Phượng Cửu Nhi chỉ cảm thấy đau nhói trên đầu vai.
Có điều, loại đau đớn này cũng không đến mức không chịu đựng được.
Chỉ là ruột gan rối bời cùng chút tuyệt vọng khi phát hiện ra rằng bản thân mình thật sự trở thành thuốc dẫn của ai đó.
Một lúc sau, Chiến Khuynh Thành ngồi dậy bên cạnh nàng, nhắm mắt vận công.
Mà tiểu nha đầu đã bị lợi dụng xong kia vẫn nằm đó như cũ, thân thể trần trụi, đáng thương mà chờ đợi bản thân khôi phục lại sức lực.
Thỉnh thoảng nhịn không được nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái, không nhìn thấy mặt hắn, chỉ có thể thấy một góc áo choàng tắm mỏng manh của hắn mà thôi.
Nam nhân đang ngồi phía sau mình, nàng vẫn lấy tư thế mập mờ như vậy nằm bên cạnh hắn, nhưng lợi dụng xong hình như không còn giá trị gì nữa.
Nàng sao có thể đáng thương đến nông nỗi này?
Thật vất vả mới lấy lại được một chút sức lực, Phượng Cửu Nhi hơi chống đỡ thân trên, hình như có thể ngồi dậy một chút.
Nàng hít một hơi thật sâu, dùng toàn bộ sức lực mạnh mẽ chống dậy một cái.
Cuối cùng, thành công khiến bản thân xoay người!
Việc xoay người này quả thật so với một đứa trẻ hơn hai ba tháng tuổi còn phí sức hơn nhiều!
Nhưng Phượng Cửu Nhi rất nhanh liền phát hiện ra rằng vẫn nên nằm sấp thì tốt hơn, đáng tiếc lúc xoay người đã dùng hết toàn bộ sức lực, bây giờ cũng không còn sức để xoay người trở lại.
Ông trời ơi!
Để nàng đập đầu vào tường mà chết cho rồi, hiện tại xoay người lại, tính làm cái gì vậy trời?
Chiến Khuynh Thành hơi mở mắt, khuôn mặt nhỏ của Phượng Cửu Nhi lập tức xấu hổ đến đỏ bừng: Nhắm mắt lại! Không được nhìn! Không được!
Chân tay luống cuống muốn che tầm mắt của hắn lại, nhưng tay lại mềm nhũn đến nỗi không có đủ sức nhấc chúng lên.
Thế nên, Cửu vương gia rất hào phóng mà thu hết phong cảnh nào đó vào mắt.
Cho nên, cuối cùng là muốn câu dẫn bổn vương sao?
Hắn không chỉ không nhắm mắt lại, thậm chí còn nhìn rất cẩn thận!
Phượng Cửu Nhi thật nhịn không được muốn tát chết chính mình, đang êm đẹp như vậy, nằm sấp thì cứ nằm sấp đi, nàng lật người lại làm cái gì?
Ta không có, người.. người không phải muốn vận công chữa thương sao? Có thể lật ta.. lật ta trở lại không?
Bây giờ nàng đã biết, Cửu vương gia nói muốn nàng là có ý gì.
Hắn xác thực muốn nàng, nhưng chỉ là.. muốn chút máu của nàng thôi!
Dù sao cũng không phải có ý kia!
Phượng Cửu Nhi không biết nên thương tiếc cho giá trị mị lực là số âm của mình hay là nên vui mừng vì đã tránh được một kiếp, tóm lại tình huống bây giờ rất xấu hổ.
Không vui sao. Chiến Khuynh Thành vẫn nhìn chằm chằm nàng như cũ, ánh mắt không chút tránh né nào.
Cứ tự nhiên nhìn thân thể người ta như vậy! Hắn không biết xấu hổ là gì sao?
Nhưng hiện tại địch mạnh ta yếu, Phượng Cửu Nhi không còn cách nào khác, đành phải nhẫn nhịn.
Vậy.. có thể xin Cửu hoàng thúc, giúp, giúp ta đắp chăn được không?
Nàng cảm thấy chính mình thật sự rất đáng thương, nữ tử bình thường dưới tình huống như vậy, có lẽ là đã xấu hổ đến mức ngất xỉu rồi.
Nàng lại còn phải kiên cường mà cầu xin hắn!
Bổn vương cảm thấy, như vậy khá tốt.
Vừa mở mắt ra là đã có thể nhìn thấy cảnh đẹp, tại sao phải dùng chăn che đi phong cảnh như vậy?
Cầu xin vô vọng, Phượng Cửu Nhi nổi giận: Ngươi không biết xấu hổ!
Ngươi đây là đang ám chỉ với bổn vương, còn có thể làm ra chuyện càng không biết xấu hổ nữa sao?
Không phải!
Phượng Cửu Nhi vội vàng lắc đầu, mới phát hiện ra ngay cả lắc đầu cũng tốn sức như vậy.
Hắn không nói lời nào, tiếp tục nhắm mắt vận công, chỉ là thỉnh thoảng sẽ mở mắt ra nhìn nàng.
Giống như lời hắn nói, phong cảnh độc đáo như vậy, vì sao không xem?
Phượng Cửu Nhi thật sự muốn tát chết tên khốn vô liêm sỉ này!
Tiền đề là, nàng phải có năng lực này mới được.
Chờ đến lúc hắn lại nhắm mắt luyện công, nàng cắn chặt môi, dùng sức muốn đem thân thể mình chống dậy.
Mặc kệ như thế nào, trước tiên.. trước tiên lật trở lại rồi nói!
Ai bảo bản thân ăn no rửng mỡ, lật qua làm cái gì?
Đúng là tự làm bậy không thể sống!