Vốn dĩ Phượng Cửu Nhi nhất định là rất thích vị Thái tử anh tuấn trước mặt.
Bởi vì bây giờ lúc Phượng Cửu Nhi thấy Chiến Dục Hành, trái tim vẫn không nhịn được âm thầm đau xót.
Đây là chấp niệm của nguyên chủ để lại trong lòng nàng, không cẩn thận liền kéo theo cả ưu tư của nàng.
Một khắc kia nhìn thấy Chiến Dục Hành, Phượng Cửu Nhi bị thứ tình cảm vô hình sâu trong đáy lòng làm cho hoàn hồn lại.
Chỉ có thất thần như vậy mới khiến người khác càng tin phục, nàng thật sự là Phượng Cửu Nhi.
Bởi vì, Cửu tiểu thư ngốc nghếch của Phượng gia, chính là thích Thái tử điện hạ nhiều như vậy.
Bổn cung có lời muốn nói với Cửu Nhi, Phượng đại nhân có thể tránh một lát hay không? Thanh âm Chiến Dục Hành trầm thấp dễ nghe, rất êm tai.
Dáng người ưa nhìn, thanh âm cũng dễ nghe như vậy, khó trách căn bản Phượng Cửu Nhi lại thích đến mức muốn sống muốn chết.
Đáng tiếc, Phượng Cửu Nhi bây giờ, đã không còn là nàng lúc trước.
Sau khi chờ Phượng Quân Trác cùng một đám nô bộc rời đi, trong sảnh chỉ còn lại Phượng Cửu Nhi cùng Chiến Dục Hành.
Thái tử ca ca! Phượng Cửu Nhi lập tức trưng ra một vẻ mặt vui vẻ si mê ngây ngốc nhìn hắn.
Nàng có để ý, ánh mắt bắt đầu Chiến Dục Hành nhìn nàng không tính là chán ghét, nhiều lắm chỉ là không có cảm xúc.
Nhưng lúc nàng si mê gọi hắn như vậy, lông mày hắn hơi nhíu lại, rõ ràng có chút chán ghét.
A, Thái tử điện hạ thật sự là không thích vị Cửu tiểu thư Phượng gia này chút nào! Phí công nàng yêu hắn nhiều như năm như vậy!
Thái tử ca ca, huynh tìm ta là muốn cùng chơi với ta sao?
...
Chiến Dục Hành rõ ràng có chút nóng nảy, nhưng vẫn nhịn xuống, hỏi: Đêm qua muội là người giúp cửu hoàng thúc bắt kẻ gian sao? Có bắt được không?
Bắt kẻ gian? Phượng Cửu Nhi nghiêng nghiêng đầu, rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lắc đầu một cái: Ta không biết, ta.. tối hôm qua ta có làm cái gì đâu?
Muôi quên chuyện đêm qua rồi sao? Chiến Dục Hành nheo mắt lại, đáy mắt thoáng qua tia lạnh lùng.
Trong lòng Phượng Cửu Nhi chấn động một cái, vị Thái tử này, thế mà lại không hề đơn giản chút nào!
Nàng cười nói: Hình như quên rồi, nhưng hình như cũng nhớ một ít, a, đúng rồi, bọn họ nói tối hôm qua ta đi bắt cướp, hình như ta đi bắt cướp thật!
Hình như? Hiển nhiên Chiến Dục Hành không hài lòng với đáp án này.
Phượng Cửu Nhi gõ đầu một cái, phảng phất mình cũng mơ hồ: Hình như..
Lại gõ gõ, vẫn là hồ đồ: Thái tử ca ca, ta quên rồi.
Hắn nhìn kỹ nàng, nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên tiếp nhận ánh mắt như đang dò xét của hắn.
Lúc hai ánh mắt chạm nhau, Phượng Cửu Nhi lại đau lòng cho Cửu Nhi chân chính.
Đây là nam nhân mà Cửu Nhi yêu nhiều năm, hôm nay, lại dùng loại ánh mắt hoài nghi nhìn nàng.
Nếu như hắn có thể cho mình một chút thương tiếc, linh hồn đã chết của Cửu Nhi kia, có phải cũng có thể yên nghỉ hay không?
Không sai, bây giờ nàng tới thì nhất định là Cửu Nhi chân chính đã chết.
Nàng chết rồi, vẫn không đổi được nửa điểm thương tiếc của Chiến Dục Hành sao?
Vậy bây giờ, hắn có thể cho mình một chút thương hại, để Cửu Nhi chân chính nhắm mắt hay không?
Phượng Cửu Nhi không biết mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ là trong lúc vô thức, người đã đi tới trước mặt Chiến Dục Hành.
Đáy mắt nàng không còn nụ cười giả điên giả ngốc, mà là rất chân thành.
Đưa tay về phía hắn, cũng rất dè đặt, tựa như bây giờ nàng chính là Phượng Cửu Nhi chân chính vậy.
Hành ca ca, huynh thật sự còn nhớ Cửu Nhi sao? Huynh.. vẫn nguyện ý ở bên cạnh Cửu Nhi phải không?
Đó là tâm nguyện của Phượng Cửu Nhi chân chính, là chuyện mà cho dù Phượng Cửu Nhi có chết cũng không nguyện ý quên!