Trong bóng đêm, tiếng thở dốc không ngừng của đàn ông và phụ nữ, xung quanh tiếng hít thở lặp lại nhiều lần.
Vào lúc này thanh âm của điện thoại vang lên, có vẻ rất gấp gáp. Lộ
Thiểu Hành từ trên người Lê Họa đứng lên, cầm lên áo ngủ ở bên cạnh
người mình, lúc này mới cầm lấy di động. Xem ra sự việc thực sự rất quan trọng , có thể khiến cho anh nghe thấy mặt lập tức biến sắc, động tác
trên tay cũng dừng lại. Lê Họa kéo chăn đắp chính mình, hai mắt toàn
sương mù nghiêng nghiêng nhìn Lộ Thiểu Hành, tay lại sờ về phía di động
của mình để ở một bên.
Không đủ, đó là định nghĩa của cô đối
với mình. Khi di động vang lên trước tiên anh sẽ nhận đón điện thoại,
đương nhiên, có lẽ đối phương có chuyện quan trọng. Mà trong đầu cô lại
xuất hiện một cái tên cũng đưa điện thoại di động bấm xuống. Loại hành
vi khác lạ này, cho dù nhìn qua không có ảnh hưởng quá lớn, nhưng chính
cô nhất định phải cân bằng.
Khi nghe nơi đó nhắc đến "Tri Ngôn, Tri Ngữ",hơi chau mày một chút.
Lộ Thiểu Hành lập tức mặc quần áo vào, nhìn qua rất vội vàng, có lẽ
nhất định là xảy ra chuyện gì quan trọng. Sau khi thu thập xong tất cả,
lúc này mới nhìn cô, "Nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nay sẽ không trở lại." Khi cô còn không có phản ứng gì, anh bỏ thêm một câu, "Trong nhà xảy ra chuyện."
Cô gật đầu thật mạnh, ý bảo đã biết. Anh nói rõ ràng
như vậy, không phải là để cho cô không cần nghĩ nhiều sao? Cô không có
ngốc như vậy, đương nhiên biết loại thời điểm này không thể tùy hứng làm phiền.
Lộ Thiểu Hành nhìn cô, hình như còn muốn nói điều gì, tay cũng vươn ra, nhưng mà dừng lại, bước đi ra ngoài.
Cô nhìn thân ảnh của anh biến mất, cơ thể cứng ngắc, hồi lâu mới quay
về gọi điện thoại cho Tô Nhứ. Sau khi nghe được thanh âm của Tô Nhứ, Lê
Họa liền đứng dậy nhanh chóng mặc quần áo, cũng không để ý tóc của mình
bây giờ lộn xộn cỡ nào, dùng lược tùy ý chải sơ vài cái liền đi ra.
Tô Nhứ ngồi yên ở trước nhà trọ trước kia của cô, giống như trước đây,
lúc cô trở về nhìn thấy như vậy, người cuộn lại ở một góc. Đáng thương
như vậy, giống như một con mèo lang thang bị người khác vứt bỏ, chỉ có
thể trốn ở chỗ này. Tâm của Lê Họa bỗng nhiên đau, tại sao cô có thể
không nghe điện thoại của Tô Nhứ, tại sao có thể chứ?
Cô đi qua, đem Tô Nhứ ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng của Tô Nhứ, "Làm sao vậy?"
Tô Nhứ chỉ là cầm lấy tay của Lê Họa, không khóc, tựa vào trong ngực của cô, muốn tìm kiếm ấm áp thuộc về mình.
Tô Nhứ run rẩy, Lê Họa chỉ có thể ôm càng chặc hơn.
Cô hi vọng Tô Nhứ có thể khóc một tiếng, nhưng cô ấy không có, điều này khiến cho Lê Họa không biết làm sao bây giờ.
Sau khi Tô Nhứ tốt hơn một chút Lê Họa mới mở cửa, giúp đỡ Tô Nhứ đi
vào. Ở dưới ánh đèn sáng, Lê Họa mới nhìn thấy trên người Tô Nhứ có vết
thương, giống như bị cái gì đập vào, tay có một tảng lớn xanh xanh tím
tím, tay kia thì lại chạy máu
"Xảy ra chuyện gì?" Lê Họa cầm
lấy bả vai của Tô Nhứ, tuy rằng trước kia cũng xảy ra vài chuyện lớn
nhỏ, nhưng chưa bao giờ xảy ra tình huống này.
Tô Nhứ đem kéo
tay áo xuống, không muốn nói chuyện này, nhìn bộ dáng của Lê Họa, không
được tự nhiên mở miệng, "Tớ mới từ nhà họ Lộ tới đây."
