Lê Họa ngồi ở trước máy tính, nghĩ vẫn đi tiếp như vậy cũng không được,
cũng không thể dựa vào việc uống rượu cả đời, người ta không chê, dạ dày của cô cũng chịu không nổi. Đã không ai ở bên cạnh nhắc nhở cô, quan
tâm cô bất cứ lúc nào, chính mình còn không đối với mình tốt một chút,
thì sống sót không có ý nghĩa gì. Mở ra trang tìm việc làm, nhìn mức
tiền lương viết trên trang, cái trán hơi đau. Chút tiền lương như vậy có thể làm cái gì? Than thở, dù sao vẫn hợp với cuộc sống như thế đi, đồ
ăn, gạo, dầu, muối, tương, dấm chua, trà, thiếu một thứ nào đều không
được.
Đem làm tốt lý lịch sơ lược, lần lượt nộp cho các công
ty. Tiền lương thật sự cao, xác định họ sẽ không nhận cô, tốt nghiệp đại học đã nhiều năm, không có kinh nghiệm công tác, chính cô cũng hiểu
được muốn tìm được một công việc tốt, vận may phải thật tốt.
Xoa nhẹ cái trán, tùy ý trở mình những ngày gần đây thành phố Yên Xuyên xuất hiện nhiều việc lớn.
Cô nên thích ứng mỗi một ngày đều bình thường không có gì lạ, đơn giản
đến mức tận cùng của cuộc sống, mà không phải theo đuổi cái gọi là "Oanh oanh liệt liệt" (rầm rầm rộ rộ). Không phải không có xem qua kết cục
của người khác.."Mị lực" Giống như một thế giới bị thu nhỏ, không thể
nhìn thấu toàn bộ xã hội, ít nhất cũng là núi băng một góc. Nơi đó chưa
bao giờ thiếu người đẹp, đương nhiên cũng không thiếu đàn ông mạ vàng.
Trước đó không lâu Dụ mỹ nhân, theo Lương đại thiếu gia về sau toàn bộ
thế giới đều biết, mỗi ngày cười đến mi phi sắc vũ (mặt mày hớn hở, mặt
tươi như hoa). Thực ra Lê Họa rất thích nhìn thấy Dụ mỹ nhân cười như
vậy, nhưng cười như thế không đến vài ngày. Căn bản không tới phiên cha
mẹ Lương đại thiếu gia ra tay, Lương đại thiếu gia đã đem mọi việc dọn
dẹp. Nghe nói Dụ mỹ nhân bị hành hạ thành người tàn tật.
Phụ nữ luôn không thể tưởng tượng sự lạnh nhạt của đàn ông, mỗi một lần nhớ
anh ta đối với mình tốt, đối với mình cười, nhưng không biết khi anh ta
xoay người cũng có thể đem ta trở thành người xa lạ. Lương thiếu gia đem Dụ mỹ nhân tặng cho một đối tượng hợp tác nào đó, rõ ràng biết được
người kia rất biến thái...
Nhìn đi, có lẽ ảo tưởng của phụ nữ, sẽ hại chết chính mình.
Đàn ông si tình, khẳng định có, nhưng chính mình ngàn vạn lần đừng ôm hi vọng.
Cô cười nhẹ nhàng, ngón tay ở trên bàn phím không ngừng gõ, giờ phút này, đáy lòng trong suốt.
Cô thích chính mình như vậy, nếu như mình cũng không yêu chính mình,
không thể chống đỡ chính mình, như vậy không có biện pháp sống sót.
Buổi trưa Trác Dực Đình đã tới rồi, nếu Lê Họa không có đoán sai, sau
khi đi ra công ty, trực tiếp đến nơi này của cô. Anh sẽ không bỏ lại
công việc, nếu như vậy, sẽ chỉ làm cha mẹ anh càng thêm phiền chán sự
tồn tại của cô. Cô đều biết, anh cũng sẽ không giải thích, đối với một
người tốt, không cần lúc nào cũng nhắc để chờ được khen ngợi.
Tây trang của Trác Dực Đình có vài nếp nhăn, cô đem quần áo giúp anh ủi thẳng.
Anh nhìn lông mi của cô thật dài, nhịn không được hôn lên trán của cô,
cô hơi sửng sốt, không có né tránh, cho dù anh có thêm yêu cầu sâu xa,
có lẽ cô cũng sẽ không cự tuyệt.
"Lên xe đi." Anh sờ sờ tóc của cô.
Đầu cô có dích vài thứ nhỏ.
Trác Dực Đình đưa cô vào một cửa hàng đồ ăn cay, anh không thích ăncay, cô còn thật không biết, bất quá cô thích, nhưng anh không cần nhường
cô.
Cũng không có nói gì thêm, cô không thích cùng người khác tranh cãi, không phải không nói lại, chẳng qua là không thích.
Vệ sinh ở đây rất tốt, Lê Họa đối với nơi này rất vừa lòng, ít nhất ánh mắt có thể nhìn thấy nơi này sạch sẽ.
Trác Dực Đình đem thực đơn đưa cho cô.
Cô tùy ý gọi vài món , "Anh ăn cái gì, em giúp anh gọi."
Trác Dực Đình tiếp nhận thực đơn, gọi thêm món ăn, và hai bình đồ uống nhỏ, cô thích loại khẩu vị này.
Như vậy rõ ràng rất đúng với sở thích của cô, làm cho cô có chút áy náy, cô lại không biết anh thích cái gì.
Mà ý nghĩ của Trác Dực Đình lại càng thêm sâu xa, cha mẹ nói cô là vì
tiền. Anh không muốn đi tranh cãi, ở trong lòng anh, cô nhất định không
phải người vì tiền bán đứng tất cả. Cho dù cô là người như vậy, cũng có
thể lý giải, trên cái thế giới này có ai so với ai cao thượng hơn?
