Mấy đứa con nhà họ Lộ liên tiếp gây ra chuyện ồn ào, các trưởng bối tự
nhiên sẽ áp dụng biện pháp, về phần Lộ Thiểu Hành tạm thời còn chưa bày
ra chỉ có thể sớm sắp xếp bọn họ mới có thể yên tâm. Đêm đó Lộ Thiểu
Hành chỉ có thể đợi ở "Khuynh thế", người trong nhà như vậy, anh cũng đi không được. Cũng không biết Lộ Ôn Diên cùng Lộ Diệc Cảnh nói thế nào
vẫn có chút lo lắng. Tính tình của Lộ Ôn Diên vốn vội vàng, mang theo
cảm xúc không để ý hậu quả, lại đổ thêm dầu vào lửa không biết sẽ trở
thành bộ dáng gì nữa.
Gây ra chuyện như vậy, Lộ Diệc Cảnh đành phải ở trong nhà thành thành thật thật đợi.
Lộ Thiểu Hành cũng không sống dễ chịu, mới đứng lên liền bị Đường An An bắt lại, "Buổi chiều năm giờ rưỡi, không được đến muộn."
"Vâng" Anh đáp ứng.
Hiện tại không ngốc đi từ chối cái gì, nếu không tùy lúc nhóm lửa trên thân.
Ngày hôm qua trước khi ngủ, Lộ Chính Nhiên tự mình đến phòng của anh.
Hai cha con nói chuyện với nhau một lát. Nội dung Lộ Diệc Cảnh là con
trai duy nhất của Lộ Chính Thiên, trong nhà rất cưng chiều đứa nhỏ kia,
nhưng trong đó cũng có nguyên nhân là tội nghiệp đi, đứa trẻ không có
cha, được nhóm chú bác nuôi dưỡng lớn lên, không dám đánh mắng nhiều,
kết quả làm cho Lộ Diệc Cảnh có tính tình này. Mà Lộ Thiểu Hành, là anh
của Lộ Diệc Cảnh, ít nhất có ảnh hưởng.
Nói cũng nói xong phần trên, sau đó nói đến bữa tiệc ngày hôm sau, khiến cho người ta không thể nào tìm cớ trì hoãn.
Tô gia có hai người con gái và một người con trai, khó hiểu chính là
người thừa kế hiện tại xuất hiện trước mặt công chúng là Đại tiểu thư Tô Thiên Mặc. Lộ Thiểu Hành nghe nói qua về truyền kỳ của Tô Thiên Mặc,
chưa từng gặp qua. Đàn ông, trong lòng đều có một tư tưởng cố định, phụ
nữ ở trong nhà sống an nhàn sung sướng là tốt rồi, cùng đàn ông trên
thương trường dốc sức làm cái gì? Dựa vào điểm này, Lộ Thiểu Hành đối
này Tô Thiên Mặc, quả thực khống có một chút hứng thú gì, nhưng không
dám nói thẳng, nếu anh nói đối với Tô Thiên Mặc không có hứng thú, cha
của mình nhất định sẽ trực tiếp nói một câu để cho anh gặp nhị tiểu thư
Tô gia Tô Thiên Linh, sẽ càng thêm phiền phức.
Đã đáp ứng thì sẽ đi, đây là tác phong của Lộ Thiểu Hành.
Lái xe tới "Yên thành", đây là một nhà kinh doanh khách sạn không lâu,
hoàn cảnh đồ ăn không tệ, làm cho không ít người đều lựa chọn tiếp khách ở trong này. Lộ Thiểu Hành vẫn là lần đầu tiên tới nơi này, tham dự
những bữa tiệc này, có thể không tham dự sẽ không tham dự, ai lại ngu
ngốc đi phá vỡ người khác.
Từ trên xe bước xuống, vẫn chưa đi hai bước, "Vận khí" liền tốt như vậy gặp người quen.
Lộ Thiểu Hành đứng ở cửa chính, sau khi một đám người kia đi tới nhìn
thấy anh, lập tức cười rộ lên cùng anh chào hỏi, nói vài câu khách sáo.