Lê Họa có thể hiểu được một chút, cũng giới hạn một chút, ánh mắt sáng rực nhìn Tô Nhứ, "Sau đó?"
"Lộ Diệc Cảnh muốn ly hôn." Tay của Tô Nhứ run lên, nhưng vẫn từ trong
túi lấy ra gói thuốc, lấy một điếu đưa cho Lê Họa. Lê Họa có chút do dự, nhưng vẫn là tiếp nhận. Khóe miệng Tô Nhứ di chuyển xuống thấp không
nói chuyện.
Lê Họa thực sự rất lâu không có hút thuốc, nhưng điều này không có nghĩa là không hút.
Tô Nhứ hung hăng hút vài hơi "Tớ cùng anh ta đánh một trận." Nhìn xuống cánh tay của mình, "Đừng lo lắng, tên kia so với tớ bị thương nặng
hơn."
Điều này Lê Họa tin tưởng, Tô Nhứ tuyệt đối sẽ không chịu thiệt, "Cậu là bởi vì anh ta đưa ra yêu cầu ly hôn xấu hổ quá hoá giận
người đưa ra yêu cấu ly hôn là anh ta?"
"Không biết." Tô Nhứ
vẫy điếu thuốc một chút, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Lê Họa, cười đến rất châm chọc, "Quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của cậu." Nhìn dáng vẻ khó hiểu của Lê Họa, vươn tay chạm vào vài chỗ trên cổ Lê Họa, Lê Họa lập
tức hiểu ra, hận không thể lấy thứ gì đó che đi.
Lê Họa tránh né, Tô Nhứ thu hồi tay của mình, xem ra, trình độ hòa hợp khiến cho người ta giật mình.
"Cậu bỏ chạy đi ra?" Lê Họa nghĩ muốn nói sang chuyện khác, loại chuyện xấu hổ này, cho dù là bạn bè tốt nhất, cũng không sẵn lòng nhắc đến.
Tô Nhứ đem đầu điếu thuốc lá ném xuống, "Ừ." Lại rút ra một điếu thuốc, Lê Họa đưa tay ngăn lại, Tô Nhứ đành phải đem một điếu thuốc quấn quanh đầu ngón tay của mình, xé nát, mùi thuốc lá lan ra, mùi thuốc lá quanh
quẩn lẫn vào hơi thở.
Lê Họa cũng không biết mình nên an ủi Tô
Nhứ cái gì, cô có thể làm chính là ở cùng Tô Nhứ, nhưng cô không biết
phải làm những thứ gì.
"Nếu Lộ Thiểu Hành vứt bỏ cậu, cậu sẽ
như thế nào ?" Hai tay của Tô Nhứ chống trên bàn trên bàn, cũng không có nhìn về phía Lê Họa.
"Dù sao vẫn sẽ không chết."
"Cậu thật sự nghĩ thông." Cũng không biết có phải châm chọc hay không, "Lộ Diệc Cảnh yêu người khác."
Lê Họa nhìn chằm chằm Tô Nhứ rất lâu, "Cậu lại chơi cái trò chơi 'Thiệt giả' kia?"
Hễ là bạn trai của Tô Nhứ, đều phải trải qua loại trò chơi "Thiệt giả"
này. Khi cùng Tô Nhứ gặp gỡ, sẽ gặp mặt một người có diện mạo giống Tô
Nhứ như đúc, nhưng cô gái đó có tính cách một trời một vực. Chỉ là,
khiến cho người ta khó hiểu chính là tất cả những người đàn ông này đều
rất thích cái người ôn nhu tốt đẹp kia, chính là "Tô Nhứ", sau đó đối
với Tô Nhứ đưa ra yêu cầu chia tay.
"Cậu không phải cảm thấy tớ có bệnh?"
"Không có." Lê Họa phủ nhận, "Chỉ là, tại sao nhất định phải cải trang thành em gái của cậu tới thử ?"
"Lê Họa, cậu nhu nhược, thực ra cậu cũng giống những người khác cho rằng tớ có bệnh, vì sao không dám nói thẳng?"
"Tớ thực sự không có." Lê Họa nở nụ cười, "Đói bụng chưa, tớ nấu cơm cho cậu."
Tô Nhứ lấy một tay kéo Lê Họa lại, "Tớ biết tớ có bệnh, cậu có xem
thường tớ hay không, có hay không? Tớ biết tính cách mình không tốt,
tính tình không tốt, thói quen cũng không tốt, cái gì cũng không tốt.
