tim mình.
Đôi mắt linh động cơ trí cùng ánh mắt nghịch ngợm kia, chẳng phải là Cửu Nhi của hắn đó sao?
Muội thật sự.. trở lại rồi sao? Bàn tay Chiến Dục Hành chạm vào khuôn mặt Phượng Cửu Nhi, tựa hồ hắn căn bản không để ý tới vết sẹo xấu xí kia.
Phượng Cửu Nhi có chút sửng sốt, đây là ý gì? Sao ánh mắt Thái tử nhìn mình lại tràn đầy thương tiếc như thế?
Nhưng nàng không quên, nàng là Phượng Cửu Nhi, là Cửu tiểu thư ngốc nghếch.
Người thông minh như Thái tử, quyết không thể lộ sơ hở trước mặt hắn.
Cho nên nàng cười, nụ cười này giống hệt Phượng Cửu Nhi chân chính trước khi chết.
Hành ca ca, dĩ nhiên là ta trở lại rồi.
Sự ôn nhu trong mắt Chiến Dục Hành hoàn toàn tản đi trước nụ cười ngốc nghếch của nàng.
Bàn tay chạm vào mặt nàng, cũng thu hồi trong phút chốc.
Chỉ là trong khoảnh khắc đó, ôn nhu đã không còn, thứ còn lại chỉ là thất vọng, cùng cảm giác cô đơn mạnh mẽ khó vượt qua.
Phượng Cửu Nhi hoàn toàn không nhìn thấu được nam nhân trước mắt này, mới vừa rồi rõ ràng hắn có thương tiếc cho Phượng Cửu Nhi, thậm chí hắn căn bản còn không để ý tới khuôn mặt xấu xí của nàng.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, sự thương tiếc của hắn liền không còn nữa.
Chiến Dục Hành đứng lên, cất bước đi ra bên ngoài: Khuya lắm rồi, về nghỉ ngơi đi.
Hành ca ca.. Phượng Cửu Nhi nhẹ giọng gọi sau lưng hắn.
Nhưng ngay cả bước chân Chiến Dục Hành cũng không dừng một chút, tiếp tục đi.
Hắn đi thật, Cửu Nhi, ngươi cũng có thể hoàn toàn tuyệt vọng rồi, có phải hay không?
Hắn thật sự không cần ngươi..
Phượng Cửu Nhi thu lại tâm tình, lúc đi ra khỏi sảnh, giương mắt liền thấy Chiến Dục Hành bị Phượng Quân Trác cùng Phượng Thanh Âm vây quanh.
Chắc là hắn đang chờ xe ngựa của mình, thị vệ vẫn luôn canh giữ ở phía sau.
Phượng Thanh Âm còn chưa muốn từ bỏ ý định sao?
Đáy mắt Phượng Cửu Nhi có ý cười, cất bước đi tới: Thanh Âm tỷ tỷ, tỷ cũng tới sao?
Chiến Dục Hành đối với Phượng Thanh Âm tựa hồ cũng không có bao nhiêu cảm giác đặc biệt, nàng nhìn ra được.
Nhưng, Phượng Thanh Âm đối với Chiến Dục Hành, chính là mê luyến trăm phần trăm.
Thấy Phượng Cửu Nhi, lòng Phượng Thanh Âm tràn đầy chán ghét, nhưng trước mặt Chiến Dục Hành, không thể không giả bộ ôn nhu.
Cửu Nhi muội muội, khuya như vậy, sao còn chưa về nghỉ đi?
Không phải Thanh Âm tỷ tỷ cũng chưa nghỉ ngơi, ở bên ngoài chạy loạn sao?
Phượng Cửu Nhi cười hì hì, bỗng nhiên nhìn lại Chiến Dục Hành, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn.
Thái tử ca ca, ta.. Huynh có thể nói với cái vị Vương gia đó là ta.. Ta không muốn đến học viện đế quốc hay không.
Không muốn?
Người ở chỗ này, không ai không kinh ngạc.
Phượng Thanh Âm lập tức cao hứng: Cửu Nhi muội muội, muội.. muội thật sự muốn nhường danh sách cho ta sao?
Phượng Cửu Nhi không đáp lại lời nàng, vẫn nhìn Chiến Dục Hành.
Chiến Dục Hành nhíu mày, đối với nàng ngược lại cũng không cái gì chán ghét, chỉ là cảm giác rất nhạt: Vì sao?
Phượng Cửu Nhi lẩm bẩm cái miệng nhỏ nhắn, phảng phất như rất kinh hoảng: Thanh Âm tỷ tỷ nói, người trong học viện đế quốc đều là người xấu, bọn họ không chỉ biết hại người, còn biết giết người!