Lộ Thiểu Hành cũng nhận được tin tức mình muốn, đối phương là tới cùng
nhau ăn cơm, tiện thể thảo luận một chút chi tiết hợp tác cụ thể, nếu
thảo luận tốt, còn có thể ký hợp đồng.
Khi đối phương nói lần
thứ ba mong có cơ hội hợp tác, Lộ Thiểu Hành mới nở nụ cười, “Nhất
định." Tầm mắt từ đầu tới cuối đều không có nhìn nhóm người kia, dừng
lại trên người của Lê Họa.
Sau đó một người đi bên trái, một người đi bên phải.
Lê Họa không có nhìn về phía anh, cũng không biết giờ phút này anh có
biểu tình gì, khi thoáng ngẩng đầu, chỉ là một cái bóng đi xa.
Khi Lộ Thiểu Hành tiến váo trong phòng, Lộ Chính Nhiên cùng Tô Mục cũng đã tới.
"Cha." Gật đầu một cái, "Bác trai."
Tô Mục đối với Lộ Thiểu Hành đánh giá vài cái, vừa lòng gật gật đầu,
"Mau ngồi mau ngồi, mới vừa cùng cha con nhắc đến con. Các con thực sự
sinh ra tại một thời đại tốt, có điều kiện làm chuyện mình muốn làm."
Cạnh bàn còn có một cô gái ngồi ở đó, loại con gái gia đình này, diện
mạo thực ra cũng sẽ không làm cho người ta lo lắng. Đàn ông khi lấy vợ
lấy người có tài có đức nếu có điều kiện tự nhiên cũng nguyện ý, hơn nữa một người "Xinh đẹp động lòng người", cho dù đứa con chỉ di truyền một
nửa xinh đẹp của mẹ, cũng rất tốt đi. Hơn nữa người con gái này, khẳng
định không chỉ di truyền một nửa xinh đẹp của mẹ.
Có lẽ tâm
tình lúc trước của anh bị ảnh hưởng, dựa theo thị giác của đàn ông đối
với thứ xinh đẹp đều hưởng thụ, cũng chỉ có loại này có thể giải thích
vì sao Lộ Thiểu Hành với người con gái xinh đẹp này không có sức thưởng
thức.
"Đây là con gái Thiên Linh, ít khi ra ngoài, để cho nó tới tiếp xúc một chút." Tô Mục tùy ý mở miệng.
Tô Thiên Linh nhìn Lộ Thiểu Hành gật gật đầu, "Chị của em rất bận rộn
chắc sẽ đến muộn, không thể làm gì khác hơn là để cho người em rảnh rỗi
này đến tiếp khách trước."
Nói rất tùy ý, lời ngầm chính là nói cho Lộ Thiểu Hành, các trưởng bối giới thiệu cho anh chính là Tô Thiên
Mặc, không phải cô ngồi ở chỗ này. Nguyên nhân của những lời này, Lộ
Thiểu Hành nhìn Tô Thiên Linh vài lần. Rất tốt, cô đối với anh hình như
cũng không có cái ý tưởng gì.
Tô Mục cũng vuốt cằm, "Thiên Mặc mới vừa gọi điện thoại, sẽ đến ngay."
"Anh có thể sinh ra một người con gái như vậy, khiến cho người ta rất hâm mộ." Lộ Chính Nhiên nửa thật nửa đùa mở miệng.
Lời này đối với Tô Mục rất là hưởng thụ, người con gái kia thực sự
chính là kiêu ngạo của ông, diện mạo tài trí tuyệt đối không thua kém
một người đàn ông, nhận được khen ngợi, cũng có thể đảm nhận, nhưng
khiêm tốn "Thiểu Hành cũng không kém, giảm bớt gánh nặng cho anh đi? Anh đã lớn tuổi có đứa con không chịu thua kém, chính mình cũng yên lòng
lúc tuổi già."
Lộ Chính Nhiên liếc mắt một cái nhìn con trai
của mình, "Đứa con này chỉ cần không gây cho tôi chuyện lớn gì, tôi liền cám ơn trời đất rồi."
