Trịnh Hy An mạnh mẽ mở cửa phòng, lên tiếng trước: Xin chào, Hải Lân! Còn nhớ tôi chứ?
Đường Hải Lân nhìn thấy cô, vội vã đứng dậy, vồ vập tiến về phía cô: Trịnh Hy An! Tôi yêu em!
!
Cô giật mình, cố gắng phân tích tình hình thì hắn ta lại tiếp tục nói: Tôi yêu em từ khi chúng ta học cùng nhau. Ai ngờ em lại tình cảm, yêu đương với ba tên khốn kia, nên tôi mới lập ra kế sách này, để em đồng ý thuộc về tôi, để em tin rằng những người đó yêu tiền hơn em! Giờ em thấy chưa??? Họ đẩy em sang đây để cứu lấy 1 tỷ đó!...
Trịnh Hy An bình tĩnh nói, mắt nhìn thẳng vào anh ta: Đường Hải Lân! Anh nhầm rồi! Anh nhìn vào mắt tôi đi!
Hắn không hiểu, nhưng vẫn tập trung, nhìn cô.
Rồi bỗng quát lớn: Cô không phải Trịnh Hy An mà tôi biết! Cô không phải!!!
Cô vốn biết, nếu như yêu Hy An cũ thật lòng, thì anh ta chắc chắn nhận ra điều này.
- Trịnh Hy An đã xuyên không rồi. Cô ấy thay chỗ cho tôi.
Đường Hải Lân ngã phịch xuống, im lặng thật lâu rồi cười phá lên: Ha ha! Cùng lắm cũng là vậy! Nói cho cô biết, dù sao tôi cũng đã ung thư giai đoạn cuối rồi, chẳng sống được bao lâu đâu! Vậy thì, cô cứ về đi. Cảm ơn và xin lỗi cô!
Trịnh Hy An vô cùng hụt hẫng, không hiểu sao. Khóe mắt bỗng đỏ ửng lên, chực khóc, nhưng lại nhịn xuống. Có lẽ, cô thương cảm cho số phận hai con người ấy.
Đường Hải Lân đứng dậy, viết một vài chữ vào mẫu giấy, sau đó đưa cho cô: Đây là giấy tờ chuyển nhượng 40% cổ phần, tôi đưa cho cô. Có lẽ, nếu tôi chết đi ở đây, thì tôi sẽ gặp cô ấy ở thế giới của cô ấy đang sống.
Trịnh Hy An nhìn anh ta hồi lâu, quyết định ra về.
Trước khi về, cô nói: Anh sẽ gặp được cô ấy! Nhất định!
Tâm trạng cô đang rối bời, tại sao số phận của họ lại khác với của cô, lại trớ trêu đến như vậy?
Về tới nhà, cô thấy Trần Khải Dương đầu tiên, cô òa khóc nhào vào lòng anh.
Ba người đàn ông thấy cô như vậy, vô cùng sốt ruột.
Trịnh Hy An vừa khóc vừa kể lại những gì vừa xảy ra.
Kể xong thì Nam Cung Thiên Hạo nhận được một cú điện thoại từ thư ký, thông báo rằng, Đường Hải Lân, mất rồi.
Cô nghe tới đây, lại khóc to hơn: Hu hu hu hu! Anh ta là người tốt, tại sao lại khổ như vậy chứ! Hu hu hu hu!
Trần Khải Dương vỗ lưng dỗ dành cô, mắt nhìn về hai người kia.
Nhạc Khuynh Vũ nói: Tôi sẽ xử lý thật ổn thỏa tang lễ. Hai cậu ở lại trông chừng cô ấy.
____
Duyên phận con người, đúng là thật không thể nói trước.