Người như tớ vậy, không ai thích là bình thường. Nhưng tại sao tất cả
bọn họ đều thích loại phụ nữ như Giang Tri Ngôn? Dịu dàng lương thiện
quan trọng như vậy sao? Tại sao không thể thích tớ chứ? Tại sao không
thể chứ?"
Lê Họa bị Tô Nhứ hung hăng lắc.
Lê Họa không có giãy dụa, "Cậu đã không có cha mẹ, nhưng lại có một người ông nội
coi cậu là sinh mệnh mà yêu thương. Tớ có cha mẹ, lại cùng không thể
giống như có cha mẹ, bây giờ ngay cả một người thân cũng không có, cậu
nói là tại sao chứ?"
Không có đáp án, đến tột cùng trên cái thế giới này có đáp án sao.
Tay của Tô Nhứ từ trên người Lê Họa trượt xuống dưới.
Lê Họa lại cười cười, "Cậu hỏi nếu Lộ Thiểu Hành vứt bỏ tớ sẽ thế nào.
Tại sao cậu không hỏi một câu, có một ngày, tớ sẽ vứt bỏ Lộ Thiểu Hành
anh ta sẽ như thế nào ? Tại sao cậu không hỏi như vậy chứ?"
Giống như Lê Họa nhất định không phải Lộ Thiểu Hành không được, mà Lộ
Thiểu Hành lại có thể đối với cô có cũng được không có cũng không sao.
Lúc Lộ Thiểu Hành trở về, mọi người trong nhà ngồi vây quanh ở một gian trong nhà, sắc mặt mỗi người cũng không tốt, ngoại trừ một người. Chỉ
có Lộ Ôn Diên không có biểu tình gì, cúi đầu cũng không biết suy nghĩ
cái gì. Lộ Thiểu Hành hình như có thể cảm thấy người em này lúc này có
chút "Vui sướng khi người gặp họa", Lộ Ôn Diên gây ồn ào đã đủ lớn, mà
Lộ Diệc Cảnh lại có thể gây ra chuyện so với Lộ Ôn Diên lớn hơn, thành
công thu hút tầm mắt mọi người trong nhà, hoàn toàn đem chuyện của Lộ Ôn Diên vứt ra sau đầu, đây là loại may mắn nào. Tuy rằng nói trong lúc đó anh em không nên có suy nghĩ như vậy, nhưng cũng giới hạn trong chuyện
gì, liên quan đến phụ nữ, đàn ông đều ích kỷ.
Lộ Thiểu Hành nhìn thoáng qua người ngồi ở giữa cha mẹ của mình, đối với Đường An An gật đầu.
Mẹ của Lộ Diệc Cảnh cũng từ Mĩ trở về, giờ phút này đang ngồi ở một bên không ngừng khóc, cũng chỉ có môt đứa con trai như vậy, còn mồ côi từ
trong bụng mẹ, có thể có bao nhiêu yêu thương, như thế nào sẽ gây ra
chuyện này.
Lộ Chính Hoán cùng Lộ Chính Nhiên cùng lúc nhìn mẹ
của Lộ Diệc Cảnh tỏ ra không kiên nhẫn, Diệp Tình hiểu rõ chồng của mình nhất, lập tức đem người phụ nữ nhìn qua ung dung lộng lẫy sang trọng
kia tiến vào trong nhà. Người phụ nữ này, không tính là người của Lộ
gia, lại càng không phải vợ của Lộ Chính Thiên. Còn chưa có kết hôn, Lộ
Chính Thiên đã xảy ra chuyện, tuy rằng sinh ra Lộ Diệc Cảnh, nhưng cũng
là đem đứa nhỏ lưu tại nhà họ Lộ, chính mình cầm một số tiền nhà họ Lộ
cấp đi Mĩ, về phần ở bên kia có lập gia đình hay không, nhà họ Lộ không
hỏi tới.
Lộ Thiểu Hành nhìn như vậy, biết chuyện lần này Lộ Diệc Cảnh gây ra tuyệt đối rất lớn.
Lộ Chính Hoán cùng Lộ Chính Nhiên đều tức giận không nhẹ.
Đường An An nháy mắt với anh, ý bảo anh lúc này ngoan ngoãn, cái gì
cũng đứng làm. Không khí trong phòng lạnh quá mức, nếu đổi thành đứa nhỏ khác nhà họ Lộ gây ra chuyện như vậy, chỉ sợ nhất định sẽ xử trí bằng
gia pháp, tuy rằng bọn họ một lần cũng chưa có bị thi hành qua, cũng
không có nghĩa là sẽ không phải chịu trừng phạt, đây là một nguyên tắc
mang tính tuyệt đối của gia tộc, tin tưởng quy tắc không thể vi phạm.