Lộ Thiểu Hành nhìn di động của mình,
thời gian trôi qua năm phút đồng hồ, ít khi cảm thấy thời gian trôi qua
chậm như thế. Khi mười phút, di động vang lên, anh cười thầm chờ đợi đã
lâu, cầm lấy di động, "Chuyện gì?"
Lập tức nhíu mày, "Ừ, tôi đã biết, tôi lập tức tới."
Sau đó đứng dậy vẻ mặt thật có lỗi nhìn Tô Mục, "Xin lỗi, con có chút việc, cần đi xử lý."
Động tác của anh, không có vội vàng bối rối, chỉ là đứng bình tĩnh. Lúc trước chau mày một cái, làm cho Lộ Chính Nhiên vốn hoài nghi con trai
của mình phất tay, "Đi đi."
Nếu anh biểu hiện quá mức vội vàng, Lộ Chính Nhiên thật sự liền hoài nghi.
Lấy việc thật giả kết hợp, tỏ ra thoải mái một chút, người hoài nghi tự nhiên ít đi.
Tô Mục cũng mỉm cười, "Người trẻ tuổi nên đặt sự nghiệp lên trên, đi đi, để cho mấy lão già bọn ta tâm sự nhiều một chút ."
Lúc này Lộ Thiểu Hành mới gật gật đầu xoay người rời đi. Nhìn di động của mình, lộ ra tính trẻ con cười xấu xa.
Chỉ là mới vừa đi ra hai bước, phía sau có tiếng bước chân, anh bình tĩnh quay đầu lại, "Tô tiểu thư có việc?"
Tô Thiên Linh nhìn Lộ Thiểu Hành nửa ngày, mới cười "Có thể cho tôi số
điện thoại của Kỷ tiên sinh không?" Nói xong vươn tay, đem bút đưa tới
trước mặt của Lộ Thiểu Hành.
Lộ Thiểu Hành không có do dự, trực tiếp đem dãy số của Kỷ Y Đình viết xuống. Chỉ là trong lòng âm thầm suy nghĩ, thiên kim tiểu thư cửa chính không ra, cửa trong không bước, như
thế nào lại biết anh cùng Kỷ Y Đình có liên hệ?
Chuyện không liên quan đến anh, anh cũng sẽ không có quan tâm.
Lê Họa cùng mọi người đi ra, cô không nói được một lời, bị một nữ đồng
nghiệp giúp đỡ. Sắc mặt của cô có chút hồng, nữ đồng nghiệp có chút lo
lắng, nhìn người phụ nữ mềm mại như vậy cũng dám uống một chén rượu lớn
như vậy, cũng bị hù dọa rồi, "Có khỏe không?"
Lê Họa xoa ngực một chút, lộ ra tình trạng khó chịu. "Không có gì."
Cô nhìn đồng nghiệp cười cười, cũng không nói cho đối phương tình huống thật sự, mình thật sự không có chuyện gì. Mà nếu cô nói ra tửu lượng
của mình cũng không tệ như vậy, về sau phiền phức tất nhiên sẽ rất
nhiều. Cô không nghĩ trở thành người như vậy, thỉnh thoảng uống hai chén còn không có trở ngại. Lúc trước, tổ trưởng đã nói với cô, hợp đồng lần này phải làm cho đối phương ký, sẽ coi như kiểm tra đánh giá tháng,
cũng liên quan đến việc cô có được vào làm chính thức hay không.
Các cô làm việc cùng nhau chắc chắn có một người sẽ tiến váo công ty,
tồn tại người đứng sau nào đó khiến cho người ta cảm thán, những người
còn lại áp lực cạnh tranh càng lớn.
Người đàn ông xa lạ vừa rồi thấy các cô vài người phụ nữ, cố ý mang rượu đến dọa các cô, uống xong
mới cho bọn họ mặt mũi, chuyện hợp tác cũng dễ dàng thương lượng. Một
đám phụ nữ đều nhìn đối phương, đều có suy tính, uống rượu không chừng
sẽ bị bọn đàn ông này xử lý như thế nào, vì một công việc mà nhận lấy
đau khổ không tốt. Lê Họa uống xong chén rượu kia, gục ở trên người đồng nghiệp gần nhất, lộ ra bộ dáng khó chịu.