Một nồi nấu gì đó nhanh chóng được đặt trên bàn.
Tô Nhứ nói khẩu vị cô rất nặng, làm cho cô cũng cảm thấy được, "Anh có phải rất sợ cay không?"
"Cũng được" Không yêu thích cũng không chán ghét.
Lê Họa dùng chiếc đũa một quả ớt màu đỏ trong nồi, "Em dám như vậy ăn anh tin không?"
Trác Dực Đình quả thực ngây ngẩn cả người, "Không cần tra tấn dạ dày của mình như vậy?"
Cô bỏ ớt vào trong chén của mình, gắp lên một miếng xương sườn đặt vào
trong chén của Trác Dực Đình, "Em thích ăn nhất bên trong của xương
sườn, nấu rất mềm, lại từng lật qua, đủ mùi vị, ăn rất mềm, đầu lưỡi
nhắp một chút thịt tất cả đều rớt xuống."
Bị ánh mắt nóng rực
của cô nhìn không ăn không được, Trác Dực Đình nếm thử một chút, nói
thật, không bằng nhìn cô. . . Cái loại cảm giác này.
"Ăn ngon không?"
Anh xé nhỏ ra, đưa sát khóe miệng của cô, "Như thế nào cùng quỷ tham ăn giống nhau."
"Em vẫn rất tham ăn, rất thích ăn các loại thức ăn ngon. Hơn nữa em
cuối cùng cảm thấy được, người còn sống, nên đối với đồ ăn có ham muốn
lâu dài." Như vậy đau lòng có thể ăn, khổ sở có thể ăn, thất tình có thể . . . Tóm lại, còn có cái ham muốn nào đều không mạnh mẽ bằng.
"Em đối với việc nghiên cứu đồ ăn của chuyên gia rất ngưỡng mộ."
"Chúng ta hôm nay phải đem một bàn này ăn xong." Cô cười đến rất vui vẻ, đã lâu không có vui sướng như vậy.
Nói là bàn thực ra cũng chỉ có vài món ăn.
Cô nói một ít chuyện lý thú của mình, "Trước kia em thích đem mầm đậu
nấu thành đồ ăn... Người của cửa hàng, hai phút lại tắt lửa một lần, em
rất tức giận, nói với bọn họ em chính là muốn nấu đồ ăn... Sau đó chủ
cửa hàng kia nhìn em vô cùng ai oán, bọn họ rất khó khăn rửa nồi."
Cô vừa ăn vừa nói, trên mặt đỏ bừng.
Trác Dực Đình cũng bị cuốn hút, "Nếu anh là chủ quán, anh liền đuổi em ra ngoài."
"Đừng, hiện tại em cảm thấy được, cứ như vậy cũng rất tốt." Cô gắp mầm đậu vào trong chén của mình.
Cô đối với ăn uống, làm cho Trác Dực Đình có chỗ không thể lý giải.
Trong nồi có một ít cải trắng, lúc ăn đem ớt đỏ đặt vào trong chén bọc
lại giữa cải trắng, đưa đến miệng, như vậy ớt cũng không cay, cải trắng
chẳng phải món ăn ngon. Thực ra cô ăn mì ăn liền cũng là như vậy, vị ớt
của mì ăn liền, đem ớt kẹp ở giữa, trực tiếp cắn ăn, hơn nữa hương vị sẽ rất tốt.
Cô thích nấu cà rốt thật lâu. Cà rốt không nấu chín rất chát, nhưng cà rốt nấu chín vừa mềm vừa ngọt, ăn rất là ngon miệng.
Cô ăn rất thỏa mãn, làm cho Trác Dực Đình cảm thấy được nhìn cô ăn là một loại hưởng thụ.
Đơn thuần rất đúng là khát vọng đồ ăn.
Lúc sau tính tiền, tâm tình Trác Dực Đình rất tốt.
Tâm tình Lê Họa tự nhiên cũng tốt lắm, "Có bị em dọa sợ hay không? Ăn nhiều như vậy."
Một chút cũng không có, cô một hạt gạo đều không có đụng, ăn hết đồ ăn.
Anh chính là cười.
"Em còn có thể ăn được cổ vịt."
Cô thật sự lôi kéo anh đi, cổ vịt, ngó sen
Lần này anh thật sự giật mình, cô lại lấy ra đồ vật này nọ nữa, "Ăn, cùng nhau ăn."
Trác Dực Đình thử thăm dò, đời này, chưa bao giờ ở trên đường cái không e ngại gì ăn này nọ.
"Có cảm thấy được ở trên đường cái ăn rất thích hay không."
Anh cảm thấy được, tuổi trẻ của chính mình.
Hương vị còn có thể, ngay cả có chút cay, liền chạy nhanh mua nước uống.
Ngồi ở chỗ nào đó phun ra, bọn họ ngồi, cũng không để ý người đi đường dùng ánh mắt gì nhìn qua, chính mình ăn của mình.
Trên quảng trường chính đang tiến hành tài trợ "Đẹp nhất tân nương" của bệnh viện nào đó, góc nhìn này của bọn họ hẹp, gì cũng nhìn không tới.
Một số người đi buổi sáng, có thể nghe được âm thanh của chính mình.
Đám con nít chạy ồn ào.
Một số người già, ngồi trên xe máy thiết kế cho người già đang chạy đầy quảng trường.
Miệng càng cay, cô uống một hớp lớn nước khoáng. "Em rất no, anh hôm nay phải chịu trách nhiệm với em."
Ai bảo anh đối với cô phóng túng như vậy.
"Được."
Không chỉ là hôm nay.