Lộ Ôn Thịnh ho khan một tiếng, chủ động ra tiếng, "Em hai đi xem em tư một chút, thuận tiện khuyên nhủ nó."
Trong nhà có một người hiền lành, ít nhất tương đối mà nói là người
hiền lành. Lộ Thiểu Hành cũng hiểu ý tứ của Lộ Ôn Thịnh, khuyên bảo là
giả, đem chút thức ăn nước uống cho Lộ Diệc Cảnh mới là thật.
Ở trước mặt bề trên, khẳng định không thể nói thẳng.
Lộ Thiểu Hành gật gật đầu, vẫn là đi vào một gian phòng cuối cùng. Đó
là phòng của ông nội khi còn sống ở, bầu không khí nghiêm túc, khi còn
bé bọn họ không thích bước vào nơi đó. Trong nhà có nhiều anh em, trước
đây nghịch ngợm gây chuyện không ít, ông nội chính là ở trong phòng kia
trừng phạt. Rất ít người bị ông nội phạt, có lẽ trong nhà chỉ có duy
nhất em gái Lộ Tiết Thần, nhưng cho dù như vậy, người em gái kia cũng đã bị đuổi khỏi gia tộc, đây là thách thức quyền uy phải trả giá.
Khi Lộ Thiểu Hành đi vào, Lộ Diệc Cảnh quỳ đối diện bức họa của ông nội.
Lộ Thiểu Hành ngẩng đầu nhìn bức họa trên tường, trong trí nhớ ông nội
không có trẻ như vậy, cũng không biết bức họa kia là khi nào, nhìn qua
rất trẻ, nhưng vẫn nghiêm túc như trước, xem ra có đôi khi tính cách
thật sự là trời sinh.
Trên người Lộ Diệc Cảnh có không ít vết thương, nhìn qua rất chật vật.
"Thật có khả năng." Anh ngồi ở một bên, nhìn sắc mặt của Lộ Diệc Cảnh nổi giận đùng đùng như cũ.
"Anh đừng khuyên em, em lần này muốn ly hôn, chính là không thỏa hiệp,
có bản lĩnh để bọn họ đánh chết em, để cho em đói chết." Lộ Diệc Cảnh
nói mấy câu, liến thở dốc.
"Vậy em chết đói đi, cũng có thể cho Giang lão gia một kết quả."
Lộ Diệc Cảnh một chút sức lực cũng không có, trừng mắt nhìn Lộ Thiểu Hành, "Anh giúp đỡ người ngoài là vì chuyện gì?"
"Em cũng không phải không biết cha của anh ở trên chính trị cần Giang
lão gia ngầm trợ giúp, mà bác cả cùng Giang lão gia. . ." Lộ Thiểu Hành
dừng lại, "Em có thể chỉ nghĩ ích lợi của em, tự nhiên phải hiểu được,
người khác cũng sẽ vì lợi ích của mình."
Huống chi đứa nhỏ này, ở trong lòng bề trên, bất quá chỉ là vở hài kịch ngang ngược mà thôi.
Phong tỏa tài khoản. Sau khi không có tiền không có nhà, còn không phải
chán nản trở về nhận sai. Điều này, Lộ Thiểu Hành thật sự tán thưởng Lộ
Tiết Thần, nói đi là đi, không cần nhà họ Lộ chi ra một hào nào, sống
rất tùy ý tự nhiên, vài người đàn ông bọn họ, còn không bằng một người
phụ nữ.
"Chỉ biết nói mát, các người cũng không biết em trải
qua cái gì. Người đàn bà kia, cô ta cũng dám. . ." Cắn chặt răng, đời
này có lẽ chưa bao giờ uất ức như vậy, "Không ly hôn, còn tưởng rằng em
dễ ức hiếp."
Lộ Thiểu Hành gật gật đầu, "Uống nước, uống xong tiếp tục trút hết ra."
Lộ Diệc Cảnh lành lạnh nhìn thoáng qua Lộ Thiểu Hành, vẫn là không có
mạnh mẽ lựa chọn uống nước, lúc này cũng không làm người dũng cảm.
"Cô ta giả dạng làm một người phụ nữ khác lừa gạt em, điều này em không nói ra, cuộc đời này em sẽ không gặp người."
"Em như thế nào không kiểm điểm một chút chính mình, tại sao dễ dàng bị lừa như vậy?"