Cô đã uống, nhiều người nhìn như vậy, cũng không cố ý từ chối. . .
Lê Họa híp mắt, cũng đã thấy được một chiếc xe cách đó không xa, cùng
đồng nghiệp cam đoan mình đã không sao, có thể tự mình gọi xe về, mới
thoát khỏi nhiệt tình của đồng nghiệp. Có lẽ là hành vi vừa rồi của cô ở trong mắt các cô ấy là "Trượng nghĩa", đối với cô quan tâm cũng rõ
ràng.
Khi các đồng nghiệp cũng đã đi, cô mới đặt ở hai tay vào túi áo, hướng chiếc xe kia đi tới.
Hai tay Lộ Thiểu Hành nắm tay lái, chờ cô đi tới, ánh mắt lạnh lẽo.
Cô đi kéo cửa xe phía sau, như thế nào cũng kéo không ra, nhìn anh một
cái, mới đi đến bên kia, đem cửa xe bên ghế phụ kéo ra, ngồi xuống.
Trong xe không có gió, so với bên ngoài ấm áp hơn, cô xoa xoa tay của
mình.
"Nhanh như vậy liền ăn xong rồi?" Cô nhìn anh cười cười, đoán được nhất định là anh đến tham gia một bữa ăn.
Lộ Thiểu Hành đem môi nhấp thành một đường, giẫm lên chân ga liền rời
đi, anh tự nhiên sẽ không chủ động nói ra mình ở nơi này đợi bao lâu,
loại hành vi này người khác gọi là "Ngốc", càng ít người biết lại càng
tốt. Sau khi anh gặp cô, lấy cớ đi ra, luôn chờ tại nơi này.
Thừa nhận đi, anh còn tưởng rằng bọn họ sẽ có ăn ý, cô cũng sẽ đi ra.
Người chính là như vậy, đối phương không có yêu cầu anh làm những
chuyện như vậy, chính anh làm, rồi lại hi vọng đối phương cũng sẽ làm
như vậy báo đáp cho mình.
Không đạt được kỳ vọng của mình, đáy lòng bắt đầu bất mãn.
Anh thế nhưng không để ý tới cô, cô có chút luống cuống, "Gặp chuyện
gì?" Tầm mắt anh vẫn là nhìn chằm chằm phương xa, một bộ dạng nghiêm
túc, thân thể của cô hướng vế phía anh, "Công việc có vấn đề?"
Hơi thở của cô tự nhiên rơi vào trong mũi anh, nhíu mày, "Uống rượu?"
"Một chút." Cô lơ đễnh.
Cho đến sau khi xuống xe, sắc mặt của Lộ Thiểu Hành vẫn là không thể
nào tốt. Lê Họa đi lên trước, chủ động giữ chặt cánh tay anh, "A, để cho em đoán đoán, ai có lá gan lớn như vậy, đem nhị thiếu của chúng ta chọc giận. Thật không biết tốt xấu."
Lộ Thiểu Hành muốn cười, nhưng không có cười ra, người kia, quả thật không biết tốt xấu
Lần này tiến vào thang máy, gặp được hàng xóm. Người xa lạ trong lúc
đó, giương mắt nhìn đối phương, sau khi đi ra thang máy, Lê Họa có chút
khó hiểu, "Bọn họ như thế nào lại dùng loại ánh mắt này nhìn chúng ta?"
Lộ Thiểu Hành đi ở phía trước cô, nghe được câu hỏi của cô, quay đầu, "Có lẽ cho rằng anh là gian phu em nuôi dưỡng."
"Nói không chừng là nhìn thấy anh trên báo chí, cho rằng em là tiểu
tình nhân anh nuôi bên ngoài.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, dáng vẻ cũng
không giống như để ý.
