Ngồi ở giữa đình nhỏ, Trác Dực Đình có chút không biết làm sao, cha mẹ quả
thực đem sự kiện kia của mình trở thành u ác tính, hận không thể lập tức cắt bỏ, "Cậu về sau kết hôn lựa chọn con dâu trong lòng cha mẹ hay chọn người phụ nữ mình thích?"
"Người như chúng ta vậy, có lựa chọn sao?" Lộ Thiểu Hành dời ánh mắt đi chỗ khác, phát hiện Lộ Ôn Diên ngồi ở chỗ kia. Thật rất tốt, nếu không theo con đường cha mẹ đã an bài, chính là cùng một cái kết quả.
Cùng Lộ Ôn Thịnh giống nhau đưa ra nước ngoài? Có lẽ thảm hại hơn?
Lộ Thiểu Hành tỏ vẻ rất không hiền lành, rất chờ mong kết cục của Lộ Ôn Diên.
"Dù sao vẫn nên làm chuyện mình muốn làm đi?" Muốn nói mới không uổng công cuộc đời này, nghe rất khác người.
"Cha mẹ cậu sẽ không đồng ý." Lộ Thiểu Hành kết luận điểm này.
Trác Dực Đình nhìn qua rất là phiền não, bưng lên chén trà trên bàn,
nước trà bên trong còn có độ ấm, nhấp một chút, "Dù sao vẫn vì mình ra
sức một chút." Lộ Thiểu Hành nhún nhún vai, không có thái độ gì.
Trác Dực Đình có chút hi vọng Lộ Thiểu Hành có thể nói chút gì, mặc kệ là tán thành hay phản đối, tóm lại không cần như vậy.
"Cha mẹ tôi xem thường công việc của cô ấy." Trác Dực Đình đành phải
chính mình phá tan im lặng, điểm này rất đau đầu. Nếu như anh chủ động
yêu cầu Lê Họa rời đi "Mị lực", có vẻ anh rất để ý công việc của cô,
nhưng cô vẫn làm, sẽ trở thành lý do tốt nhất trong lòng cha mẹ phản đối bọn họ.
Làm người, cũng thật khó khăn.
"Không có mấy người cha mẹ có thể coi trọng." Lộ Thiểu Hành cuối cùng cũng ngẩng đầu.
Trác Dực Đình im lặng.
"Cậu thực sự nghiêm túc?"
Ánh mắt thanh minh của Lộ Thiểu Hành mở miệng hỏi.
"Đời này chưa từng nghiêm túc như vậy."
Lộ Thiểu Hành mỉm cười.
Lộ Ôn Diên ở phía sau lấy tay làm còi huýt sáo, hấp dẫn bọn họ đi qua.
Không có việc gì, chẳng qua tam thiếu gia nhà họ Lộ tâm tình không tốt,
cần người đi cùng, phương thức rất đơn giản, uống chút rượu là tốt rồi.
Lộ Ôn Diên cũng biết đại khái tình trạng của Trác Dực Đình.
Đều là vì phụ nữ, Lộ Ôn Diên cùng Trác Dực Đình có ăn ý nhất định, đàn ông, gặp người cùng cảnh, dường như gặp tri kỷ.
Có tri kỷ, tự nhiên sẽ quên mất anh em.
Lộ Ôn Diên uống không ít, Trác Dực Đình cũng uống không ít.
Lộ Thiểu Hành uống thật sự rất ít.
"Thật không đủ nghĩa khí." Lộ Ôn Diên cười anh của mình, "Nhìn bọn em
đều chật vật như vậy, anh hai, anh nói xem, anh như thế nào sẽ không
bước vào hồng trần."
Nói xong, dường như anh thành tiên.
"Uống rượu phải đi nằm ngủ, một lát chú trở về nhất định sẽ phát giận." Lộ Thiểu Hành lôi kéo Lộ Ôn Diên.
Lộ Ôn Diên bỏ tay anh ra, tiếp tục cùng Trác Dực Đình uống, tri kỷ quan trọng nhất.
Lộ Thiểu Hành có chút bất đắc dĩ.
Trác Dực Đình uống không ít, cũng rất ngạc nhiên, "Thiểu Hành, trước
kia cậu cũng kết giao một người bạn gái, mạc danh kỳ diệu (chẳng biết
tại sao) lại chia tay. . ."
"Đều là chuyện cũ năm xưa." Lộ Thiểu Hành không phải người thích nhớ lại chuyện đã qua.
Lộ Ôn Diên cười to, "Thì ra anh hai cũng là người phàm, nói xem, thân con trai khi nào bị trói buộc?"
Thực ra Lộ Ôn Diên không nghĩ làm cho Lộ Thiểu Hành trả lời, chẳng qua là tùy tiện hỏi loạn, muốn phát tiết một chút mà thôi.
"Chín tháng hai mươi chín ngày, có khả năng sao?" Lộ Thiểu Hành buột miệng.
Ba người đồng loạt sửng sốt. Lộ Thiểu Hành sờ trán của mình, chẳng lẽ mình cũng uống say, hơn nữa đã quá say.