"Cô ta cải trang quá giống. . ." Ngay cả chi tiết này nọ cũng có thể
chú ý tới, nếu anh khong cố ý thử, tuyệt đối không chịu tin tưởng trên
cái thế giới này có biểu diễn hoàn mỹ như vậy, thật làm cho người ta
giật mình. Tô Nhứ có, cô gái kia đều không có, thói quen của Tô Nhứ,
thói quen của cô gái kia liền tương phản, kiểu tóc khác nhau, nụ cười
cũng khác nhau, cho dù ngũ quan giống nhau, đầu tiên nhìn thấy, bản năng sẽ cảm thấy là hai người.
Huống chi ở trong mắt Lộ Diệc Cảnh, Tô Nhứ tính tình tiểu thư cái gì cũng không biết, như thế nào sẽ thiết kế trang phục?
Bị lừa hoàn toàn, Lộ Diệc Cảnh cũng không khỏi không bội phục, biểu diễn hoàn mỹ, như thế nào không đi thi diễn viên quốc tế?
Lộ Diệc Cảnh trút hết ra một trận.
Lộ Thiểu Hành lúc này mới than , "Em là tức giận cô ta lừa em, hay là
thức giận em thế nhưng lại thích.... ừ, một mặt khác của vợ mình?"
Lộ Diệc Cảnh nhìn chằm chằm Lộ Thiểu Hành, nửa ngày cũng không nói gì.
Lộ Thiểu Hành xoa hai tay của mình, có chút không thú vị ung dung đi ra ngoài.
"Thế nào?" Lộ Ôn Diên ở cửa ngăn lại Lộ Thiểu Hành.
"Không có gì."
"Như vậy còn không có cái gì, xin hỏi anh hai thân yêu, như thế nào mới gọi là có gì?"
Mặt của Lộ Thiểu Hành không chút thay đổi liếc nhìn mặt của Lộ Ôn Diên, "Em 'Bắt kẻ thông dâm ở đây', hẳn là tính."
Sắc mặt Lộ Ôn Diên bối rối.
"Bọn họ không thể ly hôn. " Lộ Thiểu Hành chắc chắc mở miệng, bây giờ
chỉ là Lộ Diệc Cảnh tức giận mà thôi, anh ta đâu phải thật sự muốn ly
hôn, muốn cá chết lưới rách, sẽ làm chính mình tổn thương nghiêm trọng?
Lộ Ôn Diên tỏ vẻ hoài nghi, "Tính tình của Diệc Cảnh há lại chịu nghe theo bọn họ."
Lộ Thiểu Hành nâng cằm, "Có lẽ đúng như lời Diệc Cảnh lời nói đi, nó sẽ nghe lời trưởng bối nói, cũng là để cho các trưởng bối yên tâm về tiểu
bối."
Lộ Ôn Diên hừ một tiếng, "Tự em vào xem."
"Thực
sự nên vào xem, không Diệc Cảnh sẽ chết thật sự thảm." Thanh âm của Lộ
Thiểu Hành xa xôi vang lên, đám hỏi của nhà họ Lộ cùng Giang gia vốn nên xảy ra trên người Lộ Ôn Diên, là Lộ Diệc Cảnh đỡ. Lần này Lộ Chính Hoán cùng Diệp Tình sớm phát hiện Lộ Ôn Diên không được bình thường, đem Lộ
Ôn Thịnh từ nước ngoài gọi về, muốn phủ đầu Lộ Ôn Diên, ai biết Lộ Ôn
Diên căn bản không lo trở về, nếu không phải Lộ Diệc Cảnh gây ra chuyện
lớn này, chỉ sợ Lộ Chính Hoán cùng Diệp Tình cả ngày vội vàng xử lý
người con trai này như thế nào.
"Anh thì tốt được bao nhiêu."
Lộ Ôn Diên ý tứ hàm xúc nở nụ cười, "Chú hai hẹn Tô lão gia ăn cơm, có
lẽ sẽ bảo anh tiếp khách, nhị tiểu thư Tô gia từ nước ngoài đã trở lại?
Hình như là cùng anh tốt nghiệp một trường đại học, cũng không biết anh
có gặp qua đối phương hay không?"
Sắc mặt Lộ Thiểu Hành chìm xuống, xem ra, đây mới là nguyên nhân chủ yếu gọi anh về.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hình như không có ầm ĩ cái gì, dù sao vẫn cảm giác bọn họ đi xa, cũng không biết có phải cảm giác của tôi sai lầm hay không.