"Báo chí cái gì?" Anh hỏi lại, mở cửa.
Cô chưa trả lời, anh xoay người liếc mắt nhìn cô một cái, như có điều suy nghĩ.
"Đi vào." Ngăn ở cửa, cô như thế nào vào nhà?
Anh vẫn đứng ở cạnh cửa, dựa vào mép cánh cửa, thực sự ngăn trở đường
của cô, "Nếu anh không trở lại, em không phải mỗi ngày đều về trễ như
vậy?" Ở bên ngoài tiếp ăn tiếp uống đến trễ như vậy?
Cô nhíu con ngươi lại, mùi vị trên người làm cho cô rất không thoải mái, nghĩ phải nhanh tắm rửa một cái, anh cố tình ngăn cản.
"Em đang làm việc."
"Làm việc..." Anh lười biếng dương dương tự đắc lặp lại.
Thật sự là kỳ quái, anh hi vọng cô trở nên tự tin, hi vọng cô có thể tự mình sống. Sau khi cô làm giống như suy nghĩ của anh, anh lại bắt đầu
cảm thấy bất mãn.
"Đúng."
"Vậy từ chức đi." Lúc này
anh mới tránh ra, để cho cô đi vào, hai tay vẫn ôm ngực, "Thích làm cái
dạng công việc gì? Thoải mái một chút đi?" Anh có thể sắp xếp cho cô,
không cần quay xung quanh người khác.
Cô không hề động.
Không muốn dựa vào anh, không muốn tất cả của cô đều cùng anh liên quan.
Ngẩng đầu nhìn anh, "Em thích như bây giờ."
"Như bây giờ cùng một đám người uống rượu?" Anh hình như có chút tức giận, chút không thoải mái trong lòng cũng bùng lên.
Cô cũng có chút tức giận, "Tùy anh nghĩ như thế nào." Nói xong cũng không vào nhà, trực tiếp hướng thang máy đi đến.
Lộ Thiểu Hành đi theo phía sau, đem cô giữ lấy, "Em là đang ầm ĩ cái gì?"
"Chẳng lẽ anh không có phát hiện, từ lúc nãy đến bây giờ, vẫn là anh
tức giận, mà em phối hợp với anh? Hiện tại em không phối hợp, không
được?" Cô kéo tay ra.
Anh lại đem cô kéo lại, "Em thật sự oan ức."
"Anh nói đúng rồi."
Cô chống lại ánh mắt của anh, cảm xúc không sâu, chỉ là lộ ra cứng cỏi.
Anh cũng nhìn cô.
Thời gian ở chung vốn không nhiều lắm, lại còn ầm ĩ như vậy.
"Em không phải đứa trẻ." Thế nhưng ồn ào đến như vậy.
"Em thực sự không phải đứa trẻ, nhưng anh ngay cả đứa trẻ cũng không
bằng." Cô cúi đầu, thật dài phun ra một hơi, "Anh hi vọng em biến thành
bộ dạng gì nữa? Một người phụ nữ tùy lúc tùy chỗ làm việc dựa vào ý nghĩ của anh. Mỗi ngày chờ ở trong nhà, làm cho anh bàn lớn đồ ăn anh thích
ăn, sau khi anh làm việc sẽ nhẹ giọng trấn an buồn bực của anh, hay là
mỗi ngày ở bên cạnh anh, coi anh là mục tiêu sống duy nhất?"
"Anh chưa từng nói như vậy."
Cô gật gật đầu, "Đúng anh không có nói như vậy, em cũng là cảm giác như vậy, anh nói ý tưởng của chúng ta có phải cách xa vạn dặm hay không?"
"Đến tột cùng em ầm ĩ cái gì?"
"Không biết." Có lẽ chỉ là muốn, một chút một chút rửa dấu vết trên người Lộ Thiểu Hành đi.
Thực ra, anh cũng không biết, nên đối với cô như thế nào.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tôi quyết định, chẳng phân biệt được, để cho bọn họ có tư tưởng chia tay, hành vi không rõ ràng, chính là